Muôn Vàn Cưng Chiều
Chương 23
Cuối cùng chó cỏ vẫn không ngủ sàn nhà, dưới cái nhìn soi mói của cô vợ, anh ôm gối đi ra ghế sa lon ngủ.
Buổi sáng hôm sau.
Trần Uyển Ước tỉnh dậy, phát hiện chỗ trống cạnh bên ấm ấm. Không cần đoán cũng biết chắc chắn chó cỏ lợi dụng hôm qua lúc cô ngủ mà bò lên giường.
Nhưng cô không có chứng cứ. Hơn nữa tên chó cỏ kia chạy nhanh hơn, giờ này cô dậy đã là sớm, anh còn chuyên cần dậy sớm hơn. Ánh mặt trời chiếu lên người thoải mái ấm áp.
Trần Uyển Ước tự lái xe, đến địa điểm thì chờ trong xe hơn năm phút, cửa bên ghế phụ bật mở. Người lên xe sạch sẽ gọn gàng, đưa một xấp văn kiện, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Toàn bộ tài liệu về ông ta đều ở đây. Nhờ quan hệ nên trà trộn được vào nghề giáo nhưng năng lực chưa đủ, chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt, ví dụ như quản lí CCTV.”
“Mọi người xung quanh đều nói ông ta dê xồm, lần này vào tù cũng không phải là điều gì bất ngờ, điểm duy nhất có thể nghi ngờ là sau khi bị bắt, cửa nhà ông ta có dán một tờ giấy.”
“Trong giấy chỉ có một chữ Y.”
Nói xong, Chu Tứ mở điện thoại di động, đưa hình chụp cho Trần Uyển Ước xem. Quét mắt nhìn, cô thờ ơ hỏi: “Cái này là nhằm vào tôi?”
Chu Tứ: “Người này không phải là người tốt, nếu như không được hối lộ, ông ta sẽ không giao đoạn phim CCTV cho người khác.”
Trần Uyển Ước trả điện thoại lại, cười khẽ: “Tôi chỉ cảm thấy, năm đó chắc chắn người nhận hối lộ không chỉ có một.”
Giao chuyện điều tra này cho Chu Tứ, Trần Uyển Ước rất yên tâm. Đầu tiên, cậu là người bị liên lụy, sẽ dốc hết sức điều tra. Thứ hai, hiệu suất làm việc của cậu ta rất cao.
Chu Tứ đi rồi, Trần Uyển Ước về trung tâm luyện tập. Nơi này không thay đổi nhiều lắm, cô quen thuộc đường đi, dễ dàng tìm được căn phòng mà mình đã từng bị hại, cửa phòng khóa chặt. Từ khi cô xảy ra chuyện, căn phòng này được coi là một nơi xui xẻo, không ai dám vào.
Vì vụ điều tra camera giám sát bị vướng mắc nên việc khác chưa tiến triển được chút nào. Mới vừa rồi Chu Tứ có nói người giáo sư này tự khai là bị hối lộ nhưng chưa từng thấy khuôn mặt của người đưa tiền, người kia lại dùng máy đổi giọng, chỉ biết là nữ.
Chi tiết đến nỗi dùng cả máy đổi giọng để ngụy trang, cái người ngu ngốc như Giang Mạn Nhu làm sao có thể nghĩ ra được. Như vậy, rốt cuộc là ai?
Trong một lúc, cô không nghĩ ra được ý tưởng nào, chỉ có thể buồn buồn luyện tập hai tiếng đồng hồ. Thứ cần học còn rất nhiều, bây giờ cô phải càng cố gắng hơn người bình thường.
Trần Uyển Ước tới sớm, phòng luyện tập không có ai. Sau khi tập xong, cô ngồi chơi điện thoại, thấy tin nhắn Hạ Kỳ Sâm gởi tới.
Hạ Kỳ Sâm: Trưa nay cùng nhau ăn cơm đi.
Trần Uyển Ước suy nghĩ, trả lời bằng một icon mỉm cười ☺.
Hạ Kỳ Sâm: Em hết giận rồi?
Trần Uyển Ước:…
Từ đâu ra mà chó cỏ lại nghĩ cô cười ☺ nghĩa là hết tức giận?
Anh nghĩ cô không tức giận nữa, thế nên cũng gửi lại một cái mặt cười ☺.
Trần Uyển Ước:…
Cái tên chó cỏ này nghĩ hôm nay tâm trạng cô vui vẻ nên muốn kích thích cô đây mà. Trần Uyển Ước muốn block anh lần nữa nhưng nghĩ lại thì thấy trẻ con quá, cho nên cô tắt âm, tập trung luyện nhảy.
Hai tiếng sau, mọi người rải rác tới. Bởi vì cô đang ở đây, mọi người có muốn nói xấu cô thì cũng không dám bàn ra trước mặt.
Không biết bọn họ nghe tin từ đâu ra mà tụm lại với nhau, nói cô là người khó khăn, lúc huấn luyện thì yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, càng không cư xử hiền lành với mọi người, mỗi một động tác đều phải hoàn mỹ. Nếu làm không được thì phải tập đi tập lại.
Các bài nhảy cá nhân mà cô lựa chọn khiến phần lớn người không theo kịp tiến độ, nhưng đa số mọi người đều không muốn thừa nhận rằng mình lười hoặc không có tài năng, chỉ biết vạch lá tìm sâu trách cô.
Khoảng chín giờ, mọi người dần đến đông đủ, đông người, nhốn nháo.
“Phó đoàn, tụi em nên làm gì bây giờ?
“Cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, cô ta vừa là người không được công nhận vừa không có khả năng, gặp người khác còn bày ra vẻ kiêu ngạo, thấy mặt cô ta là không ưa nổi.”
“Vừa nghĩ tới chuyện sau này phải phối hợp với nhau là em không muốn làm nữa.”
Mọi người đang bàn bạc rằng không muốn chấp nhận Trần Uyển Ước. Ban đầu, bọn họ coi nhẹ cô. Trần Uyển Ước không tham dự vào bài nhảy của họ, phòng tập rộng rãi, cô lại không quấy rầy đến họ, mấy cô ấy chỉ cần coi cô như không tồn tại là được. Nhưng đa số người vẫn cảm thấy không được tự nhiên, dựa vào số đông muốn đẩy cô đi.
“Có muốn đuổi ra ngoài thì cũng phải có lý do.” Có người nói lên ý kiến, “Cô thấy Dung thiếu đối xử với cô ta thế nào rồi đấy, không có lý do, người bị đuổi ra là tụi mình không chừng.”
“Thì nói cô ta không có tư cách tham gia vào đoàn.”
“Đúng đúng đúng, bây giờ chân cô ta thành vậy rồi, lấy cớ này làm khó là được.”
Tổng hợp ý kiến quần chúng xong, phó đoàn quyết định dẫn đầu, thử đuổi Trần Uyển Ước ra ngoài.
Hôm trước nịnh bợ bậy, Giang Mạn Nhu vẫn còn giận cô ta, phó đoàn ngày ngày lo lắng sợ cái ghế này không giữ nổi. Lần này cô ta phải tìm cơ hội, làm chị Mạn Nhu nở mày nở mặt, thuận tiện trị luôn Trần Uyển Ước này.
Mặc dù bây giờ cô có thể đứng hiên ngang nhưng một thời gian dài không luyện tập, nhất định là sẽ có chênh lệch. Lấy sự chênh lệch này làm lý do để cô rút lui, hợp tình hợp lý. Cuối cùng không có vũ đoàn nào đồng ý nhận một người tàn tật.
Phó đoàn đánh bạo đi tới bên cạnh cô, thái độ khá lịch sự nói: “Cô Trần.”
Trần Uyển Ước ngẩng đầu: “Có chuyện gì à?”
“Cô không cảm thấy thực lực của cô bây giờ chênh lệch khá xa bọn tôi sao?”
“Thực lực chênh lệch khá xa?” Trần Uyển Ước ngừng lại, “Ý cô là tài năng ngủ nướng hay khua môi múa mép xuyên biên giới?”
Bàn về mấy thứ này, đương nhiên là cô không sánh nổi. Trần Uyển Ước nghĩ là bản thân mình đã rất nể nang bọn họ. Xã hội hiện đại, bắt nạt người mới là chuyện bình thường. Cô đã thử tiếp xúc với bọn họ, thậm chí còn đồng ý lời đề nghị của Dung Kỳ, đi ăn cơm với bọn họ.
Sau này lúc tập luyện cũng sẽ chạm mặt, kết hợp, cô không muốn làm to chuyện, nhưng rõ ràng bọn họ không hề muốn sống hòa bình. Nhất là phó đoàn, người dẫn đầu gây mâu thuẫn.
Phó đoàn bị nhục nhã, không lên tiếng, quay đầu nhìn một đám người đang làm động tác cỗ vũ, cuối cùng lấy lại khí thế, “Tôi nói, khả năng nhảy múa của cô không cùng một cấp bậc với bọn tôi.”
Mặt Trần Uyển Ước không cảm xúc: “Thì sao?”
“Nếu cô muốn hòa nhập vào gia đình này, vậy thì phải chấp nhận mình là người mới, tiếp nhận bài kiểm tra của bọn tôi.”
“Kiểm tra?”
“Đúng, không nói đến chân cô.” Trong mắt phó đoàn thoáng qua tia khinh thường, “chỉ xét mặt năng lực thì cô đã không có cửa làm trưởng đoàn rồi, thành viên thông thường còn khó nữa là.”
Yên lặng một hồi, Trần Uyển Ước gật đầu: “Cô nói có lý.”
Hiếm khi nào thấy cô dễ nói chuyện như vậy, còn hạ thấp bản thân làm phó đoàn vừa kinh ngạc lại mừng rỡ, thế nên dương dương đắc ý, “Cô cũng tự biết mình biết ta nhỉ, rất thức thời.”
Trần Uyển Ước bình thản cười: “Nhưng tôi muốn biết ai sẽ là người chấm điểm.”
Nếu như cô nhớ không lầm, bình thường cũng không có chuyện kiểm tra năng lực này, bởi vì tập luyện nghiêm khắc, ai cũng không dám lơ là, không muốn làm thì rời đoàn là được.
Đến nổi khảo sát để tuyển người mới càng không có, các thành viên đều được vũ đoàn tuyển chọn, không chấp nhận hình thức người quen giới thiệu. Đơn giản mà nói, Trần Uyển Ước thấy người nào có tài năng thì sẽ tuyển người đó, tùy duyên.
Đã lâu cô không có mặt, nhiều quy định kỳ lạ xuất hiện. Vũ đoàn được tổ chức theo hình thức cá nhân, làm rùm beng để khoe khoang mình là quan lớn à?
Phó đoàn chần chừ nói: “Tôi cảm thấy người chấm điểm phải là chị Mạn Nhu thì mới hợp lý.”
Những người khác nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị Mạn Nhu không thích Trần Uyển Ước, dù cô ấy có năng lực hay không thì chị ấy cũng sẽ không cho đậu đâu!”
Phó đoàn giả bộ như mình công bằng lắm, “Vậy thì để toàn vũ đoàn bỏ phiếu chấm điểm.”
Bỏ phiếu, nhìn có vẻ công bằng, nhưng trong thực tế, không khác gì để một mình Giang Mạn Nhu chấm. Bởi vì mọi người đều về phe Giang Mạn Nhu. Mưu đồ của bọn họ sao cô không biết chứ.
Phần lớn thành viên kỳ cựu đều về phe Giang Mạn Nhu, người mới không ghét cô nhưng do hoàn cảnh thúc giục, không ghét thì cũng thành ghét.
Biết các cô ấy nhằm vào mình để lấy lòng Giang Mạn Nhu, Trần Uyển Ước cũng không tức giận: “Làm kiểm tra đánh giá năng lực cũng được, nhưng tôi muốn nhắc nhở mọi người một chút.”
“Nhắc nhở chuyện gì?”
“Việc gì cũng phải công bằng, tôi hy vọng mọi người sẽ không vì những lời đồn ác ý mà đánh giá sai người khác.”
Trần Uyển Ước và họ không có mâu thuẫn, bàn về tình cảm, trước kia cô đã không ít lần giúp đỡ thành viên có hoàn cảnh khó khăn.
“Tôi chấp nhận làm kiểm tra là vì tôi muốn mọi người thấy được năng lực của tôi chứ không phải cho cơ hội vùi dập tôi xuống.” Giọng cô lạnh nhạt, “Mọi người hiểu chứ?”
Hiếm thấy khi nào cô hiền hòa nhún nhường như hôm nay, mọi người yên lặng hồi lâu, không trao đổi ánh mắt với nhau nữa, ai cũng có suy tính của bản thân.
“Cô nói nhảm nhiều thế!” Phó đoàn sợ mọi người bị thuyết phục, đánh trống lãng hỏi, “Rốt cuộc là cô có định làm kiểm tra không?”
Mấy chị em bên cạnh phó đoàn hùa theo, “Đúng vậy đúng vậy, nói nhiều thì có ích gì, lấy thực lực chứng minh đi.”
“Vũ đoàn không rảnh nuôi người vô dụng đâu, đây là câu cô tự nói mà.”
Vài người im lặng cân nhắc lời cô nói. Các cô ấy không biết nên làm thế nào, không dám làm phật lòng Giang Mạn Nhu lại cảm thấy Trần Uyển Ước không làm gì sai.
Thôi kệ, cứ xem cô thể hiện trước đi đã, nếu như tài năng không đến đâu thì Trần Uyển Ước có nói gì nữa cũng vô ích.
Không có người giúp đỡ, cô tự mình chỉnh nhạc, kiểm tra sàn nhà. Cô chấp nhận kiểm tra, chấp nhận bị làm khó, một số người nhân dịp này vênh váo. Trần Uyển Ước chỉ coi buổi kiểm tra như lần biểu diễn đã lâu trước đây.
Cô không hề hồi hộp, cứ theo tự nhiên nhảy một đoạn nhỏ trong bài《 Geberia 》. Động tác nhẹ như nước chảy mây trôi, nhịp bước nhanh nhẹn, tay chân phối hợp nhanh nhạy, không có cảm giác nhạt nhẽo, giống như trước khi trình diễn, cô đã luyện tập hàng ngàn lần vậy.
Bộ quần áo màu xanh nhạt theo tiết tấu bay bay, mỗi một động tác đều vô cùng xinh đẹp.
Lúc Trần Uyển Ước nhảy, có người không tưởng tượng nổi thảo luận. Đây là điều mọi người hoàn toàn bất ngờ. Vài hôm trước cô bị trò của Giang Mạn Nhu dọa sợ té ngã, còn tưởng rằng di chứng rất nghiêm trọng, nhưng tận mắt thấy thì sự việc không to tát đến vậy.
“Phó đoàn, làm sao bây giờ?” Có người nhỏ giọng hỏi.
Phó đoàn căn bản không thèm nhìn cô nhảy, khinh thường cười lạnh: “Chuyện này mà còn cần hỏi à, đương nhiên là rớt rồi. Cô ta có nhảy lên trời tôi cũng không bỏ phiếu cho qua.”
Phó đoàn đã nói vậy, tự nhiên có người làm theo. Buổi biểu diễn kết thúc, đến lúc bỏ phiếu, mọi người căn cứ theo biểu cảm trên mặt phó đoàn, giữ vững quyết định.
Trần Uyển Ước tắt nhạc, thuận miệng hỏi: “Được rồi, tiếp theo là thời gian cho mọi người quyết định. Mọi người cảm thấy tôi có đủ trình độ để vượt qua kiểm tra chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Tại sao?”
Phó đoàn tùy tiện tìm mấy cái lý do: “Bài nhảy không có phần nào khó, năng lực ngang với học sinh tiểu học, hơn nữa không đồng nhất với động tác của vũ đoàn bọn tôi.”
Mấy người khác cũng hùa theo.
“Chuyện này dễ xử lí thôi.” Trần Uyển Úớc lùi một bước, “Tôi biết bây giờ tôi không tài giỏi như trước kia nữa nhưng tôi có thể cố gắng. Tôi sẽ cần phải học hỏi mọi người nhiều hơn, cố gắng cùng phối hợp.”
Cô đã nói thành khẩn vậy rồi. Đồng ý bỏ qua cái tôi để cùng nhau học tập phối hợp. Hơn nữa bảo đảm mình sẽ không kéo đoàn đi xuống.
“Vậy cũng không được.” Phó đoàn tiếp tục làm khó.
Trần Uyển Ước: “Tại sao?”
Phó đoàn nói thẳng: “Tôi không thích cô, không muốn hợp tác với cô.”
Cô ta về phe Giang Mạn Nhu, nói như vậy cũng bình thường, Trần Uyển Ước nhìn mấy người còn lại, “Vậy các cô thì sao?”
Những người khác do dự: “Bọn tôi…”
Thấy bọn họ như vậy, Trần Uyển Ước đề nghị: “Thôi thế này, người nào cảm thấy tôi đủ năng lực thì đứng bên trái, không đủ thì đứng bên phải. Được chứ?”
Vừa dứt lời, phó đoàn bước một bước dài qua bên phải. Thấy vậy, những người khác cũng bước theo.
Không bao lâu, bên phải có một hàng người. Bên trái chỉ có vài ba người mới. Mấy người theo phe trung lập còn chần chừ chưa di chuyển. Cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi của cô, bọn họ lựa chọn bên trái.
Cuối cùng có bảy người lựa chọn bên phải. Chỉ có ba người đồng ý thừa nhận tài nghệ của cô đủ để vào đoàn.
“Mọi người đã bỏ phiếu, cô đã thua.” Phó đoàn dương dương đắc ý, “Phần lớn đoàn viên không muốn cô vào đoàn.”
“Vậy à?” Trần Uyển Ước thản nhiên, “Thế mọi người có biết vũ đoàn Vãn Nguyệt bây giờ ai là chủ không?”
Khuôn mặt mọi người mặt dần hiện vẻ nghi ngờ.
Biên đạo và tổng giám sát là Dung Kỳ, trưởng đoàn là Giang Mạn Nhu, chức vụ và trách nhiệm của hai người không khác nhau là mấy. Dù chủ đoàn là Dung Kỳ hay Giang Mạn Nhu thì cũng đâu có liên quan tới Trần Uyển Ước.
Nhìn khuôn mặt ngu ngơ của họ là hiểu, không ai biết vũ đoàn này là một trong những hạng mục Trần gia mở ra để giải trí.
Trần Uyển Ước dịu dàng cười nói: “Chủ của vũ đoàn Vãn Nguyệt là tôi.”
Dưới cái nhìn kinh ngạc và soi mói của mọi người, cô lại chậm rãi nói: “Nếu có người không muốn cho tôi vào đoàn, vậy xin lỗi, tôi chỉ đành thanh lọc bớt người.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!