Mượn Hôn - Chương 53: Khiến người ta yêu thích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Mượn Hôn


Chương 53: Khiến người ta yêu thích


Vì đêm hôm qua náo loạn quá mức mà hôm sau Lương Mộc Thu ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, Sầm Nam thì làm việc và nghỉ ngơi vẫn rất có quy luật nhưng cũng nằm trên giường cùng cậu.

Lúc Lương Mộc Thu tỉnh lại hãy còn mơ mơ màng màng, quên mất đây không phải phòng ngủ nhà mình, nhìn trần nhà còn đang thấy màu này không đúng lắm, nhìn Sầm Nam bên cạnh mới nhớ ra hôm qua đã xảy ra những chuyện gì.

Cậu sờ sờ trán, lông mi khẽ chớp rồi khàn giọng nói với Sầm Nam: “Chào buổi sáng.”

Sầm Nam vẫn đợi cậu tỉnh lại, đang nằm nghiêng nửa người nhìn cậu, tấm chăn bị trượt hơn nửa xuống khỏi người cậu để lộ làn da trắng nõn và cơ ngực cân xứng dưới ánh mặt trời, đẹp đến không tỳ vết, đôi mắt tối màu trong veo màu hổ phách.

“Sớm nha.” Sầm Nam cúi đầu hôn lên trán cậu, “Mon amour.”

*Mon amour = Em yêu

1

Lương Mộc Thu nghe hiểu, buổn cười: “Sến vừa thôi.”

Sầm Nam lại hôn lên mi tâm cậu, “Một cậu bạn người Pháp dạy anh, nói vừa nhìn đã biết anh là kiểu vụng về ít nói không được phụ nữ yêu thích nên mới độc thân lâu như thế.”

Lương Mộc Thu bật cười thành tiếng.

Cậu ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Vậy anh trả lời thế nào?”

Ngón tay Sầm Nam nghịch nghịch tóc cậu: “Anh nói anh không cần phụ nữ thích, anh chỉ muốn làm hài lòng một người con trai thôi. Sau đấy cậu bạn kia sửng sốt một lúc rồi bảo anh ngầu, một tuần sau thì cả lớp biết anh đang có một vị hôn phu ở xa.”

Sầm Nam nhớ lại chuyện này cũng hơi khó hiểu, không biết cậu bạn người Pháp kia của mình thêm mắm dặm muối thế nào rồi lại phát huy trí tưởng tượng thế nào mà khiến bạn học anh nhìn anh rất kỳ cục, thậm chí còn có bạn học nữ đồng tình vỗ lưng nói ủng hộ anh.

“Người Pháp cũng hóng hớt ngồi lê đôi mách lắm.” Sầm Nam tức mình nói.

Lương Mộc Thu lại cười đến không khép miệng được.

Cậu cọ cọ đầu vào tay Sầm Nam như một bé mèo thân thiết với chủ rồi hỏi: “Anh ở nước ngoài với họ có ổn không, bạn học hay gì đó có thường xuyên ra ngoài chơi không?”

Trước đây cậu luôn trốn tránh không muốn nghe chuyện xảy ra ở nước ngoài của Sầm Nam, nhưng bây giờ lại thấy cũng chẳng có gì to tát.

Thật ra cậu đoán cuộc sống của Sầm Nam ở nước ngoài cũng không quá phong phú, chuyện mà anh không có hứng thú thì đều rất lạnh nhạt, nhất là khi vừa chăm sóc bà vừa hoàn thành việc học, còn chịu đủ loại chuyện sau khi chia tay với cậu, hẳn là không có tâm trạng chơi bời.

Nhưng cậu lại hy vọng Sầm Nam sống tốt hơn một chút.

Trong những năm họ xa cách nhau này, cậu vẫn mong rằng Sầm Nam không phải lúc nào cũng chịu đau đớn.

Sầm Nam suy nghĩ một chút: “Không tính là thân quen lắm, anh không tham gia mấy bữa tiệc tùng của họ nhưng mà có mấy người vì bài tập mà đến nhà anh, sau khi ăn tối bà nội nấu thì suốt ngày đòi đến. Thỉnh thoảng anh với họ cũng đi leo núi, cũng được mời đến mấy bữa tiệc cuối tuần nhưng nhàm chán lắm, chỉ đến uống rượu nhảy múa la hét, có người đến mời anh một ly nhưng rốt cuộc lại gục thẳng xuống bàn.”

Anh cũng giành được 100 đô, sau khi đi ra ngoài thì quyên góp luôn cho mấy cửa hàng từ thiện.

Anh rời đi khá sớm, khi đó là mùa đông, Chicago có tuyết rơi. Vì đang trong kỳ nghỉ nên toàn bộ khuôn viên trường đều im ắng, trống rỗng như đang ở một thế giới khác.

Anh đi bộ trên đường đến trường, đi ra ngoài rất xa để nhớ lại hôm đó là ngày Đông chí ở Trung Quốc.

Cuối cùng anh mua một gói bánh trôi, Lương Mộc Thu là người miền Nam, thích ăn bánh trôi vào ngày Đông chí. Anh mua cả hạt vừng và loại nhân đậu mà Lương Mộc Thu thích ăn, bánh trôi trắng nõn mập mạp nấu trong sữa, ăn một miếng là ngọt đến líu lưỡi.

Anh chưa bao giờ thích đồ ngọt, nhưng ngày đó anh đã ăn hết cả gói.

Anh cúi đầu nhìn Lương Mộc Thu một cái, người này hiện đang ngoan ngoãn nằm trong ngực mình giống như một bé mèo nhỏ để lộ bụng cho anh sờ, ngay cả móng vuốt cũng mềm nhũn.

Anh cầm tay Lương Mộc Thu lên hôn một cái rồi hỏi: “Ngày Đông chí bây giờ em còn ăn bánh trôi không?”

Lương Mộc Thu “Hả?” một chút, không theo kịp suy nghĩ của Sầm Nam nhưng vẫn trả lời theo: “Không ăn nhiều lắm, một mình ở ngoài cũng chẳng nhớ được ngày lễ gì, trước kia đều là mẹ nấu cho em.”

Cậu nhìn thoáng qua Sầm Nam: “Còn lại thì đều là anh nấu.”

Năm nhất năm hai đại học Sầm Nam đều nấu bánh trôi cho cậu, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ có lần Sầm Nam mua nhầm loại nhân đậu phộng, khiến cậu tức đến mức phồng mặt hồi lâu, không cam lòng phải ăn nốt.

Nghĩ đến đây cậu vẫn rất tức mình với Sầm Nam.

Sầm Nam hẳn cũng nhớ rõ, sờ sờ giữa lông mày cậu rồi dỗ dành: “Năm nay sẽ nấu nhân đậu đỏ cho em.”

Lương Mộc Thu lại không có tiền đồ, mới một giây đã bị người ta dỗ ngoan rồi.

*

Hai người nướng trên giường đến 1h chiều, Sầm Nam tuỳ tiện chiên miếng bít tết làm bữa trưa.

Cơm nước xong, Sầm Nam mang hết mấy tủ quà không có tác dụng ngày hôm qua ra ngoài, tiêu sái chiếm cứ cả một phòng khách, trải đầy một tấm thảm, Lương Mộc Thu thấy thế thì nhướng mày.

Mấy thứ này rất đa dạng, từ đá cuội đến giày thể thao, từ khuyên tai đến máy chơi game đời đầu, còn có mấy món kỳ quái gì đó.

Lương Mộc Thu cầm lấy một cái mặt nạ Venice đánh giá một lúc lâu, tuy rằng mặt nạ này rất đẹp nhưng ai lại lấy cái này đi tỏ tình.

“Anh đây đều là muốn tặng em hết sao?” Cậu đắp mặt nạ lên mặt chỉ để lộ hai con mắt chớp chớp: “Đẹp không?”

“Đẹp lắm.” Sầm Nam chân thành nói.

Cậu tuỳ tiện cầm lấy một viên đá cuội lên xem, bên dưới viết “Tháng 3 năm 2017”.

“Không phải cái gì quá sang trọng, chỉ là lúc anh nhìn thấy thì nghĩ em sẽ thích nó nên mới mua.” Anh nói, “Anh nhét đầy hai valy mấy thứ kiểu này, đến khi về nhà mới biết là ở đây có rất nhiều.”

Anh lại cầm lấy một đôi khuyên tai hình thoi đặt bên tai Lương Mộc Thu, cười cười: “Hợp với em lắm.”

Lương Mộc Thu buông chiếc mặt nạ kia xuống để lộ khuôn mặt xinh xẻo thanh tú.

Cậu nhìn đống quà đầy đất, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Cậu hỏi, “Có một lần dịp Giáng sinh, em đột nhiên nhận được một món quà từ nước ngoài, là một hộp âm nhạc hình kẹp hạt dẻ, được gửi ẩn danh từ nước ngoài về.”

*Hộp nhạc hình kẹp hạt dẻ, lấy cảm hứng từ vở ballet của hai nhà biên đạo là Marius Petipa và Lev Ivanov với âm nhạc của Tchaikovski, chuyển thể từ truyện của nhà văn Đức Hoffmann “Kẹp hạt dẻ và vua chuột”. Xem thêm ở

Khi đó cậu đang học nghiên cứu sinh, quà được chuyển phát nhanh đến dưới căn hộ của cậu nhưng cậu không muốn nhận lắm vì là đồ lạ, shipper lại nói là có người thêm tiền yêu cầu chuyển gấp đến, còn có cả một tấm thiệp chúc mừng.

Cậu lưỡng lự cả ngày trời, xác định không phải đồ gì nguy hiểm mới nhận. Mở tấm thiệp ra thì phía trên cũng chỉ có một câu – “Merry Christmas”.

Chữ được in trên tấm thiệp nên không phân biệt được là ai gửi, Tống Duy còn nói là có người yêu thầm cậu, loại chuyện này không hiếm thấy, dù sao người theo đuổi Lương Mộc Thu chưa từng ít.

Nhưng lúc đó cậu nhìn hộp nhạc tinh xảo kia, không hiểu sao lại cảm thấy như là Sầm Nam tặng mình.

Họ đã từng xem một vở nhạc kịch về kẹp hạt dẻ, cậu thích nó lắm, còn mua một bản vẽ về vở này.

“Đó là anh tặng đúng không?” Cậu hỏi.

Sầm Nam không phủ nhận, “Đúng vậy.” Đó là món quà anh gửi vội vàng trước Giáng sinh.

“Vì sao lại tặng em cái này,” Lương Mộc Thu nhìn anh chăm chú, cậu không hiểu lắm, “Những món khác đều không gửi về, chỉ tặng em mỗi thứ đó. Nó có gì đặc biệt ư?”

“Không có, chỉ là một món quà bình thường thôi.” Sầm Nam đeo một chiếc vòng tay khảm đá màu lam lên tay Lương Mộc Thu, “Chỉ là ngày anh mua nó, anh cực kỳ nhớ em.”

Suy nghĩ quá nhiều nhưng lại không thể quay về, vậy nên ngay cả quà tặng cũng không dám đề tên.

Không dám gửi hàng năm vì quá dễ đoán, chỉ có thể vờ như một người theo đuổi xa lạ, tình cờ tặng cậu một bất ngờ.

Lúc anh tặng Lương Mộc Thu anh đã tưởng tượng nó có thể sẽ bị vứt bỏ, nhưng Lương Mộc Thu lại thật sự nhận lấy, điều này nằm ngoài dự liệu của anh.

Lương Mộc Thu mím môi.

Hộp nhạc kẹp hạt dẻ được cậu để ở dưới quê, được giữ gìn cẩn thận trong một hộp thuỷ tinh.

Cậu nhìn chỗ quà đầy đất này, giống như những món quà của 7 năm qua Sầm Nam muốn tặng cậu đã được hiện diện đầy đủ ở đây.

Suốt 7 năm, cho dù họ chưa từng gặp nhau, nhưng cuộc sống của Sầm Nam cũng toàn là dấu vết của cậu.

Cậu nghĩ thầm, ánh mắt người Pháp cũng không chuẩn lắm đâu, thế này sao gọi là vụng về ít nói được, rõ ràng là rất biết cách khiến người ta yêu thích mà.

*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN