Bây giờ nghe thấy Lương Mộc Thu vui vẻ đùa giỡn với mình thì bà cũng thở phào nhẹ nhõm, nói một đôi câu rồi thôi.
Bà hỏi Lương Mộc Thu: “Sắp đến Trung thu rồi, năm nay con có về không? Cũng sắp sửa sinh nhật con, gần đây con có bận gì không?”
Sinh nhật của Lương Mộc Thu rơi vào trước ngày Trung thuu.
Bình thường nếu không bận thì cậu sẽ về quê, cậu với mẹ và bà ngoại rất thân thiết, lâu không gặp thì cũng sẽ nhớ nhung.
Nhưng năm nay…
Cậu nhìn Sầm Nam bên cạnh, trong lòng hơi do dự không biết nên để bạn trai mới nhậm chức này thế nào.
“Nói sau đi ạ, chắc là con sẽ về thôi, nếu mà con không bận.” Cậu không nói quá chắc chắn, “Dầu cá con mua cho bà họ đã giao đến chưa ạ, cả trâm cài tóc nữa ấy mẹ.”
Lương Ngọc ở đầu dây bên kia cười: “Nhận được rồi, ánh mắt con được đấy, mẹ cài vào tóc ai nhìn thấy cũng khen đẹp hết.”
Lương Mộc Thu miệng ngọt nói: “Đấy là vì mẹ xinh đẹp sẵn rồi, cái đấy chỉ làm nổi bật lên thôi.”
Hai mẹ con tâng bốc nhau một hồi, Lương Ngọc biết gần đây công việc con trai thuận lợi thì cũng không hỏi nhiều, bà còn phải xem phim nên không rảnh dong dài với thằng nhóc này.
“Khi nào sắp về thì nhớ gọi cho mẹ biết.” Nói xong câu này liền cúp máy.
Lương Mộc Thu cất điện thoại, khoé mắt đuôi mày còn vương ý cười khẽ lắc đầu, nhân tiện kể lể với Sầm Nam: “Sau khi về hưu cuộc sống của mẹ em càng ngày càng phong phú, khiêu vũ vẽ tranh trồng hoa, còn có nguyên một dàn các ông muốn theo đuổi mẹ nữa, em càng ngày càng không có địa vị trong nhà.”
Sầm Nam “Ừ” một tiếng: “Chuyện tốt mà.”
Anh nói rất bình tĩnh nhưng Lương Mộc Thu lại nhạy cảm nghe ra được tâm trạng Sầm Nam không tốt, khó hiểu nhìn sang.
“Anh sao thế?” Cậu hỏi Sầm Nam, “Sao đột nhiên lại mất hứng rồi?”
Sầm Nam định thẳng thừng phủ nhận, nhưng mới mở miệng lại thôi.
Một lúc sau anh mới hỏi: “Anh không buồn, anh chỉ nghĩ mẹ với bà em có biết chuyện của chúng ta không?”
Chuyện anh comeout quá mức kinh khủng, đến bây giờ nhớ lại vẫn là một cơn ác mộng. Sau khi về nước anh một mực theo đuổi Lương Mộc Thu vất vả lắm mới được nhận lời, nhưng vừa nãy nghe thấy Lương Mộc Thu nói chuyện điện thoại với mẹ mình, anh mới chợt nhận ra tuy mình và em ấy đã tái hợp song gia đình Lương Mộc Thu thì hẳn là chưa biết.
Tình cảm của Lương Mộc Thu với mẹ và bà thân thiết hơn nhiều so với gia đình anh.
Xe đã đi vào chung cư, Sầm Nam xoay vô lăng rồi châm chước mở miệng: “Nếu không biết thì thôi em đừng nói vội, tránh để họ đau lòng.”
Lương Mộc Thu chấm hỏi nhìn anh.
“Vậy anh phải làm thế nào?” Cậu hỏi, “Anh định bụng sẽ làm người tình nhỏ không thể để bên ngoài biết được, lễ tết sẽ tìm lý do để lấp liếm với mẹ. Sau này khi nào lớn tuổi hơn thì lại nói với mẹ là em không kết hôn ư?”
Sầm Nam suy nghĩ một chút: “Cũng không phải không được, không để ảnh hưởng đến quan hệ gia đình của em là tốt rồi.”
Lương Mộc Thu thật sự là bị anh chọc giận đến mức bật cười.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sầm Nam, giống như là việc trở thành một người tình bí mật không phải là chuyện gì lớn cho cam.
Nghĩ đến đây cậu lại thở dài chua xót.
Nhớ năm đó Sầm Nam sẽ không bao giờ nói những lời này. Khi ấy dù vẻ ngoài anh lạnh lùng nhưng trong lòng cũng sẽ ôm mộng, hận không thể để cả thế giới biết anh là người trong lòng của Lương Mộc Thu, ai cũng đừng hòng cướp mất.
Nhưng bây giờ Sầm Nam sẽ lùi lại, không cần được người nhà cậu chấp nhận, cũng không cần quang minh chính đại ở bên cậu, chỉ cần chút tình cảm này ở hai người vẫn còn là được.
Trải qua phong sương, con người luôn trở nên dè dặt.
Lương Mộc Thu nhéo nhéo mi tâm: “Anh nói muộn mất tiêu, em comeout từ lâu lắm rồi.”
Xe đang đi vào gara ngầm, Sầm Nam đang dừng xe thì thiết chút nữa đạp nhầm chân ga thành chân phanh, xe còn hơi lao về phía trước một chút.
Lương Mộc Thu “shh” một hơi: “Anh bị sao thế?”
Sầm Nam dừng hẳn xe lại, cởi dây an toàn rồi nhìn Lương Mộc Thu, nhíu mày hỏi: “Vừa nãy em mới nói gì cơ, em comeout rồi?”
Lương Mộc Thu thở ra một hơi, chút tóc mái trên trán bị thổi bay một chút. Chuyện này nói ra cũng hơi mất mặt, kinh nghiệm comeout của cậu không phải là quá mức đau đớn nhưng khi đó cậu lại khóc đến mức trời đất sụp đổ, cực kỳ không có tiền đồ, mặt mũi cũng mất sạch, khiến mẹ cậu tức giận đến mức 3 ngày liền không để ý đến cậu.
“Em nói là em đã comeout rồi.” Lương Mộc Thu lặp lại một lần nữa, quay đầu nhìn Sầm Nam cười bất đắc dĩ, “Chính là vào năm anh nói chia tay với em đấy.”
Lúc đó cậu còn mua cả nhẫn cầu hôn rồi, đã nghĩ sẽ ở bên người này đến thiên trường địa cửu, còn muốn ra mắt người nhà.
Chỉ là chưa kịp làm gì thì Sầm Nam đã nói chia tay với cậu trước.
Cuộc sống vô thường mà.
Sầm Nam giật mình, vẻ mặt phức tạp không nói nên lời: “Sao em…”
Nhưng anh khựng lại, mơ hồ đoán được nguyên nhân Lương Mộc Thu comeout.
Qủa nhiên Lương Mộc Thu nói: “Anh chia tay với em, hơn nửa năm em cũng không khôi phục được, về nhà thì thất hồn lạc phách bị mẹ phát hiện, hỏi có phải em thất tình hay không, em dứt khoát thừa nhận.”
Bây giờ nhớ lại lúc đó cậu cũng cảm thấy rất hỗn loạn, cũng không nhớ nổi rốt cuộc mình đã làm gì, chỉ nhớ ngày nào mình cũng âm u.
Thật ra cậu có thể không thừa nhận, có thể nói mình bị một cô gái vứt bỏ thì có lẽ mẹ sẽ thông cảm vài phần cho cậu.
Nhưng cậu cảm thấy lời nói dối đó không có ý nghĩa gì, người cậu yêu là Sầm Nam thì chẳng có gì không dám nói, cho dù là thất tình thì cậu cũng sẽ không yêu đương với con gái được, đối với ai cũng đều là tổn thương họ.
Mẹ cậu mới đầu không thể tiếp nhận nổi, lần đầu tiên trong đời có ý nghĩ muốn đánh cậu, nhưng trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn là không nỡ, ngồi ngoài nhà khóc suốt một ngày, cuối cùng vẫn đồng ý.
Cậu thổn thức: “Khi đó em rất ngốc, anh không ở bên em mà em lại còn comeout, sớm biết thế không bằng nói sớm một chút.”
Sầm Nam không nói nên lời, trong lòng như có lửa đốt, nóng đến mức cả trái tim cũng thấy đau.
Thì ra lúc anh không biết, Lương Mộc Thu đã vì anh mà chống lại cả thế giới, nhưng đến cùng chính anh lại là người cô phụ tấm lòng của cậu.
Lương Mộc Thu không biết anh đang nghĩ nghĩ, đưa tay búng lên trán Sầm Nam một cái.
“Đừng bày ra vẻ mặt buồn bã đấy nữa.” Cậu cười cười, “Em cũng không hối hận, cho dù không có anh thì sớm muộn gì em cũng phải nói, em trời sinh thích đàn ông, chuyện này không thay đổi được.”
Cậu cởi dây an toàn rồi vỗ vỗ vai Sầm Nam: “Đừng rối rắm mấy chuyện này nữa, về nhà thôi.”
Cậu mở cửa xe ra nhảy phóc xuống, duỗi thắt lưng xoay người nói: “Nhanh lên đừng lề mề nữa, em muốn ăn khuya.”
Sầm Nam trầm mặc vài giây rồi cũng đi xuống bên cạnh Lương Mộc Thu, nắm tay nhau cùng đi lên thang máy.
Tay Lương Mộc Thu nhỏ hơn tay anh một chút, cũng mềm mại hơn. Nhưng vì thường xuyên phải cầm bút mà ngón tay có một lớp chai mỏng.
Anh nắm lấy bàn tay này, nghĩ ông trời đối xử với anh coi như cũng không tệ, có được người yêu như Lương Mộc Thu thì tất cả những khổ cực anh phải trải qua đều coi như không đáng là gì.
*
Về đến nhà, Sầm Nam mở tủ lạnh báo thực đơn với Lương Mộc Thu: “Có cháo sườn, bánh bao, mì gói và pizza, em muốn ăn cái nào?”
Lương Mộc Thu nằm gục ra bàn nhìn rồi lẩm bẩm: “Cháo sườn, còn muốn ăn cả bánh trứng nghiền khoai tây lần trước anh làm nữa.”
Sầm Nam chọt mũi cậu một cái: “Đã biết.”
Lúc Sầm Nam đứng trong bếp làm bánh trứng, Lương Mộc Thu ở bên cạnh ăn cháo sườn.
Cậu vừa ăn khuya vừa nói chuyện phiếm với Sầm Nam, vừa rồi nếu đã nói đến chuyện phụ huynh, cậu do dự hỏi Sầm Nam: “Anh với bố mẹ anh, anh có nghĩ sau này sẽ làm gì không?”
Sầm Nam không rõ: “Làm gì là làm gì?”
Lương Mộc Thu sầu não, cậu không phải là muốn Sầm Nam hoà hảo với bố mẹ gì, đứng ở lập trường của cậu, cậu cũng không thể thông cảm nổi cho bố mẹ Sầm Nam.
Nhưng cậu vẫn nhớ rõ trước khi Sầm Nam và bố mẹ trở mặt, tuy rằng bố mẹ Sầm Nam không quá mức thân thiết với anh nhưng cũng rất tự hào với người con trai này, nếu không phải Sầm Nam yêu cậu thì có lẽ cả đời này anh sẽ là người con trai ưu tú xuất sắc trong lòng họ.
Cậu cũng không biết Sầm Nam có còn chút tình cảm nào với bố mẹ anh không.
Cậu thở dài: “Chẳng lẽ anh định cả đời này không gặp mặt họ nữa ư?”
“Có lẽ vậy,” Sầm Nam rắc chút hành lá vào nồi, động tác trên tay vẫn không ngừng nhưng giọng nói lại lạnh lẽo, “Chưa chắc họ đã muốn gặp anh, có lẽ còn ước gì anh không tồn tại trên đời này.”
Tay Lương Mộc Thu cầm thìa khựng lại.
Không biết vì sao nhưng cậu luôn cảm thấy khi Sầm Nam nói đến bố mẹ mình hình như còn cất giấu chuyện gì đó.
Giống như Sầm Nam biết rõ bố mẹ anh hận anh nhiều cỡ nào.
Trong lòng cậu tự nhiên rất khó chịu, người mà cậu quý trọng, yêu sâu đậm như thế mà lại bị bố mẹ vứt bỏ như vậy.
Cậu lắc đầu: “Quên đi không nói cái này nữa, cứ thuận theo tự nhiên vậy.”
Vừa lúc bánh trứng đã chuẩn bị xong, cậu lập tức cầm đĩa qua chờ Sầm Nam lấy cho cậu.
Nhìn cậu giống như một bé sóc nhỏ đi tìm hạt thông vào mùa đông, đôi mắt bị món bánh trứng kia thu huts.
Sầm Nam bị dáng vẻ đáng yêu này của cậu làm cho rối tinh rối mù, bèn chộp lấy cậu hôn lấy hôn để.
Lương Mộc Thu lại ra sức phản kháng: “Không được, cháo với bánh trứng sắp nguội rồi, Sầm Nam anh bỏ ngay cái móng ngựa của anh xuống!!!”