Mùa Yêu - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
443


Mùa Yêu


Chương 13


Nếu như trong cuộc đời suốt 19 năm qua trong lòng tôi có thương yêu ai khác giới thì tôi khẳng định là tôi chưa từng …nhưng có lẽ một cô gái mới lớn như tôi,lấy chồng sớm một mối nhân duyên đến quá nhanh lại khiến tôi gục ngã vì chữ yêu,tôi đã rung động trước người đàn ông hơn tôi đến cả 19 tuổi …

Trúc chợt lên tiếng …

-Tôi k phải là Hoa Đán…tôi là vợ của anh nhưng không phải là người anh yêu…

Khánh đổi sắc mặt khi Trúc nhắc đến Hoa Đán…

-Cô thì biết cái quái gì ?

-Tôi biết anh và chị ấy đã từng rất yêu nhau rất nhiều…tôi là kẻ thay thế,tôi biết chị ấy đã mất tại cây hoa anh đào trước cửa nhà tôi…

-Im đi đừng nói nữa …

Khánh ôm đầu ánh mắt rối bời

-Thế nhưng tôi là tôi ,tôi k phải Hoa Đán ,k phải là người thay thế…

-Ra ngoài…

-Có cách nào để tôi k phải ở cạnh anh mà vẫn có thể bảo vệ được gia đình không,tôi k thể ở cạnh anh được nữa…tôi muốn được là chính mình,được gặp và yêu đúng người…tôi k muốn kìm nén cảm xúc nữa nên có lẽ tôi ra đi sẽ tốt nhất cho cả hai…

-Câm miệng

Khánh rút cây kiếm gần đó dí lên cổ Trúc

-Anh coi em là gì Hoàng Kim Khánh…

Trúc để thanh kiếm sát cổ ,lưỡi kiếm sắc khiến cổ cô chảy máu…nước mắt Trúc rơi xuống…

-Tôi đã nói cô không được nảy sinh tình cảm ,tôi đã nói cô hãy cứ sống một cuộc sống mà cô mong muốn ,tôi cho cô tất cả vật chất mà tôi có…

-Đây là câu trả lời của anh à ,và ngay cả việc cưới tôi chỉ vì có trách nhiệm với nụ hôn ngày đó …

-Ngoài trách nhiệm ra thì giữa tôi và cô chẳng có gì cả…cô dễ dàng thích người khác nhanh đến vậy thì cô quá dễ dàng rồi…

Trúc bật cười rồi rơi nước mắt …

-19 năm qua tôi đã vô tình bắt gặp một ánh mắt nào đó trong ngày tuyết rơi đầu mùa,cũng như ai đó từng nói “ khi mùa yêu tới thì không có gì là không thể” và có thể tôi đã thích anh trong một khoảnh khắc nào đó ,tôi đã vô tình muốn chiếm hữu lấy anh…nhưng tình cảm đó tuyệt đối không phải là tình cảm dễ dãi…

Trúc tiến sát tới chỗ Khánh,cô kiễng chân lên chủ động hôn Khánh,bờ môi khẽ chạm vào nhau,máu trên cổ Trúc vẫn chảy xuống…cô mỉm cười…còn Khánh đứng lặng yên …

“ Tôi trả lại nụ hôn cho anh,chúng ta sẽ không ai còn nợ ai nên anh đừng lo chuyện trách nhiệm,khi nào thấy chiếc quạt đó tôi sẽ dọn ra khỏi đây,trong thời gian đó anh cứ coi như tôi chết rồi đi,tôi sẽ tránh chạm mặt anh nên anh sẽ k cảm thấy khó xử”…

Trúc gạt nước mắt cô với chiếc áo choàng ngủ rời khỏi phòng…Khánh nhắm mắt anh ta thở dài nhìn lại thanh kiếm vẫn dính máu của Trúc,anh ta ném cây kiếm vỡ tan lọ hoa ở góc phòng

“ Chết tiệt,cô ta tại sao cứ nhất định phải làm xáo trộn hết mọi thứ…”

Trúc đôi mắt đỏ ngầu cô vừa đi vừa cười ,máu trên cổ chảy ướt đẫm áo choàng…Vú già chặn lại rồi nhìn Trúc với ánh mắt thương cảm…

-Tại sao cứ phải khổ vậy phu nhân

-Cháu không muốn là người thay thế

-Ai ,ai đã nói gì với phu nhân linh tinh gì đúng không?

-Ai nói k quan trọng,cháu chỉ hỏi già,anh ta đã từng yêu một cô gái đến chết đi sống lại,vậy hà cớ gì anh ta lại lấy cháu,chẳng phải anh ta coi cháu như cô gái ấy sao ạ,anh ấy đã từng nhầm cháu rồi gọi tên cô gái ấy 1 lần rồi ạ…

-Chuyện này,duyên vợ chồng là thứ mà chúng ta khó có thể biết được rằng tại sao lại gặp nhau,duyên trời đã định gặp nhau rồi hãy cố gắng sống bên nhau…

-Không ,cháu không muốn làm một con búp bê k có cảm xúc ,cháu k làm được điều đó…cháu về nhà ngoại ít ngày phiền già báo lại như vậy…

Trúc rời khỏi phủ mắt quỷ…Khánh ngồi trong phòng vừa hút thuốc vừa uống rượu,ánh mắt đầy vẻ bực bội…

1 tháng sau…

Ông Đại lên gọi con gái

-Trúc,đến giờ đi học rồi k dậy còn cứ nằm đó

-con ngủ muộn mà bố ,cho con ngủ thêm ít phút nữa …

-Thôi dậy đi…sao con lần này về nhà ở lâu thế hả,hay hai vợ chồng có chuyện gì?

-Vợ chồng con làm gì có gì,anh ấy bận đợt này đi suốt nên con về ở với bố cho đỡ buồn thôi mà…

-Thật không?

-Thật mà …bố đến đó mà hỏi,sao lại k tin con nhỉ…

-Rồi dậy đi đồ ăn sáng bố chuẩn bị rồi đấy…

-vâng …xanh kiu bố

Trúc ngồi dậy cô nhìn ra cây hoa bên ngoài và tự nói thì thầm “ Tôi và anh ấy đã xa nhau một tháng rồi,giữa chúng tôi đã chấm dứt”…

Tại nhà chủ tịch thành phố P

Phương cầm rất nhiều chiếc váy ướm vào người rồi nhờ mẹ cô ta xem

-Mẹ ,con mặc bộ này được chứ

-Được con mặc bộ nào cũng đẹp cũng xinh lắm

-Vậy con mặc màu này nhé

-Ai đi tiệc lại mặc váy đen

-Nhưng anh ấy chỉ mặc đồ đen quanh năm thôi ấy

-Đàn ông họ mặc vest sẽ là ổn nhưng con mặc sẽ là điềm k lành,chiếc váy hồng nhạt kia hợp với con

-Nghe nói trong danh sách k có tên vợ anh ấy
đúng k ạ

-Phải bên mắt quỷ đi tổng 17 người nhưng k có vợ của Khánh đâu

-Anh ấy đêm nay là của con…

-Kế hoạch vẫn vậy à

-Vẫn vậy mẹ ạ,con nhất định sẽ làm được…

Ông Đại thấy con gái đã tới trường…ông đánh liều đi mua lẵng hoa quả rồi tới phủ mắt quỷ…vừa tới cổng ông cứ lưỡng lự đi ra đi vào…đúng lúc gặp vú già bước ra ,bà nhận ra ông nên đon đả

-Ông Đại,chào ông

-À chào ,chào bà …

-Ông đã tới sao chưa vào vậy

-Tôi định vào hỏi thăm con rể nhưng lại ngại ngại

-Trời ơi cùng người một nhà sao ông lại ngại,cậu Khánh cũng không có nhà ,đợt này công việc cũng bận rộn…

-Tôi có nghe con gái bảo qua rồi

-Con bé kể cho ông nghe hết rồi sao

-Cũng nói sơ qua rồi,con rể công việc bận nên nó ở bên đó…

-Ông nhắn với con bé rằng,ở nơi này đi rất dễ nhưng quay lại là rất khó,cậu Khánh k hề đề cập đến việc sẽ đón cô ấy quay trở lại thế nên trước khi quá muộn hãy quay về thì hơn…

-Nghĩa là giữa hai đứa có chuyện sao?

-Tôi tưởng con bé kể với ông rồi

-K nó kể là kể chồng nó bận đi công việc

-Hai người họ căng lắm rồi,ông nên khuyên con gái về thì hơn,vì vị trí của cô ấy là phu nhân nhà này ,mà vị trí này rất nhiều người muốn đưa con gái vào…

-Tôi hiểu ý bà,đàn ông xa vợ lâu tình cảm sẽ nhạt…tôi sẽ bảo nó quay về ngay…

Vu già gật nhẹ…

Tại trường …Xuân và Trúc cùng nộp đơn nguyện vọng vào trường Y…dù biết là khó khăn nhưng cả hai đều cố gắng…Xuân rủ

-Tối nay đi ăn mừng đã tốt nghiệp chứ…

-Tao về nhà thay đồ rồi qua chỗ mày đi luôn

-Ok sớm sớm nhé,mà này lão Khánh k có ý đón mày về à

-Tao k có ý định về mà

-Nhưng lão có đón đâu mà về

-Có đón tao cũng k về,thôi đừng nhắc nữa

-Mày cũng cố chấp cơ,quá khư là quá khứ,quan trọng hiện tại đây này…lửa gần rơm lâu ngày cũng bén …

-Tao có lẽ dễ động lòng quá rồi

-Tội mê trai đẹp có chết k hết tội

Trúc bật cười

-Thôi về đây hẹn tối nhé…

Trúc vừa tan học thì bố cô chờ sẵn ở cổng “ ơ bố”

-Đi với bố ngay

-Có chuyện gì mà bố nghiêm trọng vậy

-Cứ đi sẽ rõ

Trúc trên xe thấy bố có vẻ tức giận nên cô k dám hỏi nhiều,đến nơi Trúc chợt giật mình khi đang ở phủ mắt quỷ

-Bố,sao lại

-Lâu bố k gặp con rể nên hôm nay muốn tới đây nói chuyện chút

-Anh ta phải tới gặp bố chứ việc gì bố phải tới tận đây,chúng ta về thôi bố…

-Hôm nay bố nhất định phải chào hỏi con rể ,mày theo bố đừng lằng nhằng…

Trúc vẫn trong bộ quần áo đồng phục ( áo sơ mi trắng và chân váy xếp ly cùng đôi tất gối ,mái tóc buông xoã bờm chiếc bờm màu hồng)…

-Kìa bố…

Phía sau phủ mắt quỷ là cánh rừng sâu…cánh cổng mở ra 6 người cận tín cùng Khánh cưỡi ngựa trở về sau khi họ đi săn được vài con thú…

Vú già dẫn Trúc và ông Đại tới sảnh chính của cấm điện…đúng lúc Khánh và 6 người phi ngựa trở về,anh ta trong bộ đồ đi săn với gương mặt cao ngạo ngồi trên ngựa nhìn thấy Trúc và ông Đại…

Trúc giật áo bố

-Về thôi bố

-Đây là nhà con cơ mà…

Khánh vẫn ngồi trên ngựa rồi bảo vú già

-Tôi đã nói cô ta k dc phép bước chân về đây nữa mà vú lại làm trái lời tôi sao?

Nghe câu đó Trúc sôi máu ngẩng lên nói

-Tôi k có thèm bước chân về đây,đi bố…

Ông Đại giật mạnh tay con gái rồi ông có vẻ khúm núm trước người con rể…

-Tôi đưa nó quay trở lại nơi nó thuộc về,nếu con có gì k hài lòng về nó cứ nói với bố,bố sẽ xử lý nó …

Trúc cau mày “ Kìa bố ,sao phải vậy ạ”

-Cô ta tự rời bỏ đi khỏi nơi này mà chưa có sự cho phép của tôi,nơi này có quy tắc riêng ,cô ta sống như một kẻ không được dậy dỗ,ông nói tôi phải ở bên người thế này sao được?

Trúc nắm chặt tay

-Này anh ,đừng có nói nữa,bố tôi k hiểu lại thành nghĩ sai,tôi k có ý định quay lại đây,thế nên anh đừng nghĩ tôi thèm quay trở lại đây…

Trúc đang nói thì ông Đại quay sang tát vào mặt con gái…

-Mày im đi đồ mất dậy,tao dậy mày như vậy à,bố mày là thằng ăn trộm là thằng tù tội thật nhưng chưa bao giờ dậy mày nói như thế với chồng cả…

Trúc nấc lên đưa tay lên má “ Bố…”

Khánh lúc này thấy có vẻ căng thẳng nên anh ta xuống ngựa…

-Ông đưa con gái về đi…dù sao thì tôi cũng sẽ gửi đơn ly hôn sớm nhất đến gia đình ông vào ngày mai…

Ông Đại quỳ xuống khiến Khánh ngạc nhiên…

-Tôi xin cậu,hãy cho con tôi một đường để quay lại…

Trúc khóc rồi gào lên “ Kìa bố,sao bố phải làm thế”

-Ông đứng dậy đi,như thế này k hay đâu

-Khi nào cậu đồng ý tôi sẽ đứng dậy,k phải vì tôi lo con tôi bỏ cậu là k dc sống sung sướng,tôi k muốn con tôi vì tính trẻ con của nó mà lỡ dở một lần đò khi chỉ mới 19 tuổi…

Trúc gạt nước mắt rồi lườm Khánh…cô nắm chặt tay…

Khánh thở dài

-Tôi sẽ cho cô ta cơ hội vì ông đã nói như vậy,nhưng nếu sự việc lặp lại dù ông có quỳ bao lâu thì cũng k thể thay đổi…

-Cám ơn cậu…

Khánh đi vào trong,Trúc quỳ bên cạnh bố

-Bố ,con xin lỗi bố…

-Muốn tốt cho bố hãy sống tốt và k dc có ý định bỏ chồng hiểu chưa?

Trúc ôm cổ ông Đại cô khóc như mưa…

Ông Đại rời đi Trúc ngồi bên hồ hoa súng…cô mắt đỏ au nước mắt cữ khẽ rơi xuống mặt hồ…Yumi khẽ tiến tới đưa khăn lau

-Thôi nào ,cô đã thấy đấy,người ấy cho cô cơ hội làm vợ,nhưng cũng chẳng cần ngay khi cô tự ra đi…

-Vì chúng tôi k có tình cảm ,nếu có anh ta đã chẳng như vậy…bố tôi còn quỳ xuống trước mặt hắn nữa ,thằng tồi…

-Đừng để chuyện như vậy xảy ra nữa…

-Tôi hiểu rồi…tôi sẽ cố sống tại nơi này…sống như hồn ma vậy

-Hồn ma đâu có xinh xẻo đáng yêu như này,đi thay đồ đi ,tối nay ngài ấy đi dự tiệc đấy,phải có phu nhân đi cùng chứ…

-Tôi k đi đâu

-Ngài ấy bảo rồi k làm trái được,nào tôi dẫn cô đi thay đồ và trang điểm…

-Sao cứ cái lúc cao điểm chỉ ăn ăn ăn…

-Phải ăn thì mới sống được chứ,tiệc là nơi họ giao lưu đâu phải chỉ để ăn…

Trúc lụng bụng…cô mặc chiếc váy trắng hai dây choàng bên ngoài chiếc khăn lông cáo trắng,trông Trúc như một cô tiên nhỏ ,gương mặt cau có buồn bã…ra đến ngoài cổng Khánh đứng chờ sẵn,anh ta đưa tay

-Đi thôi

-tôi tự đi được

Vừa nói xong Trúc vấp ngã về phía trước khiến Khánh vội đỡ…cô ngại đỏ cả mặt…Khánh cười khẩy rồi bước lên xe…trên xe Trúc mặt cứ buồn bã nhìn ra ngoài ô cửa…

Khánh nhận ra điều đó nhưng anh ta chỉ thở dài rồi nhắm mắt như ngủ trên xe…

Tới bữa tiệc dành cho giới thượng lưu…Khánh xuống xe đưa tay

-Ở đây cô bắt buộc phải nắm tay tôi

Trúc gượng gạo đưa bàn tay nhỏ của mình cho Khánh…chợt Sắt nói bên tai…

-Ở đây có phóng viên,họ đã cố tình cho phóng viên chìm ở bên trong…

-Rời khỏi đây…đúng là lũ tráo trở…

-Ai cũng muốn thấy mặt phu nhân

-Và điều đó là điều ta k thích nhất…ta sẽ tự lái…

Khánh đẩy Trúc lại khiến cô ú ớ “ Ơ …”

Anh ta nhấn ga phi rất nhanh về mắt phủ

-Sao lại k vào vậy ạ

-Có chuyện nên k cần tới đó,đáng lẽ k nên để cô tới mới đúng…

-Là sao ạ…

Trúc k hiểu rằng Hoàng Kim Khánh giữ tuyệt đối bí mật về vợ mình bao gồm thông tin và hình ảnh nên chuyện có phóng viên ngầm trong bữa tiệc đó khiến anh ta đổi ý trở về nhà…

Về đến phủ Khánh kéo tay Trúc đi rất nhanh

-Anh đi đâu mà vội thế tôi đi guốc k chạy nhanh được

-Trời lạnh về ngủ sớm

-Hôm nay ấm hơn mà

-Cô cãi tôi gọi mách bố cô đấy

-Đừng…

Trúc mặt ỉu xìu,Khánh quay đi mỉm cười một mình…

Tới phòng Khánh kéo tuột chiếc khăn
lông,Trúc chỉ mặc váy hai dây,cô vội lấy khăn lông lại

-Trời lạnh mà ( né tránh)

Khánh bóp miệng Trúc rồi hôn cô siết chặt …Trúc cắn vào môi anh ta đến nỗi chảy máu ,anh ta vẫn ghì chặt môi để hôn dù cho môi của anh ta rớm máu từng chút…đến khi nụ hôn ngọt ngào đó được buông ra kèm theo tiếng “ chụt”

Lúc này Trúc và Khánh nhìn nhau,cô thở hổn hển…

-Tôi…chưa sẵn sàng

-Cô hôm nay phải làm tròn bổn phận của vợ đi…lần sau ra đường k dc phép mặc váy xẻ đùi như thế này nữa hiểu chưa?

-Cái này là ( định nói yumi chọn) nói chung tôi chưa muốn…

-Được vậy đêm nay tôi trả cô về nhà,cô ở đây cũng chẳng để làm gì?

-Anh chỉ cần chuyện đó à

-Là vợ chồng bắt buộc phải có …tôi để cô nhởn nhơ lâu quá rồi…

Trúc bắt đầu ấm ức…

-Anh…anh quá đáng vừa thôi

-Tôi quá đáng hay do cô hả,tôi nói cho cô biết hôm nay tôi phải có được …đừng làm tôi mất hứng …

Trúc bật dậy cô tự cởi váy,vừa cởi nước mắt vừa rơi…

-Anh làm gì thì làm đi…của anh …

-Tốt…

Khánh cởi bỏ chiếc áo sơ mi đen,cơ thể vạm vỡ với hình xăm khắp cơ thể …anh ta ôm trọn lấy Trúc bé nhỏ như chú chim trong vòng tay…

Khánh môi hôn chặt lấy Trúc…tay anh ta khẽ sờ đến vùng bầu ngực…rồi mơn trớn đầu ngực…Trúc nhăn mặt khẽ kêu “ Ưm…ư…h…ư…h”

Đầu môi anh ta khẽ chạm đến đầu ngực,liếm nhẹ vào đầu t.i Trúc thấy anh ta cởi bỏ quần lót của cô…tay khẽ chạm vào vùng dưới…

-Nói cho tôi biết cô quan hệ bao giờ chưa

-Tất nhiên là chưa…

-Tôi k tin phải thử mới biết được…

-Anh…

Trúc dỗi quay mặt vào trong,bờ mông căng tròn khiến Khánh k thể kiềm chế khi nhìn Trúc,anh ta hôn nhẹ lên bờ mông cô rồi xoay lại…

-Đừng làm tôi mất hứng…

Anh ta thô bạo kéo chân Trúc dạng ra rồi nhìn vào chỗ đó…Trúc nhắm mắt rồi thở gấp cô có lẽ cả đời sẽ chẳng quên cái đêm này,đêm cô bị phá trinh…Khánh đưa dương vật chạm gần đến vùng dưới của Trúc…anh ta nhấp Trúc khẽ kêu

“ A”…

Khánh vẻ mặt rất khoái khi biết Trúc hoàn toàn còn nguyên vẹn…anh ta ôm lấy Trúc bên dưới vẫn nhấp

-Ngoan…tôi thương

-Em đau…đau lắm hay thôi

-Sao có thể thôi được,em còn phải phục vụ tôi nhiều đêm khác nữa…

Khánh cúi xuống mút nhẹ môi Trúc…còn cô phát sợ khi thấy đau khi quan hệ…nắm chặt ga giường…tuyết bên ngoài rơi…cô đã hoàn toàn là vợ Hoàng Kim Khánh một cách trọn vẹn….

– [ ]

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN