Lương Mộc Thu mở tủ quần áo trong phòng ra, không chỉ thấy có áo ngủ mà còn có cả hai hộp đồ lót chỉnh tề, cầm hộp bên trái lên đúng là kích cỡ của cậu.
Cậu liếc nhìn Sầm Nam, một lời khó nói hết: “Anh đúng là có hơi bi.ến thái đấy.”
Sầm Nam bình tĩnh tính sổ: “Quầ.n lót hồi học đại học của em là do anh mua, còn bắt anh phải mua cỡ nhỏ.”
Lương Mộc Thu đạp anh một cái rồi mới ôm quần áo đi tắm.
*
Đêm xuống, xa cách 7 năm, hai người mới cùng nằm trong phòng ngủ này, trên chiếc giường này.
Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Biên kịch Lương suy nghĩ một chút, dựa theo kịch bản cậu hay viết thì còn có cảm giác như đêm động phòng hoa chúc nữa.
Cậu không khỏi bật cười.
Sầm Nam ôm cậu vào lòng, hỏi: “Cười gì thế em?”
“Nhớ ngày hai chúng ta mới chuyển vào, em từ học sinh trung học trở thành sinh viên đại học, chuyển toàn bộ gia sản của mình vào đây.” Trong mắt Lương Mộc Thu cũng toàn là ý cười, “Em còn nhớ em mang một bộ loa đến, cái này là em mua bằng tiền học bổng trung học đặt ở trong phòng sách. Anh mang mấy cái SLR đến, sau này cũng không thấy anh dùng lần nào, năm tiếp theo bị em thanh lý cho mấy đàn em với giá thấp.”
Cậu suy nghĩ một chút rồi lại đạp Sầm Nam một cái trong chăn: “Khoa trương lãng phí, từ nhỏ đã thế rồi.”
Cậu nói lời này là có căn cứ, ở trường trung học Sầm Nam đã bộc lộ tác phong ăn chơi xa hoa dâm dật, hoàn toàn không biết cái gì gọi là đau khổ nhân gian.
Nghĩ, khi còn bé hẳn anh cũng không trải nghiệm cái gọi là mộc mạc giản dị.
Sầm Nam dễ dàng đè eo cậu lại: “Nhưng sau này không phải anh giao hết tài sản cho em quản lý đó sao, tiền cổ phiếu, tiền học bổng, tiền lương của mấy dự án ngoại khoá đều đưa cho em cả, đến mức tiền mua thuốc lá cũng không còn.”
Lương Mộc Thu vừa nghĩ thấy cũng đúng, lại cười rộ lên.
Vì hồi tối khóc lâu quá nên dù vừa nãy Sầm Nam có lấy đá đắp cho cậu thì mí mắt của cậu vẫn còn sưng húp.
Nhưng từ lúc ăn tối là cậu cứ cười mãi thôi.
Nhiều năm như vậy, hình như rất ít khi cậu được vui vẻ thế này.
Tuy rằng cậu sống rất tốt, công việc liên tục thăng tiến, bạn bè người thân vẫn luôn ở bên, sở thích cũng không ít, vừa nhàn rỗi vừa có tiền, không gì không như ý.
Nhưng không có Sầm Nam, niềm vui của cậu dường như bị khuyết mất một góc, giống như một bức tranh vĩnh viễn thiếu đi một mảnh, chỉ có cậu mới biết mảnh đó ở đâu.
Chỉ đến bây giờ, đoạn quá khứ của cậu và Sầm Nam bị nghẹn trong lòng bao năm được lọc sạch từng chút từng chút một, cậu mới thấy mình được hoàn chỉnh.
Cậu không nhịn được ôm lấy cổ Sầm Nam, trốn vào lòng anh như trước, chóp mũi cũng thân mật ỷ lại cọ cọ nơi cổ Sầm Nam.
Vừa nãy ăn cơm họ uống chút sâm panh, Sầm Nam nói là vốn định dùng để tỏ tình với cậu nên cậu uống nhiều hơn chút, nãy thì thấy không sao nhưng giờ, trong chăn ấm áp dễ chịu, rượu ngấm vào người thấy mặt mình hơi nóng.
Hai bên má Lương Mộc Thu phấn hồng, cũng không biết là uống rượu hay là do ấm quá nên thế, đôi môi mềm mại đỏ như hoa hồng, viên môi rất đẹp, lúc cười lên cực kỳ quyến rũ người ta.
Ánh mắt cậu nhìn Sầm Nam cũng sáng ngời, giống như say rồi vậy, có hơi dính người.
Sầm Nam vốn không muốn làm chính nhân quân tử, đưa tay lên xoa môi cậu rồi hỏi: “Anh nhớ lúc mới chuyển đến, em mua một tấm chăn nhung mịn về, là phong cách Bohemian đúng không?”
Hiện tại trong đầu Lương Mộc Thu có hơi loạn: “Không, không nhớ rõ.”
Sầm Nam không hài lòng lắm: “Sao lại không nhớ rõ?” Anh áp sát, kề cạnh chóp mũi Lương Mộc Thu, khàn giọng nói: “Lần đầu tiên em chuyển vào đây ở với anh, không phải chúng ta đã làm trên chiếc chăn đó sao?”
Anh nói xong thì cắn môi dưới Lương Mộc Thu, đầu lưỡi đảo qua viền môi cậu.
Trong đầu Lương Mộc Thu bùm một cái, theo bản năng cảm thấy hơi nguy hiểm, cơ thể cũng lui về sau một chút.
Cậu nhớ rồi, không thể trách cậu được, cái chăn kia bị hai người làm bậy một lần thì không thể dùng được nữa, nhân lúc trời tối cậu đã bắt Sầm Nam vứt đi.
Mắt thấy vẻ mặt Sầm Nam hơi nguy hiểm, cậu vội vàng ngăn cản: “Anh cũng đừng hòng nhắc lại chuyện cũ, bây giờ em già rồi, không chịu nổi giày vò đâu.”
Bây giờ cậu chẳng còn ở độ tuổi 20 tràn đầy tinh lực nữa, không thể lăn trên sàn nhà lạnh lẽo cả đêm đâu.
Sầm Nam vẫn không quan tâm, tiến lại gần hôn môi cậu. Lúc thân mật Sầm Nam luôn có hơi thô bạo, túi da quân tử lên giường một cái là bị lột xuống, anh ác liệt thích nhìn cậu khóc, muốn cậu cầu xin anh, ngay cả lúc hôn môi cũng để lộ vẻ hung hăng.
Tay anh ấn xuống thắt lưng Lương Mộc Thu, ngón tay chen vào mép quần ngủ, lướt qua phần lưng trắng nõn một đường đi xuống.
Lương Mộc Thu cảm thấy mình như một cục bột bị Sầm Nam nhào nặn thành đủ loại hình dáng, nhiệt độ nơi bàn tay anh quá nóng, cậu gần như bị nóng đến tan chảy.
Đến khi nụ hôn của Sầm Nam dừng lại bên tai cậu, hô hấp cậu đã không còn vững vàng, thở d.ốc nắm lấy vạt áo Sầm Nam nhắc nhở: “Không, không có đồ.”
Hôm nay lúc cậu lên xe với Sầm Nam cũng không nghĩ đến sẽ làm chuyện này.
Không ngờ Sầm Nam lại hôn lên cổ cậu, ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi nói: “Có, trong tủ đầu giường bên tay em.”
Lương Mộc Thu: “…”
Sầm Nam mặt dày vô sỉ nói: “Đã trang trí lại nơi này, khẳng định sẽ giống như năm đó.”
Khi đó trong tủ đầu giường của họ nhét không ít đồ hay ho, sinh viên tuổi trẻ khí thịnh, so với lũ mèo vào mùa xuân thì còn không chịu nổi trêu chọc hơn.
Lương Mộc Thu rốt cuộc không chịu nổi nữa, mắng: “Anh cái đồ biế.n thái này!”
*
Nhưng hiện tại mắng b.iến thái cũng đã muộn, 10 năm trước khi có thể trốn cậu đã không tỉnh táo, đầu óc choáng váng rơi vào trong bẫy.
Bộ đồ ngủ bằng lụa sáng màu rơi xuống sàn nhà, bị nhăn nhúm thành một mớ lộn xộn.
Một bàn tay trắng nõn nắm lấy mép giường, căng thẳng siết chặt lại, móng tay tròn trịa đầy đặn nhưng vì dùng sức mà hơi tái đi, khớp ngón tay lại đo đỏ hồng hồng như son phấn rơi vào tuyết trắng.
Lòng bàn tay bị mồ hôi thấm ướt, ngón tay thon dài siết lấy ga giường nhưng vì dùng sức quá mà tơ lụa màu lam đậm trong tay như ẩn như hiện, chẳng khác nào núi non chập chùng.
Trong phòng rất tối, chỉ để lại một ngọn đèn đầu giường hình hoa cỏ, chiếu ra một phong cảnh mê ly động lòng người.
Trên giường là hai bóng dáng quấn quýt hoà quyện với nhau, như một giọt nước va phải một giọt khác.
Không biết qua bao lâu bàn tay bên giường mới đột nhiên buông lỏng, rơi thõng xuống.
Cánh tay thon dài trắng nõn đối lập với tấm chăn tối màu, được chạm trổ tinh tế như bạch ngọc, chỉ là trên cổ tay có vết hôn loang lổ, màu sắc như hoa anh đào mập mờ khiến người ta xấu hổ.
Mấy ngón tay mảnh khảnh hoàn toàn không còn sức lực rũ xuống, ngay cả đầu ngón tay cũng phiếm hồng như là bị người ta đưa lên môi cắn nhẹ.
Lương Mộc Thu mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Rèm cửa trong phòng kéo xuống chỉ để lại một khe hở ở giữa, có thể nhìn được bầu trời đầy sao.
Dưới ánh sao này, Sầm Nam cúi đầu nhìn Lương Mộc Thu.
Anh nắm tay phải của Lương Mộc Thu, ngón tay xẹt qua ngón áp út của cậu rồi mười ngón đan xen vào nhau. Tay anh to hơn tay Lương Mộc Thu một vòng, vừa hay bao trọn tay cậu bên trong.
Anh nhớ khi còn ở Chicago, bà nội anh trí nhớ đã không còn tốt lắm, thần trí cũng không tỉnh táo nhưng vẫn kể cho anh câu chuyện năm đó bà gặp ông.
Ông nội anh vốn là người Mỹ gốc Hoa, vì năm ấy về Trung Quốc một lần đã đem lòng yêu bà, 18 tuổi liều lĩnh mua hoa đến tiễn bà, từ đó về sau liền định cư ở mảnh đất này.
Bà tràn ngập hạnh phúc nói: “Ông ấy là một quý công tử nước ngoài không hiểu thơ cổ, nói tới nói lui cũng chỉ có vài câu kia, không phải là nắm tay nhau đi đến cuối đời thì cũng là nguyện bên người đến khi đầu bạc.”
Nhưng người yêu của bà lại không nắm tay bà đến đầu bạc, mà 20 năm trước đã bỏ lại bà, để bà một mình ở lại cuộc đời này, tuyết rơi bạc đầu trắng xoá.
+
Bà ngẩng đầu nhìn anh: “Sầm Nam, cháu nhất định phải cùng người mình thích bên nhau đến bạc đầu.”
Sầm Nam rũ mắt hôn lên ngón tay Lương Mộc Thu.
Cháu sẽ làm thế, bà ơi.
*
Lời tác giả: Vốn định dùng lời của Thu Thu mắng Sầm Nam làm tên chương – “Anh cái đồ biế.n thái này!”