Cẩm Lễ dọn sơ qua một lần căn bếp, xong sau đó nhét tất cả chén dĩa ướt vào máy hong khô.
Sau khi hoàn thành, Cẩm Lễ phát hiện Lạc Văn Xuyên vẫn ngồi trên bàn ăn, chăm chú nhìn cậu.
Không hiểu sao cậu lại thấy ngại ngùng, đều là đàn ông với nhau, lại có cảm giác xấu hổ như thế.
Cẩm Lễ cởi tạp dề treo lên chỗ cũ, lễ phép hỏi
– Anh còn cần em giúp gì nữa không ạ.
Lạc Văn Xuyên nghiêng đầu nhìn đồng hồ.
Nói
– Giờ cũng khá trễ rồi đó, hay là em về nghỉ ngơi đi.
Cẩm Lễ khẽ ” Vâng” một tiếng.
Cậu đột nhiên suy nghĩ cái gì đó, ngẩng đầu trịnh trọng nói với Lạc Văn Xuyên
– Anh Xuyên, em thật ra có một thỉnh cầu.
Lạc Văn Xuyên hơi thẳng lưng, chắm chú nhìn cậu.
– Em nói.
– Anh…!có thể cho em ứng trước lương tháng này được không.
Cẩm Lễ thật sự rất cấp bách, mới cầu cứu Lạc Văn Xuyên.
Từ lúc nhà hàng bị cháy đến giờ đã là hơn 1 tuần lễ.
Số tiền nợ mà cậu vay từ ngân hàng để mở nhà hàng mới chỉ trả được 1/3, thậm chí còn có thêm lãi.
Bây giờ cậu thực sự là cần tiền gấp, nếu không cũng sẽ chẳng mặt dày với Lạc Văn Xuyên.
Lạc Văn Xuyên không nói, chỉ khẽ xoay xoay cái nhẫn chạm khắc bạc tinh xảo ở ngón giữa.
Cậu rất đồng cảm với hoàn cảnh của nhóc này, nhưng mà thương nhân thì vẫn là thương nhân, nếu không làm thì đừng đồi hỏi được nhận lại.
– Yêu cầu này của em bất quá cũng hơi khác so với thoả thuận hợp đồng.
Cẩm Lễ nghe tới đây, mặt liền hơi bí xị, cúi đầu.
– Văng, em hiểu rồi ạ.
Xin lỗi vì đã đưa yêu cầu quá đáng với anh.
Lạc Văn Xuyên nhướn nhướn lông mày.
– Nhưng không phải là không có cách.
Cẩm Lễ nghe tới đây ánh mắt liền dần có tiêu cự, ngẩng mạnh.
– Thật sao ạ
Lạc Văn Xuyên buồn cười nhìn cái đuôi nghèo nguẩy của Cẩm Lễ.
– Ờ, anh đùa cậu làm gì.
Như thế này, mặc dù là khác so với thỏa thuận ban đầu của chúng ta, nhưng chỉ cần em đảm nhận thêm công việc khác cho anh, anh liền có thể ứng trước lương cho em, thậm chí tháng sau em còn có thể được tăng lương nữa
– Anh muốn em làm thêm gì ạ.
Ngoại trừ mấy cái liên quan đến tài chính gì đó, thì em chính là cái gì cũng làm được.
Lạc Văn Xuyên nghiêng đầu, khẽ mở miệng
– Em có thể lái xe chứ.
Cẩm lễ dần hiểu được ý của Lạc Văn Xuyên, đây chính là muốn tuyển dụng cậu làm tài xế riêng.
Cẩm lễ không do dự gật đầu.
– Biết ạ.
Thật ra Cẩm Lễ cũng từng có xe hơi riêng, mặc dù là mức giá trung bình trên thị trường nhưng cũng coi là chiếc xe đầu tiên trong đời mà cậu mua bằng tiền của mình.
Nhưng mới cách đây một tuần, Cẩm Lễ đã bán lại chiếc xe đó để góp tiền trả nợ ngân hàng, nên hiện tại cậu chỉ có thể lái xe đạp thôi.
– Chắc em cũng biết anh định nói gì rồi chứ.
Tài xế riêng, anh sẽ nâng lương của em lên 20 phần trăm cho tháng sau, còn tháng này sẽ ứng trước lương cho em, thấy sao hả.
Cẩm Lễ thực sự cảm động muốn khóc.
Mấy cái motip tổng tài bá đạo phát xít gì đó đều không thể áp dụng lên người Lạc Văn Xuyên.
Rõ ràng là một người ấm áp, như thuận như Ngọc.
Mặc dù mới gặp chưa bao lâu, lại có người đối xử tốt với cậu như thế, khó tránh sinh ra chút cảm giác ỷ lại.
– Cho anh số tài khoản, hiện tại ứng trước lương cho em
Sau khi chuyển tiền, tài khoản của Cẩm Lễ từ thấp đến đáng thương hiện tại đã lên cao được chút.
Cậu đỏ Hồng khoé mắt, cuối gập người trước mặt Lạc Văn Xuyên.
– Thật sự cảm ơn anh.
Lạc Văn Xuyên cười, vỗ vai cậu.
– Cảm ơn cái gì chứ, đôi bên có lợi mà.
Cậu cống hiến sức người, anh trả lương cho cậu, chẳng phải rất công bằng hay sao.
Thật ra anh cũng không tốt lắm, anh cũng là thương nhân, cũng biết chi li tính toán, bày ra phương án phù hợp nhất nên cậu không cần phải cảm kích quá thế đâu.
Cẩm Lễ nhìn gương mặt của Lạc Văn Xuyên, nhịn lại xúc động, một lần nữa lại lên tiếng”Cảm ơn”.
Lạc Văn Xuyên cứ coi cậu như em trai mà đối đãi, thật sự đứa nhỏ này có chút ngây thơ.
Lạc Văn Xuyên tiễn cậu ra về, ngay khi vừa mở cửa, liền vừa vặn gặp một bóng người đứng trước nhà cậu.
Lạc Văn Xuyên ngẩng đầu, khi chạm đến khuôn mặt người kia liền khựng lại, ánh mắt hơi dại ra mấy phần, cậu hơi nghiêng đầu.
– Sở Hạo?
Thật sự là Sở Hạo.
Hắn đứng chắn trước cửa, gió lùa vào khiến vạt áo của Sở Hạo hơi bay lên, quỷ dị đến kìa lạ.
Trên tay hắn cầm một bịch nilon lớn, tay kia đang ở trên không trung, cách cái chuông cửa cỡ 3 gang tay, rõ ràng là đang định bấm chuông.
Cẩm Lễ đang đi theo đằng sau cũng khựng lại, liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Cậu mới vừa nhìn, đã liền biết chính là ảnh đế nổi tiếng Sở Hạo, người đàn ông càn quét phòng vé mấy năm gần đây.
Nhưng mà vấn đề là, sao anh lại xuất hiện ở đây, có quan hệ với ông chủ của cậu hay sao?
Lạc Văn Xuyên nheo mắt, hình như còn một cái đầu nhỏ nữa đang ở sau lưng Sở Hạo, rõ là một người phụ nữ.
Cậu hơi thở dài, rõ là vận của cậu đen đến cực hạn, không có việc gì cũng đụng phải nữ chính ở đây.
Tô Thanh chui ra từ đằng sau lưng Sở Hạo, khuôn mặt thanh thuần hướng về phía Lạc Văn Xuyên.
– Anh Xuyên, lâu rồi không gặp.
Hôm nay là “Đông chí”, em có làm ít sủi cảo, chúng ta ăn cùng nhau đi.
Lạc Văn Xuyên không chú ý đến cô ta, chỉ khẽ quay người lại, mỉm cười với Cẩm Lễ còn đang ở đằng sau.
– Em về trước đi nhé.
Buổi sáng anh sẽ xuất phát lúc 9 giờ, em đến sớm hơn cỡ 30 phút là được.
Đi đường cẩn thận.
Cuộc nói chuyện rất ôn hoà, Lạc Văn Xuyên luôn giữ nụ cười trên môi.
Cẩm Lễ vâng dạ rồi lập tức chuồn về.
Khi Lạc Văn Xuyên đối mặt với 2 người còn đứng trước cửa, nụ cười đã sớm cứng lại, khuôn mặt Tuấn tú điển trai có hơi khó chịu.
– Giờ cũng khá trễ rồi, hai người còn đến làm gì nữa
– Hôm nay là Đông Chí, tôi mới từ trường quay về có đem chút trái cây.
Tô Thanh nói biết cậu luôn trải qua ngày này một mình nên cô ấy muốn làm sủi cảo đem qua cho anh.
Sở Hạo nói đúng thống tin cần nói, sau lại im bặt nhìn cậu.
Thật ra hắn lại chỉ muốn thăm dò, lúc Tô Thanh nói muốn đem sủi cảo qua cho cậu, kì thật có hơi khó chịu, nhưng Sở Hạo lại rõ ràng muốn biết Lạc Văn Xuyên khi nhìn thấy Tô Thanh sẽ là mĩ vị gì, là thống khổ nhìn người con gái mình yêu đi với thằng khác, hay là tiếc nuối tột độ.
Nhưng mà…!ánh mắt của Văn Xuyên lúc này lại trong veo không chút gợn sóng, như một ao nước vậy, tròng mắt chỉ phản chiếu hình ảnh của hắn, rất thật thà.
Tô Thanh cười cười đung đưa bịch sủi cảo còn nghi ngút khói trước mặt Lạc Văn Xuyên, cười tít mắt.
– Cái này là nhân tôm thịt, vị anh thích nhất nè.
Lạc Văn Xuyên cứng miệng.
Cậu lục lại kí ức nguyên chủ, hình như vào ngày Đông Chí năm trước, Tô Thanh đã cho cậu leo cây thì phải, hiện giờ người ta lại tự nguyện đem đồ ăn đến cho cậu, không biết nên vui hay buồn nữa.
Lạc Văn Xuyên không thể thẳng tay đuổi về, nên cậu chỉ cắn răng mở rộng cửa, nỡ một nụ cười cay đắng
– Hai người vào đi.
Hai người một lớn một bé bước vào.
Tô Thanh xắn lên tay áo, bày biện sủi cảo ra bàn ăn.
Thật ra vào thời tiết lành lạnh như này ăn đồ nóng là dễ chịu nhất.
Lạc Văn Xuyên không nói, cậu yên lặng ngồi trên ghế sô pha mặc niệm cuộc đời, nhắm mắt dương tâm.
Lạc Văn Xuyên vừa được thưởng thức bữa ăn chất lượng từ Cẩm Lễ, hiện tại kêu cậu nhét thêm sủi cảo, chắc lăn trong trong tô lét luôn quá.
Ahuhu…
Sở Hạo không vào phòng bếp với Tô Thanh, hắn chậm rãi bước vào phòng khách, ánh mắt lướt tới người đang kê đầu lđen gối.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, cách một khoảng với Lạc Văn Xuyên, chậm rãi lên tiếng.
– Lạc tổng, về chuyện hợp đồng…
Sở Hạo bắt chuyện nhưng Lạc Văn Xuyên không trả lời.
Hắn cau mày nhìn qua, phát hiện người kia đã thở đều lúc nào không hay biết.
Lạc Văn Xuyên định nhắm mắt dưỡng thần, rốt cuộc mê man ngủ luôn.
Cậu kê đầu lên gối, hơi ngả người ra sau, thở đều đều.
Sở Hạo không hiểu sao nhích lại gần hơn một chút, quơ quơ tay.
– Này, ngủ thật đó hả??( Hổng lẽ ngủ giả ông nội :))))
Sở Hạo chăm chú nhìn Lạc Văn Xuyên dưới ánh đèn vàng.
Lông mi dày và cong, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt lãnh đạm anh Tuấn dường như thêm mấy phần an tĩnh.
Tật xấu khó bỏ khi ngủ của Văn Xuyên là mím môi, nên lúc nào thức dậy môi của cậu cũng khô rát.
Sở Hạo chăm chú nhìn đôi môi đang mím chặt của Lạc Văn Xuyên.
Độ dày vừa phải, còn có chút ánh hồng, phá lệ bức người.
Quả thật so với đám người Sở Hạo, Diệp Lâm Anh, Văn Xuyên cũng không hề kém cạnh, là người đàn ông luôn khiến phụ nữ điên đảo lao vào vòng tay anh ta.
Nhưng mà Tô Thanh thì khác, Sở Hạo từng thề, hắn sẽ không cho bất cứ ai chiếm hữu thiên thần của hắn, tín ngưỡng của hắn.
Lạc Văn Xuyên không ngoại lệ, mặc dù hiện tại có vẻ hắn ta không nguy hại, nhưng tương lai thì ai mà biết.
Tô Thanh làm xong sủi cảo, phủi tay bước ra
– Hai anh, vào ăn đi, sủi cảo còn nóng ngon lắm.
Lạc Văn Xuyên hơi giật mình tỉnh lại, cổ của cậu hơi mỏi.
Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt Tuấn lãnh của Sở Hạo trước mặt, cậu giật mình không kìm được chửi thề một tiếng.
– Cái đệt…!Anh làm gì kề mặt sát thế.
Sở Hạo nheo mắt nhìn người trước mắt, không nói gì liền đứng lên tiến vào phòng bếp.
Ba người ngồi trên bàn ăn với không khí quỷ dị.
Lạc Văn Xuyên cắn đũa, cậu ăn từng chút một, cái bụng vốn đã no sẵn, chỉ ăn cho có lệ.
Lạc Văn Xuyên chọc chọc đũa vào chén, sắc mặt bí xị, nhìn qua có hơi giống như trẻ em bị bố mẹ ép ăn vậy.
Tô Thanh nhìn cậu, thắc mắc.
– Anh Xuyên, anh đừng chọc đũa nữa, anh đi anh.
Lạc Văn Xuyên “Ờ” một tiếng, tiếp tục chọc đũa ???? Tô Thanh Và Sở Hạo hầu hết sử lí đống sủi cảo, Lạc Văn Xuyên góp vui cỡ 2 miếng, xong lại buông đũa.
– Cô không đi cùng Diệp tổng à
Nghe đến tên này, Sở Hạo có hơi cau mày, nhưng không nói gì, tiếp tục cuối đầu ăn.
– Anh ấy dạo gần đây có hơi bận công việc.
Lúc nãy em rủ anh ấy cùng qua, nhưng anh ấy nói có hợp đồng cần xử lí, nên Sở Hạo đã cho em quá Giang đến đây.
Cả hai anh đều là hai đại ca ca của em, dĩ nhiên những dịp quan trọng thế này không thể thiếu rồi!.