Mười Năm Thương Nhớ - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2906


Mười Năm Thương Nhớ


Phần 6


Lúc ở thành phố A không rõ tình hình thị trường phía nam nghiêm trọng, khi mục sở thị tận nơi mới biết các cửa hàng thời trang của Viễn Thanh hầu như không có người nào thèm ngó ngàng tới, một số siêu thị lớn còn ngang nhiên treo biển tẩy chay tập đoàn Viễn Thanh.

Thanh Tịnh dẫn đầu đoàn người đi vào trong một trung tâm thương mại, ở đó có một đám người đang náo loạn đổi trả một số mẫu váy cao cấp của công ty cô, vài người còn chửi rủa Viễn Thanh làm ăn không có lương tâm, dám ăn cắp thiết kế của nước ngoài may nhái lại.

Thanh Tịnh lách qua đám đông chen vào, tiện miệng hỏi một người phụ nữ bên cạnh: “Chị ơi, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao phải đổi trả, đây toàn là sản phẩm cao cấp mà”

Người phụ nữ kia cả gương mặt trang điểm bự phấn, trên người lại xịt mùi nước hoa rất nồng, bĩu môi nhìn cô: “Cao cấp? Chúng tôi cũng bị lừa là đồ cao cấp đấy, gần đây mới phát hiện hóa ra Viễn Thanh toàn may nhái lại thiết kế của nước ngoài. Cô xem, bỏ ra số tiền lớn mà dùng đồ nhái, tập đoàn đó cảm thấy chúng tôi dễ bị lừa lắm đấy à, nói cho cô biết, chúng tôi không ngu dùng đồ nhái mãi đâu”

“Là hàng nhái? Ai bảo thế?”

“Trên mạng không phải đăng cả đống thông tin đó sao. Tôi nhìn cô như vậy chắc cũng không có nổi tiền mua mấy món đồ giả cao cấp này”. Người phụ nữ tỏ ra không thèm quan tâm đến Thanh Tịnh, khinh miệt nói: “Nghèo như cô cũng tốt, không mua đỡ mất công bị công ty quỷ quái đó lừa”.

Nói xong, cô ta lại tru tréo hét lên với nhân viên bán hàng: “Này cô bán hàng kia, đến lượt tôi, Viễn Thanh khốn kiếp của các người làm ăn kiểu gì thế hả? Trả lại tiền đây, định lừa bà đây đấy à? Bà nói cho mà biết, các người ăn cắp thiết kế của người khác sớm muộn cũng không tồn tại được đâu. Cả tập đoàn lớn lừa đảo từ trên xuống dưới, không sợ người đời phỉ nhổ à”.

Lời nói của người phụ nữ kia ngay lập tức tạo phản ứng dây chuyền, cả đám người cũng đồng loạt kêu lên đòi trả hàng, chẳng mấy chốc cửa hàng của Viễn Thanh trong trung tâm thương mại đã ầm ỹ cả lên, bảo vệ cũng phải ra tay can thiệp.

“Tổng giám đốc”. Giám đốc khu vực phía nam mặt mày nhăn nhó, nhìn cô đầy bất đắc dĩ: “Chúng ta tạm thời không nên xuất hiện ở đây, bây giờ người mua hàng đang rất bức xúc, chúng ta tránh đi thì hơn”

“Về công ty”.

Thanh Tịnh về đến công ty con đã ngay lập tức triệu tập cuộc họp bất thường, trong tám năm qua không ít lần cô bị đối thủ cạnh tranh kiểu này, tuy nhiên không hiểu sao chỉ có lần này là cô cảm thấy lo lắng nhất.

“Các người báo cáo cho tôi, tại sao lại xảy ra việc lớn thế này”. Thanh Tịnh ném tài liệu xuống bàn, lạnh giọng quát.

“Tổng giám đốc, tôi đã điều tra các tài khoản đăng bài chế giễu sản phẩm của chúng ta lên mạng rồi, tuy nhiên tất cả đều là nick ảo, không dò ra được IP đăng nhập, nhờ đến cảnh sát công nghệ cao cũng vô dụng”

“Nick ảo?”
“Vâng, là nick ảo”
“Tại sao nick đó nói cái gì là người ta lập tức tin?”
“Nick đó dẫn chứng rất nhiều hình ảnh thiết kế váy của công ty chúng ta, ghép với thiết kế của một công ty nước ngoài tên là Strong, đúng là… giống hệt”

Mẹ kiếp!!!

Thanh Tịnh thầm chửi thề trong lòng, cầm cốc nước lên uống một ngụm lớn mới có thể áp chế được cơn giận: “Thiết kế của công ty 100% đã qua ba vòng kiểm định, không hề giống với bất cứ thiết kế thời trang nào của các nước trên thế giới. Giống ở chỗ nào?”

Giám đốc khu vực mặt đầy khó xử, nhăn nhó giải thích: “Tôi cũng không rõ tại sao công ty Strong lại thiết kế giống như vậy, quan trọng hơn là thời gian họ tung ra sản phẩm chỉ trước ta một ngày”

Đừng nói là một ngày, dù chỉ là một phút thì công ty cô vẫn bị gọi là nhái của người ta. Thanh Tịnh càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng chất vấn giám đốc khu vực phía nam suốt mấy tiếng, gần sáng mới tạm tha cho ông ta về nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, riêng cô thì lại chẳng thể nào ngủ nổi. Thời đại này công nghệ thông tin phát triển rất nhanh, tạm thời giám đốc khu vực đã nhanh chóng phong tỏa thông tin không để lọt ra các thị trường khác, thế nhưng nếu không giải quyết nhanh gọn, các khu vực khác cũng sẽ mau chóng biết được chuyện này.

Lúc đó, hiệu ứng tiêu cực sẽ nhân lên gấp nhiều lần, thiệt hại chắc chắn không thể tính nổi.

Thanh Tịnh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành nhấc điện thoại lên gọi cho Đinh Nhật. Thời gian này bên đó đang là buổi chiều, Đinh Nhật không để cô chờ quá ba hồi chuông đã bắt máy.

“Có chuyện gì mà hôm nay rồng lại nhớ đến tôm vậy, có chuyện gì vui hả?”
“Không phải chuyện vui, anh có thời gian không?”

“Với em, lúc nào anh cũng có thời gian”. Đinh Nhật đang ngồi uống trà cùng với ba mẹ mình, cười tươi rói: “Nói đi, có chuyện gì cần anh giúp phải không?”

“Công ty em đang gặp chút vấn đề liên quan đến internet, nhờ cảnh sát công nghệ cao cũng không giải quyết được. Mà những vấn đề liên quan đến IT này thì chắc chỉ có cao thủ là anh mới xử lý được thôi”
“Nói đến phần thưởng trước đi, có phần thưởng anh mới có động lực giải quyết được”
“Anh muốn cái gì, chỉ cần không phải quá nhiều tiền, cái gì cũng được”.

“Xem nào”. Ở đầu dây bên kia, Đinh Nhật giả vờ ngẫm nghĩ một chút, sau đó lên tiếng: “Một bữa cơm đi, có cua hoàng đế, vi cá, bào ngư, gan ngỗng, tóm lại những thứ gì đắt nhất đều phải ăn hết. Ý em thế nào?”

“Ở bên đó anh kinh doanh phát tài lắm đúng không? Chạy về Việt Nam một chuyến để ăn một bữa thịnh soạn như vậy, nhất định đã đi theo chủ nghĩa tư bản, cất công đi phải mang gạo trở về”
“Chính xác, đã mất công đi một chuyến mấy chục ngàn cây số, lại gặp được người đẹp, nhất định phải ăn một bữa thật no để không phụ công của em. Khó khăn lắm tổng giám đốc Tịnh mới nhờ anh giúp đỡ, anh phải dốc hết lòng hết sức mới được”

“Dốc hết sức thì được, nhưng dốc hết lòng thì thôi đi”. Thanh Tịnh cười cười: “Những chuyện này đối với anh chỉ cần búng tay là xong thôi”

“Em nói đi, là việc gì?”
“Có một số tài khoản ảo thường xuyên tung tin không tốt về thời trang Viễn Thanh, em muốn anh giúp em tra ra người đứng sau đó”
“Em muốn anh dò IP nick ảo”

“Chính xác”. Những ngón tay Thanh Tịnh gõ phím máy tính, trên diễn đàn nổi tiếng ngay lập tức hiện ra hàng loạt bài viết bôi nhọ thời trang Viễn Thanh: “Em gửi link bài viết qua cho anh, anh điều tra giúp em nhé”.

“Không thành vấn đề, đợi anh bật máy tính một chút”
“Ok”

Năm xưa, Đinh Nhật là chuyên gia IT của Trịnh Minh Viễn, Đinh Nhật từng dùng máy quét lượng tử dò được kim tự tháp Turin dưới tầng tầng lớp lớp đất cát, từng phá được vô số bom mìn lẫn xe tăng trang bị giáp phản ứng nổ, bây giờ bang phái xã hội đen lớn nhất thành phố A không còn, Trịnh Minh Viễn và Đinh Nhật cũng không còn là anh em, tuy nhiên, tài năng của Đinh Nhật chắc chắn vẫn chưa hề mai một.

Chỉ trong vòng chưa đầy hai tiếng sau, Đinh Nhật đã gọi điện thoại lại cho Thanh Tịnh. Lúc này, cô nhìn thấy số điện thoại của Đinh Nhật liền biết anh đã điều tra ra rồi, chỉ có điều không ngờ, Đinh Nhật lại nói:

“Tịnh, anh dò IP của nick kia, qua mấy lần tường lửa cuối cùng cũng tra ra”

“Là ai? Anh cho em địa chỉ cụ thể”. Thanh Tịnh gấp gáp nói.

“Người đó tên là…”.

Đinh Nhật hơi ngập ngừng, lần đầu tiên Thanh Tịnh lấy Đinh Nhật như vậy thành ra có hơi sốt ruột, lên tiếng: “Là ai, anh mau nói đi”.

Đinh Nhật thởi dài một hơi, lát sau mới chậm rãi nói mấy chữ: “ID cuối cùng đăng nhập tên là Trịnh Minh Viễn”

“Trịnh Minh Viễn?”. Thanh Tịnh thất kinh hỏi lại, cô biết người đứng sau giở trò nhất định có thế lực rất lớn, tuy nhiên chưa từng nghĩ đến người đó là Trịnh Minh Viễn. Không phải anh cũng có 30% cổ phần trong công ty cô sao, không phải công ty cô thiệt hại nghĩa là lợi nhuận của anh cũng bị ảnh hưởng sao, tại sao phải làm như vậy?

Thanh Tịnh có phần vẫn không tin: “Anh chắc chắn chứ?”

“Anh đã phá rất nhiều tường lửa, đây đều là loại tường lửa cao cấp, rất ít người có thể lập được, phá cũng rất khó”

Đinh Nhật không khẳng định nhưng nói đến đây, Thanh Tịnh cũng dư sức hiểu một người có IQ khủng bố như Trịnh Minh Viễn, thiết lập tường lửa cao cấp như vậy cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Trong lòng cô ít nhiều cảm thấy thất vọng, bàn tay cầm điện thoại cũng đột nhiên đổ rất nhiều mồ hôi. Cô nói: “Em biết rồi, cảm ơn anh”

“Cũng chưa chắc thực sự là do đại ca làm, anh ấy xưa nay đều không thích làm những chuyện sau lưng như vậy. Tịnh, có lẽ chuyện này có uẩn khúc gì đó”
“Vâng, em sẽ điều tra thêm. Cảm ơn anh nhé. Khi nào về Việt Nam, em mời anh ăn cơm”
“Anh biết rồi. Cần gì cứ gọi điện thoại cho anh, điện thoại anh luôn mở 24/24, nhớ không?”
“Vâng, em nhớ mà, em có việc bận rồi, cúp máy trước đây”

Sau khi ngắt điện thoại, Thanh Tịnh mệt mỏi tựa vào ghế da, chậm rãi nhắm mắt. Tập đoàn Viễn Thanh do một tay cô gây dựng suốt tám năm nay, khi con trai của cô mất đi, cô đã dồn toàn bộ tâm huyết vào nó, coi Viễn Thanh như sinh mạng của mình.

Bây giờ Trịnh Minh Viễn đột nhiên quay về, ban đầu đòi 30% cổ phần, sau đó sự việc ồn ào ở thị trường phía nam này lại liên quan đến anh. Rút cục những chuyện hãm hại Viễn Thanh này có phải do anh hay không? Tại sao từ khi anh xuất hiện, mọi thứ lại càng tệ thêm như vậy???

Thanh Tịnh thở dài một hơi, sau đó không muốn nghĩ thêm nữa, lại vùi đầu vào làm việc. Buổi chiều hôm đó, đột nhiên cô nhận được một email từ một tài khoản lạ, nội dung rất ngắn gọn nhưng đều gợi mở cho cô một số phương hướng để đưa thị trường phía nam thoát khỏi lùm xùm này.

“Điều tra nhân viên phụ trách thiết kế của tổng công ty, có kết quả lập tức tổ chức họp báo thông cáo rộng rãi, nhận lỗi sản phẩm về mình, đổi trả toàn bộ các đơn hàng bị lỗi hoặc thậm chí không bị lỗi. Giảm 20% + mua 1 tặng 1 để xoa dịu dư luận”

Sau khi đọc được Email này, tâm trạng đang uể oải của Thanh Tịnh như bị giáng một đòn, lập tức tỉnh hẳn.

Những thứ trong email nhắc đến cô đã nghĩ đến, tuy nhiên nhân viên phụ trách thiết kế của tổng công ty là người cô đặc biệt tin tưởng, bây giờ điều tra người ta cũng rất khó. Hơn nữa, việc nhận lỗi sản phẩm về mình là điều nên làm, nhưng đưa ra chương trình mua 1 tặng 1 thì cô thực sự còn rất phân vân. Cô sợ giữa tâm bão dư luận, sản phẩm của Viễn Thanh không một ai muốn mua, vậy thì hiệu ứng kích cầu khi mua 1 tặng 1 cũng rất khó.

Trong lúc đang chông chênh, nhận được Email này cũng tương đương với một lời cổ vũ. Lời nói trong email xúc tích ngắn gọn, nhưng dường như có thể hiểu thấu được lòng cô, giúp cô kiên định hơn với phương hướng mà bản thân vẫn còn đang phân vân. Nhưng mà, người gửi Email này là ai vậy? Là ai mà biết cô đang gặp rắc rối?

Thanh Tịnh ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định trả lời email kia, cô viết: “Xin hỏi, người gửi tới là ai vậy? Chúng ta có quen biết nhau không?”

Thư đã gửi thành công, tuy nhiên Thanh Tịnh đợi chờ suốt nửa ngày cũng không nhận được tin trả lời. Có lẽ họ không muốn tiết lộ thân phận.

Thanh Tịnh không còn thời gian để chờ cho nên nhanh chóng bắt tay vào công việc, đầu tiên là điều tra nhân viên thiết kế của Viễn Thanh, đồng thời cũng là người lăn lộn cùng cô trong giới từ những ngày chập chững thành lập công ty, Vân Anh.

Thanh Tịnh gọi điện thoại cho thư ký, yêu cầu cung cấp CCTV lưu lại hình ảnh ở phòng thiết kế, cô dành cả một đêm quan sát thật tỉ mỉ những đoạn băng lưu lại lúc Vân Anh làm việc, ban đầu không phát hiện ra điều gì bất thường, thế nhưng đúng lúc Thanh Tịnh định bỏ cuộc thì lại chợt nhìn thấy có một tập bản vẽ mà Vân Anh quên ký tên.

Làm thiết kế, việc ký tên vào thành phẩm của mình rất quan trọng, tại sao một nhà thiết kế chuyên nghiệp như Vân Thanh lại mắc lỗi sơ đẳng này? Hơn nữa còn cố tình để bản vẽ ở chỗ camera chiếu đến rõ nhất?

Trong đoạn băng ngày 12 tháng 5, sau khi Vân Anh ra về, phòng thiết kế đóng hai lớp cửa an toàn thì đột nhiên cuộn băng lưu CCTV đột nhiên bị nhiễu mất khoảng ba bốn giây. Sự cố nhiễu thông tin trông có vẻ bình thường nhưng Thanh Tịnh ngay lập tức đoán ra được rõ ràng có người đã hack vào hệ thống CCTV của công ty.

Như vậy có nghĩa là thiết kế của Vân Anh đã bị sao chép bởi camera trong phòng. Và người cố tình để thiết kế lọt ra ngoài, không ai khác chính là nhân viên thiết kế cao cấp mà bấy lâu nay cô tin tưởng.

Chết tiệt.

Thanh Tịnh buột miệng chửi thề một tiếng, sau đó ngay lập tức gọi điện thoại cho Vân Thanh, tuy nhiên cô ta không hề nghe máy. Cô gọi điện cho thư ký, thư ký cũng thông báo lại, chiều hôm nay Vân Anh đột nhiên không đến công ty, cũng không báo lại với phòng nhân sự, nghỉ không lý do.

Chắc chắn cô ta đánh hơi được chuyện cô yêu cầu thư ký cung cấp lại CCTV cho nên đã nhanh chóng trốn mất rồi.

Đúng lúc Thanh Tịnh không biết phải xử lý việc này như thế nào thì đột nhiên điện thoại báo có email mới, cô ngay lập tức mở ra, người gửi đến vẫn là địa chỉ lạ kia.

Email chuyển cho cô một đoạn clip, là clip ghi lại toàn bộ quá trình CCTV công ty cô bị hack, sau đó có người lần theo địa chỉ IP của kẻ đó, màn hình chạy vượt rất nhiều vòng tường lửa, cuối cùng hiện ra một IP ở tận Thụy Sĩ. Mà công ty Strong kia trùng hợp lại cũng ở Thụy Sĩ.

Với sự giúp đỡ của tài khoản Email kia, Thanh Tịnh gần như đã tìm ra được đáp án để tổ chức họp báo công bố với dư luận, giúp Viễn Thanh thoát khỏi những lùm xùm không đáng có này.

Cô thở phào một tiếng, những ngón tay nhanh chóng gõ phím: “Bạn là ai vậy? Tại sao lại giúp tôi?”

Người kia vẫn không trả lời, cùng lúc đó, ở bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa, giám đốc khu vực tới để bàn với cô một số chuyện. Thanh Tịnh bảo ông ta mau sắp xếp một cuộc họp báo, sau đó bận rộn với công việc cũng quên luôn người kia.

Ngay buổi chiều hôm đó, Thanh Tịnh công bố đoạn clip với báo giới, cô không nói rõ địa chỉ IP kia thuộc công ty nào, chỉ nói địa chỉ đó ở tận Thụy Sĩ, có kẻ hãm hại tập đoàn Viễn Thanh, cố tìm dùng những thiết kế kia để phá hoại danh tiếng của công ty.

Đoạn clip đã được kiểm định, không thể làm giả, ngày tháng cũng rõ ràng, việc Vân Anh cố tình để lộ bản vẽ đột nhiên lại trở thành một bằng chứng rất quý giá đối với Thanh Tịnh, ngày 12/6 vẽ thiết kế đương nhiên là sớm hơn so với thời gian công ty Strong tung ra sản phẩm, như vậy có nghĩa là tập đoàn Viễn Thanh không hề ăn cắp thiết kế.

Cuộc họp báo của cô ngay lập tức xoa dịu dư luận, thị trường phía nam lập tức không còn sôi sục tẩy chay thời trang Viễn Thanh nữa, tuy nhiên đa số người dùng vẫn còn e ngại, thành ra trong vòng một tuần đầu doanh thu vẫn không có gì khả quan, việc bán ra sản phẩm rất trì trệ.

Ngay lúc này, Thanh Tịnh lập tức ra tung chiêu bài thứ hai, cô làm theo Email kia, đưa ra chương trình khuyến mãi giảm 20%, đồng thời mua một tặng một.

Khỏi phải nói, Viễn Thanh thị trường phía nam vừa chứng minh được mình trong sạch, sau đó lại đưa ra chương trình khuyến mãi hấp dẫn như vậy, tổng giám đốc Vũ Thanh Tịnh còn đích thân quay một đoạn clip, nói rằng: “Nhằm tri ân những khách hàng thân thiết đã cùng Viễn Thanh vượt qua những giai đoạn gian khó, khi chúng tôi gặp cạnh tranh không lành mạnh trong kinh doanh, cảm ơn các bạn đã tin tưởng và đồng hành cùng Viễn Thanh giữa lúc chúng tôi bị nghi ngờ, bị chất vấn, bị hiểu nhầm, chúng tôi xin phép được giảm giá 20% đối với khách mua mới, mua một tặng một đối với khách mua cũ. Hy vọng mọi người sẽ luôn tin tưởng và yêu thích thời trang Viễn Thanh. Xin cảm ơn”

Sản phẩm minh bạch, thiết kế cao cấp, khuyến mại lớn sau scandal, tổng giám đốc lại đích thân phát ngôn những lời vô cùng hào hứng và gần gũi như vậy, tất nhiên hiệu ứng mua của khách hàng ngay lập tức nhộn nhịp trở lại, chỉ trong vòng nửa ngày doanh thu đã vượt mức 40%, tất cả cửa hàng đông đúc, cháy sạch toàn bộ hàng.

Thanh Tịnh cũng không thể ngờ mình vượt qua được sóng gió một cách thuận lợi như vậy, sau khi giám đốc khu vực phía nam hớt hải báo về tình hình tiêu thụ, âm thanh không nén nổi kích động, Thanh Tịnh sau một tuần trời mỗi ngày chỉ được ngủ trung bình hai tiếng, cuối cùng cũng phải bật cười.

Cô gọi điện thoại cho Đinh Nhật một cuộc, thông báo với Đinh Nhật công ty đã vượt qua được giai đoạn khó khăn, hẹn anh ta khi nào về Việt Nam, nhất định cô sẽ mời Đinh Nhật một tháng ròng rã ăn cơm.

Đinh Nhật nghe xong chỉ cười: “Em đã làm cách nào vậy?”

“Bí mật, khi nào anh về nước, em sẽ nói cho anh biết”
“Được được. Anh sẽ sắp xếp về sớm. Gần một năm không gặp, anh sắp quên mất dáng người em rồi”
“Ok, em cùng bào ngư, vi cá, gan ngỗng, sẵn sàng đón tiếp anh”

Đinh Nhật biết ba chữ Trịnh Minh Viễn là nỗi đau trong lòng Thanh Tịnh, cho nên việc IP kia anh không hỏi nữa, chỉ nói: “Có nhiều chuyện nhìn một đằng nhưng sự thật lại một nẻo, trước khi điều ra ra cái gì, em đừng vội kết luận, tránh hiểu nhầm, nhớ chưa?”

“Em biết rồi, em biết rồi. Anh yên tâm, em sẽ không trảm vô cớ đâu”
“Biết rồi là được. Lần này chắc em vất vả rồi phải không? Chịu khó ăn nhiều, ngủ bù nhiều vào, biết không?”

“Em biết rồi”. Tám năm qua, Đinh Nhật vẫn quan tâm Thanh Tịnh như một người anh trai, dù rất nhiều lần Đinh Nhật ngỏ ý muốn chở che cho cô suốt quãng đời còn lại, tuy nhiên Thanh Tịnh vẫn không có cách nào chấp nhận được Đinh Nhật. Cô cười: “Giờ này bên đó đang là nửa đêm phải không? Em không làm phiền anh nữa. Thông báo cho anh biết vậy thôi, anh ngủ đi nhé”

“Ngủ ngon”
“Anh ngủ ngon”

Sau khi ngắt điện thoại với Đinh Nhật, Thanh Tịnh liền mở máy tính của mình ra, dù biết người kia sẽ không trả lời nhưng vẫn muốn gửi cho họ một email cảm ơn.

Cô gửi xong Email, lại lên máy bay quay về thành phố A. Cách đây hai ngày, luật sư của cô nói hợp đồng chuyển nhượng tiểu khu Vạn Kim Phúc cần có một số chữ ký của bên bán để hoàn thiện thủ tục, Thanh Tịnh bận rộn ở phía Nam nên chưa đến gặp Trịnh Minh Viễn được, lần này về lại thành phố A, cô nghỉ ngơi một vài ngày rồi đến tìm anh, nhân tiện cũng muốn tới thăm dì Hân, đồng thời dò la chuyện IP của Trịnh Minh Viễn có liên quan đến việc nick ảo kia tung tin đồn về Viễn Thanh ở trên mạng.

Thanh Tịnh gọi cho Trịnh Minh Viễn một cuộc, đại loại nói sẽ đến để đưa anh ký một số giấy tờ. Trịnh Minh Viễn nghe xong cũng không thèm hỏi đi hỏi lại cái gì, chỉ thản nhiên nhả ra đúng một câu:

“Số 30, đường Hoàng Thành”

Số 30 đường Hoàng Thành là một ngôi biệt thự màu nâu xám, không rộng lắm nhưng nhìn từ bên ngoài vào liền cho người ta cảm giác chủ nhân của căn biệt thự này là một người vô cùng tinh tế. Thiết kế đơn giản nhưng cực kỳ hợp lý và sang trọng, bên ngoài sân trồng mấy chậu sen nho nhỏ, mùa này đang nở rộ, màu hồng và trắng của sen tô điểm trên màu nâu của biệt thự, càng khiến nơi đây đẹp đẽ và an tĩnh lạ kỳ.

Thanh Tịnh đứng ngây ra trước cửa biệt thự một chút, sau đó khi vừa bước tới định bấm chuông thì đằng sau bỗng vang lên một giọng nói:

“Chị Tịnh”.

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN