Mùa Yêu - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
487


Mùa Yêu


Chương 24


Mùi hương trầm phảng phất…Khánh thấy nụ hôn ở men cổ anh…anh ta chợt khựng lại

“ Không,không phải cô ấy,cô ấy sẽ không làm như vậy”…

Khánh cố mở mắt nhưng mùi trầm gây mê quá nặng,anh ta dần chìm sâu vào giấc ngủ…

Phương mặt xám xị ,cô ta đã không thành công dù cho đã rất chủ động…ả ta khẽ lên giường cởi bỏ đồ nằm cạnh Khánh rồi ôm …

“ Em sẽ làm tất cả vì anh,em yêu anh”…

Trúc sáng dậy nấu đồ ăn sớm cho bố …thấy bố vẫn ngủ cô khẽ đặt lên bàn…Trang cả đêm không ngủ ngồi ở hiên …

-Chị không ngủ à,sao thế

-Từ hôm bố ốm c toàn mất ngủ

-Bố chỉ cảm thôi cũng đừng quá lo lắng

-Nhỡ may không phải cảm thì sao?

-Ý chị là sao?

-Bố đang giấu chúng ta điều gì đó …chị cảm giác vậy…

-Bố nhất định sẽ khoẻ thôi…

-Nếu không khoẻ thì chúng ta phải làm sao?

Trang bật khóc,Trúc vội quay vào trong nhà tìm mọi ngăn kéo…thấy bản hồ sơ bệnh án nhưng Trúc đọc k hiểu,họ k ghi rõ kết luận mà ghi tình trạng…cô vội cầm đi…

-Em về nhà một lúc ,em sẽ hỏi chồng em về bệnh của ông vì anh ấy là bác sỹ,đây là hồ sơ gốc em đọc k hiểu…

-Đi đi nhanh rồi báo kết quả cho chị…

Trúc đạp xe đạp của bố mình đi như người mất hồn khi đọc nội dung trong hồ sơ “ Bệnh nhân phù chi dưới,bụng phình lớn,vàng da “…

Vừa tới cổng cô mồ hôi nhễ nhại chạy thẳng vào trong,kẻ dưới thấy phu nhân ai đấy cũng cúi chào…chạy băng qua hàng cây anh đào,cô chỉ muốn mau chóng gặp chồng mình để hỏi …

Bên trong căn phòng Khánh mở mắt và bật dậy,anh ta ôm đầu vì thấy khó chịu…bên cạnh có tiếng nói

-Anh dậy rồi ạ…

Khánh cau mày giật mình nhìn sang bên cạnh,anh ta ngạc nhiên khi thấy Phương

-Cô đang làm cái quái gì ở đây vậy,người đâu…

-Anh bình tĩnh nghe em nói đã ạ

Khánh vội bật dậy anh ta với áo choàng …

-Người đâu…

-Mọi người đều ở chỗ hội đồng giữ rồi ạ

-Họ đưa cô tới đây à

-Vâng họ sắp xếp tất cả em cũng k còn cách nào khác

-Chết tiệt…

Cánh cửa mở ra Trúc tay cầm hồ sơ bênh án của bố người đẫm mồ hôi,Khánh quay ra nhìn đúng lúc …

Lúc này Trúc chợt khựng lại khi thấy Phương nằm trên giường k mảnh vải che thân còn Khánh chỉ mặc chiếc áo choàng tay đang buộc đai…

-Anh và cô ta đang làm gì vậy

-Lúc này cô ra ngoài đi ở đây tôi sẽ giải quyết

-Anh bảo tôi thấy cảnh này rồi lại bảo tôi về đi anh sẽ giải quyết…Anh nói vậy là anh quá coi thường tôi rồi …

Khánh thở dài ôm trán ,Trúc quay sang thấy Phương đang rơm rớm mặc áo rồi khóc…

-Trúc em đừng trách anh ấy

-Chị còn khóc à,ai sai ở đây vậy,ai sai hả

Khánh nói khẽ

-Chúng ta nói chuyện thôi được không

-Được, Tôi hỏi anh tại sao cô ta lại nằm trên giường của tôi …

Phương phân trần giọng vẻ yếu đuối

-Không có gì đâu là hiểu lầm thôi em

-Tôi k nói chuyện với chị ,tôi đang hỏi chồng tôi

-Là lỗi của chị em đừng giận anh Khánh,là lỗi của chị tất cả là do chị hôm qua…

-Tôi đã nói chị im mồm,đồ đê tiện chị đừng tưởng tôi không biết chị thèm khát làm vợ bé của anh ta,chị thèm anh ta đến mức vô liêm sỉ bước lên giường người khác k mặc gì mà vẫn nói như chưa hề có gì xảy ra…

-Em đánh chị cũng được,em làm gì cũng được,em sỉ nhục cũng được là lỗi của chị tất cả,đêm qua thật sự là một đêm rất dài với chị…

Trúc tát bốp vào mặt Phương

-Đê tiện…

Khánh kéo Phương lại đẩy Trúc ngã về sau

-Cô điên à…cô sao k nghe chuyện cho rõ …

Phương khóc thút thít tựa vào vai Khánh…

-Hội đồng nói em không có con nên muốn chị là người duy trì nòi giống cho gia tộc này,chị xin lỗi vì đã không bảo em…

Giây phút Trúc ngã về phía sau kèm theo câu nói rằng vì cô không thể có con…có lẽ lúc này lòng cô như chết lặng …Khánh đẩy Phương ra định với tay đỡ Trúc thì cô lùi lại…

-Hoá ra là như vậy,tôi cứ nghĩ chỉ cần thương nhau bên nhau là đủ nhưng hoá ra không phải…

-Không phải như cô nghĩ ,Phương cô ra ngoài đi…

Phương vẻ yếu đuối bước ra ngoài cười khẽ…

-Giờ tôi nghĩ gì không còn quan trọng nữa,anh yên tâm tôi sao dám bỏ anh,chỉ mong anh giúp tôi làm ơn hãy bỏ tôi đi…

Trúc bật khóc rồi cúi đầu trước Khánh…

-Đừng làm thế,tôi bảo cô đừng làm thế đứng dậy…

Trúc ngẩng lên chắp tay

-Vì thương anh mà gạt bỏ hết tự trọng chẳng màng cái kết,tôi đã sai rồi,tôi k dám thương anh nữa …tôi không yêu nữa…tôi sai rồi cho tôi xin lỗi…làm ơn hãy chia tay đi…

Khánh nhìn ra ngoài trời tuyết,anh ta há miệng thở mạnh như bất lực trước sự van xin của Trúc…

Trúc cầm tờ hồ sơ đi ra ngoài bệnh viện…cô lúc này vừa đi vừa cười ngước lên nhìn trời khi biết bố cô bị ung thư gan…

Lúc này cô đứng giữa ngã tư đường,thầy Sơn đang đỗ đèn đỏ chợt thấy Trúc đang đứng khiến bao phương tiện hô hoán …anh ta vội xuống xe dơ tay xin lỗi các lái xe rồi kéo tay Trúc

-Này Trúc em sao thế

Trúc nhìn thầy Sơn vẻ mất hồn

-Thầy ạ…

-Ừ thầy đây sao em đứng giữa đường nguy hiểm vậy

Trúc bật khóc trước mặt thầy Sơn,cô đưa tay lên ngực rồi ngồi sụp xuống cứ gào khóc như ai oán…Sơn cũng chỉ biết đứng nghe Trúc khóc hết hơi dưới trời tuyết…

Tại Cấm Điện…

Khánh thay đồ mặt hầm hầm anh ta mắt lừ lừ đi tới phòng họp ,Sắt đi sau cúi đầu

-Xin lỗi ngài hôm qua bên hội đồng nhờ tôi đi có việc nên tôi không biết bẫy của họ…Vú và Yumi thì bị ai đó khoá trái cửa nên k thể ra ngoài…

-Ở nơi này mà lại để cho chúng lộng hành,quá coi thường ta rồi…

Khánh bước vào ba vị hội đồng cúi chào…Khánh đi thẳng vào vấn đề

-Việc đêm qua các người tự ý nhốt và đẩy người của ta đi,nơi này ai làm chủ…

Vị lớn tuổi nhất phần trần

-Chúng thần cũng k muốn kéo dài việc nạp thêm vợ cho ngài nên nhân cơ hội khi phu nhân k có nhà đã trót hành động,nếu có gì k phải xin ngài lượng thứ

-Người đâu,giết hắn

Tokuda can ngăn

-Xưa nay giết hội đồng là việc chưa từng có

-Đến thời ta sẽ thay đổi nó ,giết

Mọi người can ngăn xì xào vị thứ hai xin xỏ

-Ngài làm vậy chúng tôi k phục,chúng tôi vì ngài và gia tộc này…

-Nếu ai cũng có thể đánh thuốc mê ta thì có lẽ ngày này năm sau ,ta đã xanh cỏ rồi…giết

Người đi vào lôi người đứng đầu ra ngoài ông ta kêu

-Nếu cậu giết tôi thì cậu đang giết chết gia tộc này…

Khánh đứng dậy chỉ về phía dưới

-Ta tước bỏ mọi quyền hạn của hội đồng,từ nay về sau kẻ nào dám xâm phạm hay vi phạm đến cấm điện mà k đúng ý của ta,giết bỏ…ta nói cho các người biết,để giết hết các người thay một đế chế mới ta cũng sẽ làm thế nên đừng kẻ nào vượt qua giới hạn và sức chịu đựng của ta…

Người hội đồng già bên ngoài bị xiên 4 nhát từ 4 phía chết tại chỗ…

Ông ngoại Khánh nghe tin cậu ta xử hội đồng,điều mà xưa nay chưa có trong lịch sử gia tộc…

“ Nó …nó bắt đầu tàn ác thật sự rồi đây”…

Khánh tới nhà Trúc,anh ta trực tiếp tiêm cho bố vợ…

-Hai đứa cãi nhau à,nó đi từ sáng chưa về

-Có chút hiểu lầm thôi

-Nó tính trẻ con nên con đừng có giận gì cả nhé

-K sao đâu,rồi tôi sẽ nói cho cô ấy hiểu

-Con bé khi còn nhỏ chứng kiến anh nó chết vì bị người ta đánh,nó luôn tự trách mình hèn nhát k thể bảo vệ được người thân…vết thương đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng nó,mong con hãy xoa dịu và làm nỗi đau đó biến mất…bề ngoài mạnh mẽ vậy nhưng bên trong rất yếu đuối và bố biết rằng nó rất yêu con…

Khánh đứng chờ Trúc dưới trời tuyết,hai bàn tay anh ta xoa vào nhau để đỡ lạnh…Anh ta nói chuyện với cây hoa đào đỏ trước cửa nhà Trúc…

“ Anh k muốn mất cô ấy,lo sợ cô ấy mỗi lần hờn dỗi,anh mỗi sáng thức dậy được ngắm cô ấy nằm cạnh ngủ say là lòng a thấy bình yên,liệu anh đã yêu cô ấy chưa”…

Trúc lững thững đi về…thấy Khánh cô chợt khựng lại…

Khánh nhìn mắt Trúc xưng đỏ au,anh ta thở dài

-Tôi suy nghĩ kĩ về lời cô nói rồi về lời chia tay

-Anh đến tận đây chỉ để trả lời tôi thôi à,vậy tôi lại có giá trị trong mắt anh quá rồi…bố tôi bị bệnh anh biết điều đó nhưng lại k nói gì với tôi…

-Nói ra liệu ông có hết bệnh không?

-Nhưng tôi là con ông mà,bố tôi sẽ chết anh hiểu không,tôi k có tâm trạng nghĩ đến anh hay những con giặc cái xung quanh anh nữa…

-Tôi rất mong sẽ giúp đỡ một phần kéo dài sự sống của bố vợ,người bệnh quan trọng một phần là suy nghĩ,nếu lúc này tôi và cô chia tay thì bố cô sẽ sốc …

-Tôi chưa từng bảo vệ được người thân ,ngay c ả bản thân tôi cũng chẳng thể sinh con,tôi là kẻ vô dụng,là kẻ chẳng ra gì…

-Chính vì cô k ra gì nên cô hãy cảm thấy may mắn khi được tôi cưới hỏi…tôi chỉ hỏi cô,cô có tin tôi đêm qua trong sạch không?

-Tôi k tin…cô ta nằm ở đó…k mặc gì …thật kinh khủng…

-Tôi nhất định sẽ k động vào người đàn bà khác khi chưa chia tay ,đó là lời nói danh dự của chính tôi dành cho vợ mình…tôi muốn nói hãy tin tôi…và tôi không muốn chia tay…

Khánh lần đầu cảm thấy ngại khi nói những lời đó…Trúc nhắm mắt vẻ mệt mỏi,Khánh tiến tới ôm chầm dưới trời tuyết lạnh…

-Tôi có quá nhiều thiếu sót

-Thế nên hãy sống sao cho xứng đáng với vị trí của mình…

Sơn từ xa tay cầm chiếc chun buộc tóc của Trúc rơi trên xe,anh ta nắm chặt khi thấy Khánh đang ôm cô…

Phương đi đi lại lại

-Tokuda anh ấy giết hội đồng chỉ vì chuyện này,vậy còn tôi danh dự của tôi

-Lúc này sống là may rồi còn danh dự con khỉ gì…đến tận giường rồi mà k để có gì,tôi cũng chịu cô …

-Anh ấy ngủ thì làm sao được

-Cố mà đánh thức chứ mỡ đến miệng mèo thì mèo nào k xơi…hắn rất chung thuỷ đã bảo rồi…

-Tôi k tin,đêm thả đèn lần tới tôi k tin k làm được

-Chuẩn …khi đó là lúc phải uống rượu nhiều mà đàn ông rượu vào …

-Uống 70 chén rượu là tục lệ…đêm đó chỉ cần con nhỏ đó biến mất …anh giúp tôi chứ

-Yên tâm…tôi sẽ tận tâm giúp cô …

Phương khẽ cười nhếch môi…

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN