Mùa Yêu - Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
469


Mùa Yêu


Chương 41


Một sáng mùa đông,tôi nhận được cuộc gọi từ cha mình …

-Con ra ngoài ở riêng rồi sao?

-Tạm thời con ở gần trường cho tiện bố ạ

-Về nhà ngay đi ,bố nói bao nhiêu lần rồi vị trí của con bỏ trống ngay lập tức sẽ có kẻ thay thế

-Con k lo điều đó ,cái gì là của mình sẽ mãi là của mình

-Bố khuyên con đến đó còn con có nghe hay không đó là việc của con…

Ông Đại tức giận cúp máy…Trúc thở dài cô mở cửa sổ nhìn trời tuyết rơi chợt thấy Xuân đã dậy từ lúc nào

-Này sao dậy sớm vậy

-Đợt này toàn mất ngủ có ngủ được đâu

-Tao trông mày xanh xao lắm đấy ,hay ốm rồi

-K đâu,khoẻ lắm chỉ là lo nghĩ nhiều nên vậy

-Nghĩ gì mà sụt cả người đi vậy

Xuân trầm gương mặt xuống ,Trúc chợt nhớ ra là anh Phú đã lấy vợ…Xuân quay đi với gương mặt khá mệt mỏi…

Xoảng…tiếng cốc vỡ Xuân ngã ngất lịm trên nền nhà…Trúc vội đỡ

-Xuân,sao vậy Xuân ơi…Xuân…

Tại phủ mắt quỷ

Khi Khánh đang thay đồ thì Sắt bước vào

-Bên bóng đêm nghe nói đã có chủ nhân mới

-Ồ chủ nhân mới

-Vâng người vừa nắm giữ chỉ là tạm thời đã có người được thừa kế lại…

-Dù sao thì cũng chúc mừng họ không còn giống như một con chim lạc đàn nữa…

-Bên đó gửi giấy mời vào cuối tháng này mời ngài sang dự tiệc đón chủ mới

-Toi chấp nhận lời mời

-Dạ vâng …

Khánh nhìn điện thoại vẫn k thấy Trúc nhắn lại anh ta hỏi Sắt

-Điện thoại mà tôi đang dùng là đời mới nhất chứ

-Dạ vâng,đời mới nhất đó ạ…

-Liệu có bị trục trặc…mà thôi bỏ qua đi

-Sinh nhật ngài bên làm lễ họ đã báo chi tiết khách mời

-Năm nay huỷ,k làm gì cả

-Nhưng mà

-Ý tôi đã quyết…

-Dạ vâng…

Trong phòng cấp cứu…

Trúc thở dài khi cầm kết quả nhìn Xuân…

-Sao thế bị bệnh nặng à

-Không,mày có thai rồi …

-K thể nào ,k thể có chuyện đó được

-Có quan hệ rồi thì có thai là bình thường chứ sao?

-Mới có một lần tao k nghĩ có thể dính được

-Vậy mà lại có rồi đấy,mày tính sao nếu ngại k nói thì để tao nói

-Đừng…tao xin mày đấy,anh ấy đã có gia đình rồi đừng nên làm vậy

-Vậy mày muốn tao phải làm thế nào đây,nhìn mày tự sinh tự đẻ hay sao?

-Đây có lẽ là số phận sắp đặt ,tao chấp nhận mọi điều chỉ mong mày giúp tao giữ kín chuyện này,mày nghĩ nếu anh ấy biết tao có thai thì sao,anh ấy bỏ vợ liệu tao có yên lòng…

-Dời ạ…

Trúc ôm đầu ngồi vẻ mặt buồn bã trong phòng bệnh…

Tại Việt Nam…

Ông Hoàng nói chuyện với Phú về cái chết của Tiên…

-Nó chết cháy ,nhưng có điều kì lạ là nó chết đúng ngày Khánh có mặt tại Việt Nam…bố k nghĩ là nó làm

-Dù sao cũng chết rồi,cũng đỡ vướng bận cho chúng ta,con thấy đó là số phận của cô ta rồi…

-Còn con…số phận của con là ở cái nhà này nhưng tâm trí con lại cứ ở trên mây…con làm vợ mình buồn đấy…

-Con đi làm đây

Ông Hoàng thấy Phú cứ lầm lỳ…Phú ra cửa gặp vợ đi về cô ấy cười nhẹ

-Tối nay chúng ta đi ăn

-Anh bận rồi em tự ăn trc đi…

Người vợ cảm nhận rõ sự lạnh nhạt từ Phú…ánh mắt cô buồn bã k thể nói thêm lời…

Tại nhà Bóng Đêm

Sơn ngồi trên chiếc ghế cao dành cho người đứng đầu gia tộc…bên dưới mọi người đều vui vẻ

-Thật k ngờ là đời trước di chúc lại cho người tài giỏi như ngài Sơn đây,chúng tôi thật sự quá vui mừng…

-Đừng nói vậy,tôi sẽ giúp cho gia tộc này ngày một phát triển vượt qua cả mắt quỷ

Lời tuyên bố hùng hồn của Sơn khiến mọi người đều cảm thấy lo lắng khi ai cũng biết mắt quỷ là tổ chức xã hội đen lớn nhất nước và có tầm cỡ …

Trúc ngồi ở lớp học xong cứ nghĩ đến chuyện Xuân có bầu mà lại chẳng biết làm thế nào,cô buồn bã ra khỏi cổng thì thấy Khánh đang đứng đối diện bên đường,miệng ngậm điếu thuốc…cô mỉm cười khi thấy Khánh và chạy sang

-Anh đón em à

-Anh tiện đi qua đây,mình đi ăn đi

-Ăn gì ạ

-Đi thì biết…

Khánh mở cửa xe Trúc bước lên,ánh mắt Sơn ngồi ở xe ô tô đối diện lừ lừ nhìn nụ cười của Khánh và Trúc…anh ta nắm chặt vô lăng và siết mạnh…

Trên xe thấy Trúc cứ nhìn ra ngoài trời tuyết,Khánh biết cô có tâm sự

-Có chuyện gì à,nay học k tốt hay là

-Xuân có thai rồi

-Với ai

-Còn ai nữa anh hỏi thế cũng nói dc

Khánh cười nhẹ

-Anh đùa mà…thế giờ phải làm sao?

-Anh thông minh hơn em ,anh nghĩ nên như thế nào vì Xuân k cho em nói vs a Phú

-Thế thì anh chịu rồi ,k cho nói thì biết làm sao được?

-Đàn ông các anh đúng là toàn gây hoạ rồi biến mất

-Anh chưa bh biến mất hay k chịu trách nhiệm trước bất kể vấn đề gì,nói phải cho chuẩn nhé

-Đùa,anh nghĩ cho em đi

-Giờ anh ấy đã có vợ,giờ làm thế nào cũng khó

-Anh phú có được cưới thêm vợ như anh không?

-Em đừng có điên ,anh ấy khác ,anh khác

-Chả khác gì cả chỉ có điều làm thế nào cũng k được,anh ấy lại có gia đình rồi,tại cái Xuân nữa k rõ ràng giờ khổ,trong khi biết ông ý đang rất yêu vậy mà…

-Đôi khi yêu nhau mà bắt buộc phải xa nhau đấy gọi là nghĩ cho đối phương…em hiểu không?

-Vậy sao anh k bỏ em đi đấy gọi là nghĩ cho em đấy

-Ăn vs nói cái đó khác nhau…

Khánh lảng ngay sang chuyện khác…anh ta nắm lấy tay Trúc…

-Anh có nhắn tin cho em tối qua

-Anh nhắn tin sao,số anh đó à

-Ừ số anh đấy lưu vào

-Êu ôi bây giờ mới dùng điện thoại,bó tay…

-Kệ tôi…

Trúc bật cười và Khánh cũng cười mỉm…

Tối hôm đó sau khi dùng bữa,Khánh và Trúc đi bộ ven bên hồ …Khánh chủ động nói trước

-Anh đã nói chia tay Hoa Đán

Trúc khựng lại

-Rồi cô ấy nói sao?

-Cô ấy đồng ý chỉ xin thêm thời gian

-Làm vậy có…

-Còn hơn là sống bên nhau mà không có chút tình yêu nào,như thế sẽ khiến nhau thêm mệt mỏi,thêm khó xử…

-Anh chắc chắn là đã quên cô ấy rồi sao?

-Anh k quên chỉ là k còn yêu…Trúc này,mai sinh nhật anh,anh muốn em dọn về ,vợ chồng k thể để chia cách được,em hiểu ý anh nói không?

-Em…

-Anh biết trong một tích tắc nào đó em đã ghen điều đó chứng tỏ em yêu anh…anh trân trọng điều đó…về bên anh nhé…

Lời Khánh nói nhẹ nhàng bay trong những cánh hoa anh đào trắng rơi lả tả xung quanh cả hai…cùng nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Trúc…lúc này Trúc mỉm cười nhẹ,ánh mắt hạnh phúc rõ rệt…

Ngay sáng hôm sau Trúc k biết tặng Khánh điều gì,cô đi đi lại lại rồi ra trung tâm thương mại vào hiệu sách chọn cuốn sách có tên “ Mùa Yêu”…

Bọc cẩn thận Trúc mỉm cười rồi có người phụ nữ hớt hải đi tới nhờ Trúc

-Cô cho tôi xin gọi nhờ 1 cuộc ,con tôi đi lạc nên gọi chồng tới,tôi lại k đem theo điện thoại

-Dạ vâng c cứ gọi đi ah

-Cám ơn cô

Lát sau Trúc nhận được tin nhắn của Yumi “ Trúc à đến khách sạn K phòng 109 ,ngài Khánh đang ở đó vừa tiếp khách xong nhưng đang sốt cao,cô tới xem sao nhé,tôi phải đi có việc gấp”

Trúc vội gọi lại số yumi nhưng k thấy nghe máy …

Bên kia đầu dây Yumi ngồi trong xe ô tô bất tỉnh ,điện thoại của cô thì có kẻ đặt lại lên tay…

Ngay lập tức Trúc tới khách sạn,vừa tới đã có kẻ ra đón Trúc

-Ngài Khánh đang ở trên đang sốt

-Sắt đâu rồi ạ

-Hnay ai cũng có việc nên k về kịp

-Vâng tôi lên ngay…

Trúc lên đến phòng thì cánh cửa mở ra người đang nằm bất tỉnh là thầy Sơn…Cô khẽ lay

-Thầy…sao thầy lại ở đây

Trúc ngửi thấy mùi lạ rồi ngất lịm…

Hoa Đán đi vội vàng tới chỗ Khánh …Vú ngăn

-Ngài ấy đang làm việc mợ hai ạ

-Tôi có chuyện gấp rất gấp nếu có vấn đề gì sau này bà hoàn toàn chịu trách nhiệm…

Vú nghe vậy liền để Hoa Đán đi vào ,cô ta vội nói

-Anh mau tới khách sạn xem cô ta đang làm trò gì với anh kia

-Em đang nói cái quái gì vậy

-Có người gọi điện nặc danh báo Trúc ở khách sạn còn chụp ảnh cô ấy đi vào đó nữa,ban ngày ban mặt cô ta là gái có chồng lại đi vào khách sạn làm gì?

Khánh đổi sắc mặt anh ta đứng dậy…

-Em đừng có nói linh tinh…hãy cư xử cho đúng mực…

Hoa Đán đặt lên bàn ảnh mà số lạ gửi cho cô ta đúng ảnh Trúc đi vào khách sạn…

-Em k nói linh tinh,tại sao k kiểm chứng ,nếu anh tin Trúc anh phải tìm hiểu chứ

Khánh lầm lỳ bước đi vội vã…Hoa Đán cười mỉm phía sau nụ cười đầy vẻ độc ác và nham hiểm…

Xe của Khánh tới khách sạn đó,lễ tân sợ ấp úng khi thấy Khánh và người của anh ta tới…Khánh nói với Sắt

-Ở hết dưới này,tôi muốn đi một mình

-Nhưng cũng có thể có nguy hiểm

-K dc đi theo

Khánh gằn giọng,anh ta bấm thang máy…đi lên phòng ,ánh mắt anh ta lầm lỳ…tay nắm chặt

Trong căn phòng ngủ Sơn mở mắt thấy Trúc nằm cạnh ,anh ta cũng giật mình ,cả hai đều k mặc đồ ,Sơn biết mình bị chơi xấu,anh ta lay lay Trúc

-Em dậy đi Trúc k ổn rồi…

Trúc lơ mơ mở mắt thấy Sơn liền giật mình bật dậy…cô sợ khi thấy k mặc đồ

-Sao,sao lại thế này…

-Nhanh mặc đồ rồi rời khỏi đây…

Sơn với chiếc váy của Trúc phía bên cạnh cô vô tình quay người như đang hôn…Khánh mở cửa đúng lúc nhìn thấy…anh ta buông thõng tay…

Giây phút Sơn lui ra cũng là lúc Trúc thấy Khánh đang đứng ở cửa…cô lấy tay ôm miệng,Sơn nhìn ra thấy Khánh…anh ta thở dài …

-Hoá ra đây là điều mà cô muốn ,động lực để cô đòi ly hôn đây rồi…

-K phải đâu anh…anh nghe em nói…

Khánh quay đi ra hành lang anh ta thấy hoa mắt,tay ôm lên trán dường như quá sốc…Trúc trong chiếc váy mặc vội xộc xệch chạy sau Khánh…

“ Anh đừng đi mà,em…em bị hãm hại mà “

Khánh hất mạnh tay

-Đừng động vào tôi,thật ghê tởm ,tôi cứ luôn yêu chiều cô hết mực,tôi dùng cả tâm hồn mình để yêu cô một cách thật lòng…đổi lại là gì

Khánh quay lại cười với Trúc

-K phải như anh nghĩ đâu mà

Trúc xua tay…Khánh giật chiếc lắc trên tay Trúc

-Cô k xứng đáng để được đeo nó nữa,cô sẽ phải hối hận khi đã chà đạp lên những gì tôi đã dành cho cô..

-Anh phải tin em ,Hoàng Kim Khánh…

Khánh quay đi Trúc hét lên …tay Khánh cầm chiếc lắc chuông ,anh ta vào trong thang máy với gương mặt như kẻ vô hồn…cánh cửa thang đóng lại…

Khánh ngồi bệt trong thang máy…anh ta dơ chiếc lắc tay lên nhìn rồi đỏ đôi mắt …

“ Hoá ra bao lâu nay môi hôn của chúng ta vốn đã không mặn mà,hoá ra anh đã sống như một kẻ ngốc từ khi em đến “…

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN