Mười Năm Thương Nhớ
Phần 7
Nghe giọng nói này, Thanh Tịnh quay đầu lại liền nhìn thấy Hà Thu Thủy cũng ở phía xa đang rảo bước đi đến.
Mấy ngày vừa rồi lu bu đủ chuyện, Trịnh Minh Viễn lại sáng nắng chiều mưa hại cô muốn phát điên, Thanh Tịnh thực sự cũng quên béng đi mất bên đời của anh còn có Hà Thu Thủy – Nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở thành phố A. Bây giờ đụng mặt nhau ở đây mới chợt nhớ ra, chẳng phải lần đầu gặp lại nhau sau tám năm xa cách, cô ta chính là người ngồi ăn với Trịnh Minh Viễn ở nhà hàng đó sao?
“Chị cũng ở đây à?”. Hà Thu Thủy nở sẵn một nụ cười trên môi, nhẹ nhàng hỏi Thanh Tịnh.
Cô tất nhiên cũng lịch sự cười lại, gật đầu: “Ừ, chị đến có chút chuyện. Em cũng đến nhà này?”
“Vâng, em đến lấy chút đồ đêm qua bỏ quên”. Thanh âm của Hà Thu Thủy vẫn dịu dàng ôn nhu, không có một chút mỉa mai hay đố kị nào, tuy nhiên từng lời nói đều mang theo rất nhiều hàm ý: “Chị đến tìm anh Viễn ạ?”
Vốn biết trước Hà Thu Thủy có mối quan hệ đặc biệt thân thiết với Trịnh Minh Viễn, bây giờ nghe câu nói này của cô ta, Thanh Tịnh có dùng ngón chân để nghĩ thì cũng dư sức đoán ra được “chút đồ đêm qua bỏ quên” ấy có nghĩa là gì.
Mà chỉ cần nghĩ đến việc Trịnh Minh Viễn chung chăn chung gối cùng người đàn bà khác như đã cùng cô lúc xưa, trái tim Thanh Tịnh vẫn nhức nhối không sao chịu đựng được.
Rõ ràng đã tự nhủ phải quên đi, thế nhưng trong lòng vẫn tràn ngập đau đớn.
Thanh Tịnh ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có gì, thần sắc từ đầu tới cuối đều giữ nguyên một vẻ cứng cỏi lạnh lùng của một người phụ nữ đã trải qua đủ loại can trường, bình thản đáp: “Có chút công việc, đến tìm anh ta để ký giấy tờ một chút. Tiện đường, chúng ta cùng vào đi”
Cô không muốn tự lột trần vết thương be bét máu của mình trước mặt người khác, đặc biệt là với người đàn bà hiện tại của Trịnh Minh Viễn, cho nên Thanh Tịnh không cần thiết phải dây dưa nhiều lời với Hà Thu Thủy. Cô nói xong, không đợi cô ta trả lời đã giơ tay định nhấn chuông, không ngờ ngón tay còn chưa kịp chạm đến đã nghe giọng Hà Thu Thủy vọng tới một lần nữa: “Chị Tịnh, chúng ta nói chuyện trước được không?”
Bàn tay đang đưa lên không trung của Thanh Tịnh hơi dừng lại, cô nghiêng đầu hỏi Hà Thu Thủy: “Em muốn nói chuyện gì?”
“Ngoài đam mê thời trang ra, chúng ta dù là hiện tại hay quá khứ, em nghĩ đều có một điểm chung nữa là từng yêu một người đàn ông. Cho nên em muốn nói với chị một số chuyện liên quan đến anh Viễn”
Hiện tại hay quá khứ? Cô là quá khứ, còn Hà Thu Thủy là hiện tại?
Thanh Tịnh bật cười: “Hình như em đang hiểu lầm rồi, chị với anh ta đã kết thúc cách đây tám năm rồi. Bây giờ chuyện gì cũng không liên quan đến nữa”. Cô rút từ trong túi xách ra tập hợp đồng chuyển nhượng, giơ lên trước mặt Hà Thu Thủy: “Nếu em không tin có thể xem cái này. Hôm nay chị đến chỉ vì muốn làm xong thủ tục chuyển nhượng. Mua lại Vạn Kim Phúc cần có chữ ký của anh ta”
Hà Thu Thủy nhìn chằm chằm tập hồ sơ trên tay Thanh Tịnh, ánh mắt rơi trên một vài trang có chữ ký của Trịnh Minh Viễn. Rõ ràng trước đây cô ta đã hỏi anh tại sao không quay về tiểu khu Vạn Kim Phúc, Trịnh Minh Viễn đều trả lời rằng “Sớm muộn gì cũng trở về”, hơn nữa tiểu khu đó chính là nơi anh sinh sống và lớn lên suốt bao nhiêu năm, là tài sản mà Trịnh Hạo Vũ đã để lại cho cháu ngoại duy nhất là anh, Vạn Kim Phúc cũng coi như là một phần ký ức máu thịt của Trịnh Minh Viễn, bây giờ tại sao lại dễ dàng chấp nhận bán nó cho Thanh Tịnh như vậy?
Hà Thu Thủy càng nghĩ càng cảm thấy bất an trong lòng, tuy nhiên sắc mặt lại vẫn dịu dàng như cũ: “Tại sao chị lại muốn mua Vạn Kim Phúc?”
“Chị đã ở đó nhiều năm, coi tiểu khu cũng như nhà mình, ở cũng đã quen, không muốn dọn đi”
“Em nghe nói thời gian chị bắt đầu dọn đến Vạn Kim Phúc ở một mình là tám năm trước, cũng là thời gian chia tay anh Viễn đúng không?”
Hà Thu Thủy hỏi câu này, trong một thoáng chốc đáy lòng Thanh Tịnh bỗng nhiên lại bị kỷ niệm dội về, tiếp tục đau nhói như từng trận kim đâm. Đúng là cô vì lưu luyến một người đàn ông, không thể buông bỏ được quá khứ cho nên từ khi Trịnh Minh Viễn rời đi cô mới dọn đến ở Vạn Kim Phúc, ngày ngày sống trong đau khổ, ngày ngày cô độc chờ đợi một người.
Đáng tiếc, tất cả những thứ cô chịu đựng suốt tám năm qua, bây giờ lại trở thành trò cười dưới con mắt của Hà Thu Thủy.
Thanh Tịnh hít sâu một hơi, sắc mặt không một chút dao động, bình tĩnh đáp: “Đúng là tám năm trước dọn đến ở Vạn Kim Phúc. Chị là kẻ mồ côi, không gia đình không nhà cửa, chị có cảm tình đặc biệt với tiểu khu cho nên mới mua lại. Không liên quan gì đến Viễn cả”
Trong lúc cô nói chuyện, Hà Thu Thủy đặc biệt chú ý quan sát từng biểu cảm trên mặt Thanh Tịnh, tuy nhiên từ đầu đến cuối cô không biểu lộ ra bất kỳ thái độ gì, dù chỉ là một chút đau lòng cũng không có. Cho nên Hà Thu Thủy gần như chỉ có thể nín nhịn nghi hoặc trong lòng, cười đáp: “Không liên quan thật chứ? Em biết, trước kia hai người từng rất yêu nhau”
Lần này, Thanh Tịnh mới là người nhìn thẳng vào mắt cô ta, không đố kị, không sợ hãi, không nuối tiếc, chỉ bình thản nói: “Em đã nghe câu ‘thời thế thay đổi, cuộc đời này không dừng lại vì ai cả’ chưa? Chị với anh ta đã kết thúc nhiều năm, hiện tại đã tám năm trôi qua rồi, bây giờ hỏi còn liên quan hay không, chẳng phải là quá thừa thãi hay sao? Em yên tâm, chị không có hứng thú với người đàn ông của em, dù anh ta có sức hút thế nào đi chăng nữa thì những thứ mà em thích, chưa chắc cũng là thứ chị thích. Hôm nay đến chỉ là muốn ký số giấy tờ này thôi. Nếu không tin thì vào cùng đi”
“Sao em lại không tin chị chứ?”. Những câu nói của Thanh Tịnh đều rất bình thường nhưng ngữ điệu của cô lại sắc bén như pha lê, chĩa thẳng mũi dùi vào sự đố kị của Hà Thu Thủy. Cô ta có chút mất tự nhiên, tuy nhiên chỉ vài giây sau lại nhanh chóng khôi phục vẻ ôn nhu điềm đạm thường ngày, nhẹ nhàng nói: “Em với anh Viễn ở bên nhau mấy năm nay, gia đình hai bên cũng muốn bọn em nhanh chóng đi đến kết hôn, em lại không được mạnh mẽ như chị, em đã quen với việc ngày ngày đều có anh ấy bên cạnh rồi. Chị cũng là phụ nữ, chắc chị cũng hiểu khi yêu một người, ai cũng đều lo sợ có người thứ ba chen chân vào hạnh phúc của mình, đúng không?”
“Chị hiểu”
“Cảm ơn chị đã hiểu cho em, em thật sự không có ý gì, chỉ là…”. Hà Thu Thủy tỏ ra hơi ngập ngừng nhìn Thanh Tịnh, ít giây sau mới nói tiếp: “Em tin vào nhân cách của chị”
Thanh Tịnh lòng đầy mỉa mai và chua xót, vẫn lặng lẽ gật đầu: “Em có muốn vào cùng không?”.
“Chị vào đi, không làm phiền chị và anh Viễn bàn công việc nữa, em cũng ghé qua công ty một chút, buổi tối dù gì cũng phải quay lại đây, tối em lấy đồ sau vậy”
“Được”. Thanh Tịnh cười cười: “Vậy tạm biệt, hẹn gặp lại em”
“Tạm biệt chị”
Hai người, một quá khứ, một hiện tại, cùng yêu một người đàn ông nhưng chí hướng lại vô cùng khác biệt. Thanh Tịnh đã rất nhiều lần thắc mắc, không hiểu Trịnh Minh Viễn có điểm gì mà khiến bao nhiêu cô gái phải điên cuồng vì anh như vậy, ngay cả cô, bị tổn thương hết lần này đến lần khác cũng không thể nào hoàn toàn từ bỏ được. Giả như ngày hôm nay, nếu như không có sự xuất hiện của Hà Thu Thủy, không có cuộc nói chuyện và những lời cảnh báo sâu cay của cô ta, có lẽ cô đã suýt quên mất giữa cô và Trịnh Minh Viễn quả thực bây giờ đã vĩnh viễn cách muôn sông vạn núi.
Không thể nào quay đầu lại nữa, cô và anh đã là chuyện của quá khứ rồi!!!
Thanh Tịnh hít sâu một hơi rồi lặng lẽ xoay người, đi về phía cổng chính rồi giơ tay bấm chuông cửa. Tất cả cửa trong biệt thự này đều là loại cửa tự động, chỉ nhấn mấy hồi chuông đã tự động mở ra, Thanh Tịnh tất nhiên cũng chẳng hơi đâu mà mong chờ một người như Trịnh Minh Viễn ra tận cửa đón tiếp mình, cho nên tự nhiên đi thẳng vào nhà. Vừa vào đến phòng khách đã thấy anh đang ngồi nhàn nhã trên sofa đọc báo.
Nghe tiếng động, Trịnh Minh Viễn lười biếng ngẩng đầu lên nhìn cô, hơn nữa còn nhìn cẩn thận từ đầu đến chân một lượt rồi mới lên tiếng: “Đến rồi à?”
Trong lòng Thanh Tịnh vốn đã hết sức khó chịu, bây giờ lại càng thêm bức bối. Cô không trả lời mà đi đến sofa, ngồi xuống, rút từ túi xách ra một tập hợp đồng đặt lên bàn: “Hợp đồng chuyển nhượng, ký đi”
”Sao thế? Mới sáng sớm cổ phiếu của Viễn Thanh tụt dốc à?”
Mới giải quyết xong hàng đống việc lùm xùm ở khu vực phía nam, khó khăn lắm mới đưa được giá cổ phiếu của tập đoàn bình ổn trở lại trên thị trường chứng khoán, vậy mà cái tên độc mồm độc miệng này mới gặp đã rủa cổ phiếu của cô lao dốc. Thanh Tịnh không nhịn được trừng mắt nhìn Trịnh Minh Viễn: “Anh có ý gì?”
Trịnh Minh Viễn giả ngơ không quan tâm đến vẻ mặt xám xịt của cô, cầm cốc trà lên uống một ngụm, lát sau mới chậm rãi đáp: “Tôi có 30% cổ phần ở Viễn Thanh, cổ phiếu tụt giá ảnh hưởng trực tiếp đến lợi nhuận của tôi. Cô là tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn, mới sáng sớm mặt cô đã như đưa đám khiến tôi hoài nghi giá cổ phiếu đấy”
“Người nên nghi ngờ là tôi mới đúng”. Thanh Tịnh vốn chưa định chất vấn chuyện IP nick ảo kia vội, tuy nhiên Trịnh Minh Viễn chủ động nói đến vấn đề lợi nhuận của 30% cổ phần cho nên cô cũng không vòng vo nữa, thẳng thắn nói luôn: “Anh thật sự sợ ảnh hưởng đến lợi nhuận?”
“Ý cô là gì?”. Trịnh Minh Viễn nhíu mày.
“Nếu anh theo dõi giá cổ phiếu cẩn thận như vậy, chắc cũng biết rõ mấy ngày này cổ phiếu của Viễn Thanh có chút biến động, phải không?”
“Sụt giảm 0,4% cũng không sao, tôi tin vào năng lực của cô”
“Tốt”. Thanh Tịnh gật đầu, cũng cầm ly trà đã pha sẵn ở dưới bàn lên uống, mặc kệ đó có phải là Trịnh Minh Viễn rót cho mình hay không: “Cổ đông lớn thứ hai trong tập đoàn tin tưởng vào năng lực của tôi như vậy, tôi nhất định sẽ khiến anh không phải thất vọng mới được”
Lần này, Trịnh Minh Viễn mới là người không chịu được thái độ úp úp mở mở của cô, anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thanh Tịnh, lãnh đạm cất giọng: “Có chuyện gì thì nói đi, không cần vòng vo với tôi”
“Gần đây có một số tài khoản ảo tung tin Viễn Thanh ăn cắp thiết kế của nước ngoài, tạo nên một số lùm xùm ở thị trường phía nam, đồng thời khiến cổ phiếu trượt giá. Anh biết gì không, khi tôi điều tra IP đó, tình cờ lại phát hiện ra địa chỉ là ở thành phố A”
“Cô đang nghi ngờ tôi?”. Không khí tỏa ra quanh người Trịnh Minh Viễn trong thoáng chốc trở nên đặc biệt lạnh lẽo, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Thanh Tịnh.
“Đúng”. Bao nhiêu dồn nén từ lúc gặp Hà Thu Thủy đến bây giờ khiến lòng Thanh Tịnh vô cùng nặng nề, cuối cùng lại trút lên Trịnh Minh Viễn: “Ngoài anh ra, chẳng lẽ tôi còn có thể nghi ngờ người khác sao?”
Nghe xong câu này, đáy mắt đen thẫm của anh sượt qua một tia kinh ngạc, dường như không tin được Thanh Tịnh lại có thể nói ra những lời này. Sau tám năm, ngoài những đau đớn về thể xác và tinh thần mà cô đem lại cho anh, Thanh Tịnh ngày hôm nay còn cho anh cảm giác về một người phụ nữ quá cứng rắn, quá trưởng thành. Cô đã không còn là một Vũ Thanh Tịnh lúc nào cũng sẵn sàng cười híp mắt, dẫu trong lòng phản kháng thế nào thì ngoài mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời anh như lúc xưa.
Trịnh Minh Viễn nhếch môi cười nhạt: “Cô tự đánh giá quá cao mình rồi thì phải. Tịnh, cô nên nhớ tôi không có thời gian, cũng không có hứng thú giỡn chơi với cô”
“Phải, tám năm trước anh đã giỡn đủ rồi”. Thanh Tịnh như một con nhím sẵn sàng xù lông trước những lời châm chọc mỉa mai của người khác, đặc biệt là đối với người đàn ông này, trước mặt Trịnh Minh Viễn dường như cô càng không thể nhẫn nhịn: “Cho nên hiện tại có thể đừng dây dưa đến tôi được không? Phiền anh lập tức ký hợp đồng chuyển nhượng Vạn Kim Phúc cho tôi. Về sau giữa chúng ta ngoài họp thường niên cổ đông, hy vọng không có bất kỳ thứ gì liên quan nữa”
“Nếu tôi không ký thì sao?”
“Trịnh Minh Viễn, anh đừng ép người quá đáng”
“Tôi ép người?”. Trịnh Minh Viễn ném tờ báo xuống ghế, lạnh lùng đứng dậy đi lại phía Thanh Tịnh.
Mà anh càng lại gần, áp lực vô hình đè nặng trong lồng ngực của cô càng nặng nề. Thanh Tịnh vô thức lùi sát vào lưng ghế, trừng mắt nhìn Trịnh Minh Viễn: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì ấy à?”. Trịnh Minh Viễn cúi đầu nhìn chằm chằm Thanh Tịnh, lúc này khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần cô ngẩng cao đầu thêm một chút thôi là đã có thể chạm vào môi anh: “Vũ Thanh Tịnh, tôi nói cho cô biết, hợp đồng chuyển nhượng Vạn Kim Phúc tôi muốn ký cũng được, không ký cũng chẳng sao. Tương tự như tập đoàn Viễn Thanh của cô, chỉ cần tôi muốn, có thể thu mua bất cứ lúc nào”
“Anh dám?”
Trịnh Minh Viễn lạnh lùng giơ tay nắm lấy cằm Thanh Tịnh, những ngón tay đẹp đẽ của anh dùng lực vừa đủ khiến cô không thể quay đi chỗ khác, nhưng cũng không làm cô đau: “Dù là tám năm trước hay tám năm sau, tôi vẫn là tôi, chuyện gì cũng dám”
“Trịnh Minh Viễn, buông ra”. Thanh Tịnh biết mình không thể vùng vẫy kháng cự với một người luyện tập thể lực nhiều năm như Trịnh Minh Viễn, tuy nhiên, cô cũng không muốn đụng chạm với anh ở khoảng cách gần như thế này, cho nên chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt anh, cứng rắn nói.
“Cô nói tám năm trước tôi giỡn đủ rồi?”. Trịnh Minh Viễn cau mày hỏi lại, rõ ràng thanh âm càng lúc càng chứa đầy nộ khí, tràn ngập nguy hiểm muốn bức người: “Không phải năm đó chính cô là người rời bỏ tôi sao? Cô muốn tôi chờ cô ba ngày, rút cục là bao nhiêu lâu cô mới quay trở lại thành phố A? Cô nói đến Houston, tôi lục tung cả Houston tìm cô như một thằng điên, cuối cùng thì cô ở đâu? Tịnh, cuối cùng là tôi giỡn cô hay cô mới là kẻ giỡn tôi?”
Những lời anh nói giống như cơn mưa, cứ ào ào trút xuống không ngừng khiến cô cảm thấy hơi lạnh thấm sâu vào xương cốt. Anh nói tám năm trước đã lục tung cả Houston để tìm cô, anh nói chính cô mới là người rời bỏ anh… nhưng mà, Trịnh Minh Viễn, nếu đã có thể kiên trì chờ đợi, tại sao ba tháng sau khi cô quay về lại không thấy anh nữa, nếu đã thực sự yêu cô tại sao không màng đến đứa con bé bỏng của hai người mà trong thời gian ngắn đã sang nước ngoài vui vẻ cùng Hà Thu Thủy? Hiện tại còn sắp kết hôn?
Trịnh Minh Viễn, rút cục là tại sao?
Viền mắt Thanh Tịnh không nhịn được, bỗng chốc trở nên cay đỏ. Cô lặng lẽ nuốt xuống bao nhiêu đau đớn suốt quãng thời gian dài qua cô độc ở thành phố này, ngẩng đầu nhìn Trịnh Minh Viễn: “Bây giờ nói những chuyện cũ có ích gì?”
Hiện tại đã là tám năm sau, những tháng ngày vui vẻ đã không còn, tình yêu năm xưa cũng đã không tồn tại nữa. Bên đời anh có Hà Thu Thủy, nói không chừng còn có trăm nghìn người đàn bà khác, còn cô cái gì cũng không có, chẳng phải ngay cả thiên chức làm mẹ bình thường cũng không thể có được nữa sao? Vậy thì nhắc đến chuyện cũ có ích gì, sớm hay muộn hai người cũng không thể quay lại được nữa, hà tất phải giày vò nhau vì quá khứ trước đây?
Trịnh Minh Viễn vô thức siết chặt ngón tay khiến cằm cô truyền tới một trận đau nhức, anh nhìn cô rất lâu không nói, cả hai người mắt giao mắt, mặt đối mặt suốt một thời gian mà không ai chịu mở miệng giải thích thêm lời nào. Cuối cùng, qua một lát sau Trịnh Minh Viễn mới từ từ buông tay ra, xoay người đi đến cửa sổ lớn trong phòng.
“Chuyện rắc rối của công ty cô, tôi không liên quan”. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên người anh từng mảng sáng tối, làm tôn lên vẻ ngoài điển trai cùng bóng lưng cao lớn. Bờ vai anh vẫn rộng lớn như thế, vững chãi như gánh được cả đất trời, gánh được cả những đau đớn mà không ai có thể gánh được…. Trịnh Minh Viễn cả nửa đời đâm đâm chém chém, bây giờ lại nhún nhường trước Thanh Tịnh, lặng lẽ nói: “Dù trước đây giữa chúng ta từng xảy ra chuyện gì, hiện tại tôi không để trong lòng nữa. Ngược lại, sự phát triển của tập đoàn Viễn Thanh ảnh hưởng trực tiếp đến lợi nhuận của tôi, tôi sẽ không làm gì bất lợi cho mình”.
Anh vĩnh viễn cao quý nhìn xuống người khác, nhưng vì Thanh Tịnh không chịu cúi đầu, cuối cùng anh lại chỉ có thể cúi đầu.
Trịnh Minh Viễn trước giờ chưa từng vì ai mà nói nhiều như thế, rút cục hôm nay lại vì cô mà chịu mở miệng nói những lời này.
Thanh Tịnh có chút kinh ngạc nhìn anh, nhìn từng đường nét thân thương trên cơ thể anh, nhìn người đàn ông từng khiến cô yêu đến máu thịt hòa trộn, cuối cùng lại không nén được một tiếng thở dài trong lòng.
Trịnh Minh Viễn bây giờ đứng trước mặt cô vô cùng thân quen, cũng quá đỗi lạ lẫm. Quả thực, cô chưa từng nghĩ đến một người như anh mà có thể giải thích những việc như vậy. Chuyện xảy ra trong quá khứ, cô vẫn đang nỗ lực quên đi, anh xuất hiện một lần nữa khiến vết thương đã sắp lên da non của cô lại thêm một lần rách toạc, thêm một lần rỉ máu. Cô chỉ muốn im lặng mãi mãi, muốn quá khứ ngủ yên mãi mãi.
Cõi lòng Thanh Tịnh từ lâu đã vì Trịnh Minh Viễn mà trở nên giá lạnh như pha lê. Cứng cỏi, kiên cường, khó sứt mẻ.
Cô giơ tay cầm tập tài liệu trên bàn: “Vậy còn Vạn Kim Phúc, rút cục là anh ký hay không ký?”
“Lời tôi nói cô cảm thấy không đáng tin?”.
“Không phải là tôi không tin, chỉ là thủ tục chuyển nhượng rất rắc rối, cần thêm chữ ký của anh. Nếu như hôm nay anh không có thời gian thì tôi sẽ chuyển phát nhanh đến cho anh sau, khi nào ký xong tôi sẽ bảo người đến lấy”
Không khí ở đây, đặc biệt là vì cả sự có mặt Trịnh Minh Viễn cho nên Thanh Tịnh cảm thấy rất ngột ngạt. Người ta nói gặp mặt người dưng không khó khăn như gặp mặt người cũ, trải qua mấy ngày này qua lại với Trịnh Minh Viễn, cô mới nghiệm ra những lời này không phải là không có căn cứ.
Mỗi lần chạm mặt anh là cô không tự chủ được, như biến thành một con người khác, sẵn sàng xù lông lên, sẵn sàng nổi cáu, sẵn sàng trút giận lên anh. Cô dường như đã không còn là cô, luôn tỏ ra bình thản và tiết chế trước mặt người khác.
“Thủ tục chuyển nhượng tôi ký”. Trịnh Minh Viễn chậm rãi xoay người, nhìn Thanh Tịnh đang chuẩn bị xách túi đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Trước hết, đi cùng tôi đến một nơi”
Thanh Tịnh không muốn tiếp tục tiếp xúc với Trịnh Minh Viễn, một là để tự khiến mình thoải mái, hai là tránh để Hà Thu Thủy hiểu nhầm. Cô lắc đầu: “Tôi còn có việc. Anh muốn đi đâu?”
“Không phải cô muốn đến thăm dì Hân sao? Hôm nay dì ấy vừa kết thúc đợt điều trị”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!