Muôn Vàn Cưng Chiều - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Muôn Vàn Cưng Chiều


Chương 24


Mọi người bị lời cô nói làm ngây ra.

Cô rời nghề đã lâu, trong suy nghĩ của mọi người, Trần Uyển Ước chỉ là diễn viên múa ba lê thất bại, coi thường cô là cô công chúa đỏng đảnh, là con gái duy nhất của nhà họ Trần.

Các cô gái trẻ tuổi, không ý thức được chuyện nghiêm trọng, không ai coi trọng chén cơm của mình. Lên tiếng phản đối Trần Uyển Ước tương đương với việc dám đuổi ông chủ.

Vào đoàn, tiến gần với sân khấu, nói hoa văn thì là chạm vào ước mơ, lăn lộn để kiếm chén cơm, thế mà có người lại ăn no rửng mỡ, ném luôn chén cơm của mình đi mất.

“Phó đoàn, chuyện gì thế ạ?” Mấy cô gái kéo kéo vạt áo cô ta, cẩn thận hỏi, “Chúng ta bị đuổi hả?”

Phó đoàn phản bác: “Nói bậy nói bạ gì đó, chị Mạn Nhu mới là người ra quyết định, cô ta coi mình là cái gì chứ?”

Trần Uyển Ước thản nhiên nhắc nhở: “Bây giờ cô có thể gọi cho Giang Mạn Nhu, hỏi cô ta xem sao biết tôi về đoàn mà lại không tới đây ngăn cản.”

“Được, tôi không nói nhảm với cô nữa, tôi sẽ gọi cho chị Mạn Nhu liền đây.”

Phó đoàn hiển nhiên không tin. Trần Uyển Ước có thể đặt chân vào vũ đoàn cũng là nhờ Dung Kỳ ra mặt, từ khi nào cô ta dám vênh váo bảo mình là bà chủ? Phó đoàn không từ bỏ suy nghĩ, gọi cho Giang Mạn Nhu.

“Chị Mạn Nhu, chị đang ở đâu vậy?…” Phó đoàn do dự, “Em không dám làm phiền chị, chỉ muốn hỏi một chuyện thôi. Chị cho Trần Uyển Ước gia nhập vũ đoàn không… Cái gì?! Sao cô ta lại biến thành bà chủ rồi?”

Cúp điện thoại, mặt phó đoàn u ám.

“Chị Mạn Nhu nói thế nào?” Có người nhỏ giọng hỏi. Mặt phó đoàn lộ vẻ không cam lòng và u sầu: “Chị ấy…”

“Chị ấy nói thế nào?”

“Chị ấy nói gia đình sắp phá sản, lo còn chưa xong, không quan tâm bên này nữa.”

Phó đoàn vừa nói xong, đôi chân của mấy người đứng bên phải đều xụi lơ, tiêu rồi, bị đuổi thì khó tìm chỗ mới hơn.

“Được rồi, tôi không nói nhiều nữa.” Trần Uyển Ước mỉm cười, “Mọi người tự đi hay đợi đuổi?”

Tất cả người đứng bên phải đều bị đuổi. Kết quả do họ lựa chọn, hối hận cũng không kịp.

*****

Trần Uyển Ước nói được làm được, không hề giữ lại người nào, dù có tài năng cũng vậy, mặt khác cô sẽ không vứt bỏ người ủng hộ mình. Một lượng lớn thành viên bị đuổi đi, vũ đoàn không đủ người nữa, cần phải chiêu mộ thêm.

Các hành lang, ngóc ngách cũng cần sửa sang một lần, không chỉ lắp đặt hệ thống camera tối tân mà Trần Uyển Ước còn cho người gắn đèn, phòng ngừa trường hợp bị mất điện lần nữa.

Cô bận rộn tối tăm mặt mũi, trừ chuyện này, công ty bên kia cũng cần cô xem qua. Nghía qua mới phát hiện, Chu Tứ làm việc cũng không tệ lắm, chỉ có chút mánh khóe đùa giỡn mà đã khiến đường vốn của nhà họ Giang đứt lìa, tạm thời không có cách nào níu kéo lại được.

Sau khi xong chuyện, Chu Tứ báo cáo tình huống cho cô nghe, “Cậu của cô bây giờ như con kiến trên chảo nóng, không thong thả nổi nữa, nếu bây giờ ai cho ông ta nhánh cây, ông ấy nhất định sẽ đưa tay ra nắm lấy.”

Trần Uyển Ước thờ ơ trả lời: “Nắm lấy cái gì cơ?”

“Cơ hội đính hôn.”

“Đính hôn với ai? Nhà họ Dung sao?” Trần Uyển Ước cười, “Không thể nào, bình giấm nhà tôi chắc chắn không để Dung Kỳ sống tốt đâu.”

Đừng nói là giúp nhà họ Giang, tự bản thân Dung Kỳ còn lo chưa xong nữa là. Chu Tứ nhàn nhạt trần thuật: “Cậu của cô và ông chủ mỏ than, Vương tổng vẫn hay qua lại.”

Trần Uyển Ước: “Ông chủ Vương không có con trai làm sao đính hôn?”

Chu Tứ: “Người đính hôn là ông ta.”

Trần Uyển Ước: “…”

Nếu như cô nhớ không lầm, ông ta đã bốn mươi năm mươi tuổi, mặt đầy dầu đen, đầu mập tai to, tính cách cũng biến thái, nghe nói thích dùng các loại thủ đoạn bịp bợm chơi với phụ nữ, chơi tới mức mà người ta phải vào bệnh viện, cấp cứu không nổi, chết, sau đó dùng tiền giải quyết.

Là một tên nhà giàu bẩn tính, có danh mà không có tài.

“Giang Mạn Nhu lấy ông ta là xui tận mạng.” Trần Uyển Ước làm như tiếc thương nhưng thực tế lại vui vẻ, “Cô ta và Dung Kỳ tình thương mến thương, vì tình cảm, cái chuyện hư hỏng gì cũng làm được.”

“Người đính hôn không nhất định là cô ta.” Chu Tứ nói, “Giang Mạn Nhu vẫn còn em gái mà?”

…..

Mấy ngày nữa là sinh nhật của ông nội Từ, ông mời đông đảo các bạn bè thân thích, các bậc ông cha tiểu bối đủ cả.

Nơi tổ chức tiệc là ở nhà cũ của dòng họ, gian chính của nhà ở trung tâm, phía tây là gian nhà phụ. Người ta đồn ông trước giờ thích yên tĩnh, nhưng buổi tiệc lần này lại mời người trẻ tới tham gia, đơn giản chỉ vì một mục đích, mai mối cho cháu trai.

Chuyện này Hạ Kỳ Sâm có nói với cô, cô trả lời là “ai vợ chồng với anh, không có hứng thú, không đi”.

Nhưng đến ngày, miệng thì chê nhưng cô vẫn thay cái váy thùy mị vào, màu váy tươi tắn, kiểu dáng đoan trang, sang trọng có phẩm giá nhưng không khoa trương. Dù sao cũng là đi gặp người lớn, quần áo phải đàng hoàng một chút.

Lần trước Hạ Kỳ Sâm giả bộ bệnh lừa gạt cô, mấy ngày rồi Trần Uyển Ước không thèm quan tâm anh, lần này hai người cùng nhau dự tiệc coi như cơ hội hàn gắn tình cảm.

Trước khi đi, cô đột nhiên quét từ trên xuống dưới người anh một lượt: “Cái áo này hình như hơi ngắn?”

“Hả?”

“Cái áo lần trước em mua cho anh sao không mặc?”

“Là cái này mà.”

“…”

Trần Uyển Ước cười cười, ngại ngùng sờ mũi, thế mà cô không thấy ấn tượng gì cả.

Thật ra cái áo cũng không ngắn lắm, tay áo chỉ ngắn hơn mấy cái thường ngày anh hay mặc vài cm. Về trang phục, không bao giờ Hạ Kỳ Sâm lơ là như thế này, hôm nay không biết làm sao lại chọn trúng cái áo cô mua. Nghe nói Hạ phu nhân mua nó là vì có giảm giá:))

Nhập tiệc, Trần Uyển Ước cũng hiểu ý anh, mặc quần áo cô mua là để thể hiện vợ chồng tình thâm.

Hai nhà Từ Hạ rất thân, hai bậc trưởng lão thân đến mức khó mà nói thành lời, loại tiệc này ông nội Hạ cũng sẽ có mặt.

Về nước, Trần Uyển Ước vẫn chưa gặp mặt ông nội Hạ lần nào, nguyên nhân không phải tại cô mà là tại ông nội, cứ ba ngày là ông lại chạy ra ngoài, ông nói rằng muốn thừa dịp chân còn đi được, muốn chu du khắp nơi thăm thú. Xoay một vòng, cuối cùng lại gặp mặt cháu dâu ở tiệc sinh nhật của bạn cũ.

Bữa tiệc chưa bắt đầu, con cháu, tiểu bối nườm nượp tặng quà cho ông nội Từ, ông nội Hạ ngồi cạnh bên liếc mắt, cảm thán, bây giờ lớp trẻ không biết tặng quà cho người già gì cả, tặng đồ bổ tặng quần áo cũng coi như bình thường, có người còn tặng cả iphone bản mới nhất.

Lúc Hạ Kỳ Sâm và Trần Uyển Ước tới, hai cụ đang cãi nhau.

“Cái ông già này, ông ghen tị với tôi đúng không? Người ta tặng điện thoại thì thế nào, ai quy định người già không được chơi điện thoại?”

“Ấy thế ông chơi cho tôi nhìn thử xem.”

Tuổi đã gần hàng trăm mà vẫn ồn ào cãi nhau.

Trước khi tới, Hạ Kỳ Sâm có nói cô nghe ông nội nhà mình rất dễ gần. Trần Uyển Ước nhìn hai ông cụ vì một cái điện thoại mà cãi nhau: “Là dễ sống chung.”

Cô nói cũng đúng, dù có cãi nhau nhặng xị nhưng khi thấy cháu dâu, ông nội Hạ vẫn nghiêm túc, không cãi nhau nữa, đầy nhiệt tình, ân cần hỏi han.

Con có lạnh không?

Con có nóng không?

Con có thiếu tiền không?

Con mà bị ức hiếp cứ nói nội, nội giúp con đánh Kỳ Sâm.

Ông Hạ không ra vẻ mình là bậc bề trên, thấy cô tới, mặt ông vui vẻ, còn vô cùng tự hào giới thiệu cô cho đông đảo các ông cụ khác.

“Đây là cháu dâu tôi, cháu nó nổi tiếng lắm, các ông có biết không?”

Mấy ông già phụ họa: “Cháu gái này đẹp người, đúng thật nhìn rất quen, là ai thế?”

Mặt ông nội Hạ đầy tự hào: “Cháu nó chính là ca sĩ hát vô cùng hay trên ti vi, còn giành được rất nhiều giải thưởng đó.”

Trần Uyển Ước: “…”

Sợ là ngay cả hát và nhảy ông nội cũng không phân biệt được. Thổi phồng cháu dâu mình xong, ông lại đi tới cạnh ông nội Từ: “Tôi nói này ông Từ, giờ này sang năm tay tôi đã bận bế chắt, sao ông không chịu phấn đấu cố gắng gì thế hả?”

Ông Từ lạnh mặt: “Đâu phải là tôi sinh, tôi phấn đấu có ích gì.”

Nhắc tới chuyện này, ông nội Từ lại khó chịu, cái thằng cháu đích tôn nói không đến tham gia tiệc là không tới thật. Ông gọi điện chất vấn thì nhận được câu trả lời thế này, cháu nói không đến nghĩa là không đến thật, chẳng lẽ ông còn chờ cháu làm chuyện gì ngạc nhiên à?

Rồi sau đó lại nhàn nhạt giễu cợt nói, ông đừng ép cháu, ép quá thì cháu đành dẫn một người đàn ông tới dọa ông sợ đấy.

Sinh nhật mình nhưng tâm trạng ông nội Từ càng tệ, ông nội Hạ ngược lại rất sung sướng, hai ông cháu còn trao quà ra mắt. Một ông già không biết nên chuẩn bị cái gì, thế là đưa tấm thẻ không giới hạn ra. Trần Uyển Ước đưa ông chuỗi hạt cầu bình an.

Cho dù hai người đã ra khỏi cửa, ông vẫn không buông tha mà khoác lác.

“Cháu trai và cháu dâu tôi yêu nhau lắm, kết hôn mấy năm rồi mà chưa bao giờ gây lộn cả.”

“Kỳ Sâm nói, vợ nó rất tốt với nó, thiên kim tiểu thư biết tỉ mỉ quan tâm như này bây giờ không còn nhiều đâu.”

“Vì để ôm chắt, chúng ta phải sống lâu một chút.”

…..

Đứng ngoài cửa, Hạ Kỳ Sâm giải thích rõ: “Ông nội anh già rồi nên hơi ngơ.”

Chẳng biết tại sao, Trần Uyển Ước cảm giác lòng mình khó chịu không giải thích được. Cô không lên tiếng, đôi lông mi rũ xuống che lại tất cả ưu tư trong mắt. Hồi lâu sau cô mới nói: “Sau này anh nên quan tâm ông nội hơn đi.”

“Ừ.”

“Em cũng sẽ như vậy.”

“Như vậy cái gì?”

Trần Uyển Ước nhỏ giọng nói, sẽ quan tâm cả anh nữa. Tiếng ồn ào cách đó không xa làm Hạ Kỳ Sâm không nghe câu cô nói.

Phòng khách lầu một là khu tự phục vụ, dù uống rượu, ăn cơm hay là nói chuyện, vui đùa thì cũng tùy ý khách, nhân viên hỗn loạn, đủ loại người. Bởi vì người trẻ rất nhiều nên các bậc phụ huynh mượn cơ hội này coi mắt cho con gái, trong đó bao gồm cả ông cậu Giang.

Từ khi bị Hạ Kỳ Sâm nhắm vào, ông ta hết đường xoay sở, ngân hàng không cho vay tiền, phía đối tác rút vốn nghỉ việc, ông ta bận bể đầu sứt trán, bây giờ không bán con gái thì còn đợi lúc nào.

Trần Uyển Ước đứng ở lan can lầu hai nhìn xuống dưới, hứng thú ăn dưa, thưởng thức màn coi mắt của Giang Mạn Nhu và các thể loại yêu ma quỷ quái. Người phải coi mắt không chỉ có cô ta, bên cạnh còn có con út nhà họ Giang, Giang Yểu, hai chị em đều ăn mặc lộng lẫy.

Giang Yểu là cô gái mà Trần Uyển Ước thấy ngoan nhất nghe lời nhất, đã lâu không gặp, cô bé cao thêm không ít. Con bé theo phong cách mà giới trẻ bây giờ yêu thích, mặc váy lolita, mang giày da, hai đuôi tóc thắt bím lắc lư theo nhịp bước của cô.

Phong cách em gái này không phải là gu của mấy người trung niên như ông chủ Vương, bọn họ thích con gái thục nữ, tuổi nhỏ phải dạy dỗ, cho nên tỉ lệ Giang Mạn Nhu hợp mắt ông ta cao hơn.

“Anh nói thử xem… Cậu em sẽ chọn ai bỏ ai?” Trần Uyển Ước hăng hái tám chuyện với Hạ Kỳ Sâm, “Nói thật, em rất có cảm tình với em họ Giang Yểu, nếu như em ấy bị bán đi thì rất đáng tiếc.”

Hạ Kỳ Sâm hỏi: “Người nào là em họ của em?”

Trần Uyển Ước đưa tay ra chỉ: “Chính là cô gái đó… ủa, người đâu mất rồi?”

Mới vừa rồi còn thấy Giang Yểu ở cạnh Giang Mạn Nhu cơ mà, bây giờ lại đột nhiên không thấy nữa. Trần Uyển Ước nhìn xung quanh, phát hiện trên đầu cầu thang xoắn ốc có bóng váy quen thuộc. Bóng váy mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ lắm. Cô nhìn chằm chằm nơi đó, bóng người đã biến mất. Cô lại bắt gặp ánh mắt Chu Tứ đang nhìn mình cách đó không xa.

Cô Trần không khỏe nên không tới, bảo Chu Tứ tới tham gia. Trần Uyển Ước muốn bàn với cậu ta mấy chuyện, suy nghĩ lại thấy dẫn chồng theo không tiện lắm.

“Chồng.” Trần Uyển Ước làm như có chuyện cần giải quyết thật, “Anh ở đây chờ em nhé, đừng chạy lung tung.”

Câu này để anh nói mới hợp lí. Hạ Kỳ Sâm liếc thấy Chu Tứ bên kia, nhàn nhạt nhắc nhở: “Em cũng vậy đấy, đừng đi loạn, anh ở lầu một chờ em.”

Dặn dò nhưng thật ra là dư thừa, hai người đều đem điện thoại, nhưng vẫn dặn dò thêm để yên tâm. Ở đây chỗ nào cũng đèn đuốc sáng choang, ánh đèn sáng như tuyết, Trần Uyển Ước không quan tâm câu dặn dò của Hạ Kỳ Sâm lắm, tự thấy là sẽ không có chuyện lớn xảy ra.

Đi tới cầu thang, bóng người vừa nãy không thấy đâu nữa. Cô dáo dác nhìn thì lại thấy bóng váy hồng trên lầu ba. Chu Tứ phát hiện ánh mắt tìm kiếm của cô, mở miệng hỏi: “Chị đang tìm gì vậy?”

Trần Uyển Ước nhìn lên trên, đôi mi thanh tú nhẹ nhíu lại, “Một người quen.”

“Còn tưởng là chị tìm Giang Mạn Nhu.”

“Cô ta thì sao?”

“Không có gì cả, cô ta và em gái, một trong hai người sẽ bị ép lấy chồng.”

Trần Uyển Ước hơi sững sốt.

Chu Tứ nói lấy chồng là tương đối uyển chuyển rồi, chính xác là bị đưa lên giường của mấy ông già. Công việc làm ăn của nhà họ Giang không chờ được nữa. Vì vậy, Trần Uyển Ước càng muốn tìm được Giang Yểu, hy sinh Giang Mạn Nhu thì được chứ đừng liên lụy cô gái vô tội.

Ánh mắt cô thôi nhìn lên lầu nữa, không yên lòng hỏi một câu: “Tối nay sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Không giống cô, từ nãy đến giờ Chu Tứ chỉ nhìn xuống lầu, nơi tưởng chừng như náo nhiệt nhưng thực tế giấu giếm nhiều điều bí ẩn, lòng của mỗi người đều như cái động không đáy, suy nghĩ trong đầu và cái thể hiện ra ngoài hoàn toàn trái ngược, xấu tốt tạp nham.

“Có lẽ vậy.”

Chu Tứ để lại một câu sau đó bỏ đi nơi khác. Lầu một đông người, ngoại trừ nhà họ Giang ra, những nhà khác cũng không yên lòng nổi. Trần Uyển Ước yên lặng mấy giây, sau đó bước lên cầu thang. Ngoại trừ trẻ con ra thì không ai lên lầu, cho nên không khí yên lặng, chỉ có tiếng ồn từ dưới lầu vọng lên.

Trần Uyển Ước đi loanh quanh lầu bốn mấy vòng, cứ luôn cảm thấy cái bóng màu hồng kia đang ở trước mắt, nhưng giây tiếp theo lại biến mất không dấu vết.

Cuối cùng, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở góc hành lang. Không chờ cô bước lại gần, bóng người lần nữa biến mất. Hành lang lớn như vậy mà chỉ có một ngọn đèn, nhìn không rõ là đương nhiên. Chỉ là chắc chắn sẽ dễ tìm hơn, cuối hành lang rồi, cũng không thể nhảy qua cửa sổ. Đột nhiên không thấy người đâu nữa, tám phần là ở trong phòng.

Trần Uyển Ước thử gõ cửa hai cái. Không có ai mở cửa. Thời gian dường như dừng lại, xung quanh yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít hà dội ngược từ cánh cửa. Trần Uyển Ước lại gõ hai cái nữa, cô nghĩ không có ai mở nên tự vặn khóa bước vào, ngẩng đầu lên thì đụng mặt Giang Mạn Nhu đang chuẩn bị mở cửa.

Hai người mặt đối mặt, bốn chữ oan gia ngõ hẹp hiện lên trong đầu mỗi người.

“Sao cô lại ở đây?”

Hai người đồng thời mở miệng, nghe câu trả lời của nhau thì lại không vui, nhíu mày.

Trần Uyển Ước nói: “Tôi tìm người.”

Giang Mạn Nhu nghi ngờ nhìn, “Tôi cũng tìm người.”

“Cô tìm ai?”

“Mắc gì tôi phải nói cô biết?”

Trần Uyển Ước không tin, nhìn ra sau lưng Giang Mạn Nhu, không phát hiện điều gì khác thường nên bước sâu vào.

Đây là phòng đọc sách, chứa những loại sách ít người đọc và những cuốn sách tiên đoán về một đất nước. Bởi vì quá đìu hiu nên người giúp việc cũng không quét dọn kĩ lưỡng, vài ngóc ngách còn đầy bụi.

Phòng không lớn lắm, cô liếc sơ một cái, không phát hiện có ai trốn ở đây. Cô lại nhìn một cái nữa, Giang Mạn Nhu cũng mặc váy hồng. Trần Uyển Ước tự nghi ngờ, chẳng lẽ bóng người vừa nãy mình thấy là Giang Mạn Nhu?

Phát hiện mình đã hiểu lầm, cô xoa xoa trán. Lúc chuẩn bị đi thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện, quay đầu lại cảnh giác hỏi: “Cô vào đây làm gì? Chỗ này làm gì có người nào cho cô tìm.”

Giang Mạn Nhu trợn mắt: “Tôi tới đây trốn không được sao?”

Nghe nói tới trốn, Trần Uyển Ước lập tức nhớ tới buổi coi mắt nhà họ Giang. Cô chị họ thân yêu của cô sợ bị đưa lên giường ông chủ Vương nên mới nghĩ cách trốn?

Trần Uyển Ước giễu cợt: “Cô thật đáng thương.”

“Tôi có đáng thương cỡ nào thì tứ chi cũng chắc khỏe, không giống như ai kia, thân thể không lành lặn, còn hại chết người khác, đời này phải sống trong áy náy.”

“Người nên áy náy là cô, không phải tôi.”

“Tôi có phải là người hại chết tài xế đâu, tôi không thẹn với lương tâm.”

Nghe Giang Mạn Nhu nói thế, trong lòng cô thầm khinh thường. Bây giờ con người ta càng ngày càng không biết xấu hổ, dám tự nói mình không thẹn với lương tâm.

Một luồng gió lạnh thổi vào. Rèm cửa sổ nhẹ nhàng chậm rãi phất phơ, Giang Mạn Nhu đứng gần đó ho khan mấy tiếng, lạnh run lập cập. Cô ta chuẩn bị đi đóng cửa sổ thì đèn trên đỉnh đầu đột nhiên tắt. Không có ánh sáng, Giang Mạn Nhu bước hụt, thiếu chút nữa bị trật chân té. Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chuyện gì đây…”

Đèn đang sáng thì tắt, mắt người tạm thời không thấy rõ chuyện trước mắt. Giang Mạn Nhu chỉ nghe gần cửa có tiếng ồn. Trần Uyển Ước té rồi?

Cô ta men theo vách tường đi tới, hơi nghi ngờ, “Này…”.

Cô ta không thấy rõ, chỉ có thể đoán rằng chắc lúc này Trần Uyển Ước đang ngồi dưới đất, run rẩy thở. Giang Mạn Nhu không chắc, hỏi: “Cô sợ tối à? Từ khi nào mà lá gan nhỏ thế?”

Không có ai trả lời.

Giang Mạn Nhu vui vẻ, mình đoán đúng rồi. Chắc là tai nạn lúc trước để lại di chứng, hèn gì Trần Uyển Ước nói muốn sửa lại phòng tập, chắc là định kiểm tra hệ thống đèn và tu bổ sàn nhà.

“Tôi nói đúng mà, cô là người tàn tật thật.” Giang Mạn Nhu đi tới, dùng chân đá đá trên đất, “Cứ tưởng đến tìm tôi gây rắc rối, bây giờ tốt rồi, bản thân còn sợ hãi lăn ra đất.”

Cô ta đá không nhẹ, Trần Uyển Ước cảm giác được cơn đau đớn nhưng không có sức đứng lên.

“Sao thế? Chân lại què rồi à?”

“Đúng, cô đoán không sai, chuyện xấu là tôi làm đấy, bây giờ có nói ra cũng chẳng sao cả. Tôi đặt bẫy ở phòng luyện tập đấy.”

“Cuộc sống sau này của tôi cũng chẳng còn tốt đẹp, hay là chúng ta lấy mạng đổi mạng.” Vừa nói, Giang Mạn Nhu lại dùng chân đá đá, “Đứa em gái kia thay con chị này lấy ông già, ba người chúng ta đều không có kết quả tốt đẹp.”

Giang Mạn Nhu đắc ý vênh váo, không để ý thấy ngoài cửa sổ, ánh trăng đang dần rọi vào. Cũng không biết cô đã móc điện thoại ra từ khi nào.

Một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào mặt Giang Mạn Nhu, không đợi cô ta phản ứng, Trần Uyển Ước nâng bàn chân vừa bị đá lên, đạp một cước thẳng tới ngực Giang Mạn Nhu, đá cô ta ra xa hai mét.

Giang Mạn Nhu bối rối.

Mượn ánh sáng, Trần Uyển Ước đi tới trước mặt Giang Mạn Nhu, từ trên nhìn xuống, ánh mắt hung ác, giọng lạnh lùng, “Cô bị ngu à, tôi sợ bóng tối thì sao, tôi không biết lấy điện thoại ra chiếu sáng chắc?”

Cô ta còn muốn lấy mạng đổi mạng nữa chứ. Suy nghĩ nhiều quá rồi. Cú đạp của Trần Uyển Ước đủ làm Giang Mạn Nhu đứng lên không nổi, không có sức lực để mắng chửi, mắt phải né đi luồng ánh sáng rọi tới. Cô ta vừa thừa nhận tội, Trần Uyển Ước không cần giữ kẽ gì nữa.

“Giang Mạn Nhu, nếu cô đã thừa nhận chuyện mình gây ra thì cũng khai luôn cả đồng bọn của mình đi.” Trần Uyển Ước lạnh lùng nói, “Có khi tôi lại nảy lòng trắc ẩn, cho cô một cơ hội sống.”

“Đồng bọn?” Giang Mạn Nhu giống như đang nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, lẩm bẩm, “Tôi không có đồng bọn.”

Trần Uyển Ước chết lặng. Không có đồng bọn? Làm sao có thể? Cô ta đang nói láo hay là không biết thật vậy. Đột nhiên, bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân. Giây tiếp theo, cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Trần Uyển Ước không kịp phản ứng, cả người bị kéo lại, sau lưng tiếp xúc một bờ ngực ấm áp thân quen, nhịp thở đều đều làm lòng người an tâm.

Không đợi cô lên tiếng, người đàn ông đã nhấc bổng cô lên, sau đó sãi bước đi ra cửa. Nhờ ánh sáng bên ngoài chiếu vào, cô mới biết chỉ có căn phòng này là mất điện. Sau đó, một đám người mặc đồ bảo vệ đi vào, bao vây xung quanh Giang Mạn Nhu.

Cảm nhận được ánh sáng soi vào người mình, Trần Uyển Ước mới dần phản ứng, bắt đầu lấy tay vỗ vào bả vai anh, “Hạ Kỳ Sâm, anh làm gì vậy…”

Cô nhíu mày nhìn người đàn ông trước mắt, không biết nói gì. Cô còn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì anh đã ôm cô rút lui. Nhưng mà chỗ đó tối như vậy, đúng thật khiến người ta lo lắng.

Đặt cô xuống đất, ánh mắt Hạ Kỳ Sâm vẫn cố định trên người cô, bình thản đối mặt, “Uyển Uyển.”

Hạ Kỳ Sâm vừa lên tiếng, Trần Uyển Ước chợt nhận ra giọng anh không bình tĩnh như vẻ ngoài. Lời chất vấn khàn khàn, không cách nào che giấu được vẻ hốt hoảng.

“Anh đã nói em không được chạy loạn cơ mà, em xem lời nói của anh là gió thoảng qua tai sao? Lớn như vậy rồi mà không biết đề phòng là gì. Bị thương thì làm thế nào?”

Anh liên tục chất vấn khiến cô theo bản năng giơ tay lên. Bàn tay giơ lên nửa chừng bị Hạ Kỳ Sâm nắm lấy, tỉ mỉ kiểm tra, nghiêm túc hỏi: “Tay em sao thế? Bị trầy? Gãy xương?”

“Không phải…” Trần Uyển Ước giơ tay lên trước trán anh, chậm rãi nói, “Em chỉ muốn xem có phải anh bị sốt thật rồi không.”

Cô không sao cả mà, anh như vậy càng làm cô tưởng rằng mình bị thương. Sau khi sờ trán Hạ Kỳ Sâm, Trần Uyển Ước than thở: “Chồng…”

Đôi môi anh khẽ nhúc nhích: “Sao thế?”

“Anh yêu em rồi phải không?”

…..

Bầu trời tối đen, mờ mịt bao phủ nhà họ Từ, đình viện vắng ngắt, âm u, ngẩng đầu là mây đen, cúi đầu là đất bùn, xung quanh gió rét, thời tiết đột nhiên thay đổi, khiến người ta lạnh đến mức xương cốt muốn co rụt lại.

Từ trong bụi cây, một bóng người run lẩy bẩy. Theo tiếng bước chân đến gần, bụi cây dần phát ra tiếng động nhỏ gây chú ý.

Chu Tứ đi ra ngoài hút điếu thuốc, mặt không biểu cảm nhìn vào bụi cây mờ tối, từ đầu đến cuối đều thờ ơ.

Bên trong có một cô gái ló đầu ra, ôm vai áo, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai… Em lạnh quá, anh có thể dẫn em về nhà với được không?”

Mí mắt Chu Tứ giựt giựt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN