Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 83
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 83


Bá tổng 12.

Bố!

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Cố Từ đọc nhóm chat thêm một lúc nữa, đột nhiên nhận ra một vấn đề. Nếu đi team building ở quê của Lâm Không Lộc thì chẳng phải hắn sắp gặp bố vợ rồi sao?

Nghĩ vậy, hắn bất giác ngẩng đầu, hỏi Lâm Không Lộc đang nhìn vào hư vô trên ghế sô pha: “Quê của sếp Lộc ở vịnh Ngân Sa à?”

“Hả?” Lâm Không Lộc đang nghe 0687 phát sóng trực tiếp nhân viên phàn nàn việc y keo kiệt thế nào nên nghe vậy thì không hiểu sao cảm thấy hơi chột dạ và xấu hổ: “Anh đọc được lời phàn nàn của họ trong nhóm nhỏ rồi sao?”

Cố Từ kinh ngạc: “Sếp Lộc cũng có trong nhóm nhỏ?”

Lâm Không Lộc đương nhiên không có trong đó, nhưng 0687 sẽ phát sóng trực tiếp cho y. Hơn nữa nhân viên có nhóm chat riêng để thầm chửi sếp âu cũng là chuyện thường.

Trước kia hội xuyên nhanh viên bọn họ cũng có nhóm chat riêng, mọi người cùng nhau chửi nam chính, chửi cốt truyện, chửi lãnh đạo… Tóm lại, đủ các loại chửi trên đời.

Sau này, có người kích động quá lúc chửi lãnh đạo, nhất thời quên mất cốt truyện, chưa kể đến việc ảnh hưởng hiệu suất, còn bị lãnh đạo phát hiện nên nhóm chat đã bị thủ tiêu.

Đáng tiếc, trước đây Lâm Không Lộc thích nhất việc các xuyên nhanh viên khác kể chuyện gặp phải cốt truyện kỳ ba. Mọi người đều tài giỏi, cộng thêm việc nói chuyện rất dễ nghe, đặc biệt là khi chửi lãnh đạo.

Nghĩ đến đây, y lắc đầu thở dài rồi trả lời câu hỏi vừa rồi của Cố Từ.

“Anh đừng nghe bọn họ nói linh tinh, mỗi năm chỉ tổ chức một chuyến du lịch, vẫn sẽ có chuyến xuất ngoại. Nếu có người đã đi liền tù tì bảy năm thì chứng tỏ đó là nhân viên lâu năm của công ty.” Y trịnh trọng giải thích.

“Hơn nữa, đây gọi là uống nước nhớ nguồn, đền đáp quê hương, thúc đẩy ngành du lịch cho vịnh Ngân Sa, kích tích tăng trưởng GDP địa phương.” Sao có thể nói là bủn xỉn được?

“Với lại nhà hàng hải sản của bố tôi mở cũng làm ăn phát đạt, không có tôi thì bọn họ có lẽ sẽ không hẹn trước được.” Y bổ sung.

Thấy y giải thích “keo kiệt” đến tươi mát thoát tục như thế, Cố Từ nhịn cười, bảo: “Thì ra là thế, vậy chắc chú rất giỏi nấu ăn.”

“Đương nhiên rồi, anh lúc nhỏ…” Lâm Không Lộc tí nữa thì vạ miệng nói ra chuyện “Anh lúc nhỏ sau khi ăn hải sản của bố tôi làm còn khóc lóc ăn vạ nhà tôi đòi làm con trai của bố tôi”. Cũng may y phản ứng kịp thời và vội dừng lại.

Cố Từ sững sờ, theo bản năng hỏi: “Tôi làm sao?”

“Không có gì.” Lâm Không Lộc cố nén vẻ mặt, nhìn hắn nói: “Tôi định bảo, tên nhóc nhà anh không quay về làm việc đi, ăn vạ trong phòng tôi làm gì?”

Cố Từ mỉm cười, đáp: “Tôi đang nghĩ… phòng sếp Lộc rất rộng rãi, tuần sau tôi có thể chuyển bàn làm việc đến chỗ em không?”

“Không thể.” Lâm Không Lộc lập tức nghiêm mặt, tức giận bảo: “Nên làm gì thì làm đi.”

Đừng tưởng y không biết, sau khi để áo mưa trên xe thì phòng nghỉ của sếp là y đây cũng đã có áo mưa không biết từ khi nào. Nếu thật sự để Cố Từ chuyển đến, y còn có thể làm việc chắc?

Quả nhiên, yêu đương chính là kẻ thù số một của kiếm tiền, đáng giận!

*

Hôm sau là thứ bảy, Lâm Không Lộc muốn nghỉ ngơi thật tốt nhưng từ sáng sớm Cố Từ đã lôi y dậy, bảo muốn đi mua sắm.

Lâm Không Lộc bối rối, hai thằng đàn ông sắm sửa cái gì?

Tất nhiên, không phải y rập khuôn. Nếu chỉ một mình y đi mua sắm thì cũng bình thường, nhưng việc Cố Từ đi mua sắm… rõ ràng là hơi bất thường. Cố Từ không phải kiểu người như thế.

“Anh muốn mua gì?” Y thấy kỳ lạ.

“Mua chút quà cho chú.” Cố Từ nghiêm túc bảo.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là mua cho bản thân một ít quần áo tử tế, gọn gàng một chút. Dù sao nếu muốn gặp bố vợ, thì tướng mạo hoạt bát có sức sống là rất quan trọng.

“Không, không cần đâu.” Thấy hắn tùy tiện cầm một hộp rượu nổi tiếng, Lâm Không Lộc bỗng lắp bắp: “Ông ấy không thiếu ăn thiếu uống, anh không cần tặng gì cả. Nếu thật sự muốn thể hiện tấm lòng thì lúc đó có thể giúp ông ấy rửa bát đĩa là được.”

Mấu chốt là Cố Từ lấy nhiều đồ như thế là định để ai trả tiền hả?

Hiển nhiên bá tổng vẫn là người trả tiền, dù gì Cố Từ hiện tại chưa hoàn toàn “nhớ lại”, dùng tiền của mình lúc đầu cũng không hay lắm.

Khi Lâm Không Lộc quẹt thẻ, y đã tái xanh mặt mày.

Nhưng còn chưa hết, Cố Từ lại nhanh chóng dẫn y đến cửa hàng quần áo. Lúc ra khỏi cửa hàng, cơ mặt Lâm Không Lộc đã co giật.

“Tôi nói cho anh biết, những thứ này coi như là phụ phí, sẽ trừ vào tiền lương của anh.” Y nhịn không nổi mà nói.

“Được.” Cố Từ cười cười nhìn y, đồng ý vô cùng gọn gẽ.

Hắn còn ước lắm đấy, tốt nhất là tiểu bá tổng cứ khấu trừ nhiều vào, để hắn có thể làm việc cho y cả đời, để y không thể bỏ rơi hắn.

*

Sáng thứ hai, trước khi khởi hành, Cố Từ ở trong phòng hồi lâu mới xuống tầng.

Vốn Lâm Không Lộc đang sốt ruột chờ đợi, nhưng khi thấy hắn cuối cùng cũng bước xuống cầu thang, y nháy mắt ngơ ngẩn.

Cố Từ mặc một bộ âu phục sẫm màu, cà vạt hoa văn, quần âu được là lượt phẳng phiu, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, nhìn tưởng chừng nghiêm túc nhưng lại lộ ra hơi thở cấm dục.

Lâm Không Lộc: “…” Định đến địa điểm tổ chức lễ cưới hay định tham dự hội nghị quốc tế đây?

Là một người yêu thích đồng phục*, y phải thừa nhận rằng mình đã dính thính ngay từ sáng sớm, nhưng… mặc trêu hoa ghẹo nguyệt thế này là định quyến rũ ai? Quan trọng nhất là, tên này không thấy nóng à?

*Nguyên văn là 制服控, ý chỉ thích những người mặc đồng phục như quân phục, đồ cảnh sát, đồ bác sĩ, và những nghề cần mặc đồng phục tương tự như thế…

Lâm – đại gia – Lộc cau mày, nghiêm túc sai bảo: “Đi thay áo phông quần cộc đi.”

Cố Từ: “…”

“Thật đấy, nếu không anh sẽ cần chuẩn bị một hộp phấn rôm.” Lâm Không Lộc chân thành khuyên bảo.

Cố Từ lúc này mới nghĩ tới thời tiết, lấy điện thoại yên lặng xem, sau đó cam chịu đi lên lầu thay thành áo sơ mi quần dài.

Lâm Không Lộc nhìn lén hắn, chậc, áo sơ mi trắng, nhìn cũng rất muốn lột ra.

Cố Từ nhìn y, thấy y mặc áo phông cùng quần năm tấc, để lộ cánh tay và bắp chân trắng nõn gầy guộc bèn ngừng lại, đề nghị: “Thay quần dài đi.”

Lâm Không Lộc: “?” Trời thì nóng, anh có bệnh à?

“Mặc quần đùi ra ngoài sẽ không tốt cho hình tượng bá tổng của sếp Lộc.” Cố Từ như đang suy nghĩ vì y.

Lâm Không Lộc nghe thế thì xua tay, bảo: “Anh không hiểu, khí chất không phải thứ có thể nhìn thấy từ bên ngoài, mà cần phải nhìn… vào bên trong.”

Chủ yếu là có tiền, chỉ cần nhắc tới việc y là người giàu nhất thành phố C, ai mà không nói y có phong thái của một bá tổng chứ? Về phong độ, y luôn luôn có thể liều chết giữ vững nó.

Nói xong y đứng dậy, ngẩng cao đầu bước ra khỏi biệt thự.

Khóe miệng Cố Từ khẽ giật, vội vàng cầm hộp quà đi theo.

Bởi sự chậm trễ này, cả hai đã lỡ chuyến xe buýt tập thể của công ty, mà xe trong nhà lại vừa mang đi bảo dưỡng.

“Chỉ có thể bảo Tiểu Tống lái xe đến đón.” Lâm Không Lộc đau lòng khoản tiền xăng dầu, không phải vì ngại đắt “Chủ yếu là vì lãng phí không tốt.”

Cố Từ: “…” Đợi về Cố thị, hắn nhất định sẽ mua mỏ quặng cho nhóc bủn xỉn này.

*

Tiểu Tống đến rất nhanh, nửa tiếng sau đã đỗ xe ngoài biệt thự.

Cố Từ để quà vào cốp rồi mở cửa xe sau cho Lâm Không Lộc. Nhưng vừa mở cửa xe ——

“Ấy, chào buổi sáng thư ký Dương, sếp Lâm.” Úc Minh Tu ngồi ghé sau, cười chào hỏi hai người.

Cố Từ: “…”

Hắn sập luôn cửa, xoay người nhìn Lâm Không Lộc.

Lâm Không Lộc: “Ặc, tôi mời sếp Úc đến, nhưng không ngờ anh ta không xuất phát cùng xe buýt.”

Tổn thọ, sao nuôi thế thân mà như nuôi bố thế nhỉ?

1

Nói xong, y âm thầm nhắc nhở “mảnh vỡ” bằng khẩu hình.

Cố Từ trầm mặc, nói vậy cũng không sai, nhưng mấy ngày nay họ Úc quả thật như âm hồn bất tán.

Lâm Không Lộc lặng lẽ ngoắc lấy ngón tay út của hắn, thầm ám chỉ: Nhịn một tí, sẽ nhanh thôi.

Sắc mặt Cố Từ cuối cùng cũng khá lên, lại mở cửa xe, bảo Úc Minh Tu: “Lên trước ngồi.”

Úc Minh Tu không từ chối, nhưng khi xuống xe đi qua hắn thì không khỏi thở dài: “Thư ký Dương càng ngày càng ngông nghênh, sếp Lâm à, tôi vẫn khuyên cậu nên đổi thư ký đi.”

Anh ta dừng một thoáng lại nói đùa: “Như tôi chẳng hạn, nếu tôi là thư ký của sếp Lâm thì sẽ không ngang ngược kiêu ngạo vô tổ chức như thư ký Dương…”

Còn chưa nói xong, đầu anh ta lại nhói lên.

Úc Minh Tu:… Tao thật sự rất muốn hỏi, rốt cuộc là mày thích Cố Từ hay thích Lâm Không Lộc thế? Sao tao nói móc Cố Từ mà mày cũng tra tấn tao?

Mảnh vỡ: À.

Lâm Không Lộc đương nhiên thiên vị Cố Từ, phớt lờ lời nói việc đổi thư ký, chỉ đùa lại câu: “Thư ký như sếp Úc tôi không mời nổi đâu.”

Tiểu Tống ngồi ghế lái: “…” Đúng là một trận chiến gió tanh mưa máu, nồng nặc mùi thuốc súng, giết người không thấy máu giữa chính cung và sủng phi.

1

Tuy nhiên, sủng phi đã thua một bậc, sếp Lâm vẫn thiên vị thư ký Dương hơn.

Sau khi lên xe, Cố Từ như mong muốn được ngồi ghế sau cùng Lâm Không Lộc. Úc Minh Tu ngồi ghế phụ lái, bắt đầu câu được câu không trò chuyện với Lâm Không Lộc.

Úc Minh Tu: “Mà, tôi vẫn chưa chúc mừng sếp Lâm đã thành công lấy được dự án Khu đô thị mới ven biển kia, lần này là đến xem xét địa điểm à?”

Lâm Không Lộc: “Ăn may thôi, vẫn phải cảm ơn sếp Úc không ra tay, lần này là đi team building.”

“Ồ, nghe nói cậu định hợp tác phát triển cùng Cố thị à?” Úc Minh Tu lại hỏi.

“Vậy ư? Sao tôi chưa từng nghe nói nhỉ?” Lâm Không Lộc mỉm cười.

Úc Minh Tu cười gượng: “Ha ha, có thể là tôi nghe lầ ——”

Cố Từ bỗng cầm chai nước đổ thẳng vào mồm anh ta, mặt vô cảm: “Sếp Úc uống nước đi.”

Úc Minh Tu: “…”

Thôi, hai người đều không muốn tiếp chuyện anh ta, anh ta cũng không phải người tự làm mình mất mặt.

Lái xe từ nội thành đến ven biển mất khoảng hai giờ. Không biết có phải gần đây Úc Minh Tu bận rộn quá hay không mà im lặng được một lúc đã ngủ thiếp đi.

Vừa ngủ không bao lâu, ngón trỏ của anh ta bỗng nhịp nhàng gõ vào thành xe, phát ra tiếng “cộp, cộp cộp…”.

Cố Từ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng bèn mở mắt. Chần chờ chốc lát, hắn cũng gõ vào thành xe “cộp cộp”.

Cứ như thế, một người một mảnh vỡ lần lượt gõ rất nhịp nhàng…

Dần dần, sắc mặt Cố Từ trở nên nghiêm túc.

Tiểu Tống đang lái xe: “?”

Gì đây? Mã Morse mà các gián điệp đều phải nắm vững trong truyền thuyết ư? Hóa ra đây mới là cuộc thương chiến cao cấp, sủng phi và chính cung đã thông đồng với nhau từ lâu, bề ngoài thì cãi cọ ồn ào trước mặt sếp Lâm, nhưng trên thực tế…. Ha ha.

1

Lâm Không Lộc cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bấy giờ chợt mở mắt, hỏi: “Hai người đang gõ gì vậy?”

Cố Từ và mảnh vỡ đồng thời đờ người, sau đó Cố Từ nói “Không có gì”, mảnh vỡ cũng điều khiển tay Úc Minh Tu vẫy vẫy, biểu đạt ý tương tự. Chỉ tiếc Lâm Không Lộc không nhìn thấy.

Lâm Không Lộc “Ồ” một tiếng, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi. Chăng mấy chốc, Cố Từ và mảnh vỡ lại gõ lên cửa.

Lâm Không Lộc: “…” Hai người rưỡi này coi y như điếc à.

0687: “Ký chủ nghe không hiểu sao? Tôi có thể phiên dịch giúp cho.”

Lâm Không Lộc: “Không cần.”

Có gì để phiên dịch đâu, y cũng không phải không nghe hiểu thật. Còn chẳng phải Úc Minh Tu đang sắp xếp để đối phó với công ty của y, còn muốn vu oan cho Cố Từ hả, trò cũ rồi.

Nếu không phải vì mảnh vỡ thì y đã sớm ứng phó tên này rồi.

“Nếu cậu có thời gian rảnh rỗi giúp tôi phiên dịch thì không bằng đi giục tiến độ của tổ khai phá phát triển bàn tay vàng đi.” Y ngẫm nghĩ, rồi vẫn thúc giục 0687.

Hai tiếng sau, cuối cùng cũng đến… cửa Ngư Gia Lạc* của lão Lâm.

*Không biết đây là tên cửa hàng hay có ý khác, nhưng đại ý là niềm vui nghề đánh cá.

Cố Từ xuống xe trước, lấy quà trong cốp, ngẩng đầu nhìn biển hiệu đỏ rực, bỗng nhiên hơi căng thẳng.

Úc Minh Tu đi tới, hơi nhướng mày: “Đến chơi một chuyến sao còn mang cả quà thế?”

Cố Từ nhàn nhạt liếc anh ta, ánh mắt như đang nói “Một tên chó độc thân thì biết cái gì”.

Liếc xong thì cầm quà đi về phía Lâm Không Lộc, không để ý đến sắc mặt đang dần tối lại của Úc Minh Tu. Có điều dù có để ý thì phỏng chừng cũng chẳng care.

Lâm Không Lộc thở dài khi thấy hộp quà, bảo: “Anh mang mấy thứ này thật vô ích.” Không phải vẫn là phận rửa bát sao.

Y dẫn đầu bước vào cánh cửa gỗ gụ trang hoàng uy nghiêm.

Cha Lâm kinh doanh Ngư Gia Lạc bao gồm cả nhà cho dân, nhóm nhân viên đến trước đã ăn uống no say, được chiêu đãi đủ đầy, rồi ra bãi biển chơi.

Bốn người Lâm Không Lộc về phòng cất hành lý, đúng lúc… rửa bát đĩa cho đám nhân viên kia.

“Thằng nhóc này, anh lại đưa mọi người đến chỗ tôi team building để tiết kiệm tiền đúng không?” Lâm Kiến Quốc vừa thấy con trai đã tiến lên véo tai y, giận dữ: “Sao anh chỉ biết kiếm lời từ chỗ bố anh hả? Bình thường thì chả bao giờ thấy về, vừa team building phát là về ngay!”

“Đừng đừng.” Lâm Không Lộc vội cứu lỗ tai của mình, nhỏ giọng: “Bố à, bây giờ con là bá tổng đó, giữ thể diện cho con đi.”

“Bố tổng mẹ tổng cái gì, quy tắc cũ, có thể ăn miễn phí, nhưng anh phải rửa chén.” Lâm Kiến Quốc cao lớn thô kệch, giọng cũng to, rống lên làm não Lâm Không Lộc cũng phải chấn động.

Y vội bịt lỗ tai, nhỏ tiếng: “Biết rồi biết rồi, con còn có mấy người bạn nữa. Bố mau đi làm thêm chút đồ ăn đi, con sắp chết đói rồi, ăn no xong rồi rửa sau.”

Bấy giờ Lâm Kiến Quốc mới nhận ra sau con trai mình còn có ba người, lập tức nở nụ cười như gió xuân, tiến lên chào hỏi: “Ôi, mấy đứa cũng là nhân viên của Tiểu Lộc à, nào nào nào, mời vào trong…”

Cố Từ và Úc Minh Tu nhìn mà sững người, không ngờ tiểu bá tổng mi thanh mục tú lại có một người cha… lưng hổ vai gấu như vậy.

Không hiểu sao Cố Từ càng căng thẳng, hôm nay hắn… không đem theo vệ sĩ. Biết trước thì hắn đã khôi phục thân phận trước rồi mới đến gặp bố vợ rồi.

Hắn vô thức cầm hộp quà lên, nói: “Bố…” Không đúng.

2

Hắn vội đỡ trán, ho nhẹ một tiếng rồi lại nói: “Con chào chú ạ, đây là… chút quà mọn Tiểu Lộc mua tặng chú.”

Lâm Kiến Quốc sửng sốt, sao đến ở trọ mà còn mang quà? Quan trọng nhất là, một thằng nhóc lớn tướng, vửa mở mồm đã gọi bố là thế nào?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN