Mùa Yêu
Chương 25
Mỗi người trong chúng ta đều có cái tôi riêng,trong lòng tôi cũng vậy,tôi thật ra trong lòng biết bản thân không thể nào giữ gìn được cuộc hôn nhân này trọn vẹn…nếu đến lúc nào đó phải ra đi thì tôi cũng nhất định không níu giữ…
Ngay sau đó bố tôi được chuyển sang bệnh viện ở nước ngoài để điều trị …
-Bố sẽ chết nên việc gì phải tốn kém
-Bố k biết là chồng con không có gì ngoài tiền à,anh ấy nói nơi đó là nơi chữa trị ung thư tốt nhất ,con mong bố có thể sống thêm dù chỉ là 10 năm hay 5 năm con cũng mong sẽ có thể thay đổi…
-Bố làm khổ các con nhiều quá rồi
-Trong lòng con bố luôn là người tuyệt vời nhất…
Trúc ôm lấy bố
-Bố sẽ đi một mình có người của con rể đây rồi ,chị của con sẽ phải tiếp tục học tập và con cũng vậy,khi nào bố về bố mong muốn thấy hai đứa thành công…
-Con ổn sẽ qua với bố
-Đừng,con nên lo cho gia đình của con
-Bố là gia đình của con mà bố
-Nhưng bố k muốn con thấy bố lúc bố yếu đuối nhất…bố nhất định sẽ vượt qua…
Trúc và Trang cúi đầu bật khóc trước người cha già,ông cũng khóc khi phải rời xa hai cô con gái…
Trúc tạm biệt bố khi ông được chuyên cơ riêng đưa đi…Trang thở dài
-Chị vẫn giấu bố chuyện em khó có con,chị đã bị giờ mày cũng bị,chị chưa chồng nên còn thoải mái nhưng mày,liệu có thể sống với nhau mà không có con không?
-Em sẽ đi cấy sau khi em thi xong ,em nhất định sẽ làm được …
-Cố lên,nếu có con e thành bà hoàng đấy
-Em chỉ muốn có một cuộc sống gia đình trọn vẹn yên ổn bên người ấy thôi…
-Người ấy đứng chờ rất lâu rồi đấy kìa…
Sắt và Yumi k dám lên tiếng khi Khánh đứng dưới trời tuyết trong chiếc áo choàng dài màu đen ,tay đeo găng đen đôi môi đỏ lên dưới trời lạnh,tuyết rơi xuống tóc…anh ta đứng ngủ gật…
Trúc lại gần ,cô nhìn Yumi rồi mỉm cười khi thấy Khánh ngủ gật…cô cúi xuống định lấy tóc ngoáy vào mũi Khánh thì anh ta lên tiếng
-Đừng làm trò trẻ con,về thôi
Câu nói khiến Trúc giật mình…
-Ôi giật mình…
Trúc nhìn sau lưng Khánh,cô chợt lặng yên một hồi …” Anh ấy là chồng mình,mình yêu người ấy thế nên mình phải cố hết sức để xứng đáng ở cạnh anh ấy”
-Còn đứng đực ra đấy,có về không?
Trúc chạy tới ôm choàng vào tay Khánh
-Lúc này mà có gái nằm cạnh thì ấm phải biết chồng nhỉ…
Khánh khẽ cười
-Ai nằm cạnh lúc này chẳng ấm
-Có gái ấm hơn, nhất là những cô gái nào ngực to này xong mặc váy trắng mỏng manh chồng nhờ
-Ừ …thế thì ấm thật
Trúc nghe vậy cau mày đứng lại,Khánh khẽ cười bước đi thẳng…
-Thế thì anh cứ về gọi cô ta sang mà ngủ cho ấm…
Khánh mở cửa xe
-Lên nhanh k tôi về gọi cô ta thật đó
-Anh dám…
Trúc mặt hầm hầm lên xe…
Tại Việt Nam…
Phú đi về xem mặt theo ý của bố đẻ …anh ta đến trước mặt cô gái
-Tôi k thích cô,tôi có người yêu rồi
-Vậy anh nghĩ tôi thích anh chắc
-Thế uống nước nhanh rồi còn về nhé em gái
-Bố anh rất mong cuộc hôn nhân này của chúng ta đấy
-Ừ đấy là việc của bố anh,còn việc của em là uống nước cho nhanh để mình còn về
-Anh…anh nghĩ anh là ai hả
-Nghe này em gái,đàn bà qua tay anh rất nhiều đặc biệt mẫu gái phẳng lỳ như em là anh k bao giờ duyệt rồi thế nên dù anh có là ai thì anh cũng không chọn em ,ok…
Phú tu hết ly nước rồi đứng dậy phủi áo,cô gái lúc này lại chú ý đến Phú mặc dù anh ta nói chuyện rất phũ phàng…
Trúc vừa trở về thấy Xuân đang đứng chờ ở cổng thấy Xuân phờ phạc rồi thấy Trúc… Xuân đang định bước tới thì ngất lịm
-Xuân…mày sao vậy…xuân
Khánh thở dài khi thấy Xuân ngất …
Nắm tay bạn chờ đến khi tỉnh Xuân vội thều thào
-Tao mất tất cả rồi
-Sao thế,nói tao nghe
-Bố tao ở Việt Nam chơi bời vỡ nợ,giờ cả nhà tao đang trốn,tao lại gửi tiền đưa ông ấy để gửi cho mẹ…giờ vỡ lở bao năm qua tao làm hoá ra để ông ấy chơi bời…tao chán quá rồi…
-K sao giờ làm lại được mà,mày cần gì tao sẽ giúp tao cũng có tiền mà
-Sắp thi rồi giờ tao cũng k còn tiền để về có lẽ tao bỏ học thôi
-Hâm à bao công sức ôn tập…để tao tính cho cứ nghỉ ngơi đi nhé…
Tại Việt Nam ông Hoàng tát bốp vào mặt Phú
-Thằng bất hiếu,mày nói gì
-Con k cưới con có người yêu rồi
-Mày có cũng phải chia tay,sự nghiệp nhà này là của ai,vợ mày phải môn đăng hộ đối…
-Hạnh phúc của con thì con sẽ tự quyết định…con k lấy là k lấy…
-Mày…thằng ngu…
Ông Hoàng rút dây điện ra vụt Phú ,anh ta đứng yên cúi gằm mặt…
Khánh nhận được điện báo bên nhà ông Hoàng đang đánh Phú…
-Anh Phú đâu rồi anh…
-Về Việt Nam rồi,bố tôi muốn anh ấy lấy vợ
-Kết hôn,sao có thể anh Phú yêu Xuân lắm mà
-Đang bị bố đánh vì tội k lấy vợ kìa…nói chung Xuân k phù hợp
-Thế nào là k phù hợp
-Cô ấy với anh Phú k thuộc cùng một đẳng cấp ,k thể hoà hợp
-Nói như anh thì em cũng k thuộc đẳng cấp với anh à
-Chính xác là như thế
-Thế sao anh k chia tay đi
-Trót rồi biết làm sao
-Anh…
Trúc quay đi Khánh ôm chầm từ phía sau
-Nay ăn sớm rồi nghỉ ngơi sớm đi …
-Thôi k dám ăn nằm với người đẳng cấp cao sang…
Trúc đẩy Khánh ra rồi chạy ra ngoài cô ngay lập tức gọi cho Phú nói hết
-Xuân ngất anh ạ
-Sao thế cô ấy ốm à
-Bố Xuân ở nhà chơi bời vỡ nợ…giờ Xuân muốn bỏ học về quê…
-Bỏ là bỏ thế nào,để anh xử lý
-Vâng anh giúp đỡ nó nhé
-Chắc chắn rồi anh làm tất cả vì cô ấy
Cúp máy Trúc thấy vui cho Xuân vì tìm được người như phú,yêu hết mình sống một cách chân tình nhất có thể…
Trúc vô tình gặp Phương trên đường đi về ,cô ta cười khẽ khi thấy Trúc…
-Chào em
-Chị chắc dây thần kinh xấu hổ bị mất rồi thì phải…
-Chị đâu có làm gì mà phải xấu hổ đâu em,chỉ có người k thể sinh con cho chồng,điều đó mới là xấu hổ,nhục nhã nhất đó em
-Vậy mà k sinh được con vẫn được chồng yêu thương chiều chuộng,đâu phải như ai kia lả lướt dâng tận nơi mà người ta đâu có thèm
-Đó là do anh ấy ngủ quá say thôi,đừng bao giờ tự tin em gái ạ,đàn ông là con mèo hoang chỉ cần có mỡ là đến ăn liền thôi…
-Thử xem,lần sau nếu tôi thấy chị đến gần chồng tôi nữa,tôi sẽ tống cổ chị ra khỏi đây
-Em có quyền gì nhỉ
-Tôi là chính thất phu nhân,là chủ nhân nơi này,chị đừng quên…
Trúc cười nhẹ rồi quay đi…Phương nắm chặt tay cô ta nghiến răng nói nhỏ “ Cứ chờ xem ai sẽ đá ai ra khỏi đây”…
Tokuda đến gặp ông nội mình…
-Ông…hội đồng chủ đã chết ,hắn đi quá giới hạn rồi
-Giới hạn là do con người tạo ra mà,ngay từ đầu nó đã là kẻ máu lạnh rồi nhưng đó mới là thứ ta muốn hướng cho nó,con hổ phải dồn nó vào đường cùng mới có thể phát huy hết tài năng của nó…
-Đến tận bây giờ cháu vẫn k hiểu lý do gì ông giao quyền cho đứa cháu ngoại nó còn giết cả bố cháu,là con của ông đấy …
-Gia tộc đó là nơi dành cho kẻ mạnh nhất ,ta không phân biệt nội ngoại,ta chăm nó từ bé như con ruột của mình…chỉ là vợ nó hiện tại đang làm cản con đường của nó khiến nó giảm đi nhiệt huyết của một thủ lĩnh…
-Ông,hay là hãy để cháu lên làm được k
-Đâu phải cháu muốn là được,nếu có bản lĩnh thì cháu cứ giành lại …
-K được nó biết sẽ giết cháu
-Gan cháu vẫn còn non lắm…giờ việc ta muốn là loại bỏ vợ nó,tách cô ta ra xa khỏi thằng Khánh…
-Cháu vẫn đang cố làm như ông nói,lễ hội thả đèn cầu nguyện năm nay cháu nhất định gài Phương vào thật tốt…
-Chúc cháu may mắn…
Khánh sau khi đi săn về ,anh ta rất vui vì hôm nay săn được nhiều thỏ…vừa bước vào phòng thì thấy Trúc đang cầm điện thoại mặt tái đi…
-Gì vậy?
Thấy Khánh Trúc vội ấp úng giấu máy ra sau lưng
-Anh về rồi à…
-Nhìn gì trong điện thoại mà mặt tái đi vậy?
-À không có gì…em đọc báo thôi…
Khánh lừ mắt giật điện thoại trong tay Trúc…Trúc định giật lại nhưng anh ta dơ cao khiến cô k thể với…
Khánh ngước lên nhìn điện thoại thì thấy đoạn tin kèm hình ảnh gửi cho Trúc…
Những bức hình mà thầy Sơn ôm cô ở ngã tư an ủi ,rồi cả hai ngồi nói chuyện trong quán cafe …ai đó đã chụp lại rồi cố tình gửi cho Trúc kèm dòng cap “ Ngoại tình”…
Trúc biết tính của Khánh nhìn đôi mắt của anh ta là biết giông tố lại sắp nổi lên…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!