Mưu Sắc
Chương 27: Giảng kinh luận đạo
Mọi người ngồi nghiêm chỉnh, vô cùng chăm chú nghe người nọ giảng về nhân tâm cùng dục vọng, giảng về luân lý cùng đạo đức.
Lê Thấm không thể không thừa nhận, mỗi lần nàng gặp gỡ Mộc Tử Ảnh hắn đều tỏa ra lực hấp dẫn muốn đòi mạng. Ngay cả lời nói của hắn cũng mang một lực hấp dẫn kỳ quái, có thể khiến người ta hãm sâu vào trong đó, khiến người ta không tự giác cẩn thận thưởng thức từng chữ hắn nói ra, sau đó đối với hắn tràn ngập tín ngưỡng như đối với vị thần.
Lê Thấm không khỏi cảm thán một câu: Mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh.
Bởi vì nàng mặc dù cũng nghe Mộc Tử Ảnh giảng kinh nhưng là vào tai trái ra tai phải, hoàn toàn không có gì đọng lại trong tâm hồn như những người khác.
Trên thực tế hiện tại nàng còn lo lắng một chuyện khác hơn. Nàng nghĩ đến lời hứa của mình với Mộc Tử Ảnh, nhất định Mộc Tử Ảnh rất tức giận, đồ chơi đất nung của nàng sợ là không thể có nữa rồi. Mà không có thì vốn cũng không có rồi, nàng cũng có thể tự mình đi mua. Lê Thấm bĩu môi.
Sau khi quốc sư giảng kinh nửa canh giờ, sẽ có một khoảng thời gian ước chừng nửa chén trà nghỉ ngơi, phần lớn mọi người đều nhân dịp này đi ra ngoài hoặc uống trà. Mặc dù vậy, nơi này vẫn yên tĩnh như cũ.
Lê Thấm còn đang cân nhắc sau khi trở về nên giải thích với Mộc Tử Ảnh thế nào về chuyện mình chạy tới Tường Vân tự, nàng vùi đầu suy nghĩ nhưng chợt thấy một bóng đen chậm rãi đến gần, cho đến khi bóng đen đó hoàn toàn bao phủ nàng, Lê Thấm mới nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa nhìn lên nàng đã cả kinh suýt nữa nhảy dựng.
Mộc Tử Ảnh mang khuôn mặt lạnh lẽo như núi băng đang cúi xuống nhìn nàng!
Lê Thấm mơ hồ từ trong con ngươi đen láy kia thấy được ngọn lửa bừng bừng bốc lên. Mộc Tử Ảnh rất tức giận, nàng biết. Kì lạ là, rõ ràng nàng mới là người nên khẩn trương thì Lê Vũ Hi bên người lại túm chặt lấy ống tay áo nàng, bàn tay run rẩy.
“Ta…” Lê Thấm cảm thấy miệng khô lưỡi khô, bị hắn trừng khiến cả người nàng không được tự nhiên. Cảm thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc trộn lẫn ghen tị, còn có nhiều ánh mắt sắc như dao phi đến đâm từng lỗ nhỏ trên người nàng. Lê Thấm không chút nghi ngờ gì khẳng định ánh mắt này đều đến từ mấy vị cô nương trẻ tuổi chưa lấy chồng.
“Công chúa, người đã nói phải giữ lấy lời.” Mộc Tử Ảnh chỉ thản nhiên nói một câu như vậy sau đó xoay người rời đi, lưu lại cho Lê Thấm bóng lưng mình. Đến khi hắn trở về chỗ ngồi, ánh mắt hờn giận kèm theo lạnh lùng vẫn thỉnh thoảng đảo qua Lê Thấm.
Lê Thấm biết Mộc Tử Ảnh tức giận, không những thế cơn tức này còn có chút nghiêm trọng. Ám chỉ của hắn nàng hiểu được, là kêu nàng nhanh chóng rời khỏi Tường Vân tự. Lê Thấm vốn là chột dạ, đương nhiên sẽ ngoan ngoan nghe Mộc Tử Ảnh trở về.
Lúc nói chuyện này với Lê Vũ Hi, Lê Vũ Hi biến sắc, giọng nói bén nhọn, “Cái gì? Công chúa muốn trở về bây giờ?! Thấm Nhi, muội cũng quá không tôn trọng quốc sư, sao có thể nửa đường bỏ về!”
Nếu không phải lúc đến là đi xe ngựa của Đoan vương phủ, ta mới cần trưng cầu ý kiến của ngươi. Lê Thấm cũng nổi giận.
“Thân mình ta có chút không khỏe, nếu cứ ngồi tiếp nhỡ té xỉu thì sao? Đến lúc đó làm ồn lên, quốc sư làm sao còn có thể tiếp tục giảng kinh, không chỉ như vậy, ta xác định mọi người sẽ không đổ trách nhiệm lên người ta đâu mà là trên đường tỷ đó___”
“Lê Thấm!” Sắc mặt Lê Vũ Hi vô cùng khó coi đánh gãy lời của nàng, ngay sau đó thái độ lập tức thay đổi, níu lấy cánh tay nàng khẩn cầu: “Thấm Nhi, xem như tỷ cầu xin muội. Tỷ thật vất vả mới có thể đến Tường Vân tự một lần, không muốn bỏ qua lần quốc sư giảng kinh này, huống chi mẫu thân của tỷ vẫn còn đang ngồi đây, nếu để bà biết tỷ nửa đường bỏ về, nhất định khi trở về sẽ mắng tỷ.”
Lê Thấm kinh ngạc chứng kiến sắc mặt thay đổi cực nhanh của người này, nhưng trong lòng nàng cực kỳ phản cảm thái độ được đà lấn tới của nàng ta. Nàng rất muốn lên một chiếc xe ngựa rồi rời đi nhưng dù sao xe ngực đưa đến cũng là của Đoan vương phủ, xe ngựa của nàng vẫn còn ở trong vương phủ. Đáng nhẽ lúc đó không nên nghe theo an bài của Lê Chu Phương, cùng Lê Vũ Hi đi chung một chiếc xe ngựa.
“Thấm Nhi, cách Tường Vân tự không xa có một y quán, thân mình muội không thoải mái, vậy không ngại đến chỗ đó xem qua?” Ngữ khí Lê Vũ Hi nhỏ nhẹ mềm mỏng, Lê Thấm kỳ lạ nhìn nàng ta thêm vài lần. Trước kia cũng không thấy Lê Vũ Hi đối với lần giảng kinh mỗi năm có một lần này có nhiều hứng thú, huống chi năm nay lại là lần thứ hai rồi.
Lê Thấm chỉ muốn tránh Mộc Tử Ảnh, tìm một chỗ ở bên ngoài nghỉ tạm cũng được, chờ đến khi xong việc thì tìm đường huynh Lê Chu Phương cùng Lê Vũ Hi, sau đó trở về Đoan vương phủ. Vì thế, nghe xong đề nghị của Lê Vũ Hi, Lê Thấm nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý, “Sau nửa canh giờ ta sẽ đến cửa chính của chùa tìm đường huynh và đường tỷ.”
Dường như nghĩ đến khả năng gì, Lê Thấm cười nhẹ một tiếng, cúi sát vào bên tai Lê Vũ Hi nói nhỏ: “Đường tỷ đừng cho rằng ta rời đi trước sau đó sẽ một mình lên xe ngựa rời đi. Nếu ta không tìm thấy tỷ, nhất định sẽ trực tiếp đi tìm hoàng thúc, đến lúc đó nếu hoàng thúc biết việc này, đường tỷ sợ là có miệng cũng không thể nói rõ.” Dứt lời, cũng không để ý biểu tình kích động của Lê Vũ Hi, Lê Thấm đứng dậy rời khỏi Tường Vân tự. Người xung quanh nhìn thấy nàng bỏ đi liền khe khẽ bàn luận. Lê Thấm sớm đã quen với ánh mắt của người khác nhìn vào mình, nên trong khi mọi người còn chưa kịp chớp mắt, nàng đã đi xa rồi.
“A, kia không phải tiểu công chúa sao, không nghĩ tới lần này cũng đến Tường Vân tự.” Phu nhân thường khanh đại nhân ghé vào bên tai Đoan vương phi nói nhỏ một cấu, sau đó nhìn theo bóng dáng Lê Thấm đi ra ngoài cánh cửa hình vòm, mới nói thầm một câu, “Chắc vị tiểu chủ nhân đã chán chỗ này rồi.”
Đoan vương phi Hàn thị nhìn theo ánh mắt người ngồi cạnh, hừ lạnh một tiếng, “Dáng đi phía sau thật hết sức nổi bật, cũng nhờ Tiết hoàng hậu dạy dỗ tốt, tiểu công chúa mới có thể chọc người yêu thích như vậy.”
Phu nhân thường khanh đại nhân lập tức im miệng không nói. Bà cũng đâu có lá gan to đến mức dám ở sau lưng Tiết hoàng hậu nói bậy. Mặc dù không biết Đoan vương phi với Tiết hoàng hậu từng có ân oán gì nhưng chuyện Đoan vương phi ghét Tiết hoàng hậu cũng không phải ngày một ngày hai.
Chẳng qua, Đoan vương phi cũng chỉ dám nói một hai câu, Tiết hoàng hậu dù sao cũng là quốc gia chi mẫu, Đoan vương phi không phải là một người không biết chừng mực.
Gần như sau khi Lê Thấm vừa rời đi, người ngồi trên kia lại bắt đầu tiếp tục giảng kinh. Lê Vũ Hi vốn luôn nhìn chằm chằm quốc sư bỗng nhiên thông suốt một vấn đề. Khó trách lúc trước nàng vẫn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp. Khi Lê Thấm rời đi nàng mới hiểu được, lúc trước biểu tình của quốc sư vẫn có chút căng thẳng, lúc này dường như đã thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng nhu hòa đi không ít.
Mộc Tử Ảnh theo bản năng liếc nhìn chỗ ngồi trống không ở dưới một lần sau đó lại không có việc gì thu hồi ánh mắt. Hô hấp của Lê Vũ Hi nhất thời dồn dập, bàn tay nàng khẩn trương xiết chặt làn váy.
Quốc sư đang nhìn nàng! Nam tử tựa như thần tiên kia vừa nhìn nàng, lúc trước hắn cũng liên tiếp nhìn về phía vị trí của nàng. Sắc mặt Lê Vũ Hi ửng đỏ, nàng cúi đầu. Hôm nay nàng mặc váy dài cùng màu với quốc sư, trên váy còn thêu những đóa hoa hải đường vô cùng xinh đẹp bằng chỉ bạc.
“…trong mỗi con người đều luôn có một mặt tham lam, đều có những dục vọng không thể khống chế. Đây cũng không phải chuyện gì dơ bẩn ám muội, bởi vì mỗi người trong chúng ta đều có, bao gồm cả ta.”
Toàn trường một mảnh yên lặng. Mọi người đều đang lắng nghe thanh âm êm ái của nam tử thần tiên ngồi trên. Lê Vũ Hi ngước lên nhìn nam tử không nhiễm chút bụi trần đó, trong lòng xuất hiện một loại dục vọng ngày càng mãnh liệt.
“…Thừa nhận dục vọng của bản thân cũng không phải chuyện gì mất mặt. Nhưng cái gì cũng phải có hạn độ, một khi mất đi hạn độ, dục vọng sẽ bao trùm toàn bộ ý thức của chúng ta, sau đó khiến chúng ta làm ra những chuyện hại mình hại người, cuối cùng biến thành người mang tội ác.”
Cả sân viện im lặng đến quỷ dị, Mộc Tử Ảnh tiếp tục nói: “Hôm nay nói đến đây, mọi người nếu có gì thắc mắc thì cứ hỏi ta, bất luận là nam hay nữ, phú quý hay bần tiện, ta cũng đều trả lời, nhưng ta sẽ chỉ trả lời năm vấn đề được hỏi đầu tiên.”
Lời này rơi xuống, mọt người dường như đều ngây người, một lát sau mới có phản ứng.
Sau một lát yên lặng, chợt vang lên thanh âm trầm thấp dễ nghe của một nam tử: “Vừa rồi quốc sư nói chính bản thân ngài cũng có dục vọng, không biết quốc sư có thể nêu ra một số ví dụ thực tế hay không? Ta không cố ý mạo phạm quốc sư đại nhân, chỉ là thuần túy tò mò.” Nam tử kia cười nhẹ một tiếng.
Tuy rằng giữa nam nữ có một tấm bình phong dài ngăn cách nhưng thanh âm này vẫn truyền đến vẫn rất rõ ràng, lúc này rất nhiều nữ tử đã đoán ra người vừa nói là ai.
Lê Vũ Hi cũng sớm nhận ra người này chính là biểu ca Hàn Mộc Hủ của mình, nhìn bộ dạng tò mò đỏ mặt của mấy nữ tử khác, trong lòng cực kỳ đắc ý. Lời này cũng chỉ có người can đảm như biểu ca mới dám thẳng thắn nói ra.
Sau khi đắc ý, lực chú ý của Lê Vũ Hi lại đặt toàn bộ trên người quốc sư Mộc Tử Ảnh. Nàng cũng vô cùng muốn biết, nam tử tựa như thần tiên kia sẽ có dục vọng gì. Hắn sẽ có…tình yêu nam nữ sao?
Không biết có phải tình cờ không, nhưng lúc này Mộc Tử Ảnh lại liếc mắt nhìn về phía Lê Vũ Hi, tuy
chỉ ngắn ngủi một cái liếc mắt nhưng lại khiến tim nàng đập nhanh thình thịch, mặt đỏ rực. Lê Vũ Hi chưa bao giờ có loại cảm giác này, tựa như trong lòng có cảm ứng, nàng biết nam tử kia nắm rõ suy nghĩ trong lòng nàng, ngay sau đó hắn sẽ đưa cho nàng đáp án nàng muốn.
Mộc Tử Ảnh nhìn về phía người đặt câu hỏi, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào, thản nhiên đáp: “Chỉ cần là người, đều sẽ có dục vọng. Ta là người, cho nên cũng có dục vọng. Dục vọng ngươi có ta cũng có, chẳng qua so với người bình thường ít hơn một chút. Cho nên ta cảm thấy không cần nói ra miệng, ngươi cùng với người khác cũng hiểu được mình có những dục vọng gì.”
Hàn Mộc Hủ hiển nhiên không dự đoán được đáp án của Mộc Tử Ảnh là thế này, bất quá trong lòng hắn lại nhiều hơn một phần bội phục.
Hắn vốn vẫn không tin Mộc Tử Ảnh kia có cái gì không giống với người bình thường, chỉ là nhiều hơn người bình thường một chút tài vặt. Nhưng hôm nay hắn không thể không thừa nhận, người này so với tưởng tượng của hắn còn thông minh hơn nhiều lắm.
“Ta hiểu rồi, đa tạ quốc sư giải đáp nghi vấn.” Hàn Mộc Hủ mỉm cười ôm quyền với hắn, rồi ngồi xuống.
Bên dưới truyền đến thanh âm nho nhỏ khen ngợi: “Rể hiền của Đoan vương gia quả là hậu sinh khả
úy!”
Tươi cười trên mặt Hàn Mộc Hủ hóa cứng đờ, khuôn mặt ngay sau đó mất đi nửa phần ý cười.
Sau Hàn Mộc Hủ, những vấn đề hỏi ngày càng trở nên lớn mật. Lê Vũ Hi có chút không kiềm chế được, trong mắt lóe lên tia sáng, gọi nha hoàn Thanh Thủy lại gần, đưa cho Thanh Thủy một ít bạc vụn. Thanh Thủy nhẩn người, sau đó sắc mặt ửng đỏ quay đầu bước nhanh.
Không bao lâu sau, bên ngoài phần sân dành cho dân chúng xuất hiện một phụ nhân chừng hơn bốn mươi, tò mò hỏi: “Quốc sư đại nhân, ngài có thể cho dân đen biết đại nhân liệu có giống như người thường có thể cưới vợ sinh con không?”
Tất cả yên lặng.
Nếu vấn đề của Hàn Mộc Hủ được coi là mạo phạm, vậy vấn đề của phụ nhân này mới chính là vô lễ.
Đột nhiên Mộc Tử Ảnh nở nụ cười, một nụ cười vô cùng kinh diễm.
Hắn nói: “Ta đã nói rồi, ta không phải là thần tiên, vinh quang của ta hôm nay đều là do mọi người ngồi đây ban cho, thân phận quốc sư cũng do đương kim thánh thượng yêu mến mà có được. Nếu ngày sau ta gặp được một cô nương tâm đầu ý hợp, đương nhiên ta sẽ yêu nàng rồi lấy nàng. Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, ta không giống như các bậc đại sư của Tường Vân tự, cũng không tu hành như đạo sĩ, ta cũng có thất tình lục dục, nếu không có con nối dõi đó là bất kính bất hiếu với cha mẹ.”
(bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại: tội bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội lớn nhất.)
Những vị cô nương ngồi đó nhất thời ngẩn ngơ, thậm chí bắt đầu có chút xao động. Quả thật quốc sư không hề nói dối, mặc dù ngài ấy được dân chúng coi như thần tiên nhưng ngài ấy đã ở dưới trần gian thì chỉ là một phàm nhân, về sau cũng có thể cưới vợ sinh con!
Sau khi quốc sư rời đi, mọi người bắt đầu cúng tiền thắp nhang, lấy bùa bình an trừ dơ bẩn của Mộc Tử Ảnh đem chia cho mọi người. Sau đó đám người bắt đầu tản ra.
Một nam tử mặc áo bào trắng từ trong miếu bước ra, lúc này trên mặt hắn được che bởi một chiếc khăn lụa trắng, trường bào nguyệt sắc trên người càng làm cho hắn trở nên chói mắt.
Đám người dần dần tản đi hết, ngẫu nhiên còn có vài người chú ý tới nam tử áo trắng này.
Một trận gió thổi qua, khăn lụa trắng bị gió nhấc lên một góc, lộ ra chiếc cằm cương nghị, cùng đôi mắt sắc bén của người đó đang nhìn về phía nóc nhà xung quanh chùa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!