Mùa Yêu
Chương 42: End
Sáng mùa đông hôm đó,một người ra đi,một người hoen mi với bao lưu luyến …dù cho tất cả những gì đã trải qua cùng nhau đã trở thành con số 0…
Trúc ngồi khóc ở hành lang,Sơn đi ra choàng áo vào cho Trúc rồi an ủi
-Anh ta nếu yêu em sẽ hiểu em
-Em k hiểu chuyện gì nữa thầy,em thật sự không biết đang có chuyện gì xảy ra với chính mình…em không dám tin đây là sự thật ạ …
Thầy Sơn ôm đầu Trúc khóc trên bờ vai Sơn
-Rồi tất cả sẽ sáng tỏ,thầy tin là như vậy…
Khánh trở về nhà cả chặng đường anh ta k nói một lời nào,cũng k nói với Vú bất kì chuyện gì,Hoa Đán gặp Khánh liền hỏi
-Sao rồi ạ,anh thấy gì không?
-Em có vẻ mong anh thấy gì nhỉ,Trúc đến đó gặp bạn đúng lúc cô ấy đi xuống anh thấy hổ thẹn khi đã k tin vợ mình
-Tại sao anh k lên xem có đúng bạn không,bạn tại sao lại gặp nhau ở khách sạn
-Ai cũng có quyền riêng tư,anh tin vợ mình…
Khánh bước đi thẳng khiến Hoa Đán như chết lặng cô ta nắm chặt tay “ K thể nào,tại sao anh ấy lại k thấy được,hay nó tỉnh mê nên”…
Khánh đóng cánh cửa phòng lại anh ta rồi lặng lẽ ra bàn làm việc,nhìn ảnh cưới trên tường anh ta ôm mặt vẻ buồn bã…anh ta cứ nhìn ảnh cưới rồi suy nghĩ nhiều điều…
Trúc mở máy ra tin nhắn của yumi nhắn cho cô đã bị xoá,Yumi cũng k còn thấy tin nào gửi cho Trúc…
-Phu nhân nếu chúng hãm hại cô thì đã xoá hết rồi,tôi cứ nghĩ tôi buồn ngủ và ngủ quên trong xe mà k nghĩ đến việc bị đánh mê…
-Tôi nhất định phải tìm ra kẻ hãm hại mình ,k thể tin được sự việc lại đi quá xa thế này
-Nhưng kẻ nào lại biết thầy Sơn có ý với cô được
-Đó là điều tôi đang suy nghĩ…
Tại nhà Phương…
Sơn giận dữ nhìn em gái
-Em lừa anh tới đó,em biết anh có ý với Trúc
-Thì em đang cho anh toại nguyện còn gì ông anh…em đang lo rằng anh sẽ vui quá ý chứ,cái ngày ở rạp hát em đã biết anh thích cô ta …
-Anh thích nhưng k có nghĩa là cần em làm điều bỉ ổi đó,anh yêu đàng hoàng muốn đàng hoàng được ở cạnh cô ấy…
-Anh nghĩ anh có cơ hội sao,nếu em k làm vậy thì anh chẳng bao giờ có cơ hội…giờ là lúc của anh rồi đấy còn anh Khánh là của em
-U mê một cách ngu xuẩn ,em đang tự làm khổ mình hiểu không?
-Còn anh,anh đang là một thầy giáo cao quý lại gia nhập xã hội đen vậy anh và em ai ngu hơn ai…
-Anh vì sự nghiệp của anh là ý trời muốn anh làm vậy
-Chứ k phải vì con đàn bà kia sao,em đi đây,anh tự cân nhắc lại đi ,cơ hội của anh tới rồi…
Thầy Sơn trở lại nhà bóng đêm…quy luật ở đây phải khắc chữ sống câu châm ngôn của bộ tộc lên lưng,Sơn nắm chặt tay ,răng cắn vào chiếc khăn khi họ xăm sống lên lưng…anh ta trong đầu nghĩ đến Trúc khóc lúc sáng,nghĩ đến gương mặt hoảng loạn của cô khi tỉnh dậy thấy anh ta…Sơn cúi đầu suy nghĩ “ Anh có thể thấy trong mắt em hình bóng của Khánh lớn đến thế nào”…
Tại quán rượu Khánh và Tuấn hai người bạn uống say đều cùng lý do khi Tuấn nói
-Vợ tao nói muốn chia tay
-Vì sao?
-Cô ấy nói muốn sống ở Pháp k muốn về đây
-Thật sao,rồi mày tính thế nào?
-Loại đàn bà ích kỉ đó tao cũng chẳng cần ,nào uống đi,k say k về…
-Tiến độ của bệnh viện vẫn tốt chứ
-Vẫn tốt yên tâm…còn mày cãi nhau với vợ chứ
-Ừm,biết là có điều vô lý nhưng nhìn thấy vợ bên cạnh người khác tao vẫn k thể nào chấp nhận được
-Là sao vợ mày ngoại tình à
-Có mà dám ,uống đi nay phải say nhé…
-Ok…
Cả hai uống rượu say đến nỗi còn chẳng cầm nổi vô lăng…Tuấn thở mạnh
-Về nhà tao ngủ đi Khánh
-Về nhà tao đi gần hơn
-Ok ok…
Khánh đưa Tuấn về nhà ,người của Hoa Đán báo với cô ta
-Say lắm rồi ạ,k thấy Sắt và Vú đâu cả ạ
-Có lẽ anh ta muốn để bạn tự nhiên,cơ hội tới rồi gọi Phương tới đây ngay…
Vừa dìu Tuấn vào phòng cả Khánh và Tuấn đều nằm vật ra giường…Khánh kéo chăn cho bạn rồi đi ra ngoài hút thuốc…anh ta cứ ngồi dưới gốc cây hoa giấy tím rồi nhắm ngủ lúc nào không hay…
Phương ngay lập tức xuất hiện được Hoa Đán đưa vào trong…
-Vào đi cơ hội lớn
-Vâng…
-Nhất định phải thành công…
Phương đi vào bên trong cởi bỏ hết đồ ,trong căn phòng tối om cô ta mò lên giường…tự động kéo quần của đối phương mút mát rồi treo lên anh ta…người đang nằm trên giường cũng say rượu nên vật Phương ra hôn hít và quan hệ…
Trúc nhận được tin nhắn của Khánh “ Chúng ta sẽ ly hôn sớm nhất có thể”…
Trúc ngay hôm sau nhận được văn bản ly hôn mà Khánh gửi tới,cô chủ động tới gặp Khánh thì anh ta k muốn gặp nên cô đành gọi điện,Khánh nghe máy
-Cô nói đi
-Anh vẫn nhất quyết làm vậy?
-Là ý cô muốn mà,tôi để cô toại nguyện
-Nếu anh tin là em có chuyện đó với thầy Sơn thì sao anh k làm lớn chuyện rồi xử em đi…
-Việc gì tôi phải làm vậy…tôi k biết là cô tính thế nào nhưng tôi không thích người đàn bà của mình k còn trong sạch
-Thế nào là k còn trong sạch,anh ra bãi biển mặc áo tắm nằm cạnh nhau đầy đó
-Đừng ví von ngu ngốc như vậy…chúng ta ai làm việc của người ấy,tôi k muốn gặp cô nữa…
Trúc buông thõng tay khi nghe câu nói từ Khánh
-Được vậy cứ làm thế đi…
Khánh cúp máy rồi lên máy bay ,anh ta nhìn trời tuyết rơi rồi thở dài…Sắt cúi đầu
-Đi 1 năm đó ạ ,ngài cứ định như vậy mà đi sao?
-Phải…chuyện ở nhà cứ để tokuda hắn chịu trách nhiệm
-Ngài vẫn tin ở hắn sao
-Giờ hắn bị ung thư giai đoạn cuối rồi ,chúng ta nên thêm bạn bớt thù,dù biết hắn thù nhưng nếu chúng ta cho hắn thêm cơ hội,hắn sẽ tự biết cân nhắc mọi chuyện nếu nghĩ cho đời con cái của hắn được yên ổn thì chỉ có cách trung thành với tôi thôi
-Dạ …tôi hiểu rồi ạ…
3 tháng sau …
Trúc ôm bụng chạy vào tolet nôn mửa…Xuân vội chạy ra xem
-Này sao thế
-K hiểu sao đợt này buồn nôn thế
-Hay do ăn gì lạ…nay tao cũng mệt nên nghỉ buổi hôm nay …
-Nay tao trực nhật nên k đi k được,đi đến lớp đã nhé mà mày uống sữa chưa đấy
-Được rồi uống rồi được chưa
-Ờ để cháu tao có chất chứ mày lười ăn lắm,đi học đây…
Trúc đang lau bảng trên lớp thì đột nhiên ngất,thầy Sơn vội đưa lên phòng cấp cứu…vì là đại học Y nên có kết quả xét nghiệm máu rất nhanh…thầy Sơn cầm tờ kết quả mà lòng buồn thiu nói với bác sỹ phụ trách
-Tí nữa coi như tôi chưa biết gì
-Vâng tôi hiểu rồi
Lát sau Trúc tỉnh lại cô vội đứng dậy ra khỏi giường thì gặp bác sỹ cũng là một giáo viên trong trường
-Em chào thầy
-Tỉnh rồi à…có thai rồi đấy nhớ chú ý ăn uống cho đủ chất tránh để ngất như hôm nay
-Có thai ạ,bác sỹ có nói đùa không ạ ,vì em bị u vỡ nên phải mổ
-Vẫn có xác xuất mà,thế càng phải ăn mừng…thai tốt nhé,ba tháng rồi con gái…
Trúc ôm miệng vì quá vui mừng và hạnh phúc nhưng cô chợt nghĩ “ Mình đã chia tay ba tháng rồi phải làm sao đây”…
Tại nhà mắt quỷ…6 tháng sau…
Tokuda nói chuyện vs Hoa Đán
-Dù sao cô ta cũng đang có thai cô nên nhẹ nhàng,nghe nói cô còn k cho cô ta ra khỏi cửa …
-Anh xót à,nó tự nguyện lại chưa danh phận mà hống hách với tôi là k được,giờ nơi này tôi là chủ nhân thay anh Khánh giải quyết việc lớn bé,như thế là dễ dãi với cô ta rồi đấy
-Phương là một cô gái quá si tình nên mới khổ ,cứ chờ Khánh về rồi hãy làm gì thì làm
-Không,tôi phải đe nó từ bây giờ
-Cô cố tình cho Trúc biết rằng Phương đã có thai vào 2 tháng trước,cũng chính cô chấp nhận cô ta vào đây,cô đã đạt được mục đích chia rẽ rồi giờ cô nên để mẹ con Phương được bình yên
-Anh đang theo phe nào vậy…anh Khánh sắp trở về rồi nếu k đe nó thì nó sẽ ngồi lên cổ tôi
-Có chắc khi anh ta về cô được ở lại không,anh ta để lại quyền làm việc cho tôi nên tôi cũng k thể làm ngơ chuyện trong cấm điện được…
-Tokuda anh thay đổi quá nhiều rồi đấy
-Tôi còn đời con mình,cũng k còn sống được bao lâu nữa nên sống tích đức cho con
-Còn ông nội anh ,anh quên lời ông dặn rồi à
-Mọi việc ông làm Khánh đều biết rõ rồi,anh ta ngó lơ là vì cám ơn công dưỡng dục của ông tôi,còn anh ta đã nói từ mặt ông từ ngày ông cho người giết Trúc rồi…thế nên ông tôi với anh ta không có ý nghĩa gì cả…còn cô cũng sớm đi khỏi đây,nơi này k dành cho cô đâu…
Tokuda đứng dậy Hoa đán nắm chặt tay cô ta cười khẽ “ Tôi xứng đáng ở vị trí làm chủ cấm điện này,k ai xứng đáng ngoài tôi”…
Phương ở trong phòng cô ta đau bụng rồi gọi lớn Yumi…
-Yumi làm ơn giúp tôi,tôi có cơn đau rồi
-Tôi báo y phòng ngay…
Hoa Đán xuất hiện
-Cô đi đâu vậy Yumi…
-Cô ấy nói đau bụng rồi ạ
-Mới có 7 tháng sinh con làm sao được,bảo cô ta đừng diễn,k dc phép ra khỏi cửa
-Nhưng mà cô ấy đang kêu đau đớn lắm
-Tôi có quyền ở đây k phải cô…
Yumi chạy đi nói với Vú
-Phu nhân,làm ơn ai đó gọi phu nhân về đi cô ta quá lộng hành rồi …
Yumi vã mồ hôi…
-Cô Phương sắp sinh rồi mà cô ta cản không cho phép người vào ,phải làm sao đây vú…
-Phải gọi phu nhân…Hoa Đán cô ta quá độc ác…đi đi
-Các người đang nhắc đến ta sao,nói cho bà biết Vú Già,k ai có thể dám ngăn cản được tôi ngoại trừ anh Khánh,hiện tại anh ấy không có nhà …tôi là người quyết định …
-Cô k phải chủ nhân ở đây
-Vậy là ai hả vú già,là ai?
-Cô Phương đến ngày sinh non phải cấp cứu k sẽ nguy hiểm ,nếu là Phu nhân thì sẽ k có chuyện này…
-Tôi nhắc lại tôi là người quyết định…
Từ xa Trúc lên tiếng:
“ Ở đây chưa đến lượt cô quyết định”
Tiếng mọi người vỡ oà hoan hô khi phu nhân bước về cửa…
Trúc trong chiếc bụng bầu to trở về,Vú oà khóc
-Phu nhân cuối cùng đã về rồi
Hoa Đán ngạc nhiên khi thấy Trúc trở về lại còn đang mang thai to…
-Hoa Đán ở đây cô k thể là người quyết định,chắc hẳn cô ngạc nhiên lắm khi tự dưng tôi xuất hiện
-K thể nào,nếu cô có thai tại sao tôi lại k biết
-Cô đâu có tìm dc tôi,tôi đã biến mất suốt 6 tháng qua là vì sợ kẻ xảo quyệt như cô sẽ hãm hại mẹ con tôi…chuyện ngày ở khách sạn có đúng hay không chờ anh Khánh về rồi chúng ta cùng giải quyết,mau đưa Phương đi tới Y phòng
Mọi người răm rắp làm theo lời Trúc…
Hoa Đán lo lắng cô ta lắp bắp tay run run…
Thầy Sơn và Trúc ngồi uống cafe …ánh mắt thầy buồn bã
-Thầy sắp đi xa ,em cũng sắp sinh rồi nên thầy rất lo
-Cám ơn thầy đã sắp xếp cho em chỗ ở kín đáo che giấu cho em chuyện em có thai
-Che giấu để an toàn cho em,thầy làm được gì cho em thầy vẫn sẽ làm đến khi thầy chết
-Thầy đừng nói vậy
-Thầy biết dù có tốt với em đến thế nào hay có theo đuổi em ra sao thì lòng em vẫn chỉ có Khánh,anh ta có lẽ là người đàn ông may mắn nhất đời này rồi…
-Em mong thầy sẽ gặp được người thương yêu thầy ,vì thầy là người đàng hoàng chính trực
-Thầy chắc chắn sẽ tìm được một nửa sau khi thấy em hạnh phúc,nếu anh ta buông tay thầy sẽ sẵn sàng nắm lấy …nhưng anh ta trên pháp lý vẫn là vợ chồng với em,chưa hề ly hôn
-Ơ rõ ràng anh ấy cho người gửi đơn tới và em đã kí
-Vậy hẳn là có lý do gì đó,có thể sau vụ việc thấy em và thầy nên anh ta sốc ,với người cao ngạo như vậy anh ta cảm thấy như bị xúc phạm…còn về Phương em gái thầy,mong em hãy giúp đỡ nó,si tình là một thứ gì đó rất đau khổ …
-Thầy …em bé đó k phải con anh Khánh
-Em nói gì
-Phương đã nói với em cô ấy đã thú nhận đêm hôm đó người qua lại là bạn anh Khánh
-Vậy sao ,con nhỏ ngu ngốc này…
-Vâng ,em bé rất xinh …bạn anh Khánh hiện cũng đang độc thân làm giám đốc bệnh viện nên em nghĩ mọi chuyện sẽ êm thôi ạ
-Vậy mà nó định đổ vấy cho Khánh,nó kb xấu hổ,Khánh chắc nó biết thừa nhưng lại mặc kệ tất cả…
-Anh ấy có lẽ đúng như thầy nói,anh ấy đã rất sốc khi thấy em bị như vậy nên đã buông xuôi tất cả và em nhận ra anh ấy thật sự rất yêu em chỉ là cách yêu của anh ấy luôn âm thầm ,luôn một mình…
-Chúc em hạnh phúc …
-Chuyện thầy gia nhập bóng đêm
-Chiếc quạt đó bố thầy cướp của người ta vậy anh phải gánh thôi,đó là số phận…
-Em cũng chúc thầy hạnh phúc ạ…
Trúc mỉm cười rồi rời đi ,Cô nhận được tin Phú đang sang Nhật,anh ta và vợ đã chia tay sau khi k có tình yêu…tôi đã nói với Phú rằng Xuân sắp sinh cũng bằng tháng với tôi…giờ tôi chỉ còn thiếu một nửa của mình,chờ anh ấy trở lại…
Trúc đứng bên bờ biển xoa bụng rồi thì thầm “ Con yêu à,mẹ nhớ bố con lắm,k biết khi nào mới có thể gặp nữa,bố giận mẹ lâu quá rồi”…
Từ sau Trúc,Khánh trong bộ vest đen đứng lặng im nhìn cô đang bụng to,anh ta ôm miệng ngước nhìn lên trên trời để k bật khóc…Trúc quay lại thấy Khánh,cả hai nhìn nhau…cô mỉm cười
-Anh về rồi
Khánh dang rộng vòng tay ra Trúc lao tới chạy ôm chầm lấy Khánh
-Phải ,anh về rồi ,anh ở đây với em rồi…
-Chúng ta đừng xa nhau nữa nhé,em biết anh tin em ,chỉ là anh hay giận dỗi dai lắm …
Khánh cười khẽ xoa má Trúc
-Anh cố xa em để quên em,nhưng càng xa em anh lại càng nhớ em,k tìm thấy em 6 tháng qua anh đã như phát điên lên ,rồi anh nhận được tin từ Sơn …anh ta nói em đang yên bình dưỡng thai nên anh đã chấp nhận để yên …
-Anh Sơn là người tốt…còn bạn anh đấy làm Phương có kết quả rồi kìa
-Hú hồn nhỉ may k phải anh
-Là anh thì em bỏ luôn chứ lưu luyến gì…
Khánh nhấc bổng Trúc lên rồi cười tươi
-Tôi sắp có con rồi …
Hoa Đán nhìn thấy như vậy liền âm thầm quay đi thu xếp đồ đạc…ốc hỏi cô ta
-Mợ hai đi như vậy sao
-Tôi chưa bh thực sự là mợ hai của nơi này,nơi này đúng thật là k dành tôi nữa rồi…Khánh biết chuyện tôi sắp đặt,có lẽ anh ta vì chút tình cảm cuối cùng nên đã để yên mọi chuyện để đẹp cả đôi bên,tôi đã đến lúc hết nợ với anh ấy rồi…
Bên bờ biển Khánh nắm tay Trúc rồi đứng cạnh Phú đang nắm tay Xuân …
Cả hai đôi nhìn về hướng biển gương mặt ai cũng rạng rỡ đầy hạnh phúc…đột nhiên Trúc đau bụng,rồi Xuân cũng vậy…
Phú hốt hoảng
-Ơ sao lại đau
Xuân gõ vào trán Phú
-Đau đẻ bố ạ…còn hỏi sao lại đau
-Ơ đang vui lại đẻ
Khánh bật cười ,Trúc đang đau cũng nhăn mặt vì cười…
Khánh vội bế Trúc lên rồi nói
-Anh Phú đưa vợ vào y phòng đi em đỡ đẻ luôn cho,vợ em chắc cũng sắp sinh rồi
-Thôi vợ mày thì mày đỡ,vợ anh thì anh đỡ chứ
Xuân gằn mặt “ Anh đâu có bằng bác sỹ như anh ấy”
-Cũng k thể để nó đỡ được…làm sao lại dc chứ
-Được rồi em đau lắm rồi bế em đi dc chưa
-À ừ đi
Cả hai bế vợ chạy dọc bãi biển,Trúc nép sát vào người Khánh,Khánh tựa má vào má cô rồi nói khẽ
-Mùa yêu của chúng ta thật sự đã đến rồi…
-Phải,mùa yêu của tất cả chúng ta ,em và anh,anh Phú và Xuân,anh Tuấn và Phương…chúng ta đều đang được đắm chìm vào thứ có tên “ Mùa Yêu”
Nụ cười của Khánh rạng rỡ nhìn Trúc bên bờ biển…nụ cười của Mùa Yêu…
The end!
–
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!