Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 84
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 84


Bá tổng 13.

Đó không phải trọng điểm.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Lâm Không Lộc cũng đỡ trán, vội kéo Lâm Kiến Quốc sang bên thì thầm lừa ông: “Chuyện này… Ba anh ấy mất sớm, nghe nói con có một người cha ưu tú như bố nên vô cùng hâm mộ, có lẽ là không cầm được lòng mà nhớ tới ba của mình.”

1

Có cái rắm, cha ruột Cố Từ là tên tệ bạc ngoại tình. Lúc ông ta chết bấ tđắc kỳ tử, Cố Từ thậm chí còn chẳng biểu lộ một chút cảm xúc nào, có thể thấy hắn đã thất vọng tột đỉnh đối với ông ta.

Nhưng Lâm Kiến Quốc lại không biết điều này, cộng việc trai mười tám trổ mã khiến ông nhất thời không nhận ra chàng trai trẻ đẹp trước mắt lại chính là cậu bé được con trai ông nhặt về năm đó. Ông nghe kể vậy còn đồng cảm, bảo: “Được rồi, bố đi làm cho mấy đứa đồ ngon, anh chiêu đãi mấy đứa nó cho tốt đi.”

Lâm Không Lộc: “… Ấy, cũng không cần quá đâu.” Anh ấy tiêu không ít tiền của con trai bố đấy.

Bên này, Úc Minh Tu nghe vậy cười thẳng thừng, đặt tay lên vai Cố Từ, nhỏ tiếng: “Giám đốc Cố ơi là giám đốc Cố, anh đúng là “vợ xấu kiểu gì cũng phải gặp bố mẹ chồng”*, chưa gì đã vội vàng gọi bô…”

*Ý chỉ không thể trốn tránh mọi việc mà phải đối mặt giải quyết chúng.

Từ “bố” còn chưa nói hết, Cố Từ đã cười lạnh gạt tay anh ta ra, đầu cũng đột nhiên đau nhói.

Cố Từ: “Ha.”

Mảnh vỡ: “Gọi bố thì sao? Có người muốn gọi còn chẳng có cơ hội.”

Úc Minh Tu:… Đệt.

Vì đều là người quen nên Lâm Không Lộc cũng không để ý nhiều, dẫn họ vào phòng gần phòng bếp nhất.

Còn về Úc Minh Tu không tính là người quen thì càng không cần để ý đến tên này. Nếu không phải sợ ở xa không dễ nhìn thấy thì y cũng sẽ không gọi anh ta đến cùng.

Lâm Kiến Quốc bảo sẽ làm đồ ngon nên ông thật sự chọn tất cả mọi thứ tốt vô cùng, hàu sống chọn loại thịt dày tươi tốt, cá hồi lấy miếng to nhất, tất cả nước chấm ông tự mình pha, không để đầu bếp khác đụng vào, sau đó hấp tôm, hấp cua rồi hấp bào ngư… bày ra đầy bàn.

Từ trước tới giờ ông mạnh miệng mềm lòng, thấy con trai về thì rống lên, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui mừng, không nhịn được mà làm đầy đồ ngon, nhưng sau khi xong xuôi…

Ông vui vẻ ngắm nhìn thành quả, rồi hùng hổ đi vào phòng xách lỗ tai Lâm Không Lộc, to tiếng: “Sao nào, còn muốn bố tự mình bưng tới đút anh ăn à?”

Lâm Không Lộc: “Đừng đừng, làm xong bố gọi một câu là được mà, không phải con đi bưng luôn đây sao?”

Nói rồi y vội vàng bịt tai lại, sau đó nháy mắt ra hiệu với Cố Từ, Tiểu Tống, ý bảo bọn họ mau mau đi bưng đồ cùng mình.

Ài, đồng chí Lâm già này cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá nóng nảy. Đời trước y đã lập quỹ cho đối phương ở nước ngoài, trước khi phá sản bảo Tiểu Tống lừa lão Lâm xuất ngoại du lịch. Cũng không biết sau khi y chết, hai người có bị liên lụy không. Hy vọng là không.

Úc Minh Tu nhìn cả ba người đi bê đồ ăn, tự nhiên cũng không nên ngồi nữa bèn đứng dậy đi theo.

Nhưng anh ta ngồi trong cùng của phòng, động tác chậm nhất, lúc đi tới phòng bếp đã thấy ba người kia… bắt đầu ăn cơm?

Tiểu Tống: “Ôi, tôm ngon quá, sếp Lâm ăn thử đi, tay nghề nấu tôm của chú đúng là tuyệt đỉnh.”

Lâm Không Lộc: “Đó là điều đương nhiên rồi.”

Tiểu Tống: “Ôi ôi, món nộm sứa này cũng ngon ghê, vị cay cay giòn giòn nhai sướng mồm, Dương quý phi… À bậy, thư ký Dương thử xem?”

2

Cố Từ khẽ liếc cậu ta, không nói lời nào mà gắp rồi đút cho Lâm Không Lộc.

Lâm Không Lộc: “Ừm ừm, ngon lắm ngon lắm…” Không phải, trước mặt bố tôi, anh đang làm gì đấy?

Lâm Kiến Quốc không phát hiện điều kỳ lạ, còn cười ha hả: “Ngon thì ăn nhiều vào, nếu không đủ thì bố trộn thêm cho mấy đứa.”

Nói xong, ông tựa hồ nghĩ tới cái gì, bỗng nói: “Ấy, có phải thiếu mất một đứa rồi không?”

Úc Minh Tu: “…” Chú ơi chú mới nhận ra ạ?

1

Lâm Không Lộc ngẩng đầu thấy anh ta đứng sau cửa nhà bếp cũng không có vẻ gì xấu hổ, nói thẳng: “Này, anh cũng đến rồi à, đúng lúc quá, chúng ta không bưng về phòng nữa, ăn luôn ở đây đi.”

Đời trước, từ khi còn nhỏ y đã rất thích ăn cùng Lâm Kiến Quốc ở sau bếp, mà cũng không để ý chuyện rất thích ăn miếng đầu tiên từ trong nồi.

Vừa rồi y cũng quá đói, cộng thêm việc nhớ tới đời trước lão Lâm cũng coi như có hiềm khích gián tiếp với Úc Minh Tu nên không hiểu sao không muốn để đối phương ăn đồ lão Lâm nấu. Thế nên y dứt khoát ăn sau bếp trước, định để Úc Minh Tu ăn đồ thừa.

Nếu không phải thương mảnh vỡ thì phỏng chừng có thừa y cũng không cho đối phương ăn.

Có điều, y vốn tưởng rằng một công tử hào môn trời sinh ngậm thìa vàng như Úc Minh Tu sẽ không chịu được việc ăn ở sau bếp, không ngờ đối phương lại xắn tay áo rồi bước lên, nói với đầu bếp bên cạnh: “Xin hãy cho cháu một đôi đũa với.”

Sau đó, anh ta bắt đầu vừa ăn vừa chỉ dẫn, duyên dáng trình diễn cách ăn con cua này, cách mở con nhím biển kia.

Lâm Không Lộc: “…” Đúng là kiên nhẫn thật.

Y trực tiếp bẻ càng cua, cắn cạch làm nứt vỏ rồi nhúng nước chấm bỏ vào miệng, nếm vị rồi mút thịt sạch sẽ.

Ngẩng đầu thấy Úc Minh Tu và Cố Từ đều ngạc nhiên nhìn mình, y lập tức bày vẻ mặt “hai người ít thấy việc lạ”.

Sao nào, y và lão Lâm từ bé đều ăn cua bằng miệng, dùng búa dùng kìm làm gì cho phiền phức, chỉ có hai người nghèo mới để ý.

Cố Từ cúi đầu nhìn càng cua trong tay mình, bỗng cảm thấy dùng miệng gặm cũng rất thuận tiện. Nếu có thể cùng Tiểu Lộc đút lẫn nhau… thì chính là hôn môi gián tiếp.

Ba người ba tâm trạng khác nhau, nhưng ăn xong đều nhất trí khen ngợi tài nấu nướng của lão Lâm không ngớt miệng.

Lão Lâm cười há há: “Thích là tốt.”

Mà cười xong, ông lại dữ dằn với Lâm Không Lộc: “Anh còn cười hả? Vữa nãy ai nói ăn no sẽ đi rửa bát?”

Bàn tay xoa bụng của bá tổng cứng ngắc.

Lâm Không Lộc: Con không thể đi nghỉ ngơi một lát rồi rửa ư?

Hơn nữa, cũng không phải không có máy rửa bát, cứ cố ý làm khổ y.

“Đi mau đi mau.” Lâm Kiến Quốc giục “Nếu không sẽ tính tiền ăn của anh đấy, mấy nhân viên của anh ăn không ít tiền đâu.”

Hiếm lắm mới về một chuyến, không giúp chút việc chân tay thì sao mà được?

Lâm Không Lộc than thở, lề mề kì kèo đến cạnh ao, hết cách, danh bá tổng không hữu ích tại đây.

Đúng lúc này, bên ngoài có người tới tìm, Lâm Kiến Quốc nói “Mau rửa đi, tí nữa bố về kiểm tra” rồi xoay người rời đi.

Ông vừa đi, Lâm Không Lộc lập tức nháy mắt với Cố Từ, ám chỉ: Tiểu thế thân à, hôm qua tiêu nhiều tiền của tôi như thế, sao lại trơ tráo mà không đến giúp rửa bát hả?

Cố Từ nhìn sang Úc Minh Tu, biểu đạt rõ ràng: “Sếp Úc, ăn không uống không cũng không tốt lắm nhỉ, không định rửa sạch bát đũa à?”

Úc Minh Tu: “Nói đùa à, nhiều như thế ——”

Còn chưa nói hết, cánh tay, cẳng chân đã không nghe lời chủ động đi rửa.

Úc Minh Tu: “…” Được được được, tao rửa.

Anh ta đảo mắt, cam chịu đến cạnh ao.

Thấy anh ta chịu rửa, mảnh vỡ không điều khiển nữa. Lâm Không Lộc và Cố Từ thấy vậy, mỗi người bốc một nắm hạt dưa rang củi đầu bếp mới làm, vừa cắn vừa xem.

Trợ lý Tống nhìn trái nhìn phải, ngập ngừng nghĩ: Mình có nên đi giúp không nhỉ.

Cũng may Lâm Không Lộc dặn dò: “Tiểu Tống, cậu ra ngoài canh đi, bố tôi mà về thì lập tức báo cho tôi biết.”

“Vâng.” Trợ lý Tống vui vẻ đồng ý.

Lâm Kiến Quốc đi ra ngoài rất lâu, đến lúc quay về thì đã rửa gần hết bát đũa.

Lâm Không Lộc và Cố Từ nhận được tin tình báo, lập tức “mời” Úc Minh Tu, tươi cười “thân thiện” bảo: “Anh đi nghỉ ngơi trước đi, còn lại để bọn tôi rửa.”

Úc Minh Tu cũng đúng lúc mỏi tay, nghe thế bèn gật đầu: “Hai người coi như vẫn còn có lương tâm.”

Nhưng anh ta vừa ra sau ngồi xuống, bốc dưa lên ăn thì Lâm Kiến Quốc đã vào.

Nhìn Lâm Không Lộc quả nhiên vẫn đang rửa bát, còn “rửa” rất nhiều, Lâm Kiến Quốc vừa lòng gật gù: “Còn tạm được.”

Sau đó nhìn Cố Từ cũng đang rửa bát, khách khí bảo: “Ôi dào Tiểu Dương à, sao cháu cũng ra rửa bát thế này? Cháu là khách, mau lên, ra sau ngồi đi, ngồi cùng…”

“Sếp Úc.” Cố Từ nhắc nhở.

“À đúng, ngồi cùng sếp Úc cắn hạt dưa là được.” Lâm Kiến Quốc khuyên nhủ.

Úc Minh Tu: “…” Hạt dưa trong tay bỗng hết thơm rồi.

Mấu chốt là Cố Từ còn giả vờ như thật, khiêm tốn bảo: “Chú đừng khách sáo, con và Tiểu Lộc là bạn bè, đây là điều nên làm mà.”

Úc Minh Tu: “…”

Anh ta đặt nắm dưa xuống, u ám nhìn chằm chằm Cố Từ.

Đợi đến khi cuối cùng Cố Từ bị thuyết phục đi nghỉ ngơi, anh ta mới hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi: “Giám đốc Cố đúng thật là gian trá.”

Cố Từ: “Như nhau như nhau.”

“Ha.” Úc Minh Tu không nói nữa, nhưng im lặng một hồi lại bảo: “Nhưng chưa chắc đã thắng được tôi.”

Cố Từ bấy giờ mới liếc anh ta, bình tĩnh nói: “Vậy rửa mắt mong chờ.”

Úc Minh Tu cũng liếc hắn, cười nghiền ngẫm, thở dài một cách khó hiểu: “Chẳng qua anh được thiên vị mà thôi.”

Lâm Không Lộc rửa được mấy cái bát đã bị lão Lâm lấy cớ “Sắp hết rồi, đi chơi với bạn anh đi” đuổi y đi.

Lâm Không Lộc lau khô nước trên tay, đi qua hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Cố Từ và Úc Minh Tu đồng thời đứng dậy, rồi đồng thanh nói.

Cố Từ nhìn Úc Minh Tu với vẻ kỳ cục, sau đó đến trước mặt Lâm Không Lộc, lặng lẽ nắm tay ở nơi lão Lâm không chú ý, hỏi: “Muốn ra bờ biển à?”

“Ừm.” Lâm Không Lộc gật đầu, cười: “Mang anh đi bắt cua nhỏ.”

Thật ra còn có thể lặn biển, lướt sóng nhưng khi nhìn Cố Từ mặc quần áo dài tay bèn muốn để đối phương chán xem liệu mai có cởi hay không.

Vì thế bốn thằng đàn ông to tướng như trẻ em mẫu giáo, mỗi người mang theo một xô nhựa bé và xẻng nhỏ, đi đến bờ biển bắt cua, làm nhóm nhân viên tình cờ gặp bọn họ cười ná thở.

Bãi cát trắng chưa phát triển nhiều nhưng luôn tấp nập khách du lịch. Chạng vạng, khắp bãi biển đều làm tiệc nướng BBQ.

Lâm Không Lộc bốn người bắt đủ cua thì tìm đại một quầy hàng ngồi vào.

Nhưng ngay lúc họ đang gọi món, một nam đen gầy bỗng vọt tới bàn họ, kinh ngạc chửi Cố Từ: “Dương Từ? Thế mà là mày thật, thằng ranh nhà mày có còn lương tâm không hả, phát tài rồi là mặc kệ luôn mẹ nuôi đã cứu mày một mạng?”

“Nhìn mày ăn mặc như này trông đúng là mặt người dạ thú nhỉ, nghe nói còn theo được ông lớn hả. Thế mà mấy ngày trước chỉ dùng có mấy chục vạn đã đòi mua chuộc cái mạng được mẹ tao cứu à? May xua đuổi ăn mày phỏng, bà ấy còn đang bệnh nặng nữa!”

Nghe tiếng, những người chung quanh không khỏi nhìn sang.

Lâm Không Lộc cũng kinh ngạc, đây không phải Mạnh Phương Đông sao?

Kiếp trước lúc Cố Từ chưa nhớ lại, y từng cho hai mẹ con này tiền theo kịch bản. Nhưng đời này y chưa từng cho, một là lúc ấy Cố Từ từ chối, hai là… sau khi Cố Từ từ chối, đã đuổi hai mẹ con đi mà không nói cho y biết, sao tự dưng giờ lại xuất hiện?

Mà Úc Minh Tu lại cười, còn làm ra vẻ nghiêm túc: “Thư ký Dương, không giới thiệu à?”

Chỉ là vừa nói xong, anh ta đã ngầm liếc Mạnh Phương Đông, ánh mắt hiện vẻ cảnh cáo.

Rõ là anh ta đã bảo gã nói hết mọi chuyện ra, kể cả chuyện Cố Từ cho cụ thể mấy trăm vạn để tống cổ Dương Tiểu Liên đi, nhưng thằng này chỉ nói mấy chục vạn là có ý gì?

Sắc mặt Cố Từ nháy mắt trầm xuống, hắn vẫn luôn giả vờ mất trí nhớ trước mặt Lâm Không Lộc. Nếu đối phương phát hiện khi họ mới ở cùng nhau, hắn đã thầm dùng mấy trăm vạn để đuổi Dương Tiểu Liên đi thì không phải chuyện giả vờ mất trí nhớ sẽ bị lộ sao?

Nếu nhóc keo kiệt biết ngay từ đầu hắn đã không mất trí nhớ, đã vậy còn vừa tiêu tiền của y, vừa cho người khác tiền… Không, đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là nếu chuyện mất trí nhớ bị vạch trần, nhóc keo kiệt sẽ phát hiện hắn đã tính toán hết thảy mọi cách tiếp cận y.

____________________

Tác giả:

Sếp Tiểu Lộc: Không, đây là trọng điểm, lừa tiền của tôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN