Mùa Yêu - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
461


Mùa Yêu


Chương 38


Tôi biết rằng thứ mà anh ấy đang mong muốn có lẽ chỉ là thể xác bên ngoài của tôi,dù đó là chồng của mình nhưng tôi rất sợ chuyện chăn gối với anh ấy…bởi vì…

Trúc quay mặt đi khi nằm trên giường…

-Anh báo người cứu cô gái đó chưa?

-Anh nhắn cho Sắt rồi…yên tâm …

Khánh xoay mặt Trúc lại…cô ngại nhìn đi chỗ khác…

-Em k muốn…( ý k muốn qhe)

-Nhưng anh muốn…em biết bao lâu rồi không?

-Anh thiếu gì chỗ để xả …biết đâu Hoa Đán giờ lại sắp có thai nữa rồi cũng nên…

-Em nghĩ anh bỉ ổi đến như vậy à

-Vậy anh ở bên đó chẳng lẽ không làm gì,anh …mà thôi tóm lại anh có làm em cũng chẳng có quyền can thiệp…

-Anh sẽ k lặp lại sai lần thứ hai,em tin hay không là việc của em…

Khánh hôn chụt lên môi Trúc ,anh ta giữ chặt tay cô…áo choàng của anh ta bung ra…hai thân thể cọ sát…Trúc thở nhẹ…Khánh đôi mắt đầy ấm áp nhìn cô…

Trúc bám chặt vào tay Khánh…anh ta khẽ mơn trớn bên ngoài cửa mình của Trúc…khi cậu nhỏ của anh ta cương cứng anh ta cúi xuống mút đầu ngực của Trúc…Trúc ôm đầu Khánh ngửa cổ thở một hơi mạnh và dài…Khánh hôn lên cánh tay Trúc…anh ta nhấp nhẹ đưa cậu nhỏ dần vào bên trong…Trúc cau mày…

-Ưm…ư…ư…

Đến khi anh ta hoàn toàn đưa được vào trong…Trúc bám tay vào gối…bên dưới Khánh dập liên tục…cô mồ hôi nhễ nhại …

-Anh mạnh hơn nhé

-Đừng…đừng mà…

Khánh kê mông Trúc lên cao rồi quỳ xuống với tư thế thuận…anh ta nhấp ra vào vẻ trêu ngươi…

-Thích không?

-Không,sâu quá …ưm…ư…dừng lại đi…

Khánh như con hổ điên…anh ta dập mạnh đến nỗi người Trúc nẩy lên…hai bầu ngực rung lắc…Trúc thấy rõ vẻ mặt đầy phấn khích của Khánh khi đang quan hệ với cô…

Ốc báo lại với Hoa Đán

-Cô ta ở lại đêm nay rồi ạ

-Biết làm sao được,anh ấy lúc nào cũng mong cô ta về ,tôi thấy rõ trong mắt anh ấy khi nhìn cô ta…việc để cô ta ra ngoài nhưng vẫn cho người bảo vệ cũng là nuông chiều theo ý cô ta cả,anh ấy rất nuông chiều nó theo cách riêng của anh ấy mà nó hoàn toàn ngu ngốc k hiểu…

-Thời gian vừa rồi ở bên mợ nhưng ngài ấy không đề cập đến chuyện trai gái

-Tôi có chủ động nhưng anh ấy từ chối khéo rằng tôi mới mổ nên còn yêu,k nên quan hệ…anh ấy ở bên tôi là cảm giác như muốn trả ơn tôi đã đỡ phát đạn đó…thế nhưng đổi lại cũng đáng ,anh ấy k còn quá xa cách với tôi nữa,cũng là để loại bỏ cái thai đó một cách minh bạch …

-Cái thai đó thật sự đã khiến mợ đau đầu thật rồi …

-Nhận kết quả xét nghiệm xong tôi cũng khẳng định luôn ,trước khi gặp Khánh mấy ngày tôi có quan hệ với một gã ngoại quốc khi đó say quá nên mất tự chủ,nhưng thời gian mang thai sàn sàn nhau nên tôi sợ là của anh ấy nên mới để lại,k ngờ nó lại không phải…

-Và mợ hai đã lên kế hoạch đưa kẻ thù của ngài ấy vào để bắn,vừa đỡ đạn lấy được lòng lại còn có thể khiến ngài ấy k thể bỏ mợ sau cú đỡ đó,quả là trí thông minh của mợ hai thật sự tuyệt vời…

-K qua mặt dc anh ta đâu,chẳng qua tôi ra tay trước,anh ta đã nói khéo với bên Y phòng rằng khi thai được 3 tháng đủ cứng cáp sẽ chọc ối xét nghiệm…

-Vậy là ngài ấy đã có nghi ngờ sao ạ

-Em nghĩ kẻ đa nghi như anh ta liệu có bỏ qua chuyện đột nhiên tôi quay trở về rồi lại có thai ngay không?

-Vậy sự ân cần dịu dàng đó là gì đấy ạ

-Anh ta luôn có ý thăm dò và vì anh ta có lỗi với chị năm xưa nên mới để chị ở lại ,chị biết điều đó,trong lòng anh ta k còn có chị nữa nhưng k sao,sẽ kéo lại dần dần…

-Ngài ấy có lỗi gì vậy ạ

-Anh ta luôn ép chị phá thai mỗi khi biết chị có thai,chính vì cãi nhau ngày đó c muốn giữ lại để ra sức ép với ông anh ấy nhưng anh ấy vẫn ép chị phá bỏ,cãi nhau nên xe chị mất lái tông vào gốc cây…

-Em k hiểu,xưa yêu mợ như vậy sao lại bắt bỏ ạ

-Anh ta k muốn có ràng buộc gì cả,anh ta là một kẻ độc tài như vậy đấy…

-Nhưng với cô Trúc kia thì lại muốn có con cùng,thật k công bắng

-Thì cô ta lại chẳng thể có con ,đó cũng là ý trời cả thôi…k ai cho tất ai cái gì,giờ cách nhanh đẩy cô ta đi nhất chính là khiến chúng tự ghét bỏ nhau,dần dần mờ nhạt và lìa xa nhau…

-Em hiểu ý mợ…sớm muộn cũng chia xa …

Tuyết rơi lả tả bên ngoài…bên trong căn phòng ngủ Khánh và Trúc vẫn quấn lấy nhau…Mồ hôi của cả hai…Trúc ngồi trên lòng Khánh ,anh ta ôm đầu cô hôn vào môi cô một nụ hôn ngọt ngào…Trúc mồ hôi nhễ nhại khi bên dưới Khánh di chuyển tay xuống ôm chặt hai bên mông của cô…siết lại…khẽ nhấc mông Trúc lên rồi dí xuống…cọ sát hai thân thể vào nhau…Khánh khẽ vuốt tóc

-Em mệt không,chịu được nữa không?

-Em có mệt…

-Lần nào em chẳng nói vậy…

-Vậy anh còn hỏi làm gì

Khánh bật cười

-Anh mệt hơn này,anh ốm vì em đấy…

-Anh khoẻ như vậy ai bảo là người ốm…

-Anh ốm ở đây này

Khánh cầm tay Trúc đặt lên ngực anh ta…Trúc đỏ ửng mặt …

Tại Việt Nam

Lễ cưới của Phú sắp diễn ra…trong căn phòng nhỏ tại biệt thự riêng của Phú…anh ta quan hệ với 1 cô gái vẻ mặt lạnh tanh…sau đó a ta đột nhiên dừng lại rồi đuổi

-Cút…

-Ơ sao vậy anh…

-Ra ngoài …

Anh ta đẩy cô gái ra khỏi phòng…

-Ơ anh …mở cửa cho em đi …

Phú ôm đầu vẻ mặt bất cần và rồi lao vào hút ma tuý ke…anh ta hít một hơi thật sâu rồi màn hình điện thoại của anh ta sáng lên,anh ta vẫn để hình của Xuân làm hình nền…Phú đập nát chiếc máy xuống sàn …anh ta vừa cười vừa nước mắt rơi “ Sao mình chưa quên được,tại sao chưa quên được…mình k thể nào vì một con đàn bà mà dằn vặt bản thân đến thế này được…không thể nào …tôi không còn yêu em nữa,không còn nữa”…

Phú ôm đầu bật khóc trong căn phòng rộng lớn…anh ta nhìn màn hình vỡ nhấp nháy hiện lên ảnh của Xuân…anh ta tay run run sờ lên màn hình “ Anh thậm chí còn k dám hôn em…chạm khẽ tim anh một chút thôi,mai xa rồi”…

Phú đưa điện thoại lên tim mình ,anh ta hoàn toàn gục ngã đánh mất chính mình…

Trúc hôm sau tới bệnh viện gặp cô gái nô lệ…thấy Trúc cô ấy vội lao xuống giường bệnh

-Cám ơn cô,ân nhân …tôi k ngờ cô lại là phu nhân của ngài ấy

-Chị khoẻ là tốt rồi,tôi rất thương khi thấy hoàn cảnh của chị

-Ngài ấy đã cho thiết lập lại đội ngũ làm việc ở bến cảng,chúng tôi sẽ được nhận lương và có bảo hiểm như những công nhân khác,nam nữ cũng được ở tách biệt…sẽ k có chuyện tôi bị xâm hại nữa,tôi làm việc ở đó quen rồi nên sẽ về đó làm việc…cám ơn phu nhân

-Anh ấy chỉ đạo như vậy ạ

-Vâng …tất cả là nhờ phu nhân có tấm lòng ấm áp lương thiện,người đã đem một ông chủ biết quan tâm hơn đến những kẻ thấp hèn như chúng tôi…ngài ấy có tới đây và nói với tôi rằng…tôi k còn là nô lệ,tôi là một công nhân làm việc chăm chỉ sẽ có lương cao,các con sẽ được đi học…tất cả là nhờ phu nhân

-Anh ấy nói như vậy thật sao

-Dạ vâng…chúng tôi đội ơn phu nhân,khi nào rảnh nếu k chê mời phu nhân qua chơi với chúng tôi…

-Tất nhiên rồi tôi sẽ siêng qua thăm chị…chị yên tâm nghỉ cho khoẻ nhé

-Vâng tôi chúc cho phu nhân và ngài ấy mãi mãi hạnh phúc bên nhau…

-Cám ơn chị…

Trúc ra khỏi hành lang,lòng cô chợt vui mừng hơn khi thấy Khánh đã thay đổi hẳn chế độ…cô mỉm cười rồi ra ngoài Yumi nói

-Cậu Phú sắp cưới chúng ta phải chuẩn bị qua đó sớm

-Anh ấy cưới ạ

-Vâng…

-Thật sao ak…cái này cho tôi qua gặp Xuân được trc khi đi dc k?

-Vâng nhanh lên ạ…

Trúc tới gặp Xuân…Xuân đang nấu ăn chợt dừng lại

-Anh ấy cưới vợ cũng tốt mà ,lớn tuổi rồi

Xuân nói gượng gạo…ánh mắt rất buồn nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ,tay run bần bật

-Sao mày cứ thế hả Xuân,yêu thì nói yêu

-Tao k yêu anh ấy tao nói với mày rồi còn gì

-Mày nói dối,nói đi tại sao mày làm vậy

-tao buồn lắm …tao k dám với tới anh ấy…k dám với tới

Xuân bật khóc rồi kể rằng bố của Phú gọi và phản đối chuyện của hai người…

Tại phủ mắt quỷ…

Hoa Đán đến gặp Khánh

-em nghe nói anh Phú sắp cưới ạ

-Phải

-Em muốn đi chúc phúc cho anh ấy

-Lần cưới này k vui vẻ gì nên a nghĩ em nên ở nhà,mới ốm dậy đừng đi lại nhiều.

-Em khoẻ rồi mà anh,em muốn đi …

-Anh đi với Trúc là được rồi,bên đó chế độ 1 vợ 1 chồng anh sẽ khó xử nếu dắt cả hai người đi …ở nhà nghỉ ngơi đi…

Khánh nói khéo rồi đứng dậy rời đi Hoa Đán lừ lừ mắt cô ta nín cơn giận vào trong…

Trúc buồn bã trở về chuẩn bị để ra máy bay…Khánh thấy cô mặt ỉu xìu…

-Sao thế ?

Anh ta vuốt tóc Trúc ra phía sau

-Bố anh có phản đối anh và em không?

-Ông ấy k có quyền tham gia ,mà sao em hỏi vậy,bố anh phản đối anh Phú và Xuân à

-Vâng…

Khánh thở dài nắm tay Trúc…

-Thế nên phải trân trọng khi chúng ta đang được ở bên nhau…

-Em với anh ly thân rồi đấy…đừng gần quá mức…

-Lại nói giọng khó nghe đấy…

Trúc nhìn ra cửa sổ máy bay

-Anh Phú có yêu người kia không mà đồng ý lấy vợ nhanh đến vậy…

-Anh k rõ em sang hỏi anh ấy…

-Anh…?

Trúc tức quay lại thì thấy Khánh đã nhắm mắt ngồi ngủ…

-Anh mệt ,em bóc lột anh cả đêm qua rồi đấy,dồn hết sinh khí cho em luôn rồi…

Trúc mím môi cười vì lời nói của Khánh…Anh ta tựa đầu vào vai cô…miết má vào vai Trúc ,Khánh thở dài “ Chúng ta được ở bên nhau phút nào hãy trân trọng giây phút đó,anh không biết sẽ chết khi nào…thế nên em nhất định phải ở bên anh”…

Bàn tay Khánh nắm chặt tay Trúc…lúc này cô chợt nghĩ tới điều Khánh nói “ Nên trân trọng khi còn ở bên nhau”

Trúc tựa vào đầu Khánh cả hai đều nhắm mắt nắm chặt tay nhau trên chuyến bay…lúc này có lẽ cả hai chỉ muốn ở bên nhau mà chẳng phải suy nghĩ điều gì xa xôi…

Tiên cười lớn nói với vài tay xã hội đen Việt Nam

“ Bắt cóc con nhỏ này cho tôi”

Cô ta đặt ảnh Trúc lên bàn và mỉm cười khẽ…

– [ ]

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN