Mùa Yêu
Chương 22
Họ bảo em sai vì anh trong tim đã có ai đó rồi,kẻ đến sau sẽ luôn là người phải chấp nhận,thiệt thòi thậm chí là đau khổ…
Trúc nằm trên bàn cấp cứu,cô đau quằn quại…Khánh vội hỏi
-Cô đau ở đâu ,chỗ này hay đây…
Trúc chỉ xuống phần bụng dưới bên trái…
-Ở đây…ở đây đau lắm,bố ơi con đau…
Trúc đau đến mức gọi bố…bác sỹ đẩy Trúc vào bên trong…Khánh nói với bác sỹ
-có thể chửa ngoài hoặc có thể bị khối u nang bị vỡ …
Vị bác sỹ vốn là bạn thân của Khánh liền an ủi
-Chuyện này tôi làm được ,cậu đừng quá lo lắng nhé …
-Có gì báo tôi ngay
-Ok…
Khánh nhìn theo xe đẩy Trúc vào trong đến khi khuất dần…anh ta ngồi chờ bên ngoài bỏ thuốc ra hút tay đưa lên trán đầy vẻ rối bời…
Bác sỹ đi ra nói trong vội vã
-Cậu nói đúng là khối u nang buồng trứng,nhưng nó đã vỡ bắt buộc phải cắt bỏ một bên đồng nghĩa với việc sau này khả năng có thai là rất thấp …
-Hoặc có thể vĩnh viễn không có
Khánh nói câu đó xong hút thuốc thật sâu rồi nhả khói
-Tôi rất tiếc nhưng sẽ cố gắng làm tốt hết sức…
-Không sao,cứu người quan trọng hơn chuyện đó tôi k nghĩ tới đâu
-Vậy tôi đi làm ngay…
Yumi và Sắt đều nghe thấy…Khánh nói khẽ
-Chuyện này tạm thời cứ giấu cô ấy,mới mổ xong sẽ yếu tránh để cô ấy suy nghĩ nhiều…
-Dạ vâng…
Sắt tỏ ra lo lắng
-Nhưng nếu phu nhân không thể có thai thì vị trí của cô ấy chắc chắn sẽ bị lung lay
-Ta cũng chưa muốn có con
-Nhưng ngài là người đứng đầu mắt quỷ nếu k có con nối dõi thì làm sao được…
-Dù thế nào đi nữa ta sẽ chấp nhận tất cả vì từ đầu là sự lựa chọn của chính bản thân ta…yêu ai ,cưới ai,có con với ai hay không thể có thì cũng là do bản thân ta tự quyết định…
Sắt định nói thì Yumi giữ tay lắc đầu,Khánh rời đi trong bộ đồ đầy máu me…
Yumi nói khẽ buồn bã
-Anh làm việc cho ngài ấy bao năm còn chưa hiểu tính hay sao?
-Nhưng chuyện này là chuyện lớn
-Ngài ấy cũng đang rối lắm rồi,đừng nói gì nữa…không ai đau lòng bằng ngài ấy đâu…
Khánh đi như kẻ mất hồn băng qua rặng cây anh đào,anh ta bước lên xe phóng tới cây hoa anh đào đỏ nơi mà Hoa Đán chết rồi nhìn lên hàng cây,hoa đào đỏ rơi phảng phất xung quanh Khánh…
“ Tại sao vậy,anh rốt cuộc đã làm gì sai,anh …anh chỉ muốn được bình thường …anh chỉ muốn được bình yên mà sống qua ngày…tại sao…”
Khánh gục đầu vào cây rồi mắt đỏ lên rất buồn…Hoa đỏ cứ phủ vây kín quanh người Khánh…có lẽ hoa cũng biết anh ta đang rất đau lòng…
Sau ca mổ Trúc lơ mơ mở mắt…cô thấy vú già đang bên cạnh
-Phu nhân tỉnh rồi à
-Vâng…để vú lo rồi
-Người lo nhất là ngài ấy kìa…
-Vú đừng nói cho bố cháu biết nhé ,cháu k muốn ông lo lắng…
-Già biết rồi…ăn cháo đi cho ấm bụng…
-À vú cháu bị làm sao vậy ,làm sao mà phải mổ vậy…
-Bị u nang rồi bị vỡ ,trời ạ cháu k thấy có hiện tượng gì sao?
-Cháu thấy đau âm ỉ mấy hôm nhưng cứ nghĩ do gần đến tháng…
-Cũng may cấp cứu kịp đấy,mất bao nhiêu là máu,ăn đi để cho lại sức nào…
-Dạ vâng vậy có ảnh hưởng gì không vú
-Không đâu ,tẩm bổ là sẽ bình thường thôi
-Dạ vậy cháu yên tâm rồi
Trúc cứ nhìn ra cửa Vú hiểu cô đang mong ngóng Khánh…
-Nghe nói có cuộc họp khẩn nên ngài ấy đã đi họp rồi …lát xong sẽ tới thôi
-Vâng,vú ăn cùng con đi,con ăn không hết…
Trúc vẫn vô tư hồn nhiên mà chẳng hề biết rằng cô có thể khó có con…
Tại phòng họp
Mặt Khánh hầm hầm khi nghe từ phía hội đồng xôn xao ,thông tin về Trúc khó có con đã tới tai họ…
Người hội đồng A và B nói liên tục …
“ Không thể để như vậy được thưa ngài,mắt quỷ phải có người nối dõi,k thể để thiên hạ nghĩ chúng ta tuyệt tự tuyệt tôn được”
“ Thiết nghĩ nên lập thêm vợ bé lúc này là cần thiết,ngài cũng có tuổi rồi ,hãy vì gia tộc này thưa ngài”…
Khánh trong bộ vest đen,anh ta nắm chặt tay,mắt nhắm lại ,nét mặt có vẻ rất đau đầu và khó chịu khi liên tục những câu nói bủa vây xung quanh…
-Thôi đi …
Khánh quát lên khiến tất cả im bặt,người hội đồng lớn tuổi nhất vẫn nói…
-Ngài xin hãy vì gia tộc này,nạp thêm vợ bé là chuyện rất bình thường ,huống hồ phu nhân lại mất đi khả năng sinh người nối dõi…
-Chuyện này kết thúc ở đây,kẻ nào nói ra nói vào nữa …giết…
Khánh đứng dậy quay đi tất cả đều thở dài…
Trúc vừa ngủ thiếp đi,y tá vào tháo bỏ ống vệ sinh khiến cô chợt tỉnh…
-Phu nhân xin lỗi đã làm cô thức giấc
-K sao đâu
-Tôi định rút khi cô đang ngủ sẽ đỡ đau
-K đau đâu …cám ơn cô…
Nhìn trên bàn ly nước đã hết Trúc cố đứng…
Trúc đứng dậy đi ra phía hành lang…tay cầm cốc muốn đi lấy nước …vừa đi tới khúc cua thấy giọng Vú cô đang định gọi thì thấy có người nói
-Hiện tại thì chỉ cần tầm bổ nội tiết tốt thì sau này có thai sẽ có khả năng cao hơn…
-Già lo quá,nếu phu nhân biết bản thân sẽ khó có thai không biết sẽ thế nào,mà áp lực này cũng sẽ gánh trên vai cậu Khánh…
-Nghe nói hội đồng đã họp bủa vây muốn ngài ấy cưới thêm vợ,k phải là người bình thường mà là chủ nhân của nơi này,việc vợ k thể có con là chưa hề có tiền lệ trong các đời…
-Thế mới khó nhưng tôi hỏi thật khả năng có là bao nhiêu phần trăm
-Cái này khó nói vì khối u vỡ tràn sang cả bên còn lại nên cũng đã bị tổn thương,thế nên hy vọng có con thật sự là mong manh…
Trúc ôm miệng cố lết đi với gương mặt tái nhợt…cô cố trở về phòng vừa ngồi xuống Trúc cảm thấy khó thở …cô giữ tay lên ngực và nhớ lại
“ Tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ của người vợ sống bên anh và sinh con cho anh”
“ Vậy phải nhanh chóng kết hôn để có thể sinh ra những đứa trẻ của chúng ta”
Trúc bật khóc lớn khi nhớ lại lần đầu nói chuyện với Khánh về chuyện con cái…Vú mở cửa vào Trúc giả vờ nằm ngủ quay mặt vào bên trong,cô cắn vào ngón tay để khóc không thành tiếng…khi Vú vừa đi ra …Trúc bật khóc cô co ro người lại …
“ Mình không thể có con nữa…tại sao ,tại sao vậy”
Khánh chậm dãi từng bước trên hành lang của Y phòng,đúng lúc Vú chạy ra kêu
-Phu nhân biến mất rồi …
Khánh cau mày nhìn Vú già
-Vú bình tĩnh nào
-Phu nhân mất tích rồi khi,tôi đi tìm khắp nơi rồi
-Chắc đi dạo đâu đó thôi,vừa mổ xong sao có thể đi xa được…check camera xem sao
-Vâng tôi đang định đi xem lại camera…
Trúc ngồi trên tàu điện gương mặt phờ phạc tái nhợt,bên trong vẫn mặc áo của người bệnh,chỉ khoác đúng chiếc áo khoác bên ngoài…cô nhấc máy gọi cho bố
-Ừ bố nghe đây con
-Bố k đến chơi với con sao?
-Đi lấy chồng rồi đến đó chơi làm sao được mà chơi
-Bố vô tâm lắm nhé,cứ đi lấy chồng là bố k gặp con nữa sao?
-Đợt này bố bận đi làm hộ bạn ở trên đồi ,sang tuần bố về thì bố qua,chị con về Việt Nam cũng sang tuần mới qua lại…
-Bố …con nhớ bố…
-Nay sao thế ,hay có chuyện gì hả con
Trúc bật khóc nhưng k dám thành tiếng,cô lấy tay ôm miệng…cố gằn giọng
-Không con nhớ bố thì con bảo nhớ thôi
-Sang tuần bố về thì bố qua thăm con…
-Vâng vậy bố làm đi…
Trúc đi lang thang rồi cuối cùng cũng tới chỗ cây hoa anh đào đỏ ngay trước cửa nhà cô…
Cô ngồi tựa vào gốc cây rồi nhìn sang ghế đá bên đường…
“ Anh ấy từng ngồi kia nhìn sang đây cả ngày liền,em được hưởng xái của chị nên mới quen anh ấy,buồn cười lắm phải không,em và anh ấy cưới nhanh,em yêu anh ấy nhanh ,thế mà lại hoá ra là rất thật lòng,anh ấy là mối tình đầu của em đấy,mối…mối tình đầu của em đấy…chú trà chanh”…
Trúc bật khóc lớn vừa khóc vừa cười dưới gốc cây hoa đào …
Hoa và tuyết cùng lúc rơi…Có lẽ nỗi đau này với cô là quá lớn,một mất mát ảnh hưởng rất lớn đến tương lai…
Khánh ngồi với gương mặt lầm lỳ trên xe ô tô chờ báo tin về Trúc ,sắt báo…
-Xuân báo k có ở nhà cô ấy…cô ấy đang ở trường tổ chức lễ hội pháo hoa nên để chạy về nhà xem sao,Vú nói có lẽ Trúc nghe thấy đoạn nói chuyện vì vừa xem lại camera,cô ấy biết mình khó có thai rồi…
Khánh nắm chặt tay…
-Lễ hội pháo hoa,đến trường đó đi…
Trúc đến trường,cô lặng lẽ chọn một góc rồi ngước nhìn họ đếm ngược giờ bắn pháo hoa…cô nhìn các đôi nắm tay nhau …cô khẽ mỉm cười
“ Pháo hoa đã bắn rồi “
Từ sau Trúc Khánh nắm lấy tay cô khiến Trúc giật mình…cô quay sang nhìn Khánh với hai hàng nước mắt,Khánh lấy tay khẽ lau nhẹ
-Đừng khóc,chuyện gì cũng sẽ qua…
-Liệu có qua được không?
-Chắc chắn sẽ qua,tôi k cần có con
-Nhưng em cần,em muốn có con của chúng ta
Nói tới đây Khánh gồng đỏ mặt ,anh ta như ứ nghẹn ở cổ…
-Bây giờ có nhiều phương pháp có thể cấy
-Cũng có thể không được mà…buông tay em đi,em k còn xứng đáng bên cạnh anh nữa,hy vọng sau này sẽ có cô gái nào đó …
Trúc đang nói Khánh ôm chặt lấy cô,mái tóc Trúc khẽ bay nhẹ
-K có sau này,tôi chỉ có một người vợ là Phan Thanh Trúc…dù có thế nào tôi cũng nhất định không buông tay…
Nói tới đây Trúc khóc lớn trên vai Khánh dưới bầu trời pháo hoa đang đủ sắc màu rực rỡ…đó cũng có nghĩa là lời trong lòng của Khánh đã nói ra…anh ta trong lòng hiện tại đã có Phan Thanh Trúc…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!