Mỹ Nhân Tóm Lược Truyện - Các Nữ Nhân Nhà Hạ + Muội Hỷ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Mỹ Nhân Tóm Lược Truyện


Các Nữ Nhân Nhà Hạ + Muội Hỷ


Nhà Hạ

16. Nữ Kiều

Nữ Kiều là con gái của Đồ Sơn thị, là phi tử của vua Hạ Vũ Tự Văn Mệnh. Nàng có dung nhan đẹp, tính tình nhã nhặn, là người đẹp có tiếng trong vùng.

Vua Đại Vũ bận lo trị thuỷ, 30 tuổi vẫn chưa thành gia thất, sau nhân trị thuỷ tại Đồ Sơn (nay là tây bắc huyện Thiệu Hưng, tỉnh Triết Giang) mới gặp Nữ Kiều, hai người cùng sinh lòng yêu mến nhau. Do công việc trị thuỷ quá cấp bách, Đại Vũ phải đi đến một nơi khác để xem xét tình hình tai nạn, Nữ Kiều nhớ Đại Vũ, viết một bài thơ, chỉ còn lại hai câu:

” Đẳng hậu nhân a, Đa ma đích trường cửu ước “

nghĩa là ” Ôi! chờ đợi người, sao mà lâu quá thế!”

Theo truyền thuyết, đó là bài thơ tình sớm nhất của phương nam được truyền lại. Xử nử của Nữ Kiều đem việc ấy nói với Đại Vũ, Đại Vũ cảm động, bèn kết hôn với Nữ Kiều tại Đài tang. Đó là câu chuyện” Vũ đắc Đồ Sơn nữ, nhi thông vu Đài tang” (Đại Vũ gặp cô gái ở Đồ Sơn mà thành hôn ở Đài tang)

Sau khi cưới 4 ngày, Đại Vũ tiếp tục đi trị thuỷ, Nữ Kiều được đưa đến An Ấp, nay là đông bắc huyện Giải, tỉnh Sơn Tây. nàng luôn nhung nhớ quê nhà ở phương nam, Đại Vũ biết nhưng không có thì giờ an ủi vợ nên cho người đắp một cái đài cao, gọi là Vọng hương đài ở phía nam của thành, cho vợ lên đài trông về quê hương.

Có một lần Đại Vũ đi trị thuỷ ngang nhà, vừa gặp Nữ Kiều sinh con, người thân khuyên ông về thăm vợ con, Đại Vũ nói:

“Trị thuỷ cần dành thời gian, không được phân tâm”

Người thân nói:

“Ông không thể về thăm vợ con, cũng nên đặt cho con một cái tên chứ!”

Đại Vũ trong lúc vội vàng, nói:

“Thì đặt tên là Khải” có ý là “khải hành trị thuỷ”

Như thế đi luôn 13 năm, ngang nhà 3 lần mà không vào, lúc trở về thì con đã hơn 10 tuổi mà Nữ Kiều cũng trở thành một phụ nữ trung niên rồi.

Đại Vũ nối ngôi của vua Thuấn, phong Nữ Kiều làm phi. Sau vua Vũ chết, Khải nối ngôi, thành vua khai quốc của nhà Hạ.

17. Đả Liệp vương phi vua Thái Khanh, Vị vua thứ 3 của nhà Hạ

18. Hậu Mân vợ vua Hạ Tướng, vị vua thứ 5 nhà Hạ

19. Muội Hỷ

Muội Hỷ! Nàng được xem là bà tổ của mỹ nhân loạn cung đình trong lịch sử Trung Quốc. Cả một đế chế nhà Hạ hùng mạnh đều sụp đổ trong tay người phụ nữ xinh đẹp nhưng lòng đầy hận thù này. Thế nhưng không có lửa sao có khói! Nàng cũng như tất cả các nữ nhân bình thường khác mà thôi. Khao khát có một cuộc sống yên bình, một mái ấm hạnh phúc. Song, chiến tranh đã cướp đi tất cả những điều đó. Nước mất nhà tan, bản thân lại trở thành món đồ chơi cho bậc đế vương thỏa mãn sắc dục. Sự căm phẫn, uất ức lên đến tột độ đã biến nàng, từ một thiếu nữ xinh đẹp trong sáng trở thành tổ phụ của mỹ nhân loạn chốn cung đình. Có điều gì chua xót hơn?

Chuyện kể rằng, sau khi vua Vũ trị thuỷ thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, mưa gió hoà thuận. Con trai vua Vũ bắt đầu xây dựng lên triều Hạ là quốc gia đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc. Sau 400 năm thừa hưởng thái bình thì truyền tới tay Kiệt, là quốc quân cuối cùng của triều Hạ. Theo sử sách ghi lại, Kiệt là chính là một vị bạo chúa, ông ta thích gây chiến tranh, đàm áp các nước chư hầu. Kiệt cậy mình lớn mạnh, ương bướng ngang tàng, dùng binh ồ ạt chinh phục bốn phương, khiến cho dân óan sôi sục, thế nhưng Kiệt vẫn cứ thẳng tiến chẳng ngừng.

Vào một ngày thu thế kỷ thứ 16 trước Công nguyên, Hạ Kiệt đã triệu tập hơn vạn quân tinh nhuệ đi chinh phạt một nước nhỏ, gọi là nước Hữu Thi. Người ta nhìn thấy Hạ KIệt cờ lệnh màu vàng, đích thân đốc quân. Các tinh binh dưới trướng hùng dũng kiêu ngạo, như lang tựa hổ, cờ phướn tung bay, binh đao sáng quắc, hăm hở xong xác, tiến vào tàn phá nước Hữu Thi nhỏ bé.

Quân đội của nước Hữu Thi thất bại, rút lui từng bước, trước sự đánh phá của quân Hạ hùng mạnh, họ chỉ cố công chống đỡ, mà chẳng có lực đánh trả quân thù. Cuối cùng đại quân triều Hạ đã tiến đến cửa đô thành Hữu Thi đông như kiến cỏ, tiếng gào thét nhức óc đinh tai, nước Hữu Thi đã nguy nan trong sớm tối…

Bày ra trước mắt vua tôi nước Hữu Thi lúc đó chỉ có hai con đường: Một là thành tan người chết, hai là đầu hàng xưng thần…

Trong thành nước Hữu Thi là một khối hỗn loạn, người gào ngựa hí, tiếng khóc không ngớt bên tai, quân tiến đánh vào thành càng gấp, tiếng trống vang trời. Vua tôi nước Hữu Thi không có kế sách đành chịu bó tay, ngồi yên đợi chết.

Trong giờ phút nguy hiểm này, một cô gái xinh đẹp của nước Hữu Thi bước vào giữa đám quần thần cúi đầu dập trán. Sự có mặt của nàng lập tức dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người, tựa hồ như toàn bộ nhà cửa đầy tràn ánh dương, bỗng nhiên rực sáng. Làn da nàng trắng như tuyết, nét mặt nàng tươi tắn như sương mai, phong vận tựa như hoa hải đường, miệnh tựa anh đào, làn mi cong mềm mại uyển chuyển rung động hồn người.

_ Thưa các vị đại thần, tiểu nữ xin có lời chào!- Theo sau những lời oanh tiếng yến đó, nàng cung kính cúi chào, tới lúc này các quan thần mới như vừa tỉnh mộng. Qua hỏi han mới biết tên nàng là Muội Hỷ, tuổi xanh mới chớm, nguyện đem thân mình hiến cho Hạ Kiệt, để cứu vớt muôn dân Hữu Thi; hơn thế nàng sẽ dùng sắc đẹp của mình mê hoặc Hạ kiệt, làm loạn triều chính của chúng, để rửa nối nhục nhã thất bại bị đánh thành ngày hôm nay.

Vua tôi cảm động sâu sắc trước người con gái liễu yếu đào tơ này. Họ không ngớt lời ca tụng thiện tâm với chí khi của nàng, đồng thời cũng lo lắng cho vận mệnh của nàng. Thế nhưng vì lợi ích của nhân dân Hữu Thi, hơn thế nàng đã khẩn khoản van xin nhiều lần, cuối cùng nhà vua đã đồng ý trước lời thỉnh cầu của Muọi Hỷ. Nàng hiểu rằng trước hết phải giành sự yêu chiều của Hạ kiệt, sau đó sẽ làm cho thần hồn của hắn điên đảo, đắm say, mê muội. Cuối cùng sẽ đạt được mục đích phục thù.

Cửa thành rộng mở, Hạ Kiệt ngang tàng ngồi trên chiếc xe chờ đợi người nước Hữu Thi ra đầu hàng…

Muội Hỷ gạt nước mắt từ biệt người thân theo vua tôi Hữu Thi bước lên xe ra cổng thành. Hạ Kiệt nghe nói, nước Hữu Thi ngoài việc tiến cống vàng bạc châu báu ra, còn dâng lên một mỹ nữ. Hắn vô cùng sung sướng nói:

_ Nếu mỹ nhân kia có thể làm ta vừa ý thì ta sẽ xá mọi tội lỗi cho người Hữu Thi.

Muội Hỷ được các nữ tỳ đi theo hầu hạ, bước tới trước xe của Hạ Kiệt. Nàng vội vàng dâng lễ cúi chào. Miệng thỏ thẻ nói:

_ Đại vương…!

Hạ Kiệt mải mê ngắm nhìn, quả đúng là một trang giai nhân tuyệt sắc, dịu dàng, uyển chuyển, lập tức bước xuống xe nâng Muội Hỷ lên, miệng không ngớt lời.

_ Người đẹp đứng lên, người đẹp đứng lên… – Đồng thời cảm thấy toàn thân sung sướng – Mau đón người đẹp vào nhà! – Hạ Kiệt lại sai bảo tả hữu nói – Tha cho nước Hữu Thi vô tội rồi phong chức cho vua quan Hữu Thi.

Vua quan Hữu Thi miệng nói tạ ơn nhưng con mắt lại nhìn theo nàng Muội Hỷ đang đi về phía xa kia.
Muội Hỷ đàng hoàng bước lên xe, bóng nàng khuất dần cho tới khi chiếc xe chỉ còn là một chấm đen nhỏ mất hút ở phía xa, và nàng cũng không một lần ngoảnh đầu nhìn lại.

Hạ Kiệt là một quân vương hiếu sắc, tuy mắt to mày rậm, tướng mạo hung ác, thế nhưng về khoản thưởng thức mỹ nữ thì hắn là một “chuyên gia”. Sau khi được Muội Hỷ hắn như vớ được viên ngọc quý, ngay đêm đó đã tổ chức lễ cưới. Muội Hỷ có 1 sắc đẹp tuyệt trần hiếm có nhưng tính khí thất thường. Bình thường, nàng thích đội mũ, đeo kiếm như võ tướng. Thậm chí khi giao hoan, nàng cũng thích cương vị của phái mạnh. Nàng có một nụ cười tuyệt đẹp nhưng rất ít khi cười. Hạ Kiệt vốn là ông vua hoang dâm, hậu cung lúc nào cũng đầy mỹ nữ nhưng chỉ sủng ái mỗi người đẹp có khuôn mặt lạnh như tiền. Khi lâm triều, Muội Hỷ ngồi trên đùi Hạ Kiệt xem Hạ Kiệt tiếp kiến quần thần. Vua Kiệt suốt ngày bám lấy nàng, không lo gì chính sự…

Muội Hỷ ghi nhớ mọi lời uỷ thác dặn dò của quần thần Hữu Thi. Nàng biết rằng trước hết phải chiếm được lòng yêu thích của Hạ Kiệt, sau đó sẽ lợi dụng sắc đẹp của mình, tuỳ cơ hành động, mới có thể từng bước trả thù hắn được. Tức thì Muội Hỷ lúc nào cũng nghênh đón Hạ Kiệt. “Trăng lặn về tây liền dâng rượu, tiếng ca vừa dứt tấu không hầu” Hạ Kiệt sung sướng không sao tả xiết, từ đó càng thêm sủng ái Muội Hỷ, luôn luôn quấn quít, như keo tựa sơn, khong lúc nào rời xa nửa bước, ngày đêm yến tiệc linh đình, làm tan nát cả triều chính. Các quan đại thần đã có người khuyên can, hắn vẫn coi nhẹ như đùa, vẫn suốt ngày rượu chè vô độ, ngập chìm trong lạc thú với Muội Hỷ, đắm say mê muội.

Muội Hỷ đã dùng dao mổ trâu giết con vật nhỏ trước, nên đã rất nhẹ nhàng đạt được mục đích thứu nhất, tức là đã giành được sự yêu chiều của Hạ Kiệt, rồi bước thêm một bước mở rộng con đường “hành động”.

Tiếng chuông trên lầu đã điểm canh ba, trăng đã lặn về tây, một làn gió mát nhẹ nhàng thổi lên trong tiếgn nhạc mê say ở cung điện, đúng là du dương uyển chuyển, cảnh sắc bồng bềnh như trong tiên mộng. Thế nhưng Hạ Kiệt đâu có biết được sự phục thù và tai hoạ dang từng bước từng bước bám chặt lấy hắn…

…Đối với mình, Muội Hỷ càng có niềm tin…

Mục đích thứ hai của nàng là khiến cho Hạ Kiệt thần hồn điên đảo, u mê vô đạo, sau đó ly gián vua tôi nhà Hạ, khiến cho nhân dân phản bội rời bỏ.

Nàng bất tất phải bày mưu đặt mẹo cho Hạ Kiệt mà vẫn có thể can thiệp vào sự nghi ngờ của triều chính. Điều nàng cần làm chỉ là một động tác, một sự biểu lộ tình cảm, một câu nũng nịu ngọt ngào, cũng đủ để khiến Hạ Kiệt càng mê muội, tàn bạo, thậm chí còn đối xử điên cuồng với nhân dân của hắn. Đó mới chính là vũ khí tốt nhất để cho nàng phục thù.

Nàng càng cố gắng.

Trong cung Hạ Kiệt hơi ấm nồng thơm, rượu thịt ngổn ngang, Kiệt vương mắt say đắm đuối, tay nắm bàn tay, tự mình bắt nhịp hát theo Muội Hỷ. Chỉ thấy Muội Hỷ: Thân hình uyển chuyển, tà áo tung bay, tiếng ca réo rắt, như tấu nhạc tiên. Tay lưng mềm mại, gió nhẹ liễu rủ, một trái đào hồng, như gặp mưa ủ. Mười ngón tay xinh, như măng xuân mọc, mặt hạnh má đào, mẫu đơn chớm nở. Quả thật đã giống như “Quỳnh giao ngọc vũ thần tiên giáng, nào kém Hằng nga xuống trần gian” Hai hàng thị nữ đồng thanh hát, Kiệt vương mê mẩn, ý tình cuồng loạn, luôn miệng khen tuyệt!

_ Bay đâu, mau đem khán toạ cho mỹ nhân, thưởng rượu! – Trong lòng Kiệt giờ chỉ có một mình Muội Hỷ mà thôi.

Còn Muội hỷ thì lại không ngừng có những “ngón bài” mới khiến cho Kiệt vưong càng ngày càng mê mẩn say đắm trong cuộc sống xa hoa dâm dục. Một hôn trước mặt hôn quân Hạ kiệt xuất hiện một “võ sỹ” mũ cao áo dài, đeo kiếm dát ngọc, bước lên bái lạy, miệng tấu “Đại Vương”. Con mắt si mê của Hạ Kiệt liếc nhìn, đang định xua tay bắt hắn lùi ra, thì lại ngửi thấy một mùi hương sen thơm ngào ngạt, nghe thấy một làn âm thanh lọt vào tai rằng:

_ Thần hạ xin đại vương truyền lệnh ra khắp nước tuyển chọn các thiếu nữ vào hậu cung, để dâng đại vương hưởng dụng – Nhìn kỹ người đó hoá ra là Muội Hỷ đóng giả con trai. Chỉ thấy nàng tư chất bột phát, khí vũ hiên ngan, đi lại đứng ngồi, oai phong như hổ, quả như một đấng trượng phu trong giới nữ. Kiệt vương cười khoái trá, vỗ tay liên hồi nói.

_ Tuyệt à! Người đẹp trong bộ nhung y quả là có phong vận!- Nói rồi ôm lấy Muội Hỷ, đặt lên trên đùi.

Từ đó, lời nói và việc làm của Muội Hỷ đã trở thành chính lệnh của Kiệt vương.

Kiệt vương bắt đầu thu thập hàng loạt mỹ nhân vào cung, tăng nặng thuế má, càng thống trị nhân dân của mình một cách tàn bạo hơn, xem mạng sống của dân như cỏ rác, dân chúng sục sôi oán hận, cảnh lưu li nhà mất cửa tan…Các quan đại thần hễ ai can gián tai hoạ ập đến liền, dân chúng như sống trong nước sôi lửa bỏng.

Sách sử ghi rằng: “Muội Hỷ hữu sủng”, .. Kiệt “trí Muội Hỷ ư tất thượng, thính dụng kỳ ngôn, hỗn loạn thất đạo” (Muội Hỷ được cưng chiều, Kiệt đặt Muội Hỷ lên đùi nghe dùng lời nói của nàng, u mê dâm loạn, mất đạo làm vua) chính là nói về thực sử trên.

Mục đích bước thứ hai của Muội Hỷ đã đạt được…

Sau khi Y Doãn được Thang mời đến, Thang lập tức đem Y Doãn hiên dâng thiên tử nước Hạ là Kiệt vương. Thế nhưgn Kiệt là một tên hoang dâm vô đạo, lúc này chỉ biết uống rượu hành lạc nghe tin sàm ngôn, căn bản không cần dùng đến kẻ sĩ hiền tài. Y Doãn không đc tin dùng lại trở về bên cạnh vua Thang. Điều này có thể nói rằng: “Hiền thần một dạ cầu minh sĩ, bạo chúa hôn quân mất người tài”.

Thể theo “yêu cầu” của Muội Hỷ, Kiệt vương xây dựng cung điện nguy nga, trưng tập nô lệ, dân phu, ra kỳ hạn nghiêm ngặt, nếu không sẽ chặt đầu. Dân chúng nước Hạ càng khỏ đau vô hạn, cuối cùng đã xây xong được một lâu đài đặt tên là “Hạ đài”. Kiệt vương liền ngày đêm cùng Muội Hỷ ở đó tìm thú vui hành lạc. Dân nước Hạ không chịu nổi cảnh sưu cao thuế nặng, chính sách bạo ngược của Kiệt vương, đã bỏ sang nước khác rất nhiều. Các bậc trung thần thấy thế, lòng như lửa đốt.

Một hôm, đại thần Quan Long Phùng thực sự không chịu đựng nổi, liều chết xông vào Hạ đài của Kiệt vương khổ sở khuyên can rằng:

_ Bệ hạ đam mê tửu sắc, tìm đòi kẻ ca hay múa đẹp, hoang dâm xa xỉ vô độ, đuổi bỏ kẻ hiền tài thế này, thì mất nước đến nơi rồi! Xin đại vương hãy trừ bỏ hết bọn tiểu nhân sàm nịnh, tránh xa gái đẹp, giữ vững pháp luật kỷ cương, để yên định lòng dân mới phải!

Muội Hỷ nghe lời liền quỳ xuống trước mặt Hạ Kiệt, ấp úng thưa rằng:

_ Xin đại vương tha thứ tội cho dân nữ

Kiệt Vương đã say tới độ mơ mơ màng màng, nghe thấy lời thỏ thẻ của Muội Hỷ, nhìn thấy là nét mặt như hoa lê điểm mưa, liền đập bàn giận dữ quát mắng Quan Long Phùng:

_ Gớm thay quân thất phu! Dám tới đây phá hoại hứng thú trong sạch của ta với mỹ nhân! Bay đâu! Lôi hắn ra chặt đầu bêu trước dân chúng! – Đồng thời vội vàng dìu Muội Hỷ đứng dậy nói – Mỹ nhân có tội chi đâu? Tên thất phu này quả thạt là đáng ghét. Ta sẽ truyền lệnh xuống, nếu kẻ nào còn dám ngo nghe ở đầu lưỡi, sẽ chém!

Một bên là trung thần giãy giụa chửi rủa, một bên là nụ cười lạnh lùng của Muội Hỷ, Kiệt vương đã say đổ trên mặt bàn…

Lúc này những kẻ gian nịnh cầm quyền chính, kẻ có lòng trung bị gạt ra xa ngoài ngàn dặm. Thương Thang ngay thẳng lại cửu người tới điếu viếng Quang Long Phùng. Kiệt vương tức không chịu được đã bắt Thang nhốt ở Hạ đài, Khi ông được thả ra liền mất hết niềm tin đối với bạo quân Hạ Kiệt. Về tới đất Thương ông liền kéo lên ngọn cờ phản kháng chính sách tàn bạo của nhà Hạ.

Một hôm tự tay Y Doãn làm rất nhiều món ăn thượng hảo đưa tới trước mặt Thang, Thang khen ngợi không ngớt: Y Doãn lợi dụng thời cơ đề xuất với Thang toàn bộ kế hoạch của mình, ông nói:

_ Nếu muốn trừ bỏ chính sách tàn bạo của Kiệt giành lại thiên hạ thì cần phải cso những món ăn ngon hơn thế này mới đc. Xin ngài cho phép tôi vào làm nội gián ở trong cung Hạ Kiệt, chờ thời cơ giúp ngài giành lại nghiệp lớn.

Tức thì Y Doãn giả vờ chạy trốn, Thang đích thân đuổi theo, hơn thế còn bắn Y Doãn bị thương. Từ đó Y Doãn được Hạ Kiệt tin dùng, vào nấu bếp ở trong cung. Dựa vào tay nghề nấu bếp giỏi, Y Doãn được gần gũi với Hạ Kiệt và Muội Hỷ. Việc đó đã khiến Muội Hỷ biết được Y Doãn là người bí mật của Thang cử đến.

Một kế hoạch mới nảy sinh trong đầu Muội Hỷ. Đó chính là “bắt tay với Y Doãn, giúp Thang trừ Hạ Kiệt…”

Muội Hỷ dùng sắc đẹp của mình hoàn toàn khống chế được Hạ Kiệt, khiến hắn phải nghe và làm theo ý muốn của nàng. Sau khi Muội Hỷ định xong kế hoạch liên hiệp diệt Hạ cùng với Y Doãn, liền thỉnh cầu với Hạ Kiệt rằng:

_ Tâu đại vương, thiếp nghe nói tên đầu bếp Y Doãn là tay làm thức ăn cừ, thiếp muốn nhờ nó dạy cho cách nấu ăn để tự làm thức ăn cho đại vương, để tỏ lòng của thiếp.

Hạ Kiệt nghe vậy mừng lắm, nói:

_ Người đẹp quả là suy nghĩ rất chu đáo!

Muội Hỷ gặp mặt Y Doãn, họ lấy viêc học làm món ăn để che đậy, bắt đầu kế hoạch lớn diệt Hạ của họ. Họ ước định rằng: Muội Hỷ tiếp tục dùng sắc đẹp của mình để mê hoặc Hạ Kiệt, tiến thêm một bước khiến cho hắn thống trị dân nước Hạ càng hung tàn bạo ngược hơn, triều chính của hắn rối loạn hơn. Y Doãn chủ yếu tìm hiểu tình hình nhà Hạ qua Muội Hỷ kịp thời báo cho Thang biết, giúp Thang diệt Hạ.

Những cung thất, lâu đài của Hạ Kiệt từng cái một đã được xây dựng nên. Các hiền thần về cơ bản không có cách nào gặp được Kiệt vương. Sự khổ sở của dân chúng càng thêm sâu nặng. Thế mà các cuộc yến tiệc ca múa của Muội Hỷ với Kiệt vương vẫn cứ suốt ngày suốt đêm không dứt, quả đúng là “Kiệt vương vô đạo mê hành lạc, sớm tối dâm ô mãi chẳng ngừng, dưỡng thành bạo ngược nhân nghĩa hết, bóp nghẹt dân đen vạn chúng sầu”

Muội Hỷ từng bước một đã dần đạt được ý nguyện của mình. Đôi lúc tiêu cho tuổi xuân, nàng tự hỏi mình làm như thế thì có công hay có tôi. Nàng cũng rất nghi ngờ khó hiểu.

Y Doãn từ trong miệng Muội Hỷ đã tìm hiểu được chính xác mọi tình hình quân đội, bố phòng, thực lực… của nước Hạ, đã năm lần bí mật trở về đất Thương báo cáo cho Thang biết. Thang đã vô cùng tán thưởng Y Doãn.

Sự hoang dâm vô độ của thiên tử, sự hung tàn bạo ngược của triều chính đã khiến cho thần dân nước Hạ đi vào con đường chét chóc chạy trốn, không sao chịu đựng nổi. Thế nhưng Kiệt vẫn cuồng vọng cho rằng: “Sự thống trị của ta sẽ như mặt trời trên không, trường tồn vĩnh cửu” Người dân nước Hạ phẫn nộ nguyền rủa hắn rằng “Ngươi là mặt trời đáng hận! Bao giờ nưgời mới chết đi. Ta thề sẽ cùng ngươi đi vào cõi chết”.

Thiên hạ đại loạn, các nước chư hầu đều kéo cờ nổi dậy. Muội Hỷ với Y Doãn cảm thấy thời cơ diệt Hạ đã chín muồi, họ nghĩ: Làm sao để cso thể khiến cho lực lượng của Thương Thang lớn mạnh hơn, làm sao có thể thống lĩnh được đại quân tiêu diệt được Hạ? Muội Hỷ đã nghĩ ra được một mẹo, nàng nói với Y Doãn rằng:

_ Chúng ta phải loan truyền đi một câu đồng dao, nói rằng Hạ Kiệt đã từng nằm mộng, mộng thấy ở phương tây có một mặt trời ở phương đông lại xuất hiện một mặt trời, hai mặt trời tranh đấu với nhau, mặt trời ở phương đông thắng (Thương ở phương Đông của Hạ). Mặt trời ở phương tây đã rơi xuống. Như vậy thì mới có thể khiến các chư hầu trong thiên hạ quy tụ về Thang, lại có thể khiến cho người Thang tin rằng họ nhất định sẽ thắng!

Y Doãn khen hay rối rít. Tức thì ngày hôm sau, các nước chư hầu của Hạ liền nhận được tin này, ai cũng tin là đúng nên càng lan truyền ra khắp nơi.

Sau đó, thiên hạ đã có hơn 40 nước quy thuộc vào Thương Thang. Y Doãn cũng chạy vè đất nước Thương phò tá Thang. Thương Thang lập tức kẻ ra mọi điều tội trạng của Kiệt vương, phát lời “Thang thệ”, cử đại binh, dẫn các lộ chư hầu kéo đi diệt Hạ Kiệt. Do Thang thuận ý dân, được lòng dân lại có Y Doãn hết lòng phò trợ, cộng thêm sự cung cấp tình báo của Muội Hỷ khiến cho đại quân Thang thế mạnh như phá trúc, đánh thẳng tới kinh thành nhà Hạ. Kiệt vương vẫn còn đang yến tiệc hành lạc với Muội Hỷ, khi những mũi kiếm sáng quắc chỉ thẳng vào KIệt, Kiệt mới cảm thấy “Mặt trời của mình đã rơi xuống thật rồi!” Muội Hỷ lẩm bẩm nói một mình:

_ Ta đã thành công rồi! Ta đã thành công rồi!

Hạ Kiệt và Muội Hỷ bị dẫn tới trước mặt Thang và các vị chư hầu.

Đối mặt với Hạ Kiệt và Muội Hỷ, Thang nhận thấy một sự đối lập trái ngược vô cùng: Một bộ mặt hung tàn với một thân hình diễm lệ. Vị quân vương vĩ đại này như đã định sẵn quyết tâm, chỉ thẳng vào mặt Hạ Kiệt:

_ Hôn quân! Ngươi hoang dâm vô độ, yêu chiều Muội Hỷ, giết hại hiền thần, đày đoạ muôn dân, khiến nước đại loạn. Đó là tội ác của ngươi. Ngươi phải bêu đầu thị chúng. Nghĩ lại tình quân thần, ta tha mạng chó của ngươi. Bay đâu, đem tên hôn quân và đứa yêu phụ làm bại hoại cương thường này đi đày ở núi Nam Sào, vĩnh viễn không được tha về!

Sự cố gắng của mình đã làm tăng nhanh thêm sự diệt vong của nhà Hạ, đối mặt với một vận mệnh phải đi đày trong lòng Muội Hỷ lấy làm trống trải, căm thù – đau khổ của nhân dân – đi đày, đây chính là kết cục của đời mình ư? Lỗi tại ai, một cô gái yếu đuối có thể làm được việc gì để trả thù?

Trước một nàng Muội Hỷ có công lao to lớn, Thang đã quyết định bắt nàng phải đi đày, đó là vì sợ một bi kịch mà mình không chống đỡ được, sự dẫn dụ mê hoặc để rồi bước theo dấu chân của Hạ Kiệt, hay là thật sự muốn đặt cơ sở cho lễ giáo cương thường, lịch sử cũng chưa hề kiểm chứng.

Khi Muội Hỷ bị binh lính kéo đi, nàng như khóc như than, hình ảnh mảnh mai vất vả đi đường xa đã ghi lại ấn tượng không thể mờ xa trong óc Thang…

Các lộ chư hầu tiến hành đại hội mừng công to lớn, Thang nhất định không chịu ngồi trên ghế thủ linh, tất cả mọi người tranh nhau quỳ xuống đồng thanh hô to:

_ Kính mời vua Thang hiền đức lên làm thiên tử của chúng tôi!

Thế rồi Thang đã tức vị, lập nên trìều nhà Thương.

Sau một năm, Thang đã xây dựng kinh đô hùng vĩ ở Hào Thành. Khi mọi người nâng cốc chúc mừng phẩm đức cao thượng của vua Thang trong bữa tiệc chúc mừng kinh đô mới linh đình rượu thịt, thì ở trong ngôi nhà lạnh lẽo dưới chân núi Nam Sào, nàng Muội Hỷ tuyệt thế giai nhân đã đau khổ qua đời…

Trong dân gian đến nay vẫn còn truyền tai nhau hai câu chuyện nổi tiếng về nàng Muội Hỷ. Hai câu chuyện này được vắn tắt như sau:

Chuyện thứ nhất: Muội Hỷ tuy rất đẹp nhưng từ sáng đến tối không hề có một nụ cười, chỉ khi nghe tiếng xé lụa mới lộ vẻ tươi cười nên vua Kiệt đã hạ lệnh mỗi ngày chuyển một số lớn lụa đến để xé cho nàng nghe.

Chuyên thứ hai: Dù sống trong cung điện nguy nga nhưng Muội Hỷ vẫn chưa bằng lòng. Nàng bắt vua Kiệt xây cho 1 cung điện mới nguy nga tráng lệ hơn. Ở trước cung điện xây 1 cái đài cao bằng ngọc gọi là Dao đài để ngắm phong cảnh “tửu trì” (ao rượu). Tửu trì rộng lớn đến mức có thể đi thuyền ra ngắm cảnh. Bả rượu dùng để đắp 1 con đê bao quanh có chu vi 10 dặm. Trên đê bả rượu có khoảng 3000 trai gái đứng chầu trực sẵn sàng đợi lệnh. Trên đài cao đặt mấy chiếc trống lệnh. Hạ Kiệt xuống lệnh, tiếng trống vanh trời, 3000 người theo tiếng trống lệnh, nhoài ngời ra như kiểu trâu uống nước, mông chổng lên trời, thò cổ chúc đầu xuống tửu trì uống rượu. Cảnh tượng đó khiến Muội Hỷ và Hạ Kiệt ha hả cười. Các đại thần can ngăn vua Kiệt như Quan Long Bàng đều bị xử chết.

Đối với dân nước Hữu Thi và cả Thang, nàng là công thần. Nhưng đối với nhân dân và cả lịch sử, nàng lại là tội thần. Công tội này nên xét như thế nào? Nguyên nhân là vì đâu?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN