Nam Chính Xuất Sắc Nhất
Chương 7: Ký hợp đồng
Dưới sự sắp xếp của Tông Chính Hải, Lục Dương nhanh chóng gặp được người của truyền thông Bác Á.
Một người đàn ông hơn 30 tuổi bước vào phòng vươn tay ra chào hỏi với Lục Dương: “Cậu là Lục Dương phải không? Xin chào, tôi là Vương Hữu Lan, ngại quá, tôi vừa mới đi họp nên đã tới trễ, cậu chờ có lâu không?”
Lục Dương lập tức đứng dậy, vừa bắt tay y vừa nói: “Chào anh, tôi là Lục Dương, tôi cũng vừa mới đến.”
Kỳ thật Lục Dương theo thói quen trước đây đến sớm nửa tiếng. Nhưng lúc này cách thời gian bọn họ hẹn còn 1 phút nữa, nói đúng ra đối phương quả thật không đến trễ.
Vương Hữu Lan lập tức ngồi đối diện với Lục Dương lấy ra một cặp văn kiện đưa tới trước mặt Lục Dương giải thích: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tôi sẽ trở thành người đại diện của cậu, cho nên trước tự giới thiệu một chút.”
“Tôi tên Vương Hữu Lan, là người đại diện chuyên nghiệp của truyền thông Bác Á, đã làm nghề này gần 10 năm. Trước mắt nghệ sĩ tôi phụ trách chủ yếu có hai người là Triệu Tâm Di và Lôi Bân, tôi tin rằng cậu hẳn là nghe nói qua.”
Lục Dương vội vàng gật đầu. Cậu không chỉ nghe nói qua còn từng nhìn thấy một trong số họ trong đoàn phim ở phim trường Hoành Trì.
Triệu Tâm Di là tiểu hoa đán* nóng bỏng ở trong nước. Cô trông ngọt ngào, thân hình nhỏ nhắn. Bởi vì cô đóng vai một nữ anh hùng kiểu lọ lem trong một bộ phim thần tượng đô thị mà gặp may. Năm nay lại liên tục tham gia liên tiếp hai bộ phim dài tập do truyền thông Bác Á chế tác, có thể thấy được lực Bác Á nâng diễn viên mới lớn như thế nào.
(*Tiểu hoa đán: cách gọi nữ minh tinh trẻ tuổi, xinh đẹp, nổi tiếng của TQ. )
Về trình độ, Lôi Bân năm nay vừa qua 50 tuổi giỏi hơn Triệu Tâm Di. Ông đã giành được nhiều giải, là diễn viên gạo cội nổi tiếng nước Hoa. Ông đã tạo ra hình tượng vai phụ kinh điển trong nhiều bộ phim truyền hình và có tiếng tăm trong giới.
Trên thực tế ai là nghệ sĩ trên tay Vương Hữu Lan, Lục Dương đã biết trước. Cho nên đối với sự sắp xếp của Bác Á rất hài lòng và cũng rất biết ơn.
Theo như cậu biết người đại diện kim bài nổi tiếng nhất Bác Á tên Hạ Bình. Nên trên tay đội ngũ người đại diện này có hai minh tinh hàng đầu trong nước, còn có một đội nam siêu thần tượng. Ngoài ra còn có một số diễn viên hạng hai có vốn mạnh mẽ.
Nhưng Lục Dương chưa từng mong muốn được ký hợp đồng với Hạ Bình. Một mặt là mình không đủ gia vị, về mặt khác người đại diện kim bài này có quá nhiều nghệ sĩ nổi tiếng trên tay. Người mới đụng phải những nghệ sĩ này tự nhiên không dễ dàng có cơ hội xuất đầu lộ diện.
Lục Dương không biết là Tông Chính Hải từng thảo luận với ông chủ Bác Á – Ngụy Bác vấn đề chọn người đại diện cho cậu, mà Hạ Bình là người đầu tiên bọn họ loại trừ.
Mà hiện tại người đại diện Vương Hữu Lan “chuẩn” của Lục Dương cũng quả thật là bọn họ chọn lựa kỹ càng mới quyết định.
Người đại diện có trình độ giống như Vương Hữu Lan ở Bác Á đại khái còn ba người. Nhưng trên tay bọn họ đều có một loại nghệ sĩ nam như Lục Dương. Ở một mức độ nào sẽ có vấn đề trong việc chia sẻ tài nguyên trong tương lại.
Nhưng nếu Lục Dương đi theo Vương Hữu Lan thì tình huống này sẽ tốt hơn rất nhiều. Bởi vì nghệ sĩ ban đầu Vương Hữu Lan phụ trách không có chồng chéo với Lục Dương, người nổi tiếng hơn thậm chí còn có giới tính khác nhau. Cho nên rất thích hợp cho sự phát triển trong tương lai của Lục Dương.
Hơn nữa y nếu có thể nâng Triệu Tâm Di thành tiểu hoa đán nổi tiếng như vậy, lại có năng lực làm cho diễn viên gạo cội như Lôi Bân vậy liên tục nổi lên, năng lực của đội ngũ và tài nguyên mạng lưới tự nhiên không cần phải nói.
Quan trọng nhất chính là có ông chủ Ngụy Bác đích thân đảm bảo người này, lúc này mới làm cho Tông Chính Hải gật đầu.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này. Tông Chính Hải không có nói với Lục Dương, hắn thậm chí không có nói cho Lục Dương biết mình là bạn với ông chủ Bác Á. Hắn muốn cho Lục Dương thực hiện ước mơ của mình trong một trạng thái tâm trí tương đối bình thường. Bởi vì chỉ khi làm việc chăm chỉ bạn mới có thể có được tài phút thật sự.
Trên thực tế, Lục Dương chỉ nhìn thấy mặt ngoài cũng đủ cậu cảm ơn Tông Chính Hải từ đáy lòng. Đặc biệt là lần này tận mắt nhìn thấy Vương Hữu Lan thì Lục Dương càng vui hơn. Đối phương nói rất hay, thái độ đối với nghệ sĩ không kiêu ngạo không nịnh nọt, nho nhã lễ độ, nói chuyện cũng ngắn gọn lưu loát, có nhiều điểm nhấn. Vài lời ít ỏi đã lên kế hoạch cho tương lai của Lục Dương đều bày ra, vừa thấy chính là người đại diện tốt có kinh nghiệm phong phú.
— —
“Đây là hợp đồng, bất quá cũng có chỗ cần thảo luận chi tiết. Nếu cậu có bất kỳ nghi ngờ hoặc yêu cầu gì đều có thể hỏi tôi.”
Trong khi Lục Dương quan sát người đại diện “chuẩn” này của mình thì Vương Hữu Lan cũng đang quan sát lại Lục Dương.
Giá trị nhan sắc cao, lễ phép… Đây không phải là những ấn tượng đầu tiên của Vương Hữu Lan về Lục Dương. Ấn tượng đầu tiên của y về Lục Dương là: đây là người ông chủ Ngụy Bác tự giới thiệu!
Mặc dù Tông Chính Hải dặn dò Ngụy Bác không cần cho Lục Dương đặc quyền. Nhưng Ngụy Bác cũng không dám thật sự ném Lục Dương vào trong công ty mặc cho tự sinh tự diệt là xong việc.
Từ trong thái độ của Tông Chính Hải như đã nhận ra cái gì, Ngụy Bác lén tìm đến Vương Hữu Lan. Mặc dù hắn không có trực tiếp chỉ ra mối quan hệ giữa Lục Dương và mình, nhưng giống như Vương Hữu Lan xem xét vô số người, chỉ cần nói hai – ba câu thì có thể đoán được có “mối quan hệ” với Lục Dương.
Lúc đầu giữa “người yêu” và “người thân” đắn đo một chút. Bởi vì trong thái độ của Ngụy Bác không có mập mờ, chỉ có coi trọng. Cuối cùng Vương Hữu Lan đã xác định có thể là người sau.
Mặc dù người thân hay là người quen thân thích, có thể được Ngụy tổng nhan khống* như vậy thông qua thì dáng vẻ hẳn là không thua ai.
(*Nhan khống: người yêu thích sắc đẹp điên cuồng.)
Sau khi xem ảnh chụp Vương Hữu Lan có chút yên tâm. Sau khi nhìn thấy người thật Vương Hữu Lan hoàn toàn yên tâm.
Y thậm chí có một linh cảm rằng mình có thể nhặt được kho báu, gương mặt còn đẹp hơn Vệ Hà Tịch trên tay Hạ Bình. Chỉ cần bản thân không quá ngốc, quả thực rất dễ dàng đóng gói và quảng bá.
Sau khi trao đổi vài câu, Vương Hữu Lan đã nghĩ ra rất nhiều con đường và phương pháp để thúc đẩy sự phát triển của Lục Dương, có thể nói linh cảm như chảy ra. Bất quá ở mặt ngoài y vẫn duy trì vẻ mặt mất tự nhiên của lần đầu tiên gặp mặt.
Nói đến một số điều khoản chính trong hợp đồng, Vương Hữu Lan nói với Lục Dương về khóa đào tạo: “Bởi vì cậu còn đang đi học, cho nên các khóa đào tạo nội bộ chúng tôi đã sắp xếp cho cậu đều được tiến hành vào buổi tối hoặc cuối tuần. Việc đào tạo ban đầu tập trung kéo dài trong nửa năm. Sau nửa năm chương trình học sẽ không có chặt chẽ như vậy, nhưng một tuần cũng có hai đến ba tiết học. Nếu cậu cảm thấy không có vấn đề gì thì lớp học của cậu sẽ bắt đầu trong vòng một tuần sau khi chúng ta ký hợp đồng.”
“Được, không có vấn đề gì, làm phiền mọi người.” Lục Dương lập tức tỏ thái độ cậu đã không thể chờ đợi để bắt đầu lại một lần nữa.
* * *
Bởi vì Lục Dương trước đó đã dưới sự giúp đỡ của Tông Chính Hải và luật sư hiểu được nội dung hợp đồng. Cuộc gặp sỡ thật sự cũng làm cho bọn họ hài lòng hơn với nhau, kế tiếp ký hợp đồng tự nhiên là chuyện nước chảy thành sông.
Từ đây Lục Dương chính thức gia nhập truyền thông Bác Á, trở thành một “luyện tập sinh” còn ở giai đoạn học tập.
Thời khóa biểu theo lời Vương Hữu Lan quả nhiên rất nhanh đưa đến trước mặt Lục Dương. Thứ hai, thứ ba, thứ năm và cả ngày hai ngày cuối tuần. Lịch trình khóa học sắp xếp chật cứng làm cho Lục Dương còn bận rộn hơn Tông Chính Hải.
Trường học, Bác Á và nhà xoay quanh ba chỗ, một giây cũng không dừng. Nhưng cậu ngược lại là hứng thú dạt dào. Mỗi ngày trôi qua bận rộn mà phong phú lại làm cho thím Trương đau lòng.
Hôm nay lúc Tông Chính Hải về đến nhà thì Lục Dương còn chưa từ Bác Á trở về. Thím Trương nhịn không được nhỏ giọng oán giận với Tông Chính Hải: “Trở về quá muộn không an toàn… ở trường học ăn không ngon, mắt thấy lại gầy… thật vất vả nghỉ ngơi cũng không có bạn bè cùng đi ra ngoài chơi, ôi ở tầng hầm thật đáng thương…” Bà kỳ thật còn lo lắng Lục Dương về nhà trễ Tông Chính Hải cũng theo không thích về nhà ăn cơm.
Thím Trương tuy là bảo mẫu nhưng cũng coi như nhìn Tông Chính Hải lớn lên nên có thể nói trước mặt hắn. Vì thế Tông Chính Hải kiên nhẫn nghe xong thím Trương lải nhải, đối với Lục Dương nhanh như vậy đã có thể bắt được tim thím Trương làm tù binh như vậy một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
Có Tiểu Lưu đón đưa, không có vấn đề gì về an toàn. Trường Lục Dương học có tiếng với điều kiện tốt, bữa tối lại được trong nhà đưa đến, thức ăn rất ngon. Bất quá gầy thật ra gầy thật, đây tính là một vấn đề. Về phần chui vào phòng chiếu phim không có giải trí khác cũng là một vấn đề.
Tông Chính Hải nhìn nhìn vị trí trống bên cạnh trong lòng cũng có chút trống rỗng không thể giải thích được. Từ khi một mình hắn dọn đến Thân Thành xử lý công việc Tông Thiên ở thành phố Duyên Hải dường như đều là ăn cơm một mình hoặc là ở bên ngoài xã giao. Bởi vì trong nhà có bạn nhỏ nên hắn bắt đầu tăng số lần về nhà ăn cơm. Nhưng bây giờ…
“A Hải, hay cậu nói với Tiểu Bác đừng sắp xếp nhiều tiết học cho Dương Dương chúng ta như vậy.” Thím Trương ngầm gọi nhũ danh của Tông Chính Hải, bà cũng biết Ngụy Bác, biết Lục Dương là đi Bác Á tham gia khóa đào tạo.
Tông Chính Hải cảm thấy bất lực trước “lời đề nghị” được vị trưởng bối này đưa ra: “Những tiết học này đều tốt cho Lục Dương. Nếu cậu ấy cảm thấy mình không thể chịu nổi sẽ tự động nói, hơn nữa cậu bé phải nếm chút đau khổ mới được.”
Thím Trương thấy đối phương một chút cũng không “đau lòng” cho Lục Dương múc thêm cho Tông Chính Hải một chén canh, vừa đẩy qua vừa lẩm bẩm nói: “Haizz, buổi tối mà Dương Dương của chúng ta hiện tại ngay cả một hớp canh cũng đều không uống được, đáng thương quá…”
Tông Chính Hải: “…”
Cơm nước xong, Tông Chính Hải ở trong phòng sách xử lý một số công việc của chút công ty rồi nhìn nhìn thời gian, còn hơn nửa tiếng là đến lúc Lục Dương tan học.
Thời gian Tông Chính Hải đi công tác và ra ngoài xã giao không cố định. Ban đầu Lục Dương ở nhà ăn cơm, bọn họ một tuần còn có thể gặp mặt vài lần. Bây giờ Lục Dương vừa đi học trở về đã trễ. Nếu Tông Chính Hải không ở dưới lầu thì hai người căn bản không gặp mặt được, lại càng không cần nói cùng ăn cơm.
Tông Chính Hải cẩn thận ngẫm lại, hắn và Lục Dương ở chung một nhà nhưng gần một tuần chưa thấy mặt. Trong đầu lại nghĩ tới lúc cơm chiều lời thím Trương nói, hắn yên lặng đóng Notebook lại cầm lấy áo khoác trên giá áo đi xuống lầu.
Lúc đi đến gara thì vừa lúc nhìn thấy Tiểu Lưu chuẩn bị xuất phát, Tông Chính Hải lập tức nói với y: “Bây giờ tôi đi ra ngoài có chút việc thuận tiện đón Lục Dương trở về, cậu không cần phải ra ngoài.”
Ông chủ đã lên tiếng Tiểu Lưu tự nhiên không có kiên trì nhìn theo Tông Chính Hải mở xe mình ra leo lên rời đi.
— —
Lục Dương còn không biết đêm nay mình sẽ tạm thời đổi tài xế. Lúc này ở Bác Á được đào tạo lại gặp chút rắc rối nhỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!