Mùa Yêu
Chương 26
Trong đời người phụ nữ sợ nhất có lẽ là bị hiểu lầm về chuyện trai gái ,hay nói đúng hơn là ngoại tình…có kẻ đã cố tình theo dõi tôi và ghi lại khoảnh khắc giữa tôi và thầy Sơn…
Khánh thay đổi sắc mặt
-Đây là cái gì?
-Anh phải tin em
-Tại sao vẫn là nó…
-Chỉ là tình cờ thôi ạ
-Lúc nào cô chẳng nói là tình cờ…giả dối
Khánh đập máy của Trúc xuống đất,chiếc máy vỡ toang…Anh ta bỏ đi,Trúc ngồi nhặt từng mảnh vỡ của máy rồi khóc vẻ tủi thân…
Khánh bước đi thật nhanh ,anh ta đến trường đua ngựa và đua như một kẻ điên đến mức Sắt phải gọi loa “ Thưa ngài con ngựa có vẻ đã kiệt sức”…
Mặt hầm hầm đi vào tháo bỏ găng tay,anh ta nói khẽ
-Hôm nay ta đi gặp bạn từ Pháp về chơi nên k cần ai đi theo
-Dạ vâng…
Khánh mặc chiếc áo len đen rồi choàng áo măng tô dài sau khi tắm xong…anh ta lầm lỳ đi ra con xe màu đen đắt tiền phóng tới một nhà hàng…
Vừa bước vào người bạn của Khánh tươi cười
-Khánh,oài lâu lắm k gặp mày khác quá
-Khác gì ,đẹp trai hơn à
Khánh khẽ nhếch môi cười
-Trông chững chạc hơn hẳn
-Tao với mày già rồi chứ đâu còn trẻ
-Phải tao đã ba nhóc rồi đấy
-Thế à,chúc mừng nhé Tuấn
-Còn mày thì sao?
-Mới lấy vợ nên chưa có con
-Trời cô gái nào trói được trái tim của kẻ khó tính như mày vậy
-Tao mà khó tính,lần này về có chuyện gì thế tưởng định cư ở Pháp luôn
-Tao về đây làm ăn,ông già yếu rồi nên gọi về ,đang muốn mở bệnh viện tư nhưng chưa đủ lực
-Sao thế?
-Tao ngắm được một mảnh đất nhưng nghe dân ở đó nói nó thuộc sở hữu của nhà mắt quỷ gì đó,là xã hội đen nên chả dám dây…
-Vậy à,mày cứ thử hỏi xem biết đâu họ bán,nếu được tao sẽ chung vốn với mày mở bệnh viện riêng,nhưng đứng tên tất cả là mày tao chỉ ở phía sau…
-Vậy mày bỏ nghề thật sao,tài năng như mày bỏ thì phí phạm ,bây giờ đang làm gì rồi
-Vẫn làm buôn bán linh tinh thôi…
-Cái xe mày đi vài chục tỉ mà bảo linh tinh,từ xưa khi mày đi học tao đã biết nhà mày điều kiện rồi…nghề bác sỹ tuy k giàu nhưng nó lại là đam mê ,cứu người điều đó khiến lòng tao thấy hạnh phúc…
-Mày là người tốt
-Thế còn mày xấu chắc
-Tay tao nhúng máu nhiều lắm rồi nhưng k phải cứu người
Câu nói của Khánh khiến Tuấn tắt nụ cười
-Làm tao sợ đấy
-Trêu mà,uống đi ,hôm nay k say k về
-Ok lâu lắm k dc say rồi…
Trúc ngồi học rồi nhìn đồng hồ đã 1h đêm mà Khánh chưa về,cô tắt đèn rồi lên giường ngủ,cứ nằm trằn trọc suy nghĩ “ Anh ấy giận rồi,lúc có cả gái nằm cạnh anh ta mình còn chưa tức thì thôi,rốt cuộc là kẻ nào đang tâm hãm hại mình”…
Tại nhà Phương cô ta thấy anh trai đi về…đó là thầy Sơn…
-Anh Sơn em nghe bố nói anh k muốn cưới con gái của giám đốc ngân hàng
-Ừ anh k thích cô ta
-Vậy anh có bạn gái trong lòng chưa,nói cho em biết đi nào?
-Anh có để ý một người chỉ là…
-Là sao anh
-Thôi k có gì …
-Trời ơi cả sự nghiệp này là của anh mà anh lại giấu k cho em biết,chị dâu em là người thế nào vậy nói em nghe xem nào
-Em đấy,cứ mãi chạy theo một người đàn ông đã có vợ như vậy k tốt đâu
-Anh cũng biết anh ấy ạ
-Có nghe qua,anh cũng không quan tâm lắm nhưng em gái của anh k đến nỗi nào mà phải lấy người đã có vợ làm chồng cả…
-Giả sử anh yêu người có chồng thì anh sẽ hiểu tâm trạng của em lúc này,em yêu anh ấy đã bao năm rồi chờ đợi mòn mỏi cho đến ngày người anh ấy yêu mất đi em vẫn hy vọng ,vẫn hy vọng rằng em sẽ là lựa chọn kế tiếp…
-Nhưng đó lại k phải là em,đã là số rồi thì đừng nên thay đổi nó kẻo lại tự mang nỗi đau lên chính bản thân mình…
Phương nắm chặt tay khi nghe anh trai nói vậy…
-Anh ấy sẽ yêu em,em tin sẽ có ngày đó
Sơn thở dài bước đi…
Đến nửa đêm,tiếng mở cửa phòng khiến Trúc mở mắt…Khánh bước về khi người nồng nặc mùi rượu…
Trúc vội đi ra đỡ tay…
-Anh uống nhiều vậy
-tránh ra
Khánh hất tay Trúc…anh ta định quay đi thì Trúc đóng cửa lại rồi chặn ở cửa
-Muộn rồi anh về ngủ đi ạ
-Cô vẫn còn nói chuyện tự tin trước mặt tôi nhỉ
-Em k làm gì sai cả nên em k sợ,hôm đó là em đứng ở ngã tư đường nên gặp thầy ấy cũng chính là hôm gặp con gái gú kia nằm trên giường của chúng ta,kèm theo biết bệnh của bố nên em mới khóc…
-Và hắn cho cô mượn vai để tựa vào hả
-Lúc ý thì là nam hay nữ ai cũng sẽ an ủi như vậy,anh cứ nghĩ em đẹp lắm hay gì mà có thể ngoại tình được,k tiền k đẹp k có việc làm thì ai thèm
-Nhưng cô là đàn bà,đàn ông chỉ cần thế là đủ
-Nói như vậy thì ả gái gú kia là đàn bà sao anh k động vào…cảm xúc của em anh cũng hiểu rõ là em chỉ có anh thôi còn gì…
Nghe Trúc nói câu đó có vẻ Khánh xuôi,anh ta quay đi ánh mắt có vẻ vui khi nghe thấy vợ nói vậy…
Trúc lên giường nằm quay mặt vào trong tự dưng lại thấy bản thân vừa rồi nói những lời đó khiến tự cô cảm thấy ngại…” Sao nay mình lại nói ra thế ngại chết”…
Khánh trần chuồng bước lên giường,anh ta chui vào chăn…miệng cắn vào vai Trúc khiến cô khẽ kêu
“ a…ư”…
Tay anh ta ôm sát Trúc nằm lại gần…tay Khánh khẽ vén váy Trúc lên rồi kéo lệch chiếc quần lót sang bên…đưa dương vật sát gần mơn trớn…Trúc thở mạnh…tay còn lại Khánh đưa lên bầu ngực tròn mẩy của Trúc rồi bóp nhẹ…Trúc xoay cổ lại thì anh ta chồm lên hôn lên môi cô rất nhanh…dùng đôi môi đỏ của mình mút trọn bờ môi của Trúc…
Bên dưới anh ta đưa dần vào Trúc nhăn mặt rồi nhìn Khánh ánh mắt yếu ớt…đến khi dương vật của anh ta chui dần được vào trong …Trúc khẽ kêu
“ Ư…ư…hơ ha hơ”…
Cô với tay chủ động ôm cổ Khánh rồi hôn lên môi anh ta…
-Em yêu anh…
Khánh nghe xong câu đó anh ta nhấc mông dập liên tiếp …Trúc cong người thở gấp…Khánh cúi xuống mút bầu ngực của cô khẽ “ chụt”…
-Cô là của tôi hiểu không?
Trúc gật nhẹ…Khánh như phát điên lên khi thấy vẻ mặt và ánh mắt của cô lúc này…anh ta lấy tay tì hông Trúc xuống rồi dập liên tục…
Bạch …bạch…bạch…
Trúc tóm tay vào thành giường thở dốc “ A…a”…
Tại Y phòng…
Xuân mở mắt thấy Phú đang ngồi bên cạnh…anh ta mỉm cười
-Em thấy ổn hơn chưa
-Sao anh lại ở đây
-Nghe tin em ốm anh đã sang đây gấp ,chuyện nhà em anh lo xong hết rồi nên đừng lo gì cả
-Lo xong hết là sao ạ,ý anh là
-Nợ nần của bố em anh lo xong rồi
-Em k muốn nợ nần nhất là nợ anh…
-Đừng nghĩ thế anh giúp được gì em anh sẽ giúp…anh k nghĩ gì đâu,em khoẻ là anh vui rồi…
-Anh muốn ngủ với em không,để trừ nợ
-Em nghĩ sai về anh rồi ,đàn bà anh lúc nào cũng có nhưng anh thích em …
-Em chỉ hỏi anh có muốn ngủ không?
-Tất nhiên là có,rất muốn…
-Tối mai chúng ta gặp nhau ,anh qua đón em
-Thật…thật à…
-Phải…anh có thể ngủ với em đến khi nào anh chán coi như đó là để trả nợ anh
Phú tắt nụ cười,anh ta thay đổi sắc mặt
-Em và anh k ai nợ ai,nếu đến với nhau bằng tình cảm anh sẵn sàng đón nhận nhưng nếu để trả nợ thì anh không cần…
Phú tức giận đứng dậy,anh ta bỏ đi …Xuân rơi tách từng giọt nước mắt…
Sáng hôm sau…Trúc mở mắt k thấy Khánh đâu cô vội choàng áo ngủ ra bên ngoài…Vú mỉm cười
-Phu nhân dậy sớm vậy
-Vú ơi chồng cháu đâu rồi ạ…
-Ngài ấy đang bơi dưới hồ kìa,sao thế sợ mất ngài ấy hả…( vú cười)
Trúc nhìn ra thấy Khánh đang bơi rất khoẻ dưới hồ nước lạnh…cô rùng mình…
-Lạnh này sao vẫn bơi được vú nhỉ…
-Bơi được dưới nước lạnh thì rất khoẻ đấy phu nhân của tôi ạ…
Trúc đi ra gần bờ nhìn xuống k thấy Khánh đâu,cô cúi xuống dòm dòm chợt Khánh nổi lên rồi hôn chụt vào môi cô khiến Trúc giật mình…
-Ôi mẹ ơi…
-Bơi không?
-Không,lạnh này em bơi để viêm phổi à…anh đừng xui dại…
Trúc ấp úng đi vội vào,Khánh dưới nước bật cười…
Sắt nói vs Yumi
-Tâm trạng của ngài ấy giờ phụ thuộc vào cô Trúc cả
-Chắc chắn rồi làn gió mới đến với cuộc đời chàng trai 10 năm rồi chưa yêu ai…
-Mai là hội thả đèn hoa đăng …lo bảo vệ phu nhân cho tốt
-Ngài ấy dặn rồi mai giấu phu nhân đi thật kĩ…k cần đến lượt anh nhắc
-Giấu đi đâu
-Bí mật…
Trúc đang tắm chợt cửa nhà tắm mở ra khiến cô giật mình
-Ôi em đang tắm mà…
-Tắm chung có sao?
Khánh cởi bỏ đồ Trúc quay đi khi thấy hàng nóng của Khánh đã cương cứng …anh ta áp sát Trúc dưới vòi sen,tay chống lên tường…Trúc xoay lại
-Đừng có nói là
Trúc mỉm cười
Khánh cúi xuống hôm tay kéo sát eo…Trúc đập vào ngực Khánh…anh ta nhấc bổng vợ nhỏ bé dạng chân cô ra với tư thế bế rồi quan hệ dưới vòi nước…
Trúc lúc này ôm chặt đầu Khánh cả hai hoà quyện hôn nhau ngọt ngào…
–
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!