Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 85
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 85


Bá tổng 14.

Đừng hòng kết hôn.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Con ngươi sâu thẳm của Cố Từ nhìn Mạnh Phương Đông: “Anh uống nhiều rồi, tôi cho anh tiền khi nào?”

Mạnh Phương Đông sửng sốt. Đúng là Cố Từ chưa từng cho gã tiền, nhưng từng sai người chuyển tiền cho Dương Tiểu Liên, mà số tiền vô cùng lớn.

Đương nhiên, số tiền đó bị gã tiêu gần hết rồi. Mà gã lại muốn lăm le Cố Từ, muốn lừa “em trai nuôi” này cho gã tiền.

Nhưng lần chuyển tiền trước, Cố Từ đã tỏ thái độ cắt đứt quan hệ cùng họ, còn sai người đánh gã một trận. Gã cứ nhớ tới việc này là sợ kinh hồn nên không dám tìm Cố Từ, sau đó người của Úc Minh Tu tìm tới tận cửa…

Không đợi gã hoàn hồn, Cố Từ hỏi lại: “Cô Dương nằm viện? Phí phẫu thuật cần bao nhiêu?”

Gương mặt hắn không có chút biểu cảm nào, nhưng giọng điệu như đang ám chỉ sẽ cho tiền.

Mạnh Phương Đông lập tức cân nhắc, ông chủ Úc này chỉ hứa suông sẽ cho thứ tốt, còn “em trai nuôi” dễ chiếm hời này lại thật sự cho tiền.

Gã nổi lòng tham, tức khắc quên lời dặn của Úc Minh Tu, vội bảo: “Đang ở nhà, phí phẫu thuật phải mất khoảng mấy…”

“Tôi đi thăm bà ấy.” Cố Từ ngắt lời. Hắn không thể để Mạnh Phương Đông nói ra chuyện tiền nong, thậm chí phải nghĩ cách nhanh chóng đuổi gã đi.

Úc Minh Tu khẽ cười, chỉ là ý cười không chạm đáy mắt rồi nhanh chóng nhìn thẳng vào mắt Mạnh Phương Đông.

Lâm Không Lộc suy ngẫm liếc nhìn anh ta, sau đó nhìn Cố Từ.

Cố Từ đã đứng dậy, nói với y: “Xin lỗi, tôi rời đi một lúc nhé.”

Dương Tiểu Liên cách bãi biển không xa, nếu lái xe cũng chỉ mất 40 phút cả hai chiều. Còn chuyện tiền nong, bây giờ chủ động giải thích thì chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này?

Lâm Không Lộc đã sớm biết hắn không mất trí nhớ, nhưng y cũng không hỏi gì. Còn tiền bạc ấy mà, y quyết định trừ lương tên này đến năm sau luôn, không, nên trừ đến năm sau nữa mới đúng.

Cố Từ thấy Lâm Không Lộc không đáp, ít nhiều cũng có phần bất an. Tuy hắn nói sẽ rời đi nhưng ánh mắt vẫn dính chặt trên người y.

Lâm Không Lộc biết hắn muốn âm thầm xử lý chuyện này và không muốn để mình biết, nhưng vẫn hỏi câu mang tính tượng trưng: “Có cần tôi đi cùng anh không?”

Quả nhiên Cố Từ khó xử lắc đầu, y lại giả vờ thở dài: “Được rồi, chắc bọn tôi cũng sắp ăn xong rồi, đợi chút nữa gặp lại ở Ngư Gia Lạc nhé.”

Không thể không nói, Cố Từ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, gật đầu: “Được.”

Úc Minh Tu nghịch đôi đũa trên tay, nghe vậy thì hiểu rõ mà cười.

Cố Từ liếc anh ta rồi cúi người bên tai Lâm Không Lộc, nhỏ giọng nói thầm: “Cẩn thận một chút.”

Cẩn thận ai, không cần nói cũng biết.

Lâm Không Lộc chỉ cười cười với hắn rồi không nhìn nữa, tiếp tục xem thực đơn.

Y biết, Úc Minh Tu sẽ không an phận.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc sau khi Cố Từ rời đi, Úc Minh Tu đã ho một tiếng bảo: “Sếp Lâm không tò mò thư ký Dương lấy đâu ra nhiều tiền như vậy ư? Tôi nghe nói gia cảnh anh ta nghèo khó, còn…”

Lâm Không Lộc đặt thực đơn xuống, ngắt lời: “Không phải người vừa rồi uống say, nói xằng nói xiên à?”

“Hả.” Úc Minh Tu bật cười, hỏi: “Cậu tin thật à?”

Nói xong hãy còn thở dài: “Có điều cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

Lâm Không Lộc không phản ứng nữa, đưa thực đơn qua: “Anh và Tiểu Tống cũng gọi món đi?”

Thật ra y và Cố Từ đều phát hiện chuyện Úc Minh Tu có ý đồ xấu, nhưng vì lo lắng cho mảnh nhỏ nên tạm thời không làm gì đối phương, chỉ có thể đặt trước mắt quan sát như bây giờ.

Nhưng vở diễn vừa rồi, Lâm Không Lộc có hơi khó hiểu.

Rõ ràng Mạnh Phương Đông được Úc Minh Tu sắp xếp đến, nhưng y không xác định được dụng ý của đối phương.

Đối với Cố Từ, Mạnh Phương Đông thật sự không phải người khó giải quyết. Việc gã xuất hiện ngoại trừ làm Cố Từ ghê tởm thì chắc cũng chỉ làm lộ chuyện Cố Từ giả vờ mất trí nhớ.

Hơn nữa gần đây Úc Minh Tu cũng thầm đối phó với công ty của y, định vu oan cho Cố Từ. Lâm Không Lộc không cần đoán cũng biết anh ta muốn châm ngòi mối quan hệ giữa mình và Cố Từ.

Nhưng mục đích châm ngòi là gì?

Lâm Không Lộc mải ngẫm nghĩ, bần thần ăn xiên, cũng không cảm nhận được hương vị.

*

Cố Từ tự lái xe đi gặp Dương Tiểu Liên, muốn giải quyết dứt điểm chuyện này.

Mạnh Phương Đông cũng ngồi trong xe sờ mó loạn xạ, cười nịnh nọt: “Em trai à, thật sự phát đạt rồi hả? Sếp chú cho chú lái xe tốt thế này cơ à?”

Thật ra đây chỉ là xe công ty cấp cho trợ lý Tống thôi, trong mắt Cố Từ cũng không tính là siêu xe, cũng không phải xe riêng của Lâm Không Lộc.

Nhưng nghĩ đến lúc về Lâm Không Lộc có thể vẫn ngồi xe này, hắn bèn mắng: “Ngồi yên.”

Mạnh Phương Đông giật nảy mình, hậm hực thu tay về, cảm thấy khó chịu.

Mà vì Cố Từ sắp cho tiền nên gã lại phấn khích mong chờ, xoa tay: “Thật ra chú không cần tự mình về một chuyến đâu, cứ chuyển tiền luôn cho anh là được, anh đưa mẹ đến bệnh viện sau.”

Bấy giờ gã vẫn chưa phát hiện đằng sau có hai chiếc xe màu đen không biết đã đi theo sát họ từ lúc nào.

Cố Từ bơ họ Mạnh, chạy xe đến trước căn nhà sàn dột nát của Dương Tiểu Liên.

Xuống xe vào nhà, hắn phát hiện Dương Tiểu Liên thật sự bị bệnh. Không, nói đúng ra thì hẳn là bị thương. Đầu bà không biết ra sao mà bị sứt mẻ, đang nằm trên tấm nệm tồi tàn, người gầy xác xơ.

Mạnh Phương Đông theo sát, nói: “Chú xem đi, anh không lừa chú, bệnh sắp không khỏi rồi.”

Cố Từ cười lạnh, nhấc chân lấy một chiếc ghế tạm coi là sạch sẽ, ngồi bắt chéo chân, mặt vô cảm: “Có vẻ như anh và mẹ anh không hề để tâm đến những lời tôi nói khi tôi đưa tiền lần trước.”

Vừa dứt lời, vài vệ sĩ áo đen đập cửa xông vào, ấn Mạnh Phương Đông xuống đất rồi lục soát trên người gã một cái thẻ.

Mấy người này đúng là những người đi xe bám theo họ, vệ sĩ Cố Từ mới gọi lúc sáng.

Mạnh Phương Đông khiếp sợ, hoảng loạn bảo: “Mày, chúng mày làm gì đấy? Tao nói cho mà biết, xông vào nhà dân là phạm pháp.”

“Phạm pháp?” Cố Từ cúi người, con ngươi đen nhánh mang sự ớn lạnh thấu xương “Anh còn làm ít chuyện phạm pháp chắc? Lần trước tôi đã nói chưa, sau khi nhận được tiền đừng vẩn vơ trước mặt tôi?”

“Nhưng, nhưng mày chưa cho tao tiền…”

Cố Từ lười dong dài, nói với vệ sĩ: “Đưa gã đến cục cảnh sát.”

Họ Mạnh mấy năm nay cướp bóc lừa bịp, làm rất nhiều chuyện bất hợp pháp, lẽ ra nên ngồi bóc lịch từ lâu rồi.

Ngay cả việc hắn bị chuốc thuốc ở quán bar cũng là do đối phương làm. Trước đây hắn nể tình Dương Tiểu Liên từng cứu hắn, hơn nữa cũng coi như trời xui đất khiến làm hắn được ở bên Lâm Không Lộc nên không so đo, chỉ bảo người đánh một trận.

Nhưng có vẻ như chỉ đánh một trận hiển nhiên là không đủ, còn phải mời nhà tù giúp dạy dỗ lại. Về phần Dương Tiểu Liên…

Cố Từ quay đầu, nhìn người phụ nữ gầy gò đã tỉnh, không nói không rằng áy náy nhìn hắn.

Không cần đoán cũng biết, rốt cuộc bà đã hết hy vọng đối với thằng con trai không nên thân của mình.

Trước đây vì ơn cứu mạng, Cố Từ đã đưa bà đủ tiền để trả nợ cho Mạnh Phương Đông, còn có thể mua căn nhà bé ở ngoại thành thành phố C để ổn định.

Nhưng bà vẫn sống thành như thế này. Có lẽ chứng nghiện cờ bạc của Mạnh Phương Đông khó cai, muốn lấy tiền đi đánh bạc nên khi cướp thẻ ngân hàng của bà đã đẩy ngã khiến bà bị thương.

Tuy nói ơn cứu mạng dùng tiền mua dứt có hơi hời hợt, nhưng giờ Cố Từ không muốn quan tâm đến Dương Tiểu Liên nữa.

Lúc trước hắn đã cho Dương Tiểu Liên hai lựa chọn. Một – nếu muốn giúp Mạnh Phương Đông lấp hố sâu không thấy đáy, vậy hắn sẽ dùng một khoản tiền mua đứt ơn cứu mạng; Hai – nếu Dương Tiểu Liên không muốn quản Mạnh Phương Đông nữa, hắn vẫn sẽ cho số tiền tương tự, đồng thời sai người đi đón đối phương đến viện dưỡng lão của Cố gia.

Rất rõ ràng, lúc ấy đối phương đã chọn lựa chọn đầu tiên.

Cố Từ trầm mặc nhìn bà một lúc, bỗng đứng dậy nói với vệ sĩ: “Đưa bà ấy đến bệnh viện.”

Hắn rời khỏi nhà sàn, quay về xe, lẳng lặng nhìn ra biển khơi xa xăm.

Nói dùng tiền mua đứt ơn cứu mạng, sẽ không quan tâm đến nữa nhưng rốt cuộc vẫn quan tâm thêm lần nữa. Có lẽ bởi mẹ hắn cũng là một người bi ai như thế, hoặc có lẽ là bởi khi Dương Tiểu Liên cứu hắn, cảnh tượng cõng hắn ra khỏi nước kia quá mức quen thuộc…

Trong ký ức mơ hồ, dường như từng có người cõng hắn như vậy, người nọ gầy loắt choắt, biết ngân nga bài ca dao kỳ ảo như biển cả, nhưng… đó là ai?

Cố Từ nhìn ra biển xa xăm, không khỏi lâm vào trầm tư.

Không biết qua bao lâu, cấp dưới tới thông báo: “Giám đốc Cố, đã đưa người đến bệnh viện gần nhất. Ngoại trừ chấn thương đầu và gãy xương tay thì không còn vấn đề gì khác.”

Cố Từ khẽ gật đầu, cầm thẻ ngân hàng ra: “Đưa thẻ này cho bà ấy, về sau không cần quan tâm đến nữa.”

Đây chính là thẻ mà vệ sĩ lục soát được trên người Mạnh Phương Đông, có lẽ mới bị gã cướp chưa được lâu nên tiền bên trong vẫn chưa tiêu hết, đủ để Dương Tiểu Liên sinh hoạt một thời gian.

Xử lý xong chuyện này, Cố Từ hỏi vấn đề khác ——

“Theo dõi Úc Minh Tu thế nào rồi?”

“Ngoại trừ âm thầm động tay động chân đối phó công ty sếp Lâm thì sếp Úc rất ít khi quản chuyện công ty. Gần đây đã mua một trang viên để làm chuyện huyền học bên trong đó, rất phong kiến mê tín.” Vệ sĩ lập tức đáp.

Cố Từ “Ồ” một tiếng, đánh lái: “Tiếp tục theo dõi.”

*

Ba người Lâm Không Lộc ăn xong thì trời đã tối, Úc Minh Tu và Tiểu Tống về thẳng phòng còn y đi ra sau bếp tìm Lâm Kiến Quốc.

Lúc rời đi, Úc Minh Tu cười cười nhìn bóng lưng y, biểu tình sâu xa.

Ngư Gia Lạc đang giờ cao điểm, Lâm Không Lộc ra sau bếp đã bị Lâm Kiến Quốc chộp tới giúp bưng bê.

Không ít nhân viên tập đoàn Phi Lộc vừa trở về, đang ăn cơm tối thì thấy y bưng đồ ăn bèn cười hì hì: “Úi, sếp Lâm cũng tự mình bưng bê luôn à?”

“Trước lúc đến đã nghe tiền bối kể rồi, team building tại vịnh Ngân Sa là có thể hưởng thụ đãi ngộ siêu VIP —— sếp Lâm đích thân phục vụ, không ngờ lại là thật.”

“Ăn cũng không làm mồm mấy người ngậm lại được.” Lâm Không Lộc mặt không cảm xúc.

Y đặt thức ăn xuống rồi rời khỏi phòng.

Lúc đi qua sảnh chính, có hai người tiến vào tiệm, một người là ông lão tóc hoa râm, chống gậy nhưng thân hình khá cường tráng. Bên cạnh ông là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt cung kính, giống cấp dưới của ông lão.

Lâm Không Lộc thấy trong tiệm rất bận, không thấy nhân viên tiếp đón đâu thì đi lên trước, nói: “Xin chào, xin hỏi đi mấy người ạ?”

Ông lão ngẩng đầu nhìn y, chớp mắt kinh ngạc, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên.

Người trung niên nói thầm vào tai ông, ông lão gật đầu, còn không quên cẩn thận quan sát y.

Lâm Không Lộc nghi hoặc: “Hai người biết cháu ạ?”

Người đàn ông trung niên nở nụ cười với y, không lắc đầu cũng không gật đầu.

Mà ông lão, thoáng chốc thì hiện vẻ hài lòng, thoáng chốc… lại hiện vẻ kỳ quái, cuối cùng ho nhẹ một tiếng: “Không tồi, rất đẹp trai.”

Lâm Không Lộc: “?”

“E hèm, không thấy người già đứng lâu mỏi chân à?” Ông lão bỗng nghiêm mặt.

Lâm Không Lộc: “… Xin hỏi hai người đã đặt bàn chưa ạ?”

“Có.” Người đàn ông trung niên vội lấy di động: “Cậu xem, đây là số đặt.”

Lâm Không Lộc không nghĩ nhiều, nhìn số rồi bảo: “Xin mời đi theo cháu.”

Bàn ăn của hai người cách khá gần cửa, ông lão hơi không vui, hỏi: “Sao không phải phòng riêng?”

Người trung niên khó xử: “Làm ăn phát đạt, không giành được phòng.”

“Cũng đúng.” Ông lão miễn cưỡng chấp nhận, ngồi xuống cũng không gọi món mà nói với Lâm Không Lộc: “Nhóc con, ngồi đi.”

Lâm Không Lộc bối rối, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.

Ông lão lại ho khụ một tiếng, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói thẳng vào vấn đề: “Nghe nói cậu có bạn trai, tên Dương Từ, bị mất trí nhớ phải không?”

Lâm Không Lộc: “…” Hình như y đoán được ông lão này là ai rồi.

1

“Nếu tôi đã tìm tới tận đây thì cũng không cần phải giấu cậu nữa, không sai, nó là cháu trai của tôi, tên thật không phải Dương Từ mà là Cố Từ. Có lẽ cậu không biết, thật ra nó là chủ tịch tập đoàn Cố thị thành phố A, cậu và nó…” Ỗng lão cố ý quan sát y một cái, chậc chậc lắc đầu bảo: “Khoảng cách giữa hai đứa quá lớn.”

Lâm Không Lộc cúi đầu, âm thầm nhìn kỹ bản thân: Là khoảng cách giữa bộ tây trang và áo phông quần đùi sao?

“Đây là 100 vạn.” Ông lão bỗng lấy một tấm thẻ ra, biểu tình ngạo mạn: “Rời khỏi cháu trai của tôi.”

1

Khóe miệng Lâm Không Lộc giật giật: “…”

Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy thế thì nôn nóng, vội kéo ông lão, ý bảo ông dựa ra sau để tiện nói thầm.

“Sao ngài còn đưa tiền đuổi người thế?”

“Không phải tôi đang khảo nghiệm nhóc bạn trai này thay A Từ sao?” Ông lão cũng thì thầm.

“Thế ngài cho 100 vạn cũng ít quá.”

“Chú nói gì thế? Nếu tôi cho trăm triệu, lỡ thằng bé không chịu được khảo nghiệm mà chọn tiền không chọn thằng cháu tôi thì sao bây giờ?”

2

“Không phải tôi từng nói với ngài rồi sao, cậu Lâm này gây dựng sự nghiệp từ khi còn trẻ…”

“Hầy, tôi biết rồi, gây dựng sự nghiệp thất bại đúng không? Nếu không sao có thể bưng bê ở đây được? Không sao đâu, tôi đâu chú trọng những cái đấy, chỉ cần A Từ thích là được.”

Người đàn ông trung niên: “Không…”

“Được rồi, đừng dong dài nữa.” Ông lão ngắt lời chú, rồi ngồi thẳng lại, nghiêm mặt, tiếp tục thử: “Sao nào nhóc con, có đồng ý không?”

Chắc chắn sẽ không đồng ý, mỗi 100 vạn, không đủ để mua một căn nhà tạm ổn trong trung tâm thành phố C. Người sáng suốt đều biết nên chọn thằng cháu bất hiếu kia của ông.

1

Nhưng mà, Lâm Không Lộc đột nhiên cầm thẻ lên, cảm thấy mới mẻ mà quan sát chốc lát, sau đó chân thành hỏi: “Mật mã là gì ạ?”

Ông lão: “?”

Lâm Không Lộc: “Thành thật mà nói, 100 vạn có lẽ không đủ.”

Ông lão thở phào, ông nói rồi mà, chắc chắn sẽ chọn cháu ông.

“Cháu trai ông không chỉ tiêu của cháu 100 vạn đâu.” Lâm Không Lộc thành khẩn.

Ông lão: “??”

“Hay là để cháu tính lại cho ông nhé.” Lâm Không Lộc bảo: “Ngày đầu tiên anh ấy ở bên cháu, cháu cho anh ấy một thẻ 10 vạn, một thẻ 30 vạn. Đêm hôm đó anh ấy lại gọi một bữa ăn ngoài mười mấy vạn. Ngoài ra, anh ấy còn mua quần áo, di động, đồng hồ, áo mưa… Khụ khụ, tóm lại, mấy thứ linh tinh vụn vặt, tổng số đã hơn 100 vạn rồi.”

1

Ông lão: “???”

Ông quay đầu nhìn người trung niên, chú ta thở dài, nói nhỏ bên tai: “Vừa rồi ngài không chịu nghe tôi nói hết, cậu Lâm gây dựng sự nghiệp rất thành công.”

Ông lão: “……”

Ông lặng lẽ lấy lại tấm thẻ trong tay Lâm Không Lộc, sửa lời: “Không có 100 vạn, cậu đừng hòng cưới cháu trai tôi.”

2

Lâm Không Lộc: “?”

Cố Từ, vừa bước vào tiệm đã nghe thấy giọng của ông nội: “?”

Ông lão nói hết lại bổ sung: “Đúng rồi nhóc con này, nhà cậu có thiếu ông nội không?”

2

Một bữa của ông cũng chẳng tốn mười mấy vạn, thằng oắt Cố Từ kia!

____________________

+

Tác giả:

Sếp Tiểu Lộc: Tiền tới tay liền bay?

Tiểu thế thân (nghiến răng nghiến lợi): Anh không quan trọng bằng tiền ư?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN