Ngày khai máy bộ phim của Sở Hạo diễn ra vào buổi sáng chủ nhật, chương trình khai mạc có hơi rườm rà nên Sở Hạo đã lục đục chuẩn bị đến chỗ quay từ khi trời tờ mờ sáng.
Lạc Văn Xuyên chỉ là nhà đầu tư nên không cần chuẩn bị, chỉ dựa theo đúng thời gian chuẩn chỉ trên thiệp mời mà tới.
Cậu lúc thức dậy là 6:30, lật chăn lập tức bước vào phòng vệ sinh làm một làm thao tác.
Lạc Văn Xuyên không mặc vest, chỉ chọn một bộ trang phục mùa thu đơn giản, áo len cao cổ đen và áo khoác dài bên ngoài, một đôi giày thể thao thoải mái và vài món trang sức đơn giản.
Toàn bộ đồ đều là đồ mới, Lạc Văn Xuyên không hề đụng vào đồ cũ của nguyên thân.
Cẩm Lễ đã nhận được tin nhắn của Lạc Văn Xuyên nên lái xe đến rất đúng giờ, 7:15, không thừa một giây một phút nào.
Xe là của công ty Thịnh Thế cung cấp cho Cẩm Lễ, ngoại trừ lúc đưa đón Lạc Văn Xuyên theo yêu cầu của cậu thì Cẩm Lễ có thể sử dụng chiếc xe này.
Lạc Văn Xuyên mở cửa xe, khẽ mỉm cười.
– Em trước giờ đều canh giờ chuẩn xác thế hả.
Cẩm lễ khẽ cười để lộ cái răng nanh nhọn nhọn .
– Ngày đầu tiên làm việc, em muốn thể hiện thật tốt.
– Ngoan thật.
Văn Xuyên xoa đầu cậu, năm ngón tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen nhánh của Cẩm Lễ, khuôn mặt phá lệ ôn nhu.
Ánh nắng sáng sớm chiếu lên nửa khuôn mặt thanh thoát của cậu, nhẹ nhàng đến dịu kì, như là được phủ lên một tầng hào quang vây.
Khi bàn tay của Văn Xuyên rời khỏi đầu Cẩm Lễ, cậu có cảm giác da đầu tê dại, con tim thoáng đập nhanh hơn bình thường một chút.
Xe đến phim trường cũng không lâu lắm, cỡ 15 phút hơn.
Ở đây trước là một trường đua ngựa, nhưng sau này do không đủ kinh phí trùng tu nên đã bị dở bỏ, lập tức được xem như một mảnh đất vàng trong thành phố, các nhà đầu tư liền biến trở thành một phim trường nổi tiếng.
Ở Bắc Kinh có 3 cái được xem là trái tim của nghệ thuật, trong đó chỗ của Sở Hạo quay là lớn nhất, lộng lẫy nhất, rất nhiều bộ phim nổi tiếng trên thị trường quốc tế mượn đất diễn ở Trung Quốc đều chọn chỗ này.
Nhưng không phải chỉ có chút tiền liền đầu tư được.
Sở Hạo không có cây đại thụ chống lưng, nhưng chỉ cần búng tay một cái liền có thể chọn được một trường quay xịn thế này, tất cả là nhờ có quan hệ lớn.
Sở Hạo hành nghề gần 7 năm, dường như mọi đầu mối đều quen biết anh ta, quan hệ của Sở Hạo có thể nối một vòng tròn vô cùng lớn và phức tạp.
Lạc Văn Xuyên ngay khi bước xuống đã thu hút không biết bao nhiêu một ánh nhìn.
Thân cao, chân dài, mặt đẹp trai sáng lạn, mái tóc bị gió thu thổi tán loạn một chút, để lộ vầng trán nhẵn bóng và đôi lông mày.
Hai nữ sinh bên đường vừa nhìn thấy cậu đã xém một chút nữa ngất xỉu, chỉ hận không thể nhào tới xin chữ kí.
Lạc Văn Xuyên không mặc vest, cũng không mang theo trợ lí.
Hôm nay là chủ nhật, cậu muốn cho trợ lí đáng thương nghỉ ngơi một ngày.
Chỉ là buổi khai máy, một mình Lạc Văn Xuyên cũng đơn giản.
Vì cậu không mặc vest, cũng ít khi lộ mặt trước công chúng nên bị bảo vệ cản lại.
– Tiên sinh, anh có thiệp mời hay không.
Lạc Văn Xuyên nhíu mày.
– Không có.
– Vậy làm phiền anh rồi.
Chỗ này là trường quay, tiên sinh, phải có thiệp mời….
– Lạc tổng.
Một tiếng gọi trầm thấp cắt đứt lời nói của bảo vệ.
Là Sở Hạo.
Bảo vệ vừa nghe đến tên này, lập tức run sợ, lắp bắp
– Lạc…!Lạc tổng.
Người này đương nhiên biết Lạc tổng là ai, đây chính là vị đại nhân đầu tư chính cho bộ phim này.
Anh ta cuối gập người.
– Lạc tổng, là lỗi của tôi, mong anh thứ lỗi.
Bảo vệ không ngừng run sợ.
Anh ta có thể không biết mặt của người này, nhưng Lạc Văn Xuyên thì lại rất nổi tiếng với độ tuyệt tình và máu lạnh, vị tổ tông này đã từng đè bẹp không biết bao nhiêu đối thủ trên thương trường.
Là một kẻ có cái tôi vô cùng cao và kỉ luật khủng khiếp, trên người anh ta không có một chỗ nào là không hoàn chỉnh, ngay cả một cọng tóc cũng không được lệch.
Lạc Văn Xuyên nhìn người cuối thấp đầu trước mắt, khẽ cười vỗ vai anh ta.
– Không sao, dù sao tôi cũng không có thiệp mời, anh chỉ là làm đúng công tác thôi.
Lần này bảo vệ hơi giật mình, ngay cả Sở Hạo đứng bên cũng ngạc nhiên.
Anh ta cứ ngỡ Lạc Văn Xuyên sẽ nổi điên nhưng cậu ta lại chỉ bình thản cho qua, vô cùng ôn nhu và dịu dàng.
Cái này giống như so với trước kia là hai người vậy..
Bảo vệ ngãng đầu, nhìn khuôn mặt ấm áp của Lạc Văn Xuyên.
Cái gì mà tổng tài lạnh lùng tuyệt tình gì đó, đều là lừa người.
Rõ ràng là một thân ôn nhu.
Bảo vệ không kìm được, thầm nghĩ
– Đẹp…đẹp trai thật.
Lạc Văn Xuyên sánh vai cùng Sở Hạo vào trong, hơi khó hiểu.
– Sao cậu không đưa thiệp mời cho tôi.
Sở Hạo mỉm cười.
– Đây là sơ xuất của tôi.
Vốn dĩ tôi muốn tự mình đón cậu nhưng nãy giờ bận quá, nên liền quên mất.
– Ờ.
Lạc Văn Xuyên hờ hững gật đầu, theo bước chân Sở Hạo đến phòng chờ VIP cho diễn viên.
Nửa tiếng nữa mới đến giờ khai máy, Lạc Văn Xuyên chỉ cần chụp hình chung với đoàn phim, cúng tổ nghề và nghe phát biểu.
Buổi tối còn có thêm một buổi tiệc dành riêng cho diễn viên nhưng Lạc Văn Xuyên đã từ chối từ trước.
Dù sao cũng là chủ Nhật, cậu xong một buổi sáng liền muốn về nhà ngủ cho đã.
Sở Hạo sắp xếp mọi thứ, kéo ghế ngồi xuống cạnh Lạc Văn Xuyên.
Hôm nay anh mặc một bộ gile đĩnh đạc, quần tây cắt may gọn gàng, ôm lấy đôi chân phá lệ thon gọn, săn chắc, tràn đầy hormon nam tính.
Ngồi kế bên Văn Xuyên là hai sắc thái khác biệt, một là nam thần ấm áp, hai là ảnh đế cấm dục.
Có điều hai người bằng tuổi, Lạc Văn Xuyên lại như trẻ hơn một chút do mái tóc được thả xuống và cắt tỉa gọn gàng, trông như sinh viên đại học vậy.
Có điều sẽ chẳng ai biết đây từng là kẻ giẫm giày lên người khác, một tổng tài khét tiếng.
Lạc Văn Xuyên buông điện thoại xuống, đưa chai nước trong tay cho Sở Hạo.
– Uống không.
Sở Hạo quay đầu, nhìn bằng ánh mắt khó hiểu.
Nghe nói Văn Xuyên là người ưa sạch sẽ đến đáng sợ.
Vậy mà giờ lại chia sẻ nước cho người khác?
– Cậu đờ ra làm gì, yên tâm, tôi không có bỏ thuốc đâu.
Sở Hạo cười cười, uống mấy hớp liền, một giọt mồ hôi trên tóc lăn xuống, lặn mất tăm trong cổ áo sơ mi.
Thật là, đúng là người đẹp thì làm gì cũng đẹp, ngay cả chảy mồ hôi cũng hoàn hảo nữa( Lạc Văn Xuyên thầm nghĩ)
– Sở Hạo đặt chai nước lên bàn, vắt chéo chân.
– Tôi cảm thấy, cậu dạo này rất khác.
Lạc Văn Xuyên lập tức đơ người, hàm căng chặt, thầm chửi:” Cái đm, anh ta biết rồi???”
– Sở tiên sinh cảm thấy tôi khác chỗ nào.
– Tỉ như về phong cách ăn mặc, cách đối nhân xử thế, cách cậu xử lí mọi chuyện, đều khác.
Tôi chính là khẳng định, cậu đã thay đổi rồi, không phải Lạc Văn Xuyên tôi thường hay biết.
Cậu…!không lẽ.
Tim của Lạc Văn Xuyên ngưng trọng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, thầm cầu nguyện:”Sẽ không biết…!anh ta sẽ không biết…!không biết đâu !!!”
– Không lẽ bị Tô Thanh vứt bỏ, cậu liền bức mình đến phát điên rồi???
Trái tim lủng lẳng của Lạc Văn Xuyên hạ xuống một chút.
Cậu thở ra một hơi.
– Nếu Sở tiên sinh nghĩ như vậy, thì cứ coi là vậy đi.
Tôi không thể cưỡng cầu thứ không thuộc về mình, cho dù đó là món đồ tôi từng nâng niu, trân quý.
Tô Thanh không phải người mà tôi tìm kiếm, bây giờ như vậy, sau này cũng sẽ như thế.
Tôi cũng không có ý định làm anh trai mưa, em ấy đã lớn rồi, đã biết tự mình chăm sóc, an ủi bản thân, không giống như một tiểu tiên nữ hồi cấp 3 nữa, tôi cũng không phải lúc nào cũng rảnh rỗi để chăm sóc cho em ấy, tôi cũng có cuộc sống của riêng mình, sau này cũng sẽ có người yêu, có gia đình nhỏ của riêng tôi.
Chưa kể, bên cạnh cô ấy còn có hai đại nam nhân ưu tú và sẵn sàng bảo vệ cô ấy bằng cả tính mạng…!Tôi cũng chẳng cần bận tâm nữa làm gì
Đây đều là những lời thật lòng mà cậu nói thay nhân vật này.
Đây người này là thực sự quá thảm đi, càng dây vào Tô Thanh thì càng chết nhanh.
Sở Hạo nhìn vào đôi mắt của Lạc Văn Xuyên trong veo như một mặt hồ thu.
ANh không thể tưởng tượng được, một kẻ yêu cô gái của anh đến chết đi sống lại, đến sức cùng lực kiệt, chấp nhận nhìn Tô Thanh sánh bước cùng hai nam nhân ưu tú đến tận mấy năm, luôn đứng sau che chở, bảo vệ, bất chấp là trời mưa hay nắng, cậu ta đều sẽ đứng ở đó, một giây một phút chờ người kia quay đầu nhìn, ngu ngốc lại cố chấp, như là cỏ dại vậy.