Mùa Yêu - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
445


Mùa Yêu


Chương 36


Tôi mãi mãi là kẻ đến sau,ánh mắt của anh ấy khi bế Hoa Đán đi qua tôi,lúc đó tôi nhận thấy rõ bản thân tôi ngay lúc này k hề tồn tại trong mắt anh ấy…

Tay Khánh bịt chặt vết thương,máu vẫn tuôn ra qua kẽ tay anh ta…Hoa Đán nói thều thào

-Anh phải giữ con cho em,nhất định là phải giữ con cho em…

-Chắc chắn rồi anh sẽ làm hết sức có thể…

Trúc đứng như chết lặng trong rạp hát,từ sau áo choàng lên người Trúc,cô quay lại là thầy Sơn…

-Sao em k bỏ chạy

-Chồng của em đang ở đây thì sao em có thể bỏ chạy được ạ,em chỉ tiếc là …

-Tiếc là k phải người đỡ đạn cho Khánh ,em sai rồi …tất cả là ý trời ,trong lòng anh ta sẽ tự biết em là con người thế nào,đâu phải cứ lao ra mới là sống hết mình,sống đến hy sinh bản thân…

-Nhưng đúng là em có thể bất chấp tất cả để bảo vệ người em yêu thương thầy ạ…

-Khi em còn đứng đây là thầy biết em sẵn sàng làm tất cả mọi thứ

-Vậy còn thầy ,tại sao thầy k bỏ chạy

-Vì em đang ở đây…

Câu nói của Sơn khiến cho Trúc lúc này cảm thấy ái ngại và bối rối…

Trong phòng mổ…bạn của Khánh nói bên tai

-Đứa bé k thể giữ,cô ấy mất quá nhiều máu rồi lượng thuốc truyền vào cũng sẽ khiến cho thai sinh hoá ra …

Khánh lúc này lưỡng lự

-Chết tiệt,tôi đã hứa sẽ giữ lại đứa bé

-Nhưng cô ấy quá nguy cấp k thể cứu,cậu học Y cao hơn tôi cậu thừa hiểu mà…

-Mổ đi…làm tất cả để cứu cô ấy sống …chỉ cần sống là được…

Trúc ngồi cả đêm ở phòng,cô nhận được tin từ Vú…

-Sao rồi ạ ,cô ấy có sao không Vú

-Mợ hai mất con rồi,k thể giữ đứa bé lại,mới phẫu thuật xong …

-Rốt cuộc kẻ điên đó là kẻ nào vậy ạ

-Hắn giết Mc thật để giả mạo vào đó nên mới k bị phát hiện,do có xích mích với cậu Khánh nên gã ôm mối thù như vậy…

-Cuộc sống của anh ấy thật sự quá nguy hiểm

-Giờ thì phu nhân đã biết tại sao cậu ấy k muốn để cô lộ mặt rồi chứ…bên cạnh ngài ấy là một chuỗi nguy hiểm…thật sự rất nguy hiểm…

-Mợ hai hẳn là rất đau lòng…thật sự cháu cũng cảm thấy buồn thay cho mợ ấy…

-Tất cả đều là số phận cả rồi ,phu nhân đừng suy nghĩ quá mà hại sức khoẻ…

-Vâng…

Tại Việt Nam…

Phú gặp Tiên tại cuộc họp cổ đông…cô ta cười nhẹ…

-Chào anh trai…

Phú cũng cười lại

-Chào em người con gái không phải em gái …

Tiên tức nhìn Phú hầm hầm

-Em có ý thế này,em sẽ để lại 30% cổ phần của em cho anh

-Cứ đưa ra cái giá hợp lý

-Em không bán anh trai ạ

-Vậy em muốn gì

-Em muốn chúng ta kết hôn,sao hả em nghe nói anh đang bị ông già ép lấy con gái của chủ tịch P ,lấy cô ta cũng có thể giúp đỡ cho anh nhưng lấy em ,em sẽ giúp cho anh bay cao và xa hơn cả anh Khánh…

-Anh có thể lấy bất cứ ai trừ em …

Phú quay đi vẻ khinh khỉnh với Tiên…

-Tôi biết anh sẽ từ chối mà…để xem tôi hay anh có thể lên nắm giữ tập đoàn này…

Trở về nhà Phú nhận được tin của Trúc nói về việc Xuân suýt nữa bị cưỡng bức…Phú đọc xong trả lời với vẻ lạnh tanh “ Anh với cô ta không còn liên quan gì nữa rồi,cô ta sau này có thế nào cũng không phải chuyện của anh nữa”

Phú nhắn vậy xong mở điện thoại ra nhìn ảnh của Xuân và anh ta chụp bên bờ hồ,anh ta miệng run rẩy rồi ôm miệng …Phú nhăn mặt rồi bật khóc…anh ta nhớ lại lời nói với cha mình

“ con sẽ kết hôn với con gái chủ tịch k,con sẽ làm tất cả những gì bố muốn”…

Có lẽ Hoàng Kim Phú thật sự đã rất yêu cô gái đó,yêu đến mức một kẻ ăn chơi như anh ta đã phải bật khóc khi nhìn thấy ảnh người mình yêu…anh ta nói khẽ “ Anh tự hỏi có sai khi vội thương…”

Ông Hoàng đứng bên ngoài cửa phòng con trai nhìn vào thấy Phú đang khóc…ánh mắt của người cha chợt nặng trĩu buồn bã…

Hoa Đán sau khi lơ mơ tỉnh dậy,cô ta sờ tay lên bụng…

-Con của tôi

Nói xong Hoa Đán bật dậy,Khánh ngồi ngay bên cạnh…

-Tỉnh là tốt rồi

-Anh ,con của chúng ta vẫn ổn chứ

-Anh xin lỗi…

Khánh nói câu đó Hoa Đán tự hiểu và cô ta bật khóc gào lên trong đau đớn

-Không,sao lại như vậy được,anh đã nói sẽ giữ con cho em mà,anh nói dối…nói dối…

Hoa Đán đánh vào người Khánh thì anh ta ôm

-Bình tĩnh lại nào em còn đang rất yếu

-Tại sao,tại sao anh k thể bảo vệ em ,chưa lần nào anh bảo vệ em cả ,em phải sống sao đây,con của em…

Trúc lặng lẽ đi tới phòng bệnh,cửa phòng mở cô thấy Hoa Đán đang ôm Khánh khóc rưng rức…Trúc vừa bước vào Hoa Đán vội lau nước mắt…Trúc hỏi han

-Chị đỡ hơn chút nào chưa?

-Phu nhân chỉ mới là cảm giác k thể có con còn tôi mất đi đứa con ,cảm giác nào đau lòng hơn chắc phu nhân tự nắm rõ…

-Tôi rất lấy làm tiếc …

Khánh chợt nói

-Em về đi,lúc này anh k muốn Hoa Đán bị kích động nên sẽ có những lời k hay…

-Em đến để hỏi thăm

-Không cần em hỏi thăm

Khánh quát lên,Trúc cắn chặt răng cô lùi lại rồi gật nhẹ rồi quay đi…bước ra khỏi hành lang Trúc tay nắm chặt thế nhưng nước mắt vẫn rơi xuống,cô gạt đi “ Cố lên nào ,chuyện có lẽ cũng đến lúc kết rồi”…

1 tháng sau…

Trúc sang bên Pháp thăm bố đẻ cả tháng…đến khi cô trở về thì Yumi đón

-Phu nhân,chào mừng phu nhân trở về

-Về còn kịp nhập học chứ…

-Được rồi đi nào ,vú nhớ cô lắm đấy

Vừa về tới cổng Vú ôm chầm

-Phu nhân cuối cùng đã về rồi,gầy đi nhiều quá định làm người mẫu hay sao vậy

-Cháu vẫn thế mà

-Thế đâu mà thế,k có cháu ở đây cấm điện buồn lắm,với lại phải về chứ đi xa chồng lâu quá là không được đâu…

-Anh ta vẫn luôn ở bên chỗ mợ hai đúng k ạ

-À chuyện đó…

-Vú đừng giấu cháu,Yumi nói hết cả rồi,k sao đâu ạ ,cháu nghĩ thông rồi hôm nay cháu sẽ dứt điểm mọi thứ…

Sắt và Khánh trong phòng làm việc có bàn về vấn để chiếc quạt mà bố Truc ăn trộm.

-Chắc chắn nhà chủ tịch thành phố có liên quan,mọi dấu tích vòng quanh rồi vẫn quay về đó…

-Cái quạt đó rốt cuộc có chứa thứ gì mà khiến cho ai cũng muốn có …khiến cho ta cảm thấy thú vị dần rồi…

-Con gái ông ta rất thích ngài có thể lợi dụng từ cô ta…

-Đàn bà chỉ thêm phiền phức ,cứ theo dõi sát sao thêm…

-Vâng

Sắt bước ra ngoài thấy Trúc liền cười tươi

-Phu nhân đã về rồi ạ…

-Chào anh Sắt,anh khoẻ không?

-Tôi khoẻ ,phu nhân gầy hơn đấy ạ

-Tôi vẫn béo lắm,anh Khánh có trong đó không?

-Có đó ạ…

-Vậy tôi xin phép…

Sắt thấy Trúc có vẻ rạng rỡ hơn…cô bước vào nhìn Khánh rồi mỉm cười,Khánh gượng gạo nhìn Trúc…

-Chào anh

-Ừm,mới về sao?

-Vâng…em có chuyện muốn nói

Trúc đặt một tờ giấy lên bàn có tiêu đề “ Đơn Xin Ly Hôn”

-Điều em muốn nói đây à

-Vâng,em nghĩ anh cũng mệt mỏi rồi ,sau 1 tháng em suy nghĩ và em nhận ra tình cảm của chúng ta quá hời hợt ,có lẽ chỉ là rung động phút chốc

-Em rung động phút chốc hay là anh …

-Cả hai chúng ta …em thấy anh và Hoa Đán phù hợp hơn ,thêm thế nữa nên để chế độ 1 vợ 1 chồng tiện cho mọi bên…

-Em giận a vì hành động hôm đó à

-Không,em k giận anh,có thể anh nghĩ cô ấy xả thân vì anh mà lại thấy em nhơn nhơn thì a ngứa mắt ,anh quát là đúng thôi…em k có can đảm đấy…k thể bảo vệ anh được…

Trúc nói nửa đùa nửa thật…

-Anh k cần ai bảo vệ mình,cũng chưa hề có ý nghĩ rằng em k dám vì anh mà xả thân…em như nào anh rất rõ…

-Em muốn ly hôn,mong anh chấp thuận,em sẽ ra ngoài cũng cpi học hành rồi ,em k có gì hối hận đâu ạ,cô ấy và anh hợp nhau hơn em…

Khánh mắt lừ lừ nhìn Trúc

-Nếu em muốn chúng ta sẽ ly hôn nhưng là sau một năm nữa…

-Em chờ được,tạm thời ly thân cũng được,em cám ơn …

Trúc cười nhẹ rồi quay đi Khánh nói sau lưng

-Anh yêu em,hãy nhớ lấy điều đó…cảm xúc của em là nhất thời còn anh thì không?

-Em sợ tình yêu từ anh,k thể với tới nó và em cũng k dám với tới nữa,càng với lại càng xa thôi ạ…

Trúc bước đi Khánh nhắm mắt thở dài…cô bất chợt gặp Hoa Đán bên ngoài cửa,Hoa Đán đon đả khéo léo

-Phu nhân về khi nào vậy ạ,tôi k biết nên chưa nghênh đón được phu nhân

-Mợ hai khách sáo quá rồi…

-Đợt này anh Khánh ăn ở bên chỗ tôi nên cũng khiến tôi bận bịu,nếu có sai xót ở đâu phu nhân cứ bảo tôi nhé,đừng để bụng rồi lại khó cho nhau…

-Tôi rất dễ tính,mợ hai nghĩ nhiều quá rồi…

-Tôi chỉ sợ phu nhân có cảm giác lạc lõng,giống một người thừa,các cô gái trẻ hay nghĩ vậy…

-Trời ơi trẻ đã nghĩ đâu mà già như mợ hai đã nghĩ hộ trước đó thôi…

Trúc cười nhếch môi rồi đi lướt qua,Vú chợt lên tiếng

-Phu nhân của tôi đi đâu vậy,ông chủ đã chuẩn bị bữa tiệc chúc mừng cô thi đỗ đại học …bữa tối lãn mạn chỉ dành riêng cho hai người thôi ạ…

-Vú nói vs anh ấy tôi thấy mợ hai vẫn yếu lắm nên bảo anh ấy nên dành thời gian đó qua chăm sóc mợ hai thì tốt hơn…

Trúc nói xong rồi đi thẳng…

Khánh vừa đi ra ngoài thì Hoa Đán ôm đầu lảo đảo …cô ta khẽ thở mệt

-Anh…

-Em mệt thì nên ở phòng nghỉ ngơi,vợ anh về rồi…

Khánh gạt tay Hoa Đán,cô ta như chết lặng khi nghe câu “ vợ anh về rồi “…

Cô ta như chết lặng khi cảm thấy mỗi khi Trúc xuất hiện thì trong lòng Khánh dường như Hoa Đán là vô nghĩa…

Thầy Sơn tại ngôi trường Y…anh ta cầm tập hồ sơ của Trúc rồi nói với hiệu trưởng

-Tôi muốn làm chủ nhiệm lớp này thưa thầy

-Được chứ cậu thích là được…

Sơn mỉm cười sờ tay lên tập hồ sơ có ảnh của Phan Thanh Trúc…dường như cánh cửa tình cảm của anh ta dành cho Trúc đang thực sự mở ra…
– [ ]

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN