Mưu Sắc
Chương 28: Đổ máu
Trong đám người không biết có ai hét lên một tiếng, dân chúng vốn đang trật tự đi ra ngoài nay trở nên hỗn loạn, người nào cũng nhanh chóng chạy trốn. Thị vệ duy trì trật tự nhất thời không khống chế được tình huống xảy ra, chung quanh trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Đám người áo đen thấy thời cơ đã tới nên nhảy xuống từ nóc nhà, vung đao đâm thẳng vào Mộc Tử Ảnh vẫn đang đứng đó. Vốn tưởng rằng người nọ sẽ thừa dịp loạn lạc mà rời khỏi, nào ngờ vẫn đứng yên không nhúc nhích ở một chỗ, giống như… cố ý chờ bọn họ?
Gã áo đen cầm đầu ý thức được điểm ấy, cảnh báo trong lòng càng trở nên mãnh liệt. Đáng tiếc mọi chuyện đã không thể lùi bước được nữa, cho dù đó có là một cạm bẫy, bọn họ cũng phải lấy được mạng Mộc Tử Ảnh!
Quả nhiên hơn mười thị vệ mang đao trên người đã xuất hiện xung quanh người quốc sư , hơn nữa còn có thêm cung thủ của ngự lâm quân, cả đoàn người vây quanh quốc sư, bảo vệ cẩn thận.
Gã áo đen vung tay lên, toàn bộ thủ hạ đều vọt tới. Thủ hạ của hắn tất cả đều là cao thủ hạng một, sao có thể sợ bọn họ.
“Bắn tên!” Nam tử áo trắng che mặt ra lệnh, thanh âm ẩn hàm uy hiếp, hùng hậu trầm thấp. Quân lính nghe lệnh, cung thủ lập tức nhắm ngay những người áo đen mà bắn, cung tên trong tay mạnh mẽ phóng vụt đi vù vù đâm đến, một mũi cung đã được phóng ra, đoạt một mạng người há chẳng phải chuyện nhỏ. Vài tên áo đen không tránh kịp đã bị trúng tên, mấy tên áo đen còn lại né tránh mũi tên nhọn sau đó lại cùng quân lính chém giết kịch liệt.
Thực hiển nhiên, mục đích của đám áo đen này chỉ có một, đó chính là lấy mạng quốc sư Mộc Tử Ảnh. Bọn chúng không hề cố gắng giao đấu với quân lính mà chỉ ứng phó với đám thị vệ vây quanh người đứng giữa. Gã áo đen cầm đầu võ nghệ hiển nhiên cao cường hơn những kẻ khác, hắn phóng vụt bay lên, đại đao trong tay trực tiếp hướng thẳng Mộc Tử Ảnh.
Nam tử áo trắng cười ha ha, đôi mắt lóe lên tia hùng hậu. Gã áo đen hoảng hốt, người này không phải Mộc Tử Ảnh! Xem ra lần giảng kinh này chính là cạm bẫy thiết kế riêng cho bọn hắn! Muốn chạy trốn, e rằng không thể được, chỉ đành bất chấp hết mọi giá sống chết đánh với kẻ đó. Mà nam tử áo trắng lại là một đối thủ thâm tàng bất lộ, rút đại đạo ra, chỉ trong vài chiên thức đã hóa giải được thế công của hắn.
“Ngươi không phải quốc sư Mộc Tử Ảnh, ngươi đến tột cùng là kẻ nào?” Gã áo đen hung tợn dõi theo nam tử áo trắng, chỉ có thể trách hắn lần này quá tham lam không điều tra tin tức rõ ràng đã nhận lời người ta. Nếu chúng huynh đệ đều chết hết, vậy kẻ đứng sau màn muốn hại quốc sư kia, thù này hắn không thể không báo!
Nam tử áo trắng kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt cương nghị góc cạnh.
Hai mắt gã áo đen không giấu nổi vẻ kinh ngạc, hắn đã từng gặp người này, đây chính là Thiếu tướng quân La Thiệu Minh, con trai Phiêu Kị tướng quân.
“Hôm nay ngươi sẽ chỉ có đi mà không có về, ngươi quay đầu nhìn xem, các huynh đệ của ngươi không chết thì cũng bị thương nặng, một nửa đã bị chúng ta bắt sống, ngươi còn muốn chống cự vô ích sao?” La Thiệu Minh nở nụ cười, “Ám sát quan viên triều đình là tội lớn, càng chớ nói đến đó lại là quốc sư đại nhân được người người tôn sùng, ngươi cũng muốn các huynh đệ của ngươi tất cả đều chết hết sao?”
Gã áo đen ở khoảng cách gần mới phát hiện, người trước mắt này kém hơn Mộc Tử Ảnh rất nhiều. Thân hình của hắn cứng cáp hơn, thắt lưng cũng thô hơn một chút, bộ quần áo trắng mặc trên người hắn nhìn qua cũng không hòa hợp lắm. Vậy mà chính mình đến giờ này mới nhìn ra lỗ hổng đó.
“La thiếu tướng quân vất vả rồi.” Thanh âm nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, nam tử áo bào nguyệt sắc từ phía sau đi ra, đúng là quốc sư Mộc Tử Ảnh.
Tay nắm đao của gã áo đen xiết chặt, nhìn chằm chằm nam tử tuấn mĩ kia.
“Đã để quốc sư đại nhân phải sợ hãi.” La Thiệu Minh cúi đầu ôm quyền.
“La thiếu tướng quân không cần khách khí như vậy.” Mộc Tử Ảnh gật đầu với La Thiệu Minh, ánh mắt chuyển sang gã áo đen mang theo tia lạnh lẽo, “Mạng của ta cũng đâu dễ lấy như vậy, bao nhiêu kẻ muốn đến lấy mạng ta, cuối cùng đều chết rất thảm.”
La Thiệu Minh ra hiệu cho quân lính đứng yên, cả đám quân lính đông đúc đứng vây quanh gã áo đen cầm đầu.
“Buông tay chịu trói rồi khai rõ mọi chuyện, đừng khăng khăng cố chấp, vì một chút tiền thưởng mà mất đi tính mạng, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi, loại giao dịch này có lời sao?” Thanh âm của Mộc Tử Ảnh hết sức dụ hoặc.
Bàn tay cầm đao của gã áo đen run lên, trong lòng đã bắt đầu lùi bước. Nhưng đúng vào lúc này, phía xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, gã áo đen bắt gặp tia hoang mang trong mắt Mộc Tử Ảnh, hắn lập tức nắm chặt đao, đánh ngã hai thị vệ trước mặt sau đó chạy đến chỗ xa xa kia.
Ngoài cổng hình vòm của Tường Vân tự có hai người đang chạy tới, gã áo đen bèn bắt lấy nữ tử chạy đằng trước. Ánh mắt vừa rồi của Mộc Tử Ảnh khi nhìn nàng ta rất kì lạ, rõ ràng không có ai có thể không nhận ra quan hệ đặc biệt giữa hai người.
Lê Thấm chưa bao giờ hoảng loạn như vậy. Nghe được tin có người muốn giết Mộc Tử Ảnh, đầu óc nàng trống rỗng, nàng không cần biết nơi đó nguy hiểm đến mức nào, cũng không cần biết nếu mình đến đó không những không thể giúp được gì mà còn có thể phá hỏng mọi chuyện, nàng chỉ biết nàng không thể để Mộc Tử Ảnh gặp chuyện không may.
Trước kia nàng vẫn không rõ tình cảm của mình đối với Mộc Tử Ảnh nhưng giờ này khắc này, trong đầu của nàng đều là sự dịu dàng của hắn, tuy lạnh lùng xa cách nhưng lại mềm mại như nước. Ngoại trừ mẫu hậu, còn có ai quan tâm tới nàng như vậy? Cho nên, Mộc Tử Ảnh tuyệt đối không thể gặp chuyện không may, không thể nào! Nàng là mang loại tâm tình này chạy đến, thậm chí khi phát hiện bóng đen từ phía xa xa kia chạy tới, trong lòng nàng vẫn tràn đầy hỗn loạn.
“Công chúa!” Hàn Mộc Hủ ở phía sau hét lên một tiếng, “Mau quay lại!”
Hàn mộc Hủ vạn phần hối hận, khi hắn nhìn thấy Lê Thấm chạy đi, trong lòng còn giãy dụa do dự. Nếu không phải như thế, hắn đã sớm xông lên trước giữ nàng rồi. Nhưng kém một bước, chỉ còn kém đúng một bước, gã áo đen đã vọt tới trước mặt nàng.
Căm giận của hắn đối với công chúa trong nháy mắt tan thành mây khói, chỉ hy vọng nàng sẽ không gặp phải chuyện không may. Hắn nghĩ, cho dù là người đại gian đại ác cũng có một mặt tốt đẹp, huống hồ Lê Thấm chỉ là thích trêu đùa người khác thôi. Hắn không nên lạnh nhạt với nàng, không nên chê cười nàng.
Lê Thấm sợ tới mức không nhấc nổi chân. Gã áo đen duỗi tay ra, túm vạt áo nàng, cánh tay cầm kiếm nâng lên chuẩn bị đặt lên cổ nàng.
Lê Thấm sợ tới mức hai mắt nhắm nghiền nhưng ngay sau đó, không phải là thanh đao lạnh lẽo kề
lên cổ nàng mà ngược lại truyền đến tiếng đao đâm vào cơ thể.
Chậm rãi mở mắt ra, Lê Thấm thấy được một cảnh mà cả đời nàng cũng khó quên. Gã áo đen định bắt cóc nàng đang ngã trên mặt đất, trên ngực loang ra vết máu lớn, sau đó máu bắt đầu phun ra, trên cổ cũng bắt đầu chảy máu, đỏ tươi đáng sợ.
Mà Mộc Tử Ảnh đứng trước mặt nàng, tay phải còn cầm một thanh chủy thủ ngắn ngủn đã nhiễm máu, từng giọt từng giọt rơi xuống, dường như nàng nghe thấy tiếng những hạt châu màu máu rơi xuống, vỡ thành vụn, bắn tung tóe ra bốn phía.
Hắn chưa bao giờ nhiễm một chút bụi trần nào vậy mà bây giờ áo choàng nguyệt sắc trên ngực đã loang ra vết máu đỏ tươi như hoa, dường như bị người phun vào, bởi vì đâm quá nhanh mà máu bắn lên tạo thành một đóa hoa cúc, đáng tiếc mực vẽ lại dùng máu tươi, không những dính còn mang theo một mùi máu dày đặc.
Cổ họng Lê Thấm quay cuồng, nàng che miệng nôn ra một trận, khuôn mặt tái nhợt không còn sắc hồng, nỗi sợ hãi nhất trong lòng như bị đào ra, hai mắt Lê Thấm biến thành màu đen, ngất đi. Dường như nàng thấy được nỗi kinh hoảng tột độ trong mắt Mộc Tử Ảnh, sau đó nàng rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Sau khi tỉnh lại, Lê Thấm nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của mẫu hậu, trong lòng nàng chợt thấy đau xót. Nàng lại vì Mộc Tử Ảnh mà gạt mẫu hậu ra đằng sau, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, mẫu hậu sẽ đau lòng đến mức nào.
“Lần sau Thấm Nhi đừng lỗ mãng như vậy. Con là nha đầu ngốc, cho dù có lo lắng cho quốc sư, cũng phải động não a, con đi thì có thể giúp được cái gì, sao mẫu hậu lại có thể sinh ra đứa con ngốc như vậy!” Tiết hoàng hậu càng nói càng kích động, nếu không phải cố kỵ thân phận của mình thì bà đã kích động đến mức hoa tay múa chân rồi.
“Mẫu hậu, nhi thần biết sai rồi.” Lê Thấm mở miệng mới phát hiện yết hầu nàng khô khốc.
“Bích Chi, mau đem chén nước đến.” Tiết hoàng hậu phân phó.
“Mẫu hậu, người đừng lo lắng, nhi thần chỉ bị dọa sợ, một vết thương nhỏ cũng không có đâu.” Lê Thấm cười hì hì cầm tay bà.
Tiết hoàng hậu gõ gõ đầu nàng, “Mẫu hậu chỉ có con với Nhất Nhi hai đứa mà thôi, nếu con xảy ra chuyện gì, mẫu hậu làm sao chịu nổi.”
“Nhi thần biết rồi, nhất định lần sau sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.” Lê Thấm trả lời, ánh mắt dõi ra ngoài cửa.
“Phụ hoàng con vừa mới rời khỏi, ở bên con đã rất lâu, đến khi con gần tỉnh mới rời đi.” Tiết hoàng hậu giống như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, kịp thời giải thích.
“Mẫu hậu, người có oán phụ hoàng không?” Lê Thấm đột nhiên ngẩng đầu nhìn bà, ánh mắt khẽ chớp.
Tiết hoàng hậu ngẩn ra, trầm mặc một lát mới trả lời: “Không có gì phải oán. Lúc trước là ta cố tình gả cho ông ấy, phụ hoàng con thân là vua một nước, không có khả năng cả đời chỉ có một mình mẫu hậu, hơn nữa, phụ hoàng con đối xử với ta tốt lắm.”
“Vậy Nhu phi thì sao?” Lê Thấm thốt ra, nhìn sắc mặt mẫu hậu thay đổi, trong lòng nàng vạn phần hối hận.
Nàng tiến vào lòng bà, ôm thắt lưng bà, giọng điệu chuyển sang làm nũng, “Nhi thần chỉ muốn mẫu hậu biết, nhi thần yêu nhất chính là mẫu hậu, so với phụ hoàng còn yêu hơn, so với bất kỳ ai khác cũng yêu hơn.”
Tiết hoàng hậu bất đắc dĩ mỉm cười, vui mừng nói: “Mẫu hậu biết, Thấm nhi yêu nhất là mẫu hậu.”
Nhìn theo Tiết hoàng hậu rời đi, Lê Thấm ngóng ra ngoài cửa, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía thị nữ vẫn đứng ở một bên chưa nói lời nào, “Nguyệt Dung, ngươi muốn nói gì?”
“Công chúa, sau khi người hôn mê, thị vệ bên người quốc sư Triệu Ly có tới, còn hỏi thăm công chúa.”
Đầu óc Lê Thấm dần dần rõ ràng, một màn đổ máu dường như lại xuất hiện trước mắt. Từ chối một hồi lâu, Lê Thấm cuối cùng vẫn bỏ ngoài tai lời khuyên can của Bích Chi và Nguyệt Dung mà thừa dịp đêm tối lặng lẽ đi tới Tuyệt Trần cung.
Cơ hồ nàng vừa mới mở cửa ra, Lê Thấm liền nghe thấy tiếng đẩy cửa phanh một tiếng cách đó không xa. Mộc Tử Ảnh đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt ẩn trong đêm tối, khiến người ta không thể nào nhìn rõ.
Lê Thấm chậm rãi đi về phía hắn, bỗng nhiên một trận gió nổi lên, người nọ không biết từ khi nào đã đến trước mặt nàng, một tay ghìm nàng vào lòng.
Lê Thấm ôm lấy thắt lưng hắn, đầu chôn trong ngực hắn, buồn buồn nói: “Hôm nay ta rất sợ hãi, thật nhiều máu.”
Mộc Tử Ảnh vẫn ôm chặt nàng chợt có chút run rẩy, giọng điệu mềm mỏng, “Thấm Nhi đừng sợ, tất cả đều đã trôi qua rồi.”
Lê Thấm vâng một tiếng, bỗng nhiên cúi đầu nức nở, “Ta nhìn thấy chàng giết người!”
“Sợ ta sao?”
Lê Thấm lắc đầu, “Chính là cảm thấy có chút xa lạ.”
“Thấm Nhi, nhìn vào mắt ta.” Mộc Tử Ảnh dịu dàng nói, “Tất cả người trên đời này, duy chỉ có nàng là ta sẽ không làm thương tổn.”
Nàng ngắm khuôn mặt đang phóng to trước mắt mình, sau đó cảm thấy cánh môi có một chút mát lạnh rồi bị mút vào, cuối cùng lực càng ngày càng mạnh mẽ, Lê Thấm cũng chậm rãi đáp lại hắn, cùng hắn hòa hợp, thân thể mềm nhũn ở trong lòng hắn. Nàng nghĩ, nàng đã thật sự thích Mộc Tử Ảnh rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!