Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 033
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 033


Tiểu Hoàng đế 10 +11.

Chỉ vì trúng cổ.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Bàn tay ôm tiểu Hoàng đế của Triệu Kính Từ run rẩy, ngay cả khi bị quân địch bao vây trên chiến trường, hắn cũng chưa bao giờ bất an như lúc này.

Tôn Đắc Tiền cũng tái mặt vì sợ hãi, lão suýt thì vấp ngã ngay ngưỡng cửa khi chạy ra ngoài để gọi thái y.

Trương thái y đến rất nhanh, gần như là bị Lâm Tam xách gáy áo tới. Mới vào cửa đã bị đưa đến trước mặt tiểu Hoàng đế để bắt mạch.

Triệu Kính Từ đã đặt tiểu Hoàng đế lên giường, nhường vị trí cho thái y. Hắn nhìn như bình tĩnh vững vàng đứng một bên, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào khuôn mặt tái nhợt của tiểu Hoàng đế, để lộ ra vẻ căng thẳng.

Là vì bát thuốc đó? Chắc chắn là vậy, nhưng đó là do hắn tự mình, từng muỗng từng muỗng bón cho tiểu Hoàng đế.

Triệu Kính Từ nhắm mắt, ngón tay khẽ run, trên đầu ngón tay còn sót lại vệt máu ấm.

Biểu tình hắn thoáng hiện một tia đau khổ, mà khi mở mắt ra đã biến thành lệ khí.

Biết nên xuống tay từ chỗ Thái hậu, sẽ là ai? Tấn Vương? Nhưng dù có phải hay không, Tấn Vương cũng không thể lưu lại.

Trước đây đối phương đã phái người đến ám sát hắn và tiểu Hoàng đế ở biên giới Trung Châu, lẽ ra khi đó hắn không nên lưu lại tai họa ngầm này, thả dây dài câu cá lớn vì phía sau còn có kẻ khác xúi giục.

“Triệu Hành.” Giọng hắn cứng rắn lạnh lùng, lệnh cho tâm phúc: “Dẫn người vây phủ Tấn Vương, không được để một ai chạy trốn, chờ ta xử lý.”

Triệu Hành lập tức nhận lệnh đi ra ngoài.

Lúc này, sắc mặt Trương thái y vẫn luôn bắt mạch cho tiểu Hoàng đế hơi đổi, cuối cùng cũng có phản ứng.

Triệu Kính Từ vô thức siết chặt hai tay, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy? Bệ hạ thế nào?”

Trương thái y vuốt chòm râu trắng, nhíu mày: “Thánh thể bệ hạ tạm thời không có đáng ngại.”

Tạm thời? Triệu Kính Từ cau mày.

Tôn Đắc Tiền sốt ruột nói: “Ôi chao, ta nói này Trương thái y, đừng có lúc nào cũng úp úp mở mở, nói cho xong một câu nhanh lên!” Cũng không sợ Nhϊếp chính vương nôn nóng kéo ngươi ra ngoài chém à.

Trương thái y không quá xác định, chần chừ: “Trong cơ thể bệ hạ, có hơi thở của vật còn sống, lão thần hoài nghi… hẳn là trúng cổ.”

“Trúng cổ?” Tôn Đắc Tiền kinh hô.

Triệu kính như ngại ồn, nhìu mày liếc lão rồi hỏi: “Cổ gì?”

Trương thái y không thể nói một cách chắc chắn, lão không hiểu biết về thuật cổ độc. Nhưng ngày thường tiểu Hoàng đế cũng không có bất kỳ triệu chứng gì của việc trúng cổ, vì vậy rất khó để phân biệt.

“Hổ thẹn, lão thần không tinh thuật này. Vương gia nên mau chóng tìm người am hiểu tới khám cho bệ hạ.” Trương thái y kiến nghị, dừng chút rồi nói tiếp: “Nhưng có lẽ bệ hạ đã trúng cổ một thời gian rồi.”

Sớm nhất là khi lão phát hiện khác thường khi bắt mạch cho tiểu Hoàng đế ở Trung Châu, hiện giờ nghĩ lại hẳn không phải ảo giác, còn nếu sớm hơn…

“Có lẽ là trúng khi còn ở biên quan.” Trương thái y phỏng đoán.

Triệu Kính Từ cũng nghĩ đến, thậm chí hắn còn nghĩ ra thời gian càng chính xác hơn Trương thái y.

Từ khi hắn cứu tiểu Hoàng đế khỏi hố tuyết cho đến lúc hồi cung, bên người đối phương luôn có người của hắn. Mà sau khi hồi cung, họ bày tỏ tâm ý với nhau, hắn càng thêm để ý tiểu Hoàng đế, bảo hộ cũng càng nghiêm ngặt hơn. Khả năng duy nhất là lần tiểu Hoàng đế xuất quan đó. Mà khi ấy, người đi theo tiểu Hoàng đế chính là Tiểu Hỉ Tử…
Lòng Triệu Kính Từ chùng xuống, lập tức hạ lệnh cho thân tín: “Đến phương Bắc, áp giải Tiểu Hỉ Tử bị nhốt trong lao về kinh thành. Nhớ kỹ, không được để hắn chết trên đường.”

Vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, may mà tiểu Hoàng đế đã ngăn cản hắn gϊếŧ Tiểu Hỉ Từ. Nếu không, nếu không…

Trái tim Triệu Kính Từ vô cùng đau đớn, hắn ngồi trước giường, khẽ chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt của tiểu Hoàng đế. Nhưng khi nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay, hắn cả kinh rụt về.

“Bệ hạ nôn ra máy chỉ vì trúng cổ? Có liên quan tới bát thuốc…” Hắn trầm giọng nó, vẫn còn nghi ngờ việc này không thể không liên quan đến thuốc.

Trương thái y đã kiểm tra nước thuốc còn sót lại trong bát, nghe vậy trả lời: “Thuốc thật sự không có vấn đề gì. Lão thần suu đoán, trong thuốc có thành phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ trùng cổ, người bình thường uống sẽ không sao, nhưng sau khi bệ hạ uống… Cổ trùng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hoạt động nên mới dẫn đến việc hộc máu.”
Triệu Kính Từ lại siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay gần như bị xuyên thủng. Quả nhiên, vẫn có liên quan đến thuốc mà hắn bón cho y.

Nhưng đây rốt cuộc là cổ gì? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó hoạt động?

Triệu Kính Từ không thể tưởng tượng được có sâu trong cơ thể sẽ là như thế nào. Hắn quan tâm quá sẽ bị loạn, thậm chí bắt đầu suy nghĩ lung tung: Liệu con trùng có cắn tiểu Hoàng đế không? Có phải hiện giờ tiểu Hoàng đế đang rất đau không? Sắc mặt tái nhợt như vậy, lông mày cũng hơi nhíu lại, hẳn là rất đau.

Triệu Kính Từ cảm thấy mình không thể chờ được thêm giây phút nào nữa, hắn cần phải giải cổ cho tiểu Hoàng đế càng sớm càng tốt. Vì vậy hắn lại hạ lệnh cho người gấp rút đến Nam Cương, tìm vu y am hiểu thuật cổ độc.

“Phải rồi, hiện giờ vẫn chưa rõ trong người bệ hạ là loại cổ nào, dễ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi cái gì, gần đây đừng để bệ hạ uống thuốc nữa. Chế độ ăn uống cũng vậy, để phòng ăn nhầm thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cổ trùng, lão thần kiến nghị về sau cho bệ hạ ăn những thức ăn gần đây sẽ ổn hơn.” Trương thái y đề nghị.
Ít nhất có thể chứng minh thức ăn gần đây mới ăn không có vấn đề gì.

Triệu Kính Từ cũng hiểu điều này, nghĩ đến việc tiểu Hoàng đế còn chưa dùng bữa, đợi chốc tỉnh lại chắc chắn sẽ đói, bèn dặn dò: “Dọn hết thức ăn đi, làm lại một phần theo thực đơn hai ngày trước.”

*

Khi Lâm Không Lộc tỉnh dậy, y thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình một cách rất thận trọng.

Triệu Kính Từ vẫn luôn canh giữ trước giường, thấy tiểu Hoàng đế tỉnh lại thì biểu tình căng thẳng mới thả lỏng vài phần, nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, có đói bụng không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”

Giọng điệu hắn nhẹ nhàng nhất có thể, duy trì nụ cười ôn hòa, như thể đang đối xử với một con búp bê thủy tinh mỏng manh dễ vỡ.

Lâm Không Lộc vốn nên nhận ra sự khác thường, nhưng dưới ảnh hưởng của tình cổ, thấy người trong lòng quan tâm mình đến vậy thì chỉ thấy vui sướng, vội lắc đầu: “Không khó chịu, chỉ là hơi đói. Đúng rồi, vừa rồi trẫm làm sao vậy?”
Triệu Kính Từ dìu y ngồi dậy, giọng điệu bình thường bảo: “Gần đây bệ hạ uống nhiều thuốc bổ quá, hơi thượng hỏa nên mới hộc máu. Về sau không cần uống thuốc nữa.”

Tôn Đắc Tiền đứng bên hầu hạ lập tức cúi đầu. Trước khi tiểu Hoàng đế tỉnh lại, Nhϊếp chính vương cũng đã hạ lệnh: Bất luận kẻ nào cũng không được để lộ việc bệ hạ trúng cổ, để tránh ảnh hưởng tâm tình của bệ hạ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cổ trùng.

Tiểu Hoàng đế không biết chuyện đó, nghe nói không cần uống thuốc liền cảm thấy mất mát, cúi đầu nói nhỏ: “Vậy về sau không phải là…. Ngươi sẽ không bón thuốc nữa sao?”

Triệu Kính Từ cười: “Không phải còn có thể ăn cùng bệ hạ sao?”

“Làm sao có thể giống nhau?” Tiểu Hoàng đế vô thức phản bác, thầm nghĩ, không có phúc lợi hôn môi gián tiếp.
Dường như Triệu Kính Từ biết y đang suy nghĩ điều gĩ, bỗng phất tay làm người lui ra rồi áp người gần sát, đôi mắt đen nhánh nhìn vào mắt của tiểu Hoàng đế, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ đang tiếc nuối gì vậy?”

“Ta…” Trong mắt tiểu Hoàng đế thoáng qua một tia hoảng loạn, vô thức muốn rời tầm mắt đi.

Triệu Kính Từ đột nhiên nắm cằm y, ánh mắt vẫn nhìn thẳng y, hơi thở quen thuộc chậm rãi tới gần, rồi sau đó, một đôi môi mát lạnh hôn y.

Tiểu Hoàng đế ngẩn người, ngây ngốc không phản ứng.

Ban đầu, chỉ là cái chạm khẽ. Mà sau khi nghiền ngẫm cánh môi vài lần, Triệu Kính Từ bỗng giữ chặt gáy tiểu Hoàng đế, cúi người áp xuống, công thành đoạt đất. Chẳng mấy chốc tiểu Hoàng đế đã bị hắn hôn đến nức nở, thở không nổi.

Triệu Kính Từ buông y, nhưng vẫn đè trên người y, khẽ cười với chất giọng khàn khàn: “Bệ hạ đang tiếc nuối chuyện này sao?”
Tiểu Hoàng đế khó lắm mới ổn định lại hô hấp được, nghe vậy sắc mặt đỏ bừng bừng, mạnh miệng phản bác: “Trẫm không có.”

“Vậy à?” Triệu Kính Từ cười, bảo: “Xem ra bệ hạ cũng là Diệp Công hiếu long*?”

*”Diệp Công hiếu long” là một câu thành ngữ dùng để chỉ người bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật nào đó, nhưng thực tế lại không thực lòng, cũng là để chỉ người chỉ biết lý thuyết mà không biết thực tế. – Theo trithucvn.org

Ngày thường luôn muốn hôn hắn, mà khi thật sự hôn, kỹ thuật là không được.

Tiểu Hoàng đế lập tức bực, nỗ lực lật người đè hắn lại, thở hổn hển: “Phu nhân nhà người ta, nào có giống ngươi đè lão gia xuống như vậy?”

Triệu Kính Từ hơi nhướng mày, nói: “Lão gia nhà người ta, cũng đâu có giống bệ hạ suýt chút nữa bị hôn ngất như thế.”
“Đó, đó là ta…” Tiểu Hoàng đế chột dạ, ánh mắt đảo tung.

Thấy vậy, Triệu Kính Từ không chọc y nữa, trực tiếp ôm y ngồi dậy, nói: “Bệ hạ đói rồi phải không? Dùng bữa trước đi.”

Tiểu Hoàng đế thầm thở phào, cảm thấy “Phu nhân” không còn thắc mắc nữa, “Lão gia” cuối cùng cũng bảo vệ được tôn nghiêm.

Nhưng khi được “Phu nhân” bế ngồi vào bàn, tiểu Hoàng đế lại sững sờ.

“Sao lại đổi cả một bàn ăn vậy?” Cá phù dung, vịt bát bảo mà y dặn Ngự Thiện phòng làm đâu rồi?

*

Hôm nay Triệu Kính Từ đặc biệt chiều tiểu Hoàng đế, cho dù đối phương có yêu cầu gì thì hắn gần như đều sẽ đồng ý. Khi tiểu Hoàng đế nhìn hắn, hắn cũng luôn nở nụ cười dịu dàng, như một người khác hẳn so với bình thường.

Mà lúc ra khỏi cung, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, hỏi người bên cạnh: “Tấn Vương nhận tội chưa?”
Thuộc hạ cúi đầu xấu hổ, nói: “Chưa nói gì cả.” Đối phương là Vương gia, cũng không bị giam vào ngục nên họ không tiện tra tấn.

Kỳ thật Triệu Kính Từ đã bắt được người xuống tay bên Thái hậu, người đưa dược liệu cho tiểu Hoàng đế, đối phương cũng thận trọng, không nói gì.

Nhưng trực giác Triệu Kính Từ rất chắc chắn. Chuyện này khẳng định liên quan đến Tấn Vương.

Hắn không hồi phủ, sau khi lên xe ngựa trực tiếp nói với thân binh lái xe: “Đến vương phủ.”

Tấn Vương hiện giờ đang bị bao vây chặt chẽ bởi thân binh thủ hạ của Triệu Kính Từ, ngay cả con chim cũng không bay ra được.

Triệu Kính Từ vào phủ, Tấn Vương vừa thấy hắn đã chửi ầm: “Triệu Kính Từ, ngươi to gan lớn mật, dám để người bao vây vương phủ của bổn vương. Ngươi muốn tạo phản hả?”

Triệu Kính Từ vô cảm, nói: “Người muốn tạo phản không phải bổn vương, mà là Vương gia.”
Dứt lời, hắn trực tiếp sai người lấy chứng cứ lén đúc binh khí, kết bè kết cánh mấy năm nay ra. Thậm chí ngay cả thư từ trao đổi của đối phương khi cử người ám sát tiểu Hoàng đế cũng lôi ra.

“Còn việc bệ hạ bị hạ cổ, cũng là do Vương gia làm?” Triệu Kính Từ nhìn kỹ gã, giọng điệu khẳng định, chậm rãi nói: “Là cổ gì? Nói ra, bổn vương có thể khoan hồng một chút.”

Tấn Vương tái mét khi thấy đống chứng cứ này. Hóa ra gã tự cho mình ẩn nhẫn mưu tính, nhưng thật ra Triệu Kính Từ đã nhìn ra một cách rõ ràng?

Không, không đúng. Một số chứng cứ lẽ ra nên nằm trong tay mưu sĩ Sở Hoằng của gã mới đúng, sao có thể xuất hiện trong tay Triệu Kính Từ? Không lẽ Sở Hoằng cũng bị bắt?

Không, cũng không đúng. Nếu Sở Hoằng bị bắt, Triệu Kính Từ chắc chắn sẽ thẩm vấn Sở Hoằng trước, Sở Hoằng cũng sẽ nói ra chuyện tiểu Hoàng đế trúng cổ, Triệu Kính Từ cần gì phải hỏi lại gã?
Vậy chỉ còn một khả năng, Sở Hoằng phản bội gã. Đối phương hẳn là biết Triệu Kính Từ đã nắm hết nhược điểm của hắn, sắp xong đời nên mới lợi dụng gã.

Nghĩ thông suốt, Tấn Vương tức tới mức mặt xanh mét, nghiến răng ken két.

Triệu Kính Từ cau mày, lạnh lùng nói: “Nói!”

Tần Vương tức cười, nói: “Ồ, nếu bổn vương nói, ngươi thật sự sẽ khoan hồng một chút?”

Tấn Vương không tin, sao có thể? Gã phạm phải tội mưu nghịch hành thích vua, còn làm thương tiểu Hoàng đế mà Triệu Kính Từ thích nhất, đối phương tuyệt đối không thể buông tha cho gã, vậy nên…

“Không bằng ngươi thay bổn vương gϊếŧ một người đi. Hắn tên Sở Hoằng, là mưu sĩ của bổn vương, ngày thường thích mặc đồ trắng như đang để tang mẹ ấy. Chỉ cần ngươi gϊếŧ hắn, bổn vương sẽ nói cho ngươi biết tiểu Hoàng đế trúng phải cổ gì, nên giải như thế nào.” Tấn Vương cười lạnh, dù phải chết gã cũng phải lôi Sở Hoằng đi cùng.
Còn việc tiểu Hoàng đế trúng tình cổ, lúc trước gã muốn để Triệu Kính Từ biết vì muốn nhìn hai người nổi điên. Nhưng hiện giờ không được, gã phải lấy chuyện này làm con át chủ bài, uy hϊếp Triệu Kính Từ.

Triệu Kính Từ cười lạnh, biết gã tạm thời sẽ không nói, xoay người rời đi.

Tấn Vương không nói, hắn cũng có những cách khác để biết. Tỷ như Tiểu Hi Tử, hay Sở Hoằng kia, hoặc chờ vu y hắn mời từ Nam Cương về…

Tấn Vương sợ hắn không đồng ý, vội hét lên phía sau: “Triệu Kính Từ à Triệu Kính Từ, hoàng huynh của ta đúng là nuôi được một con chó trung thành. Trước đây ngươi nghe hoàng huynh của ta, hiện giờ lại nghe hoàng chất của ta. Ôi, nghĩ lại cũng thấy nực cười, nhưng ngươi cho rằng…”

Nói đến đây, Tấn Vương đột nhiên nở nụ cười quỷ dị rồi mới nói tiếp: “Ngươi cho rằng, tiểu hoàng chất của ta thật sự thích ngươi sao? Ha ha ha…”
Triệu Kính Từ hơi khựng lại, nghe xong cũng không có biểu tình gì, khoát tay áo rời đi.

*

Hôm sau tiến cung, sau khi tiểu Hoàng đế nhìn thấy hắn vẫn vui vẻ như thường, thích dính lấy hắn.

Triệu Kính Từ bất giác nhoẻn miệng cười khẽ, nhưng lời nói của Tấn Vương vẫn có chút ảnh hưởng đến hắn.

Tiểu Hoàng đế không phải thật sự thích hắn? Đây là ý gì?

Hắn kìm lại ý cười, nắm vai tiểu Hoàng đế, nghiêm túc hỏi: “Bệ hạ thật sự thích thần sao?”

“Đương nhiên.” Lâm Không Lộc trả lời vô cùng chắc chắn, gần như không cần suy nghĩ.

Sợ Triệu Kính Từ không tin, y còn lặng lẽ mở cổ áo long bào, cho đối phương xem tấm vải sẫm màu mà y giấu trong ngực, nói nhỏ: “Ống tay áo ngươi cắt xuống đó, ta vẫn luôn giấu trong lòng đây này, bảo quản bên mình.”

Nói xong sợ người yêu nghĩ mình quá si mê, mặt y lại đỏ hồng, vội vàng đóng cổ áo lại.
Triệu Kính Từ kinh ngạc rồi bật cười, cảm thấy tiểu Hoàng đế như vậy thật sự có hơi… si ngốc mà cũng đáng yêu.

Thôi, là hắn nghĩ nhiều rồi. Tiểu Hoàng đế sao có thế không thích hắn? Đối phương rõ ràng đã yêu hắn đến mức… đã có hơi ngốc ngếch rồi.

Triệu Kính Từ bất giác mỉm cười, xoa đầu tiểu Hoàng đế, nói: “Dùng bữa trước đi.”

Mà nhắc đến dùng bữa, Lâm Không Lộc vẫn rất chờ mong. Nhưng khi thấy đồ ăn, nháy mắt tỏ ra chán nản.

“Sao gần đây cứ ăn mấy thứ này vậy? Vịt bát bảo trẫm bảo Ngự Thiện phòng làm đâu rồi?”

Triệu Kính Từ gắp một miếng măng đông cho y, nghe vậy ánh mắt hơi tối, nhẹ giọng bảo: “Bệ hạ mới khỏi bệnh nặng, ăn thanh đạm thì tốt hơn.”

Lâm Không Lộc mím môi, hơi không hài lòng, nói: “Vậy món rau trộn trẫm gọi thì sao?”

Triệu Kính Từ: “Quá lạnh.”
Lâm Không Lộc: “…”

*

Cuộc sống Lâm Không Lộc không dễ chịu lắm, ít nhất về khoản ăn uống này y đã không còn tự do.

Cái gì Triệu Kính Từ cũng quản, ngay cả mứt trái cây y ăn thường ngày cũng phải kiểm tra, không cho y động vào mấy loại mà gần đây y chưa ăn đến.

Lâm Không Lộc than ngắn thở dài, Triệu Kính Từ thấy vậy cũng không chịu nổi, bèn hỏi: “Bệ hạ có muốn ăn gì khác không? Chỉ mấy món đã ăn gần đây thôi.”

Lâm Không Lộc nghĩ, chọn một số món y từng ăn khi ở biên quan.

Những món này chỉ có đầu bếp phương Bắc mới có thể làm ra nguyên vị, mà hầu hết nguyên liệu nấu ăn đều được sản xuất ở đó, rất hiếm thấy ở kinh thành. Triệu Kính Từ không chần chừ, trực tiếp sai người thúc ngựa đến An Vương phủ phía Bắc, đưa đầu bếp và nguyên liệu nấu ăn về đây.
Vừa lúc người áp giải Tiểu Hỉ Tử cũng từ phương Bắc về đây, hai nhóm người một trước một sau chỉ cách gần nửa ngày là về đến kinh thành.

Triệu Kính Từ đi thẩm vấn Tiểu Hỉ Tử trước, nghe nói đầu bếp và nguyên liệu cũng sắp tới bèn dặn dò: “Khi người đến, trực tiếp đưa người vào cung nấu ăn cho bệ hạ.”

Nói xong, hắn liền đến nhà giam đang giam giữ Tiểu Hỉ Tử.

Tiểu Hỉ Tử bị giam hai ba tháng, cả người đều sút cân. Khi thấy Triệu Kính Từ lập tức run lên vì sợ hãi.

“Xem ra ngươi biết bổn vương muốn hỏi gì.” Ánh mắt Triệu Kính Từ lạnh lẽo, giọng điệu không nghe ra vui buồn: “Nói đi, ai sai ngươi hạ cổ bệ hạ? Là cổ gì? Giải như thế nào?”

Tiểu Hỉ Tử không phải người cứng đầu, đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy nói: “Bẩm, bẩm Vương gia, nô tài thật sự không biết hắn là ai, cũng, cũng không biết phải giải như nào, chỉ biết đó là tình cổ.”
Tình cổ?

Triệu Kính Từ hơi giật mình, sau khi định thần lại, trái tim như bị thứ gì đó đập vào, trầm xuống một chút, có dự cảm không tốt.

“Nói rõ ràng.” Giọng hắn đanh lại, hai tay trong tay áo dần nắm chặt lại, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

Tiểu Hỉ Tử cũng không biết nhiều lắm, chỉ sợ hãi nói: “Người nọ cũng không nói tình cổ này là gì, chỉ nói sau khi gieo cho bệ hạ, bệ hạ sẽ hôn mê một thời gian. Chờ sau khi tỉnh dậy, sẽ yêu phải người đầu tiên bệ hạ nhìn thấy.”

“BÙM”. Dường như có thứ gì đó nổ tung trong tâm trí Triệu Kính Từ, hắn bỗng không thể nghe rõ những điều Tiểu Hỉ Tử đang nói.

Không, hắn vẫn có thể nghe rõ, vẫn có thể hiểu nghĩa của từng từ. Nhưng khi chúng ghép lại, hắn đột nhiên lại chẳng thể hiểu rõ.

Cái gì gọi là tình cổ? Cái gì gọi là sẽ yêu người đầu tiên nhìn thấy?
Triệu Kính Từ bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, tim như thắt lại, thở không nổi.

Thân hình hắn khẽ lảo đảo, tâm phúc Triệu Hành thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ lấy, lo lắng hỏi: “Vương gia?”

Triệu Kính Từ đẩy hắn ra, giơ tay nắm chắc khúc gỗ trên cửa ngục, sức lực mạnh tới mức tưởng như có thể bóp nát khúc gỗ dày kia.

“Ngươi vừa nói gì? Lặp lại lần nữa.” Hắn gằn từng chứ, sắc mặt khó coi đến cực điểm, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén như thể đã chém người trước mắt hàng ngàn lần.

Tiểu Hỉ Tử sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, run rẩy thưa: “Bẩm, bẩm Vương gia, tình, tình cổ kia sẽ khiến người ta…”

“Đủ rồi!” Triệu Kính Từ đột nhiên lạnh giọng cắt ngang.

Hắn không muốn nghe lại, vì sao hắn phải tự tra tấn mình? Chuyện này không có khả năng, đây không phải sự thật!
Nhưng từ khi nào bệ hạ bắt đầu yêu hắn? Trước khi bị chôn vùi trong hố tuyết, từng có sao?

Đó là chuyện đời trước, đời này hắn vừa sống lại bệ hạ cũng đã ở biên quan. Hắn cố gắng nhớ lại, sau đó kinh hoàng phát hiện rằng không có, trước nay chưa từng có.

Trước khi hắn cứu bệ hạ ra khỏi hố tuyết, họ chỉ là quân thần bình thường, thậm chí còn có chút đề phòng lẫn nhau.

Chẳng lẽ thật sự chỉ bởi tình cổ, bệ hạ mới có thể yêu hắn? Chẳng lẽ kiếp trước cũng như vậy?

Triệu Kính Từ không muốn tin, hắn hồn bay phách lạc rời khỏi ngục giam, nhìn ánh nắng tươi đẹp bên ngoài, hắn bỗng cảm thấy hơi chói mắt.

Hắn lại đẩy Triệu Hành tiến lên đỡ hắn ra, đi về phía trước một cách vô định, bất tri bất giác đi đến cửa cung.

Thủ vệ báo cáo cho hắn, vừa rồi Tôn Đắc Tiền đến cửa cung tiếp một đầu bếp phương Bắc tiến cung.
Đầu bếp?

Triệu Kính Từ hoảng hốt nhớ lại, ban nãy hắn tìm một đầu bếp phương Bắc cho tiểu Hoàng đế vì đối phương muốn ăn đồ ăn phía Bắc. Mà hắn, muốn được nhìn một tiểu Hoàng đế luôn luôn vui vẻ, luôn luôn tươi cười.

Hắn còn nghĩ rằng, chờ khi tiểu Hoàng đế giải cổ, y muốn ăn gì hắn đều sẽ thỏa mãn, không bao giờ hạn chế y nữa. Nhưng, nhưng…

Nếu từ đầu tới cuối tiểu Hoàng đế chỉ yêu hắn vì trúng cổ, vậy sau khi giải cổ…

Triệu Kính Từ đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn bước vội qua cửa cung, đi qua đại điện, xuyên qua hành lang khúc khuỷu và Ngự Hoa viên, bức thiết muốn gặp tiểu Hoàng đế,

Lâm Không Lộc vô cùng vui mừng khi nghe tin Triệu Kính Từ vì mình mà mời đầu bếp phương Bắc đến, chưa đến giờ dùng bữa đã ngồi xuống bàn chờ.
Đương nhiên, cũng không phải y thèm ăn hay gì, mà là tâm ý của người yêu khiến y rất cảm động.

Mà đầu bếp kia thay chân cũng nhanh nhẹn, vào cung không bao lâu đã chuẩn bị một bàn đầy đủ món ăn cho tiểu Hoàng đế. Đều là thức ăn y đã từng ăn khi ở biên quan.

Triệu Kính Từ cũng đến vào lúc đó. Cung nữ vừa chuẩn bị xong bàn ăn cho tiểu Hoàng đế, thấy hắn tới liền theo thói quen lập tức lui ra ngoài.

Lâm Không Lộc rất vui khi nhìn thấy hắn, vội đứng dậy nắm tay hắn rồi kéo hắn lại bàn và nói: “A Từ, ngươi đến vừa kịp lúc. Đồ ăn vừa được bưng lên, ngươi dùng bữa cùng ta đi. Hôm nay tâm trạng tốt, đã bảo Tôn Đắc Tiền mở một vò rượu ngon rồi.”

Nếu là trước kia, thấy tiểu Hoàng đế vui vẻ vì tâm ý của hắn, đương nhiên hắn cũng sẽ không nhịn được mà mỉm cười theo, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhưng hiện giờ, hắn không thể cười nổi, trong lòng cũng trống rỗng.

Tiểu Hoàng đế không thật sự yêu hắn? Chỉ là vì tình cổ?

Thậm chí tiểu Hoàng đế càng vui vẻ, hắn càng không thể tự kiềm chế mà nghĩ: Bệ hạ vui mừng như hiện giờ, có bao nhiêu phần là chân thật, lại có bao nhiêu phần là do tình cổ quấy phá?

Lâm Không Lộc kéo hắn đến bàn mới phát hiện thần sắc khác thường của hắn, cuối cùng nghi hoặc hỏi: “A Từ, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt khó coi đến vậy, thân thể không thoải mái sao?”

Nói rồi, y đưa tay muốn thử trán của đối phương.

Triệu Kính Từ vô thức tránh đi, nhìn tiểu Hoàng đế lộ vẻ kinh ngạc mất mát, hắn lại hối hận.

Lòng hắn đau tê tái, nhưng vẫn miễn cưỡng cười: “Thần không sao, chỉ là vừa rồi mới thẩm tra phạm nhân, trên người dơ bẩn, bệ hạ đừng chạm vào,”
“Ò.” Lâm Không Lộc có thói ở sạch, nhưng nhìn lại hắn, cũng nói: “Không thấy nơi nào không sạch sẽ mà.”

Rồi y sai người bưng nước ấm khăn vải tới, muốn tự mình lau cho Triệu Kính Từ.

Triệu Kính Từ cảm thấy một chút ấm áp nhen nhóm trong lòng, giữ lại tay y bảo: “Không cần phiền bệ hạ, thần tự mình làm.”

Lâm Không Lộc mím môi, hơi bất mãn: “Ngươi cứ mở miệng là ‘bệ hạ’, ngậm miệng là ‘thần’. Cảm giác rất xa lạ.”

Triệu Kính Từ cười, cúi người khẽ nói bên tai y: “Vậy… Lão gia ngồi vào bàn trước nhé, đợi một hút ta sẽ qua?”

Tai Lâm Không Lộc ửng đỏ ngay tức khắc, trộm ngắm hắn một cái, làm bộ rụt rè: “Thôi được rồi.”

Triệu Kính Từ nhìn theo bóng lưng y, cười cười. Cảm giác trống trải và bất lực sau khi biết được sự thật dường như đã giảm đi rất nhiều.
Đúng lúc này, Triệu Hành lại đột nhiên tiến cung, tìm được hắn lén nhỏ giọng bẩm báo: “Vương gia, sau khi ngài đi, Tiểu Hỉ Tử lại khai ra một ít. Nói người trúng tình cổ nếu yêu mà không được, nhiều lần bị từ chối thì sẽ yêu càng thêm cố chấp điên cuồng, cho đến khi mất đi lý trí. Nhưng nếu người đó được đáp lại…”

“Sẽ như thế nào?” Triệu Kính Từ căng thẳng.

Yêu mà không được, càng thêm điên cuồng. Đây không phải là tiểu Hoàng đế kiếp trước sao? Không lẽ kiếp trước chính bởi tình cổ mà bệ hạ mới trở thành như vậy?

“Nghe nói sẽ không nổi điên nữa, nhưng sẽ càng ngày càng dính đối phương.” Triệu Hành khẽ nói, lại hỏi: “Vương gia, còn cần tìm vu y không?”

____________________

Tác giả: Tôi cảm thấy công đã bắt đầu hỏa táng tràng rồi. Rõ ràng sợ thụ sau khi giải cổ sẽ không yêu mình nhưng vì tốt cho thụ nên phải đích thân tìm người giải cổ cho thụ. Oa, đời người khổ quá, máu chó quá đi thôi ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN