Mượn Hôn - Chương 56: Ân ái lưỡng bất nghi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Mượn Hôn


Chương 56: Ân ái lưỡng bất nghi


Mùa hè luôn trôi qua rất nhanh, Lương Mộc Thu vội vàng thành lập phòng làm việc mới, chớp mắt đã vào thu.

Sau cùng cậu chọn thuê một toà văn phòng gần khu nội thành, diện tích không tính là lớn nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng, bên ngoài cửa sổ sát đất là hàng cây ngô đồng xanh tốt trông rất mát mẻ, khi làm việc mệt mỏi thì có thể đứng ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Tuy nói Lương Mộc Thu cảm thấy mấy năm nay mình cũng tích cóp được chút tiền nhưng lúc thuê nhà phải đóng một cọc cho cả năm vẫn xót hết cả ruột, thở ngắn than dài, tựa hồ một đêm trước giải phóng, ngay cả địa chủ cũng không còn cái ăn.

Sầm Nam đi chọn địa chỉ theo cậu, hai người cùng ngồi trong phòng làm việc trống trải, anh chuyên chú nghe Lương Mộc Thu mường tượng ra tương lai thế nào, sắp xếp sau này ra sao, nhìn Lương Mộc Thu thở dài như một lão nông nhìn rau mình trồng cuối cùng cũng sắp được thu hoạch.

Thấy Lương Mộc Thu nộp tiền nhà xoắn hết cả người, anh búng vành tai cậu một cái: “Đã bảo em lấy căn hộ kia của anh làm văn phòng thì em không chịu, bây giờ có hối hận cũng không kịp.”

Lương Mộc Thu ủ rũ nhìn Sầm Nam: “Em không thèm đặt phòng làm việc đối diện nhà mình đâu, công tư không rõ ràng thế làm em cảm giác mình chả bao giờ phải đi làm mất.”

“Hơn nữa,” Cậu mím môi nói nhỏ, “Em không phải là tên nhóc cần anh bao nuôi đâu.”

Sầm Nam bật cười.

Tuy rằng hai người đã tái hợp nhưng về chuyện tiền bạc, Lương Mộc Thu vẫn thích độc lập kinh tế hơn.

Còn anh chỉ muốn đưa hết của cải tài sản của mình giao cho Lương Mộc Thu, thế mà Lương Mộc Thu lại chẳng thèm nhìn, không hề ham muốn chút nào.

Anh hết cách, chỉ có thể bóp vai đấm lưng cho ông lớn, giúp cậu giảm bớt mệt mỏi mấy ngày nay phải chạy đông chạy tây.

Lương Mộc Thu thoải mái hưởng thụ như bé mèo con, còn nhắc nhở anh: “Dịch sang trái một chút, nhẹ một chút.”

*

Cuối cùng Lương Mộc Thu cũng hoàn thành setup văn phòng, mấy biên kịch gia nhập phòng làm việc của cậu cũng đều quen biết cả, đa phần là đàn em tốt nghiệp cùng trường với cậu.

Mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp.

Ngày quyết định tên phòng làm việc, Lương Mộc Thu ngồi ngoài ban công uống rượu với Sầm Nam. Cậu uống nhiều hơn lượng bình thường, Sầm Nam muốn cản cậu mà lại bị gạt ra.

Cậu bất giác làm nũng: “Em uống được mà, anh quản gì chứ!”

Sầm Nam không chống cự được, từ trước kia Lương Mộc Thu đã biết cách trị anh rồi.

Tay anh buông lỏng bình rượu, nhưng lại lo lắng nhấn mạnh: “Vậy uống xong bình này thì thôi nhé, nhiều quá mai em lại bị váng đầu đấy.”

Lương Mộc Thu mặc kệ anh, khiêu khích uống một ngụm lớn.

Nhưng cậu lại bật cười, ánh trăng mùa thu có vẻ cực kỳ sáng sủa, gương mặt cậu đỏ bừng nhìn Sầm Nam: “Anh có biết phòng làm việc của em tên là gì không?”

Sầm Nam lắc đầu, mấy ngày nay Lương Mộc Thu vẫn giữ bí mật với anh.

Lương Mộc Thu nhìn anh không chớp mắt, khẽ nói: “Tên là Nam Lâm Tri Thu.”

Thật ra cậu có thể không cần lấy cái tên quá sến sẩm này, đặt lên là phòng làm việc của Lương Mộc Thu có khi còn dễ nhớ, dễ có danh tiếng hơn.

Nhưng đêm khuya thanh vắng khi cậu cầm bút viết trên sổ tay, phát hiện mình vẫn rất muốn đưa Sầm Nam vào cuộc sống của mình.

Sầm Nam đã bỏ lỡ quãng thời gian cậu bước từ trường ra xã hội, nhưng những ngày tháng về sau cậu không muốn Sầm Nam sẽ lại bỏ lỡ nữa.

Có lẽ cậu đã qua cái thời tuổi trẻ ngông cuồng, cũng còn lâu cậu mới về già nhưng một mối tình với Sầm Nam đã tiêu hao hết tất cả tâm huyết của cậu.

Cậu đã từng có rất nhiều giấc mộng phiêu lưu, tưởng tượng rất nhiều chuyện phi thường mà mình với Sầm Nam sẽ cùng nhau thực hiện.

Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy mỗi sớm mai tỉnh dậy có thể nhìn thấy Sầm Nam bên cạnh mình đã là tốt lắm rồi.

Tình yêu tuổi 18 của họ giống như bức thư tình mùa hè, giống như quả mận ướp lạnh chua ngọt thanh mát. Mà tình yêu hôm nay lại như trái cây vào thu, đến ngày đông sẽ ủ thành rượu và ngồi nhâm nhi bên lò sưởi. Cũng không phải chỉ có thơ từ ca phú mới lãng mạn, khói lửa nhân gian cũng có vẻ đẹp của riêng mình.

Lương Mộc Thu khẽ chạm ly rượu của mình với của Sầm Nam, thuỷ tinh chạm vào nhau phát ra tiếng kêu giòn tan thanh thuý, cậu khẽ hỏi: “Anh thấy dễ nghe không?”

Sầm Nam cầm tay cậu, ngón tay vừa vặn dừng nơi mạch đập nối liền với trái tim Lương Mộc Thu.

Từ trước kia anh đã biết, trái tim của Lương Mộc Thu nhất định sẽ rất trong sáng.

Lương Mộc Thu luôn khoan dung ôn hoà, giống như hồ nước dưới ánh trăng, sạch sẽ sáng ngời.

“Cực kỳ dễ nghe,” Sầm Nam nói, “Anh thích lắm.”

*

Đêm Trung thu, Lương Mộc Thu dẫn Sầm Nam về nhà mình.

Đề phòng mẹ và bà bị doạ sợ, nhân lúc Sầm Nam không có nhà cậu đã gọi điện video với mẹ trước.

Lương Ngọc đang chăm sóc hoa cỏ nghe con trai bảo có người yêu thì cũng không nghĩ gì nhiều, là một phụ hyunh đã tiếp nhận con trai mình comeout từ mấy năm trước, bà còn chẳng buồn lăn tăn.

“Con sớm nên tìm người yêu là đúng rồi, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, một bó tuổi rồi mà vẫn độc thân nói ra nghe rõ là mất mặt, ai không biết còn tưởng là con trai mẹ bị lãnh cảm đấy.” Lương Ngọc nói thế nhưng xuất phát từ bản năng người mẹ, bà vẫn hỏi thăm, “Người yêu của con tròn méo ra sao thế? Có đẹp trai không, công việc thế nào, bao tuổi rồi, cao mét mấy, mẹ đã gặp bao giờ chưa?”

Rõ ràng là tư thế kiểm tra hộ khẩu.

Lương Mộc Thu nói: “Mẹ gặp rồi, vẫn là người kia kia í.”

Lương Ngọc nhất thời không kịp phản ứng.

Nhưng rất nhanh bà đã nghe Lương Mộc Thu nói tiếp: “Người yêu bây giờ của con vẫn là Sầm Nam.”

Bình tưới nước trong tay Lương Ngọc lạch cạch rơi xuống đất, bà vốn dĩ đang tưới nước cho hai chậu cây hải đường nhưng tay chợt run lên, khiến tất cả những bông hoa đang nở rộ bị tưới cho rũ xuống.

Lương Mộc Thu biết ngay bà sẽ có phản ứng này.

Khi đó cậu quá đau lòng nên mới trốn về nhà, giống như một con thú non bị thương ở ngoài muốn trốn về sào huyệt.

Nên mẹ cậu đã nhìn thấu tất cả những đau khổ lúc đó của cậu.

Cậu bất đắc dĩ gọi: “Mẹ, mẹ nghe con nói…”

Lương Ngọc lại lớn tiếng chất vấn: “Nói cái gì chứ, sao con lại không có tiền đồ vậy chứ, đi một vòng luẩn quẩn cuối cùng vẫn là rơi vào tay người ta đúng không? Từ nhỏ con đã không biết thù hằn gì ai, người ta bắt nạt ức hiếp con con còn không quan tâm, gần 30 tuổi đầu rồi cơ mà…” Bà nói xong rồi tự nghẹn ngào, “Thầy bói nói đường tình con gập ghềnh nhưng mẹ vẫn không tin, con ngoan ngoãn như thế lại thông minh hiểu chuyện, sao lại có thể gập ghềnh được chứ, thế mà cuối cùng vẫn là không thông thuận.”

Bà vừa khóc, Lương Mộc Thu đã chẳng còn cách nào.

Mẹ cậu thật ra là một người vui vẻ mà dịu dàng, cậu khiến bà đau lòng như thế thật đúng là bất hiếu.

Cậu dỗ dành rất lâu, kể lại chuyện từ khi Sầm Nam về nước đến chuyện Sầm Nam phải trải qua ở nước ngoài rồi nói bây giờ Sầm Nam đối tốt với cậu ra sao.

Vành mắt Lương Ngọc đỏ bừng nhưng bà vẫn nghe được những lời Lương Mộc Thu nói.

“Không phải mẹ nói với con chỉ cần tìm một người đối xử tốt với con là được sao ạ? Nhưng mà mẹ ơi, người đối xử tốt với con có nhiều lắm, nhưng con lại chỉ yêu mỗi anh ấy. Từ sau khi gặp anh ấy là con đã không thể yêu bất cứ người nào khác rồi.

Lúc cậu nói những lời này rất bình tĩnh, dù mắt đỏ hoe nhưng vẫn chăm chú nhìn Lương Ngọc phu nhân trong điện thoại.

Hai mẹ con có vẻ ngoài tương tự nhau, tuy Lương Ngọc đã lớn tuổi nhưng vẫn còn phong thái thời trẻ.

Nhìn nhau như thế giống như đang soi gương qua tấm kính thời gian.

Lương Ngọc bị lời của cậu làm nghẹn lại, đứa nhỏ xui xẻo này là do bà nuôi lớn, sao bà có thể không biết được con mình nghĩ gì, muốn gì.

Nhưng cũng bởi vì biết nên mới hiểu được, bà không ngăn cản được Lương Mộc Thu.

Cậu là người chưa đụng tường Nam sẽ không chịu quay đầu, nếu Sầm Nam thật sự phụ lòng cậu thì cậu sẽ là người rời đi; nhưng nếu người kia không phải, vậy cậu sẽ đi con đường đó đến cuối đời.

1

Bà tắt video, không thèm để ý đến Lương Mộc Thu.

Nhưng hai ngày sau bà lại gửi một tin nhắn cho cậu.

“Trung thu dẫn người yêu của con về, cậu ta đối xử với con có tốt không mỗi con nói không tính, mẹ cũng phải gặp mặt.”

Lương Mộc Thu như được đại xá, nhanh như chớp đưa cho Sầm Nam xem.

Sầm Nam đang làm việc, vốn dĩ đang gõ bàn phím lạch cạch mà nghe Lương Mộc Thu nói xong, mặt anh trống rỗng, tay thì gõ ra một đống mã linh tinh.

Anh có bóng ma tâm lý với chuyện comeout với bố mẹ nên dù lý trí biết người lớn nhà Lương Mộc Thu sẽ không giống nhà mình, nhưng cảm xúc lại căng thẳng không kiểm soát, chỉ sợ Lương Mộc Thu sẽ phải trải qua chuyện mà anh từng phải trải qua năm đó.

Nhưng Lương Mộc Thu đã cao hứng ngồi lên đùi anh, trong ngực anh, để chân trần nói với anh: “Anh xem, em biết ngay mẹ em có thể nghĩ thông suốt mà.”

Sầm Nam nhìn mấy dòng chữ ngắn ngủi trên điện thoại rồi nhìn khuôn mặt tươi cười của Lương Mộc Thu, lời nói ra đến miệng lại thành yên lặng.

Lương Mộc Thu níu níu cánh tay anh: “Anh có muốn cùng về với em không?”

Anh trầm mặc hồi lâu mới nói “Được.”

Mặc kệ lần này sẽ xảy ra chuyện gì, ít nhất anh sẽ ở bên Lương Mộc Thu.

Anh sẽ không để Lương Mộc Thu phải chịu nửa phần tổn thương nào nữa.

*

Nhưng ngoài dự đoán của Sầm Nam, mẹ và bà ngoại của Lương Mộc Thu đều không làm khó họ.

Bà ngoại của Lương Mộc Thu là một bà lão hiền từ, mặc sườn xám ngồi trên ghế đu, nhìn thấy Lương Mộc Thu thì hai mắt cười cong cong.

Anh vừa nhìn thấy đã nghĩ, bà ấy có chút giống với bà nội mình.

Bà ngoại gọi Lương Mộc Thu, giọng nói dịu dàng rồi nhìn thấy anh, hơi giật mình song cũng cười: “Đây là Tiểu Sầm đúng không, đẹp trai lắm, rất có tinh thần.”

Đây là lần đầu tiên Sầm Nam được người lớn đánh giá như thế nên hiếm khi có hơi bối rối, bỏ đi những phép tắc xã giao bên ngoài mà nghiêm túc chào: “Cháu chào bà ạ.”

Mẹ Lương Mộc Thu, Lương Ngọc phu nhân thì lại không được tốt tính như thế, Lương Mộc Thu đến bên cạnh bà chỉ liếc mắt một cái, nhưng với vị khách Sầm Nam này thì bà vẫn duy trì lễ nghi, không vứt quà của Sầm Nam ra khỏi nhà.

Lúc ăn cơm chiều, Lương Mộc Thu là người năng nổ nhất, báo cáo tình hình công việc dạo gần đây. Nhưng cậu chưa nói được vài câu thì Lương Ngọc đã: “Im lặng ăn cơm đi, ăn không nói có biết không hả!”

Lương Mộc Thu bị mẹ mình doạ sợ chíp chíp.

Bà ngoại vội vàng răn đe con gái: “Con hung dữ gì chứ, mai là Trung thu rồi, hôm nay lại là sinh nhật Thu Thu, sao con lại thế hả?”

Lương Ngọc nghiêm mặt không nói lời nào.

Sầm Nam biết mình không được người nhà người yêu chào đón nhưng cũng biết không thể cứ tránh mãi, chỉ đành nhẹ nhàng nắm chặt tay Lương Mộc Thu dưới bàn ăn.

Sau bữa cơm, nhân lúc Lương Mộc Thu ra sân nói chuyện với bà ngoại, Sầm Nam chủ động đến gặp Lương Ngọc phu nhân vẫn còn đang ở trong bếp.

Anh chủ động đến bên cạnh Lương Ngọc bổ hoa quả giúp bà.

“Dì,” Anh khách khí gọi, đã nhiều năm rồi anh không tiếp xúc với người lớn nên nói chuyện cũng phải châm chước từng từ, “Cháu biết dì không hài lòng với cháu, cháu cũng không có gì để chứng minh.”

Lương Ngọc đứng bên cạnh bổ một quả táo.

“Cháu cũng không muốn tự biện bạch cho mình, nhưng sau này cháu sẽ sống thật tốt với Thu Thu, cháu biết em ấy thích ăn gì, biết khi cảm lạnh em ấy dễ bị đau bụng, biết em ấy bị dị ứng với xoài, cũng biết khi em ấy quen thức đêm sẽ chú ý giục em ấy đi ngủ sớm.” Khi Sầm Nam nói những chuyện vặt vãnh này trong ánh mắt hiện lên chút ý cười, trước kia anh không phải người kiên nhẫn, nhưng được chăm nom Lương Mộc Thu khiến anh rất hạnh phúc.

Tay Lương Ngọc bổ táo dừng lại, vẻ mặt bà vẫn rất căng khiến không ai biết được bà đang nghĩ gì.

“Cháu ở nước ngoài mấy năm nay chưa bao giờ quên em ấy, cháu biết cháu không có gì để cho em ấy nên dù em ấy không quan tâm thì trong di chúc của cháu, chỉ có duy nhất em ấy là người thừa kế. Nếu em ấy muốn kết hôn thì cháu có thể đưa em ấy ra nước ngoài, nếu em ấy muốn ở trong nước thì cháu sẽ ký giấy giám hộ. Cháu không biết phải làm thế nào mới có thể xứng với em ấy,…” Sầm Nam dừng lại, “Nhưng cháu yêu em ấy.”

Ba chữ “Anh yêu em” này ai mà chẳng nói được, nhiều như bong bóng dưới trời.

Nhưng ngoại trừ những lời này, anh không biết phải dùng từ gì để bày tỏ.

Lương Ngọc im lặng hồi lâu rồi đặt dao gọi hoa quả xuống, cạch một tiếng nặng nề trên bàn.

“Đừng nói những từ đó, khi còn trẻ yêu đến oanh oanh liệt liệt, về già vẫn là nhìn nhau chán ghét mà thôi.” Lương Ngọc giơ tay lên vén sợi tóc mai của mình lại, “Con trai ta thích cậu ta không ngăn được, cũng không muốn dùng gậy đánh uyên ương. Ta chỉ có một yêu cầu với cậu, đừng bắt nạt thằng bé. Đứa nhỏ này ngốc nghếch, chỉ cần chưa hết hy vọng thì sẽ luôn toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu, nếu một ngày nào đó cậu không yêu thằng bé nữa, vậy thì hãy chia tay trong êm đẹp.”

Yêu cầu của một người mẹ.

Dù đầy lo lắng về tương lai của con mình, nhưng bà chẳng thế làm gì khác ngoài thoả hiệp.

Sầm Nam nhìn bà, phát hiện dáng vẻ lo lắng của bà và Lương Mộc Thu thật sự rất giống nhau, nhất là ánh mắt như trăng sáng.

“Cháu nhớ kỹ rồi,” Sầm Nam nói đầy thành kính, “Nhưng sẽ không có ngày hôm đó đâu ạ.”

*

Lương Mộc Thu nói chuyện với bà ngoại trong sân, còn cầm quạt đuổi muỗi cho bà rồi nhân tiện kể khổ, con đường tình của cậu sao lại gập ghềnh thế, mẹ cậu yêu cậu nhiều vậy mà lại không thể ủng hộ con trai chút được ư.

Bà ngoài cười híp mắt: “Con lại còn không biết tính mẹ con nữa à, khẩu xà tâm phật, con sợ gì chứ.”

Lương Mộc Thu nghĩ, nếu thật sự dễ dàng như thế thì tốt rồi.

Nhưng rất nhanh sau đó cậu đã thấy mẹ và Sầm Nam một trước một sau đi ra, trong tay Sầm Nam bưng hai đĩa hoa quả đặt lên bàn đá, bốn người vừa ăn hoa quả vừa ngắm trăng.

Lương Mộc Thu nhìn Sầm Nam đưa một miếng táo cho mẹ mình, mẹ do dự một chút rồi cũng nhận.

Cậu chớp chớp mắt xác định mình thật sự không nhìn lầm nên vui mừng khôn xiết nhìn Sầm Nam.

Sầm Nam cũng cười với cậu, còn nhẹ nhàng nắm lấy ngón cái của Lương Mộc Thu dưới bàn đá.

Anh không giỏi văn chương như Lương Mộc Thu biết nhiều thơ từ ca phú, nhưng giờ này phút này không hiểu sao anh lại nhớ đến một câu thơ.

“Kết tóc làm vợ chồng, ân ái lưỡng bất nghi.”

Năm đó họ nắm tay nhau dưới bàn học, Lương Mộc Thu là người yêu của anh.

Bà ngoại Lương Mộc Thu ngồi bên cạnh, rõ ràng nhìn thấy động tác nhỏ của hai người nhưng lại tự nhận mình lớn tuổi hoa mắt, bình tĩnh nhìn sang bên khác.

Hôm nay trăng đẹp như thế, cũng sắp đến Trung thu – ngày đoàn tụ của mọi nhà. Một nhà bốn người họ ngồi ngắm trăng có gì là không tốt, chẳng ai lại muốn làm một bà lão cổ hủ không thức thời cả.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN