Sở Nghiêu Nghiêu nhìn chằm chằm sương mù màu đen dày đặc từ rừng cây cuồn cuộn điên cuồng đến, ma triều cứ như vậy không có dấu hiệu mà bạo phát, trách không được đám ma tu kia chạy nhanh như thế.
Mưa vẫn đang rơi, Mộc Thiên Hồng thậm chí không có thời gian bi thương.
Vẻ mặt hắn ngưng trọng quay đầu nhìn thoáng qua ma khí, không dám do dự lâu, cúi người cầm tay nắm xe đẩy muốn đẩy về hướng ngược lại đi trốn.
Đúng lúc đó, giữa sương đen lóe lên chút kim quang, tiếp đó kim quang này nhanh chóng phóng đại, trong nháy mắt từ trong sương mù dày đặc phóng tới, biến thành một bóng người.
Đó là một thiếu niên mặc bạch y, tay cầm một cây phất trần, theo động tác của hắn, ống tay áo có tơ vàng di động, chính là Lý Từ Tuyết.
“Đã nói không muốn cứu sao còn gặp lại!” Hắn thầm mắng trong miệng, vừa rơi xuống đất liền bước nhanh đuổi theo Mộc Thiên Hồng, giọng nói lo lắng: “Còn đẩy xe gì nữa, ôm lấy máy đứa bé chạy nhanh lên!”
Hắn nói xong lại trực tiếp bế bé trai còn bọc ở trong tã lót lên, đang chuẩn bị tiếp tục chạy trốn vừa quay đầu đã nhìn thấy Mộc Thiên Hồng mặt mờ mịt nhìn hắn, vì thế nhanh chóng tự giới thiệu: “Tại hạ là nhị cung chủ Thánh Đạo Cung Lý Từ Tuyết, chạy nhanh lên.”
Dứt lời, mũi chân hắn nhón lên, cả người liền chạy như bay đứng ở trên ngọn cây, vừa quay đầu lại phát hiện Mộc Thiên Hồng vẫn không nhúc nhích.
Hắn kéo tay bé gái, nhưng bé gái lại ôm chặt Tạ Lăng Ca, chết cũng không buông tay.
Con bé vừa khóc vừa kéo góc áo Mộc Thiên Hồng: “Cha, đừng bỏ lại nương ở đây một mình, nương chỉ ngủ thôi…”
Lý Từ Tuyết lại nóng nảy: “Mộc đạo hữu còn kéo dài cái gì! Người chết như đèn tắt, chẳng qua chỉ là một túi da mà thôi!”
Hắn vung phất trần trong tay, phất trần màu trắng nháy mắt phóng to, không để ý bé gái gào khóc, bọc cả Mộc Thiên Hồng lẫn bé gái đưa lên không trung.
Cùng lúc đó, ma khí bừng lên nuốt chửng rừng cây phía dưới.
Sương mù nháy mắt trèo lên khuôn mặt trắng nõn của Tạ Lăng Ca, trong chớp mắt, bóng dáng của nàng liền hoàn toàn biến mất bên trong ma khí.
Hết thảy đều biến mất, không để lại một chút dấu vết nào.
Bé gái không ngừng vươn tay ra bắt, lại không bắt được gì, Mộc Thiên Hồng thống khổ nhắm mắt lại.
Tốc độ chạy trốn của Lý Từ Tuyết cực nhanh, thân hình chốc lát liền biến mất ở chân trời.
Sở Nghiêu Nghiêu vẫn đứng tại chỗ có chút sững sờ, trong lòng nàng không thể ức chế chua xót nhàn nhạt, sinh ly tử biệt là thương tâm nhất.
Nàng đương nhiên nhìn ra nàng những thứ hiện tại nàng thấy cũng không phải đang xảy ra, mà nàng giống như đang tiến vào trong ảo cảnh, ký ức của ai đó, những thứ kia không thể thương tổn nàng, nàng cũng không thể trò chuyện với người ở đây, nàng không thể gây ảnh hưởng với những việc đã xảy ra.
Nhưng mà, nếu là cảnh tượng trong quá khứ, thì tại sao nàng có thể trò chuyện cùng Lý Từ Tuyết? Hơn nữa, nếu như cảnh tượng này đến từ Tạ Lâm Nghiễn, thì tại sao hắn có thể nhìn thấy chuyện xảy ra trước khi hắn chào đời.
Sở Nghiêu Nghiêu nhấc chân đi về hướng Lý Từ Tuyết rời đi, đi tới đi lui, cảnh sắc xung quanh đột nhiên thay đổi nhanh chóng, biến thành một tiểu viện đơn sơ ở nông gia.
Tiểu viện được bao quanh bằng hàng rào gỗ.
Nàng nhìn vào trong tiểu viện thì nhìn thấy Lý Từ Tuyết và Mộc Thiên Hồng đang đứng ở bên trong sân.
Mộc Thiên Hồng đã thay quần áo, nhìn không còn chật vật như trước.
Sau khi chỉnh trang sạch sẽ, có thể thấy rõ ngũ quan của Mộc Thiên Hồng rất anh tuấn, nếu đứng cùng Tạ Lăng Ca thì đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Hắn nâng tay ôm quyền, hướng Lý Từ Tuyết đứng ở đối diện hắn nói lời cảm tạ: “Đa tạ đạo trưởng xuất thủ tương trợ.”
Trong ngực Lý Từ Tuyết ôm một đứa trẻ, hắn thỉnh thoảng còn lấy tay trêu đùa bé trai, bé trai bị hắn chọc cười khanh khách.
Hắn nghe vậy, ngước mắt nhìn về phía Mộc Thiên Hồng, lắc đầu nói: “Đứa nhỏ này trời sinh kiếm cốt, chính là kiếm đạo thiên tài ngàn năm khó gặp, số mệnh chú định sẽ là đồ đệ của ta.”
Mộc Thiên Hồng có chút kinh hỉ: “Đạo trưởng nguyện ý nhận thằng bé làm đồ đệ? Trước đây rất nhiều môn phái tránh né chúng ta còn không kịp.”
Lý Từ Tuyết nhìn thấu ý nghĩ của Mộc Thiên Hồng, trấn an hắn: “Ngươi không cần lo lắng những ma tu kia trả thù các ngươi, ma triều lần này bùng nổ, Cực Kì Vực bị ảnh hưởng trầm trọng nhất.
Bọn họ gần trăm năm sẽ không rảnh rỗi mà đến gây sự với các ngươi, về phần trăm năm sau…” Lý Từ Tuyết cười một tiếng: “Bọn họ đã không còn năng lực gây sự với các ngươi.
Huống hồ, Thánh Đạo Cung chỉ tuân theo thiên đạo, cũng không phải nơi sợ phiền toái.”
Lý Từ Tuyết lại dùng tay nhéo má bé trai, nói tiếp: “Có điều tạm thời ta sẽ không mang đứa nhỏ này đi, hắn còn có chút trần duyên chưa dứt, hiện tại nhập môn hạ của ta thì không đúng lúc.”
“Vậy…! Phải chờ tới khi nào, Mộc mỗ đến thời điểm thích hợp sẽ đích thân đưa đứa nhỏ này đến Thánh Đạo Cung bái sư.” Mộc Thiên Hồng cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Lý Từ Tuyết lại thản nhiên cười, hắn trả đứa bé cho Mộc Thiên Hồng, một tay vung nhẹ phất trần khoát lên trên khuỷu tay của mình, một tay còn lại để đứng ở trước ngực, hơi cúi người với Mộc Thiên Hồng theo tiêu chuẩn đạo lễ: “Duyên phận đến, ta sẽ tìm đến, Mộc đạo hữu không cần quá lo lắng.”
“Sau ma triều, còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, ta không tiện ở lại đây lâu.”
Hắn lại hơi khom người: “Mộc đạo hữu, tạm biệt.”.
Truyện Tiên Hiệp
Mộc Thiên Hồng cũng ôm quyền với Lý Từ Tuyết, đưa mắt nhìn hắn rời tiểu viện.
Sở Nghiêu Nghiêu vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, thấy Lý Từ Tuyết đi ra, nhanh chóng đuổi theo gọi hắn: “Lý Từ Tuyết! Lý đạo trưởng!”
Lý Từ Tuyết nghe tiếng, bước chân chậm rãi dừng lại, quay đầu lại nhìn, hắn cong môi, đột nhiên lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Sở Nghiêu Nghiêu thầm vui vẻ, quả nhiên hắn thấy được mình.
“Lý đạo trưởng, ta muốn hỏi ngươi một chút…”
Không đợi nàng nói xong, Lý Từ Tuyết lại quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi, vừa nói: “Trong mệnh có thì cuối cùng tu thành, trong mệnh không thì đừng có cưỡng cầu, trăng tròn rồi trăng khuyết, họa phúc rất rõ ràng, trời sớm đã định trước, há muốn chạy trốn thì có thể chạy thoát, đây là mệnh! Có người nào có thể đấu tranh với vận mệnh đây?”
Nói xong lời cuối cùng, hắn lắc đầu bất đắc dĩ, vẻ mặt lại mang dáng vẻ già dặn không phù hợp với cái tuổi này của hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu nghe không hiểu lời hắn nói, nàng bước nhah chân đuổi theo Lý Từ Tuyết, thiếu niên rõ ràng đi rất chậm nhưng dù nàng có đuổi thế nào cũng không kịp.
“Lý đạo trưởng, lời ngươi nói là có ý gì? Ngươi đợi ta!”
Nàng gắng sức đuổi theo thật lâu, cảnh vật xoay chuyển, nàng vừa quay đầu lại không thấy Lý Từ Tuyết đâu..