Tiểu Hoàng đế 12 +13.
Trẫm trúng tình cổ?
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Nghe hai chữ “vu y”, Triệu Kính Từ giật mình.
Triệu Hành ở bên thấy vậy thầm nghĩ: Hiện tại Vương gia yêu tiểu Hoàng đế đến vậy, lỡ đâu giải cổ rồi tiểu hoàng đế không yêu Vương gia thì làm sao bây giờ.
Nếu để hắn nói, vậy dứt khoát không giải. Dù sao chỉ cần Vương gia luôn yêu tiểu Hoàng đế thì tiểu Hoàng đế sẽ không nổi điên, dính người chút cũng không phải chuyện gì lớn.
Nhưng Triệu Kính Từ không dám đánh cược, tuy rằng Tiểu Hỉ Tử nói “Nếu tình yêu được đáp lại sẽ không nổi điên”, nhưng Tiểu Hỉ Tử thì biết gì? Lỡ đâu thì sao?
Nghĩ đến dáng vẻ tiểu Hoàng đế kiếp trước yêu mà không được, nổi điên si cuồng, lòng hắn lại nhói đau. Vì sao kiếp trước lại không nghĩ tới chuyện này? Tiểu Hoàng đế từng bước trở nên như vậy, có phải… cũng là do hắn ép?
Triệu Kính Từ nhắm mắt, khó khăn nói: “Tiếp tục tìm, phải nhanh.”
Cho dù vì tình cổ mới sinh ra tình cảm thì sao? Hắn không tin, khoảng thời gian hắn ở bên tiểu Hoàng đế đều là giả, không có chút tình cảm chân thật nào.
Có thể ban đầu bệ hạ thích hắn vì tình cổ, nhưng sau đó thực sự yêu hắn thì sao? Hắn cũng không cần quá nhiều, chỉ cần một chút thôi là đủ.
Nếu vậy, khi giải được cổ, hắn và bệ hạ có lẽ sẽ không thân mật được như bây giờ, nhưng ít nhất họ vẫn thích nhay. Đến lúc đó hắn sẽ nỗ lực, khiến bệ hạ lại yêu hắn thêm lần nữa.
*
Lâm Không Lộc một mình trở lại bàn với khuôn mặt ửng đỏ, bước đi lướt nhẹ như trên mây.
0687 lại chặn thêm 1% ảnh hưởng, cuối cùng y mới trở lại bình thường, hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? A Từ có hơi không thích hợp.”
0687: “!” Sao vẫn còn gọi là A Từ thế?
Nó lại vội chặn thêm 3%.
Lâm Không Lộc: “?”
“Bây giờ bình thường rồi chứ nhỉ?” 0687 nhỏ giọng nói thầm.
Lâm Không Lộc lập tức đen mặt, nói: “Vừa rồi tôi vẫn rất bình thường.”
“Bình thường mà cậu còn gọi anh ta là A Từ?” 0687 thắc mắc.
Lâm Không Lộc ho nhẹ, đương nhiên sẽ không nói nguyên nhân cho nó, chỉ hỏi: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
0687: “À, hắn biết chuyện cậu trúng tình cổ, còn bắt Tấn Vương rồi.”
Lâm Không Lộc: “!!!” Chuyện lớn vậy sao cậu không nói sớm?
0687: “Chủ yếu là tôi thấy nói hay không cũng vậy, nói ra còn có thể ảnh hưởng đến hiệu suất của cậu.”
Lâm Không Lộc: “…”
Điều này cũng đúng, lần đầu xuyên y không đi tâm, có thể diễn rất khá, Nhưng khi thực sự yêu thì sẽ không thể diễn, không bằng coi như không biết gì hết, cũng chưa phát hiện được gì, chỉ đơn thuần bị tình cổ ảnh hưởng. Như vậy sẽ chân thật hơn, thiết lập nhân vật cũng là thứ tiểu Hôn quân nên có.
Nghĩ vậy, y nói: “Vậy bỏ chặn nhiều hơn chút đi, về sau cứ duy trì nó như vậy, đừng thỉnh thoảng lại chặn thêm một chút.”
Khiến y bình thường trong chốc lát, rồi lại không bình thường trong chốc lát, sắp thật sự không bình thường rồi.
0687: “…”
*
Triệu Kính Từ dặn dò Triệu Hành việc cần làm rồi bèn bước vào trong điện, thấy tiểu Hoàng đế đang ngồi bên bàn, lén lút nghịch nghịch bình rượu.
Hắn ho nhẹ tiến lại gần, Lâm Không Lộc sợ tới mức suýt đánh rơi bình. Y quay đầu thấy là hắn, không khỏi càng thêm căng thẳng, lắp bắp nói: “Sao, sao ngươi đi mà không có chút động tĩnh gì vậy, thuộc họ mèo à?”
Triệu Kính Từ liếc nhìn bình rượu trong tay y, dự cảm không tốt, bất động thanh sắc hỏi: “Bệ hạ đang làm gì…”
“Khụ khụ, đã nói khi không có người ngoài thì đừng xưng hô xa lạ vậy rồi mà.” Lâm Không Lộc ngắt lời hắn.
Triệu Kính Từ tựa hồ đã đoán được điều gì, khẽ cười rồi ngồi xuống: “Vậy… Ta nên gọi bệ hạ là Tiểu Lộc, hay là lão gia?”
Bên tai Lâm Không Lộc đỏ lên một cách đáng ngờ, nhỏ giọng: “Gọi bằng nhũ danh đi.”
Nhìn tiểu Hoàng đế như vậy, lòng Triệu Kính Từ càng thêm hy vọng. Phản ứng chân thực như vậy sao có thể hoàn toàn không có cảm tình được?
Hắn lấy bình rượu trong tay đối phương, nói: “Để ta… rót rượu vì Tiểu Lộc.”
Lâm Không Lộc bỗng giật lại chiếc bình, nói liên thanh: “Không không không, vẫn để ta thay A Từ rót rượu đi, ngày thường luôn là ngươi giúp ta chuẩn bị thức ăn.”
Khi nói lời này, ánh mắt y có chút mơ hồ, rõ ràng đang chột dạ.
“Lão gia” y chuẩn bị là rượu uyên ương, một nửa đựng rượu mạnh, nửa kia chứa rượu gạo. Đêm nay y nhất định sẽ chuốc say “Phu nhân”, dễ bề bảo đối phương thị tẩm.
Triệu Kính Từ nhìn y thật sâu, đoán ra lòng “tốt” mà y có khả năng thực hiện. Nhưng hắn không nói gì, chỉ chờ xem.
Lâm Không Lộc hưng phấn rót rượu cho hắn, giống như một chú ong nhỏ chăm chỉ, rót hết ly này đến ly khác. Nhưng y không ngờ phương pháp này hoàn toàn vô dụng với Triệu Kính Từ.
Loại rượu mà Triệu Kính Từ uống khi ở biên quan mạnh hơn nhiều so với bình rượu uyên ương này. Tuy đã uống hết rượu tiểu Hoàng đế rót, nhưng sau vài lượt, tiểu Hoàng đế lại say trước.
0687: “…” Hễ mình chặn nhiều thêm 1% thôi thì ký chủ cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp như này. Quả nhiên người trong tình yêu mất chỉ số thông minh.
Nhìn tiểu Hoàng đế say say lảo đảo ngã vào lòng hắn, Triệu Kính Từ buông tiếng thở dài. Hắn ôm đối phương lên long sàng, cúi ngưởi hỏi: “Vì sao Tiểu Lộc lại muốn chuốc say ta vậy?”
Lâm Không Lộc say khướt, đôi mắt lờ đờ mông lung, nhìn hắn nở cụ cười ngốc ngếch, nói: “Bởi vì A Từ đẹp quá, hôm nay ‘lão gia’ ta muốn ngươi thị tẩm, ngày mai phong ngươi là Hoàng hậu, hề hề.”
Nói xong, y còn ợ một cái.
Triệu Kính Từ bật cười, lại bế con ma men này dậy, lau mặt rửa tay.
Thị tẩm ư?
Nếu không có tình cổ, Triệu Kính Từ tất nhiên cũng muốn tiến xa thêm một bước với tiểu Hoàng đế. Nhưng biết tiểu Hoàng đế vì tình cổ nên mới đâm sâu rễ tình với mình, hắn lại không dám.
Nếu hiện giờ hắn thật sự làm vậy với tiểu Hoàng đế, nào có khác gì hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Chờ giải được cổ, nếu tiểu Hoàng đế hối hận, thậm chí hận hắn, vậy họ còn có khả năng sao?
Triệu Kính Từ băn khoăn vô cùng, mà Lâm Không Lộc lại không nhiều phiền não như thế. Y càng nhìn Triệu Kính Từ càng thấy hắn đẹp, nhân lúc đối phương khom lưng lau tay cho mình, y liền mượn dịp say rượu dâʍ ɖu͙ƈ háo sắc, trực tiếp nhào vào người mà hôn.
Triệu Kính Từ không kịp phòng ngừa, bị y làm đầy cõi lòng.
Khi tiểu Hoàng đế hôn hắn, tay còn không thành thật cố gắng kéo cổ áo hắn ra.
Bất kể ai bị người mình thích trêu chọc như vậy đều sẽ không thờ ơ. Huống hồ tiểu Hoàng đế vừa ngoan vừa mềm, lúc nằm trên người hắn còn phóng hỏa khắp nơi.
Ánh mắt Triệu Kính Từ tối sầm lại, hô hấp cũng bắt đầu có chút hỗn loạn. Nhưng hắn đè nén suy nghĩ của mình, giữ chặt móng vuốt lộn xộn của tiểu Hoàng đế, khàn giọng nói: “Bây giờ còn chưa được.”
Móng vuốt tiểu Hoàng đế cứng đờ, bối rối hỏi: “Vì sao?”
Đôi môi mỏng của Triệu Kính Từ mím thành một đường, trong mắt hiện lên vẻ do dự và đấu tranh, cuối cùng rủ mắt nói: “Chờ thêm một tháng, nếu lúc ấy bệ hạ còn nguyện ý…”
Trong một tháng, hắn nhất định phải tìm được vu y giải cổ giúp bệ hạ.
“Ồ, ta biết rồi.” Hắn còn chưa kịp nói xong, tiểu Hoàng đế chợt bừng tỉnh, sau đó cúi đẩu hổ thẹn: “Trẫm còn chưa lập ngươi làm Hoàng hậu, không nên khinh bạc ngươi, để ngươi không danh không phận đi theo trẫm.”
Triệu Kính Từ: “…”
Hắn hơi đen mặt, nhưng tiểu Hoàng đế không phát hiện, còn nắm tay hắn, say khướt hứa hẹn: “A Từ yên tâm, đợi mẫu hậu về, ta sẽ đi nói ngay cho nàng, muốn lập người làm…”
Có lẽ vì quá say mà chưa kịp nói hết câu, tiểu Hoàng đế đã mê man ngủ thϊếp đi trên người hắn.
Triệu Kính Từ khẽ thở dài, ôm y về giữa long sàng, đắp chăn đàng hoàng cho y.
*
Ngày hôm sau, Lâm Không Lộc tỉnh lại chỉ thấy mình trên giường, lập tức tiếc nuối than thở.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao y lại không nhớ gì cả? Ôi, lại để “Phu nhân” trốn thị tẩm được rồi.
Rõ ràng họ đã nước chảy thành sông, sao lúc chỉ còn một bước lại luôn không được?
Lâm Không Lộc than ngắn thở dài, hơn nữa khi Triệu Kính Từ rời đi cũng sai người truyền lời. Hắn nói có việc cần ra ngoài một chuyến, hôm nay không dùng bữa cùng y được, cũng xin nghỉ lâm triều.
Vì thế, khi thượng triều, biểu tình y cũng ủ rũ.
Nhưng buổi lâm triều hôm nay, bầu không khí hiển nhiên có chút khác thường, khá có không khí “Cơn giông lúc trước mưa nguồn”.
Cũng không biết ai đi đầu. Trước có người quỳ than hành vi phạm tội của Nhϊếp chính vương, độc chiếm triều chính, không theo phép tắc, giam cầm Tấn Vương, sau có người khác cũng lần lượt quỳ xuống than khóc: “Bệ hạ, trong mắt Nhϊếp chính vương nào còn có quân? Nào còn có luật phát? Một tháng trước người đã tự mình chấp chính, hắn lại chậm chạp không trả quyền lực, còn giam Tấn Vương mà không có bằng chứng. Đây hoàn toàn là không coi người ra gì mà.”
Nếu không chịu ảnh hưởng của tình cổ, Lâm Không Lộc khẳng định sẽ nghĩ: Còn không phải chắc, nếu không phải không coi ta ra gì thì tối qua có thể không xảy ra chuyện gì sao?
Nhưng là một tiểu Hôn quân bị ảnh hưởng bởi tình cổ, yêu Nhϊếp chính vương vô cùng, y không thể nghe người khác chửi bới người trong lòng của mình, vừa nghe là thấy khó chịu, muốn nổi giận.
Y cũng không kiềm chế, sắc mặt lập tức trầm xuống, cả giận: “Ai cho các ngươi lá gan vi cáo Nhϊếp chính vương khi không có bằng chứng? Là trẫm bảo hắn phê tấu chương, cũng là trẫm bảo hắn hỗ trợ xử lý triều chính, sao lại thành độc chiếm triều chính rồi? Không phải đều là trẫm bảo hắn làm sao? Rõ ràng hắn rất nghe lời trẫm.”
“Còn hoàng thúc kia của trẫm, lúc trước hắn phái người đến Trung Châu ám sát trẫm, trẫm còn chưa tìm hắn tính sổ mà các ngươi đã lần lượt kêu oan cho hắn? Các ngươi nhận bổng lộc của triều đình hay bổng lộc của hắn? Nếu là trẫm, lẽ ra Tấn Vương đã sớm bị giam từ lâu rồi. May mà Triệu khanh chu đáo, thay trẫm xả cơn giận này, các người chẳng có nổi một người nghĩ chu đáo bằng hắn.”
Rõ ràng đây đều là sự thật, Tấn Vương xác thật có tội, nhưng vừa nghe y nói vậy, quần thần tức khắc không nói nên lời. Họ cảm thấy đây giống như lời của một hôn quân bị tiểu nhân mê hoặc mới có thể nói ra, không hề đáng tin.
Vài vị đại thần là thật sự đau lòng, khổ sở khuyên tiểu Hoàng đế đừng để Nhϊếp chính vương mê hoặc. Nhưng cũng có một đám người có động cơ thầm kín, không quỳ than “Tiên đế ơi, người mở mắt ra nhìn đi” thì chính là mắng “Nhϊếp chính vương lòng muông dạ thú”, thậm chí còn có người kêu rên “Triều Đại Hạ sắp vong rồi”.
Đại khái là vì Triệu Kính Từ vắng mặt, lá gan họ cũng lớn hơn, bày ra bộ dáng cưỡng cầu tiểu Hoàng đế “mau chóng đoạt quyền tự mình chấp chính, xử lý Nhϊếp chính vương”. Triều đình vốn nghiêm túc lập tức hỗn loạn như một cái chợ.
Lâm Không Lộc ngồi long ỷ trên cao, lạnh lùng nhìn họ kêu khóc, biểu tình càng ngày càng tối sầm lại. Những người này mắng ai y đều có thể nhịn, duy chỉ mắng Nhϊếp chính vương là y không nhịn nổi.
Lửa giận trong lòng như được đổ dầu, càng đốt càng thịnh. Ngay khi chúng thần dồn ép lợi hại nhất, y bỗng đứng dậy chộp lấy đống sớ dâng trên bàn đập nát tất cả, tức giận nói: “Đủ rồi!”
Phía dưới thoáng chốc yên lặng, đây là lần đầu họ nhìn thấy tính tình âm tình bất định của tiểu Hoàng đế, nhất thời không kịp phản ứng.
Lâm Không Lộc trực tiếp đá vào ngự án, nghiến răng, nói như một vị hôn quân: “Về sau còn ai dám nói Nhϊếp chính vương không được, lôi hết toàn bộ ra ngoài đánh 30 gậy. Về Tấn Vương, trẫm thấy giam cầm vẫn còn quá nhẹ nhàng cho hắn. Tôn Đắc Tiền, truyền ý chỉ của trẫm, nhốt hắn vào địa lao!”
Nói xong, y khoát tay tức tối rời đi, đám quần thần thế mà chẳng ai kịp định thần.
Nhưng khi đi ra khỏi đại điện không bao xa, thấy xung quanh không có người, vành mắt Lâm Không Lộc lập tức đỏ lên. Y khom lưng ôm chân: “Đau đau đau, đệt, hệ thống, đã chặn cảm giác đau chưa?”
Đau đến mức lý trí y cũng quay về rồi.
0687 ngập ngừng: “Đau nhức xương do phong thấp đã chặn 99% cho cậu rồi, loại đau đó là đau liên tục không dứt, còn loại đau này là do bị đập vào mắt cá chân. Lúc trước không chặn loại đau này, để tôi chặn cho cậu trước, mau tìm thái y khám đi.”
Lâm Không Lộc: “…” Đậu, thế mà còn phân thành nhiều loại che chắn khác nhau.
*
Triệu Kính Từ vừa về liền nghe tin tiểu Hoàng đế bị thương ở chân, hắn vội vã chạy tới tẩm điện.
Ngay khi Lâm Không Lộc thấy hắn, hai mắt y đã rưng rưng, trong lòng tủi thân vô cùng: “A Từ, chân trẫm đau.”
0687: “…” Rõ ràng là trẹo mắt cá chân.
Tim Triệu Kính Từ thắt lại, hắn vội tiến lên, mà khi ngồi xổm xuống lại không dám đụng vào mắt cá chân sưng lên như cái bánh bao của y.
Hắn đau lòng, khẽ hỏi: “Sao lại bị trật chân thế này?”
Lâm Không Lộc căm phẫn, bất bình thay hắn. ngay lập tức kể lại chuyện xảy ra trên triều ngày hôm hay. Nói xong lại nắm tay y đảm bảo: “A Từ yên tâm, trẫm luôn tin tưởng ngươi, tuyệt đối không bị họ châm ngòi đâu.”
Triệu Kính Từ trong lòng vừa đau vừa mềm, bế tiểu Hoàng đế lên giường, nhẹ nhàng nói: “Ta tin ngươi, nhưng nếu về sau lại xảy ra chuyện như vậy thì không cần tức giận với họ. Ta không quan tâm đến việc ấy, nhưng nếu ngươi bị thương, ta sẽ đau lòng.”
Tôn Đắc Tiền bên cạnh nghe được mà ê răng, nhưng tiểu Hoàng đế thì rất hưởng thụ. Y ôm lấy cổ Triệu Kính Từ, vùi đầu trong hõm vai hắn, giọng nũng nịu nói: “A Từ, ngươi đối xử với ta thật tốt.”
*
Chuyện của Tấn Vương, đúng là Triệu Kính Từ xử lý không đúng lúc.
Hắn vốn đã bị người chỉ trích ôm quyền, hiện tại lại giam cầm Tấn Vương. Chẳng sợ có thể đưa ra bằng chứng chứng minh Tấn Vương mưu phản, cũng sẽ có người cho rằng hắn dụng tâm kín đáo.
Huống hồ gần đây hắn bận rộn tìm kiếm vu y, tinh lực trên triều đình cũng giảm đi rất nhiều, một số người có tâm tư liền trở nên tích cực hơn.
Cuối cùng, sự việc càng ngày càng ồn ào, truyền đến tai Thái hậu. Thái hậu đang lễ Phật cũng không thể hồi kinh trước thời hạn.
Sau khi hồi cung, Thái hậu không gặp mấy đại thần quỳ gối ngoài cửa cung mà trực tiếp gọi Triệu Kính Từ đến hỏi chuyện.
Lâm Không Lộc nghe tin, sợ người yêu chịu oan ức nên lập tức muốn đi theo.
Triệu Kính Từ gần đây luôn chiều y, không từ chối, cũng may Thái hậu cũng không nói gì, chỉ hỏi Triệu Kính Từ: “Chuyện Tấn Vương, đều là thật?”
Triệu Kính Từ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, lập tức sai người đưa nhân chứng vật chứng ra.
Thái hậu nhìn xong quả nhiên biến sắc, có vẻ rất tức giận.
Một tiểu thái giám thanh tú bên cạnh vội khom lưng vỗ lưng thuận khí giúp nàng, chậm rãi nhẹ giọng nói: “Nương nương, Nhất Vân đại nói tâm thái phải bình tĩnh khi lễ Phật, người không thể tức giận.”
Lâm Không Lộc lập tức ngẩng đầu, tò mò nhìn tiểu thái giám. Triệu Kính Từ cũng liếc hắn một cái.
Thái hậu dường như rất nghe lời khuyên, vỗ vỗ tay tiểu thái giám, rồi nói với Triệu Kính Từ: “Ngươi làm rất tốt, có ngươi trông coi triều đình thay Tiểu Lộc, ai gia rất yên tâm.”
Triệu Kính Từ khom người: “Không dám.”
Sau khi đứng dậy, hắn bỗng hỏi tiểu Hoàng đế: “Vừa rồi lúc bệ hạ đến, không phải nói vẫn chưa phê xong tấu chương sao?”
Ngụ ý, ngươi còn không quay về phê tấu chương?
Thái hậu nhìn ra hắn có chuyện riêng muốn nói với mình, bèn nói với tiểu Hoàng đế: “Chính sự quan trọng, Hoàng đế đi trước đi.”
“Hả?” Lâm Không Lộc ngẩn ngơ, nghĩ thầm, ý câu nói đó chẳng lẽ không phải để A Từ thay ta phê sao?
*
Chân Lâm Không Lộc còn chưa lành hẳn, khập khiễng bước ra khỏi cung với vẻ mặt buồn bực. Chẳng bao lâu, tiểu thái giám kia cũng đi ra.
Lâm Không Lộc lại tò mò liếc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi tên gì? Làm việc trong cung mẫu hậu từ lúc nào? Vì sao trước đây trẫm chưa từng thấy.”
Tiểu thái giám cúi đầu cũng kính: “Nô tài tên Tiểu Sở Tử, trước đây từng túc trực bên linh cữu tiên đế. Gặp được Thái hậu nương nương rủ lòng thương, hôm nay mới bắt đầu làm việc trong cung.
“Ồ.” Lâm Không Lộc gật đầu, vừa định hỏi lại thì Triệu Kính Từ đã ra ngoài.
Y nháy mắt quên luôn mình định hỏi gì, trong mắt chỉ còn người yêu, vội bước tới: “Ngươi nói gì với mẫu hậu thế?”
Triệu Kính Từ dắt tay y, liếc tiểu thái giám kia, tiểu thái giám lập tức kinh sợ cúi đầu.
Triệu Kính Từ không nói gì, đỡ tiểu Hoàng đi rời đi.
Sau khi họ rời đi, tiểu thái giám mới ngẩng đầu, ánh mắt để lộ một nụ cười quỷ quyệt, xoay người hồi điện.
*
Trong điện, Thái hậu còn đang cau mày suy tư, thấy hắn vào mới khẽ giãn mày ra.
Tiểu thái giám thấy vậy, vội tiến lên giúp nàng xoa ấn huyệt thái dương.
Thái hậu khẽ nhắm mắt, nói: “Những chứng cứ Kính Từ vừa lấy ra ngươi cũng thấy rồi, ngươi cảm thấy có mấy phần thật, mấy phần giả?”
Tiểu thái giám dịu dàng nói: “Theo nô tài thấy, đương nhiên đều là thật. Tấn Vương xác thật có ý đồ xấu, còn từng ám sát bệ hạ, nhưng…”
Nói đến đây, hắn hơi khựng lại, dường như có hơi do dự.
Thái hậu vẫn nhắm hai mắt: “Tiếp tục đi.”
Tiểu thái giám không chút do dự, thấp giọng nói: “Lúc trước nương nương sai nô tài đi tra chuyện Tấn Vương phái người ám sát bệ hạ, nôt tài tình cờ phát hiện trước khi Tấn Vương làm vậy, Nhϊếp chính vương cũng từng pháo người mai phục tại khe núi đó, định ám sát bệ hạ. Chỉ là không biết vì sao sau đó lại rút lui.”
Thái hậu chợt mở mắt.
“Chuyện này người bên cạnh bệ hạ cũng biết, nhưng không hiểu vì sao vẫn chưa nói ra.” Tiểu thái giám còn nói tiếp: “Nhưng gần đây nô tài điều tra cũng phát hiện thêm, bệ hạ dường như trúng tình cổ nên mới cho Nhϊếp chính vương tất cả.”
“Loảng xoảng!”
Thái hậu vô tình làm đổ chung trà.
“Ngoài ra, đoạn thời gian bệ hạ ở biên quan, Nhϊếp chính vương còn phái người tra xét vài vị vương tôn thuộc dòng bên của hoàng thất, như có ý định lập con nối dõi cho bệ hạ.” Tiểu thái giám lại nói.
Đây là ý muốn phế tiểu Hoàng đế, lập tân quân.
Thái hậu nhắm mắt, giọng điệu tràn đầy thất vọng: “Xem ra ai gia cần phải… mời Nhϊếp chính vương cùng dùng bữa rồi.”
Tiểu thái giám hiểu rằng Thái hậu muốn tổ chức Hồng Môn Yến, ngả bài với Triệu Kính Từ.
Nếu Triệu Kính Từ không phục, vậy đương nhiên là tốt nhất. Nếu phục, vậy “Chén vàng cùng ngươi uống, dao sắc không khoan dung”.
“Đúng rồi, việc này không thể để Hoàng nhi biết.” Thái hậu bổ sung.
Tiểu thái giám cúi đầu nói “Vâng”, nhưng trong mắt hiện lên tia giễu cợt.
Làm sao hắn có thể để mọi chuyện diễn ra theo cách mà Thái hậu mong đợi được?
Đêm mai, mặc kệ Triệu Kính Từ có muốn làm phản hay không, hắn cũng phải khiến Thái hậu tiện phụ này chết trong tay đối phương. Còn tiểu Hoàng đế, một vở diễn hay như vậy, con trai tiện phụ đương nhiên không thể vắng mặt.
Hắn muốn để tiểu Hoàng đế tận mắt nhìn thấy Triệu Kính Từ gϊếŧ chết mẹ ruột của y, sau đó lại nói cho kẻ đáng thương đó, y chỉ vì trúng tình cổ nên mới thích Triệu Kính Từ thôi. Ha ha ha, hắn chẳng tin họ sẽ không sụp đổ, sẽ không điên!
*
Ngày hôm sau, Lâm Không Lộc hạ triều rồi đều ở trong phòng ấm cả ngày.
Vài ngày nữa là tới đông chí, gần đây trời lạnh, lúc nào cũng có tuyết rơi. Hai chân của y sợ lạnh, còn vừa bị trẹo chân, gần như không phải đi lại thì y sẽ không đi lại.
Nhưng lúc chạng vạng, bỗng nhiên có tiểu thái giám tới bẩm báo, nói Thái hậu mở tiệc ở Thọ Khang cung, mời y qua dùng bữa.
Lâm Không Lộc vốn tưởng là gia yến bình thường, nhưng tiểu thái giám lại nói tiếp: “Nhϊếp chính vương đã đến rồi.”
Lâm Không Lộc thấy hơi kỳ lạ, còn chưa tới đông chí mà sao lại mở tiệc?
Có điều khi nghĩ rằng người yêu cũng ở đó, y lại vui vẻ, cố chống lại cảm giác vô lực sau khi chặn cơn đau, chống bàn đứng dậy, nói với Tôn Đắc Tiền: “Hầu hạ trẫm thay quần áo.”
Khi thay quần áo, ống tay áo được giấu trong ngực y rơi ra, như báo hiệu điều chẳng lành.
Lâm Không Lộc không nghĩ nhiều, vội nhặt lên phủi phủi rồi cẩn thận cất lại vào ngực, phảng phất như quên mất mình có thói ở sạch.
*
Trong Thọ Khang cung, Triệu Kính Từ ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, ánh mắt hơi tối, tựa hồ đang nghĩ tới dụng ý của Thái hậu khi gọi hắn đến.
Thái hậu nở nụ cười trên môi, sai người rót rượu cho hắn rồi thân thiết hỏi tình hình của An lão vương phi gần đây.
Triệu Kính Từ thần sắc kính cẩn, trả lời từng vẫn đề.
Thái hậu cười, nói: “Đều là người trong nhà, Kính Từ không cần nghiêm túc như vậy. Nói mới nhớ, ai gia đã mấy năm không gặp mẫu thân ngươi rồi. Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, không biết liệu nàng đã thay đổi chưa.”
Triệu Kính Từ làm như không nghe ra ý khác của nàng, chỉ đáp: “Mẫu thân vẫn như vậy.”
Thái hậu nghe vậy lại cười, nhưng đột nhiên không vòng vo với hắn nữa, nói thẳng: “Kính Từ, nói thật cho ai gia biết. Trước đây ngươi mai phục nhân mã ở biên giới Trung Châu, có phải muốn gϊếŧ Tiểu Lộc không? Ngươi điều tra vài vị vương tôn dòng bên của hoàng thât, có phải muốn lập tân quân không? Còn có, tình cổ trên người Tiểu Lộc, có phải do ngươi hạ hay không?”
Triệu Kính Từ trầm mặc, hắn không thể biện giải.
Khi mới vừa sống lại, hắn ban hành mệnh lệnh đó là do hận thù và hiểu lầm, mặc dù chúng nhanh chóng được thu hồi, nhưng đó vẫn là điều khiến hắn hối hận nhất.
Nhưng nghe đến điều cuối cùng, hắn bỗng ngẩng đầu, cắn răng nói: “Không phải.”
“Ồ.” Thái hậu nhìn hắn, hỏi: “Tất cả đều không phải? Hay là…”
Triệu Kính Từ nhắm mắt, thống khổ nói: “Việc cuối cùng không phải.”
Lâm Không Lộc cứng ngắc đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt đông cứng lại.
A Từ từng phái người định gϊếŧ y? Còn nghĩ tới việc muốn phế y? Không, không phải như thế, chắc chắn là y nghe lầm rồi.
Thực ra khi ở biên quan, Lâm Tam đã bẩm báo việc trước đó cho y. Nhưng dưới ảnh hưởng của tình cổ, hiển nhiên y đã xem nhẹ nó. Lúc này nhắc lại, trong đầu chỉ rối rắm, không thể tin được.
Còn có tình cổ, đây là chuyện gì?
Lâm Không Lộc ngơ ngẩn nhìn cánh cửa trước mắt, đột nhiên không dám mở ra, như thể có một con mãnh thú đáng sợ nào đó đang ẩn nấp bên trong.
*
Trong điện, Thái hậu cũng nhắm mắt, tựa hồ không muốn tin tưởng. Nhưng Triệu Kính Từ đã chính miệng thừa nhận, còn gì để mà nói nữa?
Nàng vung tay, muốn mai phục bắt giữ Triệu Kính Từ, nhưng chưa kịp hạ lệnh, nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Thái hậu!”
Tiểu thái giám đằng sau lập tức đỡ nàng, Triệu Kính Từ cũng đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Nhưng hắn chưa kịp nói gì, tiểu thái giám đã chỉ vào hắn, khϊếp sợ nói: “Ngươi, ngươi bại lộ âm mưu, thế mà hạ độc mưu hại Thái hậu? Người đâu ——”
Chỉ là hắn còn chưa hét xong, triều kính từ đã cười. Trên môi nở nụ cười lạnh lẽo: “Là bổn vương hạ độc sao?”
Nói xong lại nhìn vế phía Thái hậu, cung kính nói: “Nương nương, ngài nghĩ thế nào?”
Tiểu thái giám sững sờ, sau đó bị cấm quân lao ra ấn xuống.
Thái hậu cũng mở mắt, lau “vết máu” bên môi, thất vọng nói: “Tiểu Sở Tử, ngươi đã cứu ai gia, nhưng ai gia chưa bao giờ ngờ rằng việc ngươi cứu lại đã sớm được mưu tính.”
Tiểu Sở Tử ngẩn người, không biết vì sao mình bị bại lộ.
Triệu Kính Từ cũng mở miệng, lãnh đạm nói: “Tên thật của người là Sở Hoằng, từng là mưu sĩ bên người Tấn Vương, trước đây động tay động chân vào dược liệu Thái hậu đưa cho bệ hạ khiến bệ hạ hộc máu. Còn có, người hạ tình cổ cho bệ hạ cũng là ngươi.”
“Thực ra Kính Từ đã viết thư cho ai gia nhắc nhở, người bên cạnh ai gia có vấn đề. Hôm qua hắn hoài nghi là ngươi, ai gia còn không muốn tin. Bấy giờ mới phối hợp diễn một vở kịch với hắn, không ngờ ngươi quả thực hạ độc trong rượu, ôi.” Thái hậu thở dài, hỏi: “Nói đi, vì sao ngươi lại làm như vậy?”
Thấy tất cả kế hoạch của mình đều đã bại lộ, Sở Hoằng khẽ cười, mà sau đó càng cười càng lớn.
Hắn đột nhiên nhìn vế phía cưởi, ánh mắt nhìn chằm chặp như thể nhìn thấy được gì, giọng điệu tràn đầy ác ý: “Tiểu Hoàng đế, ngươi đều nghe thấy hết rồi chứ? Làm sao vậy, còn không dám vào sao? Sợ rồi hả?”
Triệu Kính Từ đột ngột quay đầu lại, sự hoảng sợ và nỗi bất lực hiện lên trong mắt hắn.
________________
Tác giả:
Triệu Kính Từ: Muốn chết!