Bờ ruộng phía trước mơ hồ truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ, nhìn ra xa là vài đứa trẻ.
Sở Nghiêu Nghiêu từng bước đến gần, chỉ nhìn thấy một bé trai cùng một bé gái đang bị một đám trẻ con lớn hơn bắt nạt.
Tuổi bé gái khá lớn, bé trai thì trông tầm năm, sáu tuổi.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn trong chốc lát, mới nhận ra đây là Tạ Lâm Nghiễn và Mộc Lưu Vân, bọn họ đã lớn hơn, nàng vẫn còn trong ảo cảnh.
Bé trai năm sau tuổi mặc y phục rách rưới, khuôn mặt đã có chút giống Tạ Lâm Nghiễn, nhưng kỳ thật hiện tại hắn giống Tạ Lăng Ca hơn.
Một đứa bé đạp vào ngực Tạ Lâm Nghiễn, làm hắn ngã lăn trên mặt đất, y phục của hắn lập tức có thêm một dấu chân.
Đứa bé kia lớn tiếng cười nhạo hắn: “Ngươi là đồ tà vật! Đồ không có mẫu thân, y phục cũng rách rưới!”
Bọn họ cười ha hả, đấm đá tỷ đệ Tạ Lâm Nghiễn.
Tạ Lâm Nghiễn dùng hết sức che chắn trước mặt Mộc Lưu Vân, nắm thật chặt nắm đấm: “Các ngươi không được đánh tỷ tỷ ta!”
Mộc Lưu Vân trầm mặc ở sau hắn, tùy ý những người đó đánh chửi bọn họ, không phản kháng cũng không lên tiếng.
Về sau, mấy đứa trẻ đó mệt mỏi, lại mắng bọn họ vài câu, liền lục đục rời đi.
Trên mặt, trên người bé trai đều đọng máu, hắn quay đầu nhìn bé gái ở sau lưng, dùng giọng nói non nớt hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Nhưng ngay sau đó, Mộc Lưu Vân luôn được hắn bảo vệ ở sau lưng lại dùng sức đẩy hắn ra, làm hắn ngã trên mặt đất.
“Tỷ tỷ.” Bé trai ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía Mộc Lưu Vân.
Mộc Lưu Vân khoảng mười tuổi, cao hơn bé trai một cái đầu, nàng lạnh lùng nhìn Tạ Lâm Nghiễn, hốc mắt hơi đỏ, trong ánh mắt nồng đậm hận ý.
“Đừng có gọi ta là tỷ tỷ!” Nàng hung tợn trừng hắn.
Bé trai chậm rãi bò dậy, cẩn thận từng li từng tí nâng tay lên, nắm lấy vạt áo bé gái: “Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tỷ.”
Giọng nói của hắn non nớt mà kiên định, tuy là lời nói của một đứa trẻ nhưng lại có thể cảm nhận được hắn nghiêm túc nói ra.
“Bốp” một tiếng giòn vang, dưới ánh mắt ngạc nhiên của bé trai, bé gái hung hăng tát cho hắn một cái, làm nửa mặt hắn đỏ rần.
“Tỷ tỷ…” Hốc mắt hắn cũng đỏ, rõ ràng vừa nãy bị nhiều người như vậy bắt nạt hắn cũng không khóc, nhưng bây giờ cuối cùng cũng không nhịn được.
Từng giọt nước mắt từ khóe mắt hắn trượt xuống.
Bé gái cũng khóc, nàng nghẹn ngào quát: “Bọn họ nói sai gì chứ? Không phải sẽ mang đến tai ương sao? Nếu không phải ngươi, nương cũng sẽ không chết!”
“Nếu không phải ngươi, ta cũng sẽ không bị mắng là không có mẫu thân!” Nàng liên tục thút thít: “Nếu không phải ngươi, ta cũng có nương may quần áo cho ta, nấu cơm cho ta…”
Nàng dùng sức đẩy bé trai té xuống, liền xoay người chạy đi.
Đọc tr????yệ???? hay tại ﹟ TrUmTr????y ệ????.???????? ﹟
Bé trai ngồi dưới đất khóc nức nở, hắn dùng mu bàn tay lau nước mắt trên má: “…!Nhưng ta cũng muốn có nương.”
“Trước giờ ta chưa từng gặp nương…”
“Tỷ tỷ, ta chỉ là muốn bảo vệ tủ…!Tỷ là tỷ tỷ của ta…” Bé trai chậm rãi bò dậy, vừa khóc vừa đi về phía xa xa.
Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng theo sát hắn, hắn đi rất chậm, nhưng dù có thế nào nàng cũng đuổi không kịp, chỉ có thể nhìn hắn càng ngày càng xa.
Bước tiếp, cảnh tượng đột nhiên lại thay đổi, trong nháy mắt liền từ ban ngày chìm vào đêm tối.
Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt nhìn quanh, phát hiện mình lại đứng ở tiểu viện tử đó.
Nàng lại nhìn về phía trước, thấy cửa viện đứng một người.
Là bóng lưng của một thiếu niên, hắn cứng ngắc đứng ở đó, tay đặt hờ trên cửa dường như đang do dự có nên đẩy vào hay không.
Sở Nghiêu Nghiêu đến gần mới nhận ra, người kia là Tạ Lâm Nghiễn, trông hắn tầm mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày đã rõ nét, vóc dáng cũng cao lên, trên người vẫn mặc vải thô, bên trên chắp vá, đường khâu chắc chắn lại tinh tế.
Dáng vẻ hắn lúc này rất giống Tạ Lâm Nghiễn mà Sở Nghiêu Nghiêu biết, nhưng non nớt ngây ngô hơn, còn có chút quật cường, không giống Tạ ma đầu ung dung thanh lãnh.
Cho dù mặc y phục thấp kém nhất cũng che không được hào quang.
Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được muốn vỗ vai hắn, tay lại xuyên qua người hắn, nàng không thể chạm vào Tạ Lâm Nghiễn.
“Cót két” một tiếng, hắn cuối cùng cũng đẩy cửa, bước chân nặng nề đi vào.
Người trong viện tử bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt đầy ngạc nhiên nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu lúc này mới chú ý tới cảnh tượng trong viện tử, vừa thấy nàng liền giật mình.
Giữa sân có một nam nhân trung niên ngồi gù lưng, nam nhân trông tiều tụy, cả người trên dưới gầy đến tìm không ra chút thịt, sắc mặt vàng như nến, làn da khô quắt, giống như một bộ xương khô không có linh hồn.
Nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn có thể từ ngũ quan hắn nhìn ra, hắn là phụ thân của Mộc Lưu Vân và Tạ Lâm Nghiễn, Mộc Thiên Hồng.
Sao hắn lại biến thành như vậy?
Đáng sợ nhất là, hắn lúc này đang ngồi ở trên mặt đất điên cuồng gặm một khối máu thịt mơ hồ.
Bởi vì ăn được quá vồ vập, cả khuôn mặt hắn đều dính máu và thịt vụn, khiến cho mặt hắn trông cực kỳ dữ tợn.
Ở bên cạnh hắn có một khối thi thể hoàn toàn biến dạng, trên thi thể đầy vết cắn xé, máu chảy khắp nơi.
Sau khi Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thấy thi thể kia, nháy mắt liền liên tưởng đến những thi thể nàng và Lý Từ Tuyết gặp ở trong thôn trang kia, so với khối thi thể trước mắt không thể nói không có tương quan, mà phải nói giống nhau như đúc.
Nam nhân ngồi dưới đất, nhìn thiếu nuên đẩy cửa vào, ánh mắt hắn chợt lóe lên hoảng hốt, sau lại chuyển thành áy náy, xấu hổ và giận dữ, cuối cùng biến thành ác độc oán hận.
Ánh mắt hắn hung tợn nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn, trong bóng đêm cơ hồ nổi lên màu xanh lục.
Yết hầu thiếu niên hơi chuyển động, cuối cùng mở miệng: “Phụ thân, chúng ta đi gặp đại phu đi.”
Giọng của hắn khàn khàn, là đặc trưng của tuổi dậy thì, cũng không khó nghe.
Nam nhân chậm rãi đứng lên, thịt vụn và máu từ trên tay hắn rớt xuống, hắn đi tới trước mặt Tạ Lâm Nghiễn, lạnh giọng hỏi: “Gặp đại phu?”
Thiếu niên nắm chặt quyền, trầm mặc.
Nam nhân đột nhiên nâng tay lên tát lên mặt thiếu niên, cái tát này rất mạnh, khoé môi thiếu niên nháy mắt liền rỉ máu.
Giọng hắn tàn nhẫn: “Ngươi là đồ tà vật! Cái thứ sao chổi xui xẻo! Ai cho phép ngươi nói chuyện với ta như vậy!”
Dứt lời, hắn đá vào đầu gối thiếu niên, thiếu niên bị hắn đạp phải quỳ gối xuống đất.
Nam nhân nhặt trường kiếm bị ném xuống đất lên, để nguyên vỏ, giống như gậy gộc quất lên người thiếu niên.
“Cái đồ tà vật! Vì sao ngươi còn sống? Vì sao ngươi không chết đi?” Hắn vừa đánh vừa mắng, tay không chút lưu tình.
Thiếu niên quỳ trên mặt đất, cúi đầu, không phản kháng, cũng không kêu một tiếng, tùy ý nam nhân đánh hắn.
Vết máu nhiễm đỏ quần áo của hắn, vỏ kiếm mạnh đập vào thái dương hắn, máu tươi nháy mắt chảy ra, hắn vẫn mím môi, không phát ra một tiếng.
“Vì sao ngươi còn không chết đi? Vì sao ngươi không chết đi! Cái đồ tà vật! Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi!” Tâm tình của nam nhân càng ngày càng mất khống chế, đột nhiên cầm chuôi kiếm rút kiếm ra, chém về phía Tạ Lâm Nghiễn.
Hắn vẫn không trốn, chỉ nhắm hai mắt lại.
Lúc lưỡi kiếm sắp bổ lên người hắn thì sau lưng nam nhân đột nhiên có một người xông ra, nàng ôm ngang Mộc Thiên Hồng, khó khăn lắm mới ngăn cản được một kiếm này.
Người tới là Mộc Lưu Vân.
Chính xác ra, nàng ta vẫn luôn trốn ở gần đó, cho đến nhìn thấy nam nhân thật sự muốn ra tay giết Tạ Lâm Nghiễn mới lao tới ngăn cản.
Mộc Thiên Hồng đẩy mạnh, trực tiếp đẩy ngã Mộc Lưu Vân, ánh mắt của hắn giống như rắn độc, quát: “Cút đi!!”
Dứt lời, nam nhân lại nâng kiếm của mình lên, tiếp tục chém Tạ Lâm Nghiễn đang quỳ trước mặt.
Ngay sau đó, Mộc Lưu Vân liền chắn trước người hắn, lưỡi kiếm sắc bén nháy mắt đâm vào sau lưng nàng, lập tức máu tươi đầm đìa.
Đồng tử của Tạ Lâm Nghiễn hơi co lại, ngước mắt nhìn thẳng Mộc Lưu Vân.
Mộc Lưu Vân không để ý tới hắn, nàng quay lại lạnh lùng nói với Mộc Thiên Hồng: “Phụ thân! Người đang làm cái gì? Người quên nương rồi sao!?”
Nam nhân nghe thấy nhắc tới cái xưng hô này, đột nhiên càng thêm kích động: “Nếu như không có các ngươi! Nếu không có các ngươi sao nàng lại chết! Sao chổi xui xẻo! Tà vật! Ta đánh chết các ngươi!”
Giọng nam nhân khàn khàn, càng mắng càng khó nghe, hắn lại nâng lên kiếm muốn đâm Tạ Lâm Nghiễn.
“Phụ thân! Nương sẽ không muốn nhìn thấy người như bây giờ!” Mộc Lưu Vân đỏ vành mắt.
“Đệ đệ cùng họ với nương, là nương đặt tên cho hắn.
Trước khi chết nương đã nói, bà ấy muốn thấy chúng ta sống vui vẻ chứ không phải sống trong thù hận! Phụ thân, người muốn vi phạm nguyện vọng của nương sao?” Tay Mộc Thiên Hồng cuối cùng cũng dừng lại, hắn mờ mịt nhìn kiếm trong tay mình.
“Lăng Ca, Lăng Ca…” Hắn lầm bầm cái tên này, đáy mắt đột nhiên chợt lóe lên thanh tỉnh.
Kiếm từ trong tay hắn rơi leng keng xuống đất, Mộc Thiên Hồng rốt cuộc ý thức được mình làm cái gì, hắn nhìn tay mình, nhìn vết máu trên tay, nhìn hai đứa con bị hắn đánh quỳ trên mặt đất.
“Ta đã làm cái gì?” Trong mắt hắn chợt lóe lên áy náy, hối hận, đột nhiên quỳ gối xuống đất gào khóc.
“Lăng Ca, Lăng Ca, ta đã làm cái gì! Sao ta lại biến thành cái dạng này!?”
Tạ Lâm Nghiễn chống đất đứng dậy, trên người của hắn đầy vết thương, khóe môi và trán đều là vết bầm và vết máu.
Hắn lảo đảo đưa tay ra với Mộc Lưu Vân.
Mộc Lưu Vân nhìn bàn tay của hắn, có chút giãy giụa, nhưng ngay sau đó, nàng vẫn là hung hăng gạt tay Tạ Lâm Nghiễn, tự mình đứng lên, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Sở Nghiêu Nghiêu ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ giật mình bụm miệng.
Vì sao lại như vậy, Mộc Thiên Hồng vì sao biến thành cái dạng này? Vì sao lại như vậy…
Tạ Lâm Nghiễn yên lặng đứng ở đó, vết thương đầy người khiến hắn trông tang thương mệt mỏi, mang theo đau thương không thuộc về cái tuổi này.
“Tạ Lâm Nghiễn…” Cho dù biết Tạ Lâm Nghiễn không nghe được, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn nhịn không được gọi tên của hắn.
Nàng vươn tay, năm ngón tay lại xuyên qua người hắn.
Nàng căn bản không tưởng tượng nổi, nam tần nam chính lại có một tuổi thơ như vậy.
Một loại chua xót không thể nói bằng lời từ đáy lòng nàng nổi lên.
Nếu có thể, nàng thật sự muốn ở thời điểm này ôm hắn một cái, nói cho hắn biết, không sao hết, mọi chuyện sẽ tốt lên.
“Mộc Thiên Hồng bị nhiễm ma khí.” Sở Nghiêu Nghiêu bị giọng nói bất thình lình này làm hoảng sợ, nàng quay đầu nhìn lại thấy Lý Từ Tuyết.
Lý Từ Tuyết không biết từ khi nào xuất hiện ở bên cạnh nàng, vẻ mặt có chút khó lường.
Sở Nghiêu Nghiêu ở cái nhìn đầu tiên xém chút không nhận ra hắn.
Lý Từ Tuyết lúc này cũng không phải thiếu niên mà Sở Nghiêu Nghiêu gặp, hắn vẫn mặc trường bào màu trắng thêu tơ vàng, trong tay cầm một cây phất trần, dáng vẻ trưởng thành, không còn phần non nớt của thiếu niên, cả người càng nhìn càng xuất trần.
“Ngươi đang nói chuyện với ta?”
“Không thì ai?” Lý Từ Tuyết hỏi ngược một câu.
“Vì sao ngươi có thể nhìn thấy ta?” Lý Từ Tuyết trầm mặc, cũng không trả lời vấn đề này, ngược lại nói: “Khi ở trong ma triều thì Mộc Thiên Hồng đã bị nhiễm ma khí, người bị nhiễm ma khí sẽ dần dần ma hóa.
Bọn họ sẽ dần dần đánh mất nhân tính, yêu thích máu thịt tươi sống, phóng đại mặt đen tối, ác độc nhất trong lòng, thân thể cũng sẽ bị ma khí kéo sụp từng chút.
Đến cuối cùng, sẽ hoàn toàn biến thành ma vật không có nhân tính.”
“Hắn vừa là Mộc Thiên Hồng, lại không phải Mộc Thiên Hồng.”
“Ta nói Tạ Lâm Nghiễn còn trần duyên chưa dứt, là nói phần trần duyên này.”
Dứt rời, Lý Từ Tuyết vung phất trần trong tay vào trong hư không, cảnh tượng xung quanh lại bắt đầu thay đổi.
Sở Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy hoa mắt, đợi cho nàng hoàn hồn thì lại phát hiện mình vẫn đứng ở trong viện đó, chỉ là trong viện đã không còn ai, cũng không có vết máu.
Bóng đêm sâu thẳm, không có sao cũng không có trăng, càng không có gió, hết thảy đều yên lặng.
Sở Nghiêu Nghiêu nghi ngờ nhìn về phía Lý Từ Tuyết, hắn không nói gì, lại khoát phất trần lên khuỷu tay của mình, ý kia là muốn nàng kiên nhẫn nhìn.
Sở Nghiêu Nghiêu nghi hoặc kỳ thật không phải cái này, mà là ý đồ của Lý Từ Tuyết.
Hắn dường như cố ý muốn nàng nhìn những điều này, ảo cảnh này hẳn do hắn chế tạo ra.
Chế tạo ra cho nàng nhìn? Làm như vậy là vì cái gì?
Không đợi nàng suy nghĩ kỹ càng, đã nhìn thấy Mộc Lưu Vân bước vội vào.
Nàng ta đẩy ra cửa sân đi thẳng vào trong.
Cửa phòng “Cót két” một tiếng bị mở ra, một mùi máu tươi nồng nặc ập vào mặt, chờ Sở Nghiêu Nghiêu thấy rõ cảnh tượng trong phòng thì nàng cũng kinh hãi.
Trong phòng có tổng cộng hai người, chính xác ra là một người sống và một người chết.
Tạ Lâm Nghiễn lẳng lặng đứng ở trong nhà, toàn thân hắn đều là máu, quần áo đã bị máu tươi làm ướt hoàn toàn, trên mặt hắn cũng dính đầy vệt máu bắn, làm nổi bật làn da của hắn càng trắng hơn, tựa như ác ma đến từ địa ngục.
Trong tay hắn cầm một thanh kiếm nhỏ máu, ánh mắt trống rỗng mờ mịt lại không thể che giấu thống khổ và giãy giụa, cùng hình tượng ác ma đáng sợ của hắn đối lập rõ ràng.
Bên chân của hắn có một thi thể, toàn thân đều bị kiếm đâm máu loang lổ, bấy nhầy, tìm không ra một tấc da nguyên vẹn.
Người kia là Mộc Thiên Hồng.
Hắn đã chết, bị Tạ Lâm Nghiễn giết chết.
Đây là lần đầu tiên Tạ Lâm Nghiễn giết người.
Người đầu tiên hắn giết…!Chính là phụ thân của hắn..