Nam Chính Xuất Sắc Nhất - Chương 8: Rắc rối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Nam Chính Xuất Sắc Nhất


Chương 8: Rắc rối


Editor: demcodon

Trong những năm gần đây, các công ty giải trí trong nước ngày càng chú ý đến chất lượng tổng thể của các nghệ sĩ và đào tạo cơ bản sau khi tuyển dụng người mới, ngày càng có nhiều công ty xuất hiện khái niệm về “luyện tập sinh” hoặc là “thực tập sinh”.

Ngoài ra có một số lượng lớn các minh tinh có xuất thân không chính quy, chỉ dựa vào nhan sắc là không thể phát triển lâu dài và ổn định trong giới. Dù là làm diễn viên, ca sĩ hay làm người mẫu, tóm lại đều phải có kỹ năng.

Cho nên đào tạo nội bộ cho các nghệ sĩ đã trở thành một bộ phận rất quan trọng trong hoạt động của công ty.

Việc đào tạo nghệ sĩ trong truyền thông Bác Á luôn được biết đến với nội dung phong phú, thực tế và cập nhật nhanh chóng. Khóa đào tạo bao gồm vũ đạo, ca hát, biểu diễn, người mẫu, sản xuất âm nhạc và nhiều lĩnh vực khác.

Mặc dù các khóa học có hệ thống trong mỗi lĩnh vực sẽ có những thành kiến riêng. Nhưng có một số hình thể, lời thoại, lễ nghi, v…v… là những tiết cơ bản. Tất cả những người mới đến Bác Á, đặc biệt là những người vừa được trinh sát phát hiện nhưng chưa ra mắt đều phải tham gia.

Khi làm diễn viên quần chúng ở Hoành Trì, Lục Dương đã phát hiện chính quy và không chính quy vẫn có khác biệt rất lớn. Cụ thể biểu hiện ở trình độ xử lý một ít chi tiết tinh tế. Loại trình độ này có thể được bù đắp lại dựa vào kinh nghiệm. Nhưng không thể phủ nhận rằng các diễn viên được đào tạo có hệ thống có lợi thế đáng kể, rất nhiều người mới dễ mắc sai lầm, bọn họ đã trốn tránh các quy định đào tạo trước khi đi học hoặc diễn xuất chính thức.

Có so sánh mới có phán đoán, Lục Dương đã từng đến lớp đào tạo diễn viên ban đêm, cậu rất rõ ràng các khóa học đó cũng không có hệ thống. Cho nên mới càng thêm trân trọng cơ hội trước mắt.

Trong mấy năm kiếp sống diễn viên quần chúng dạy cho cậu cái gì gọi là “người chậm cần bắt đầu sớm”, “cần cù bù thông minh”, cũng làm cho cậu phát triển thành thói quen. Bất cứ trường hợp nào phải đến trước nửa tiếng, vừa là tránh tai nạn ngoài ý muốn, cũng là để cho mình một khoảng thời gian giảm xóc và chuẩn bị.

Bởi vì có thím Trương kiên trì mang bữa tối cho cậu nên Lục Dương có thể ăn “món ăn tình yêu” ở nhà. Sau đó tiến vào học tập với trạng thái tinh thần tràn đầy. Sau đó lại có Tiểu Lưu phụ trách đón đưa để cho Lục Dương có cơ hội nghỉ ngơi ở trong xe.

Bình thường sau khi cậu đến lớp thì giáo viên và các học viên khác còn chưa đến. Cậu sẽ nắm chặt thời gian để củng cố và củng cố những gì cậu đã học trong tiết trước để làm cho mình nhanh chóng tiến vào trạng thái, điều này sẽ rất có ích cho việc học trong ngày của cậu.

Hôm nay là tiết vũ đạo Lục Dương sợ nhất. Cậu đến lớp sớm như thường lệ để xem video luyện tập những động tác mà giáo viên đã dạy.

Tiết vũ đạo này đối với nghệ sĩ chủ yếu là rèn luyện thân thể phối hợp năng lực, hơn nữa cũng để khai thác tiềm năng. Hầu hết các nghệ sĩ sau khi ra mắt sẽ tham gia vào các hoạt động, chương trình khác nhau. Nếu có thể biểu diễn độc lập sẽ có một điểm sáng rất lớn.

Ví dụ những ca sĩ giỏi hát và nhảy luôn rất có hấp dẫn, mà một số diễn viên hát hoặc nhảy trong một chương trình tạp kỹ sẽ mang đến nhiều bất ngờ hơn cho khán giả. Đây thực sự là một điểm cộng!  

Tất nhiên, các nghệ sĩ không phát triển về mặt vũ đạo chỉ cần nắm giữ da lông; nói cách khác chỉ cần biết một chút, có chút tư thế “chuyên nghiệp” là được.

Nhưng điều này cũng không ngăn cản Lục Dương trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Khi các “bạn học” khác lần lượt đến lớp thì Lục Dương đã ra chút mồ hôi.

Lúc này giáo viên vũ đạo Vương Đào đi đến, phía sau còn có hai nam sinh khoảng 20 tuổi ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Vương Đào đi thẳng vào vấn đề giới thiệu: “Đây là bạn học mới tới, Tô Hoạch và Triệu Hâm. Từ hôm nay sẽ luyện tập với mọi người.”

Khi hai người tự giới thiệu thì một nam sinh tên Quách Hoành quen với Lục Dương nhỏ giọng nói chuyện với cậu: “Hai người này cũng là nghệ sĩ của Hạ Bình.”

Lục Dương nghe vậy hơi giật mình.

Trên thực tế trong lớp bọn họ hiện tại có tổng cộng 7 người đã có 3 nghệ sĩ ký với Hạ Bình. Mặc dù đội ngũ người đại diện ký hợp đồng với người nào không phải đều là Hạ Bình mang đến, nhưng con số này khá ấn tượng.

Sau đó Lục Dương mới biết được bởi vì trên tay đã có nhóm nhạc nam thần tượng thành công lớn nên Hạ Bình muốn tạo thêm vinh quang thông qua chương trình tìm kiếm tài năng (Got Talent) sắp đẩy ra của Bác Á. Cho nên gần đây tăng thêm cường độ “giăng lưới”, mời chào không ít những người trẻ tuổi có điều kiện tốt.

Tô Hoạch và Triệu Hâm trước mắt vừa thấy chính là loại nhân vật cấp bậc hotboy, cả người toát lên sự tự tin và cao ngạo. Tuy nhiên trong một vòng xuất hiện duy nhất, mấy nam sinh trong lớp đều học tốt hơn Lục Dương.

Quách Hoành nhìn khuôn mặt hoàn hảo của Lục Dương ánh mắt hơi phức tạp tiếp tục nói: “Chờ lát nữa vào học vị trí sẽ thay đổi một lần nữa.”

Lúc trước lên lớp thì 7 nam sinh đứng theo trình tự 3 người đầu tiên và 4 người cuối cùng luyện tập. 

Bởi vì nghệ sĩ của Hạ Bình ở trong công ty luôn có lợi thế, hơn nữa 3 người kia cũng quả thật tiến bộ hơn đám người Lục Dương. Cho nên đứng ở hàng phía trước là điều dễ hiểu.

Bây giờ thêm hai người, dựa theo lệ thường chính là đứng theo vị trí 4 trước và 5 sau. Theo lý thuyết là xếp nam sinh hàng sau dồn lên hàng trước, sau đó Tô Hoạch và Triệu Hâm chia nhau đứng vị trí cuối hàng sau. Trên thực tế lại biến thành Tô Hoạch đứng ở hàng đầu tiên, Triệu Hâm đứng ở giữa hàng thứ hai.

Trước sự “vô cùng chăm sóc” này, mặc dù trong lòng những người khác có một số ý kiến nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài trước mặt Vương Đào. Cho dù sau đó bọn họ nói với người đại diện của mình cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Mặc dù Bác Á là một công ty lớn, các nghệ sĩ trực tuyến có hơn 120 người, số lượng học viên đã tăng lên hàng năm. Bởi vì chương trình tìm kiếm tài năng sắp đẩy ra năm nay càng đột phá hơn 30 người. Nhưng đội ngũ Hạ Bình vẫn là trụ cột lớn nhất Bác Á như cũ, được hưởng quyền lên tiếng tuyệt đối.

Sự tồn tại độc đáo này cũng gây ra sự đối xử khác biệt đáng kể trong giới của các luyện tập sinh.

Đối với sự sắp xếp của giáo viên Vương Đào, Tô Hoạch và Triệu Hâm nhìn qua yên tâm thoải mái tiếp thu. Bọn họ thoáng đánh giá người trong lớp một chút, cũng rất nhanh hòa mình với nghệ sĩ Hạ Bình.

Mặc kệ bọn họ sẽ xảy ra loại cạnh tranh nào trong tương lai, những trong trường hợp công cộng này bọn họ vẫn là một tổng thể. Nếu cần thiết còn cần phải nhất trí đối ngoại…

Lục Dương đứng ở vị trí thứ hai bên trái hàng sau không có phát hiện vài ánh mắt của bọn họ đang nhìn về phía mình.

Quách Hoành ở bên kia ngược lại chú ý tới, gã do dự một chút vẫn là cúi đầu xem như không thấy gì.

— — 
Lúc bắt đầu lên lớp tất cả đều bình thường không có gì. Nhưng dần dần, Lục Dương nhíu mày. Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, Triệu Hâm bên cạnh dường như đang ép về phía cậu?

Không chỉ vậy, hai người ở hàng đầu bên trái dường như đang di chuyển xung quanh một cách tinh tế. Mặc dù có gương ở phía trước, nhưng bọn họ cũng cản trở tầm nhìn của Lục Dương ở một mức độ nào đó.

Nhưng mỗi khi sắp kết thúc một động tác thì bọn họ lại nhanh chóng trở về vị trí ban đầu, giống như vừa “chếch đi” chỉ là trong quá trình nhảy vô thức di chuyển.

Tình huống như vậy giằng co cả bài nhảy, đợi đến khi động tác của nửa bài nhảy tạm dừng lại thì Lục Dương không thể không mở miệng nói chuyện với Triệu Hâm ở bên cạnh: “Ngại quá xin là phiền cậu một chút, khi âm nhạc bắt đầu cậu có thể cố gắng đứng ở giữa vị trí không?”

Triệu Hâm nhìn về phía Lục Dương cười mỉa nói: “Tôi không phải đứng ở giữa à?”

Từ giọng điệu và biểu cảm hơi khiêu khích của đối phương Lục Dương có thể đoán Triệu Hâm chính là cố ý. Đối xử với loại người này Lục Dương cảm thấy mình không nói rõ thì đối phương sẽ tiếp tục chơi xấu. Vì thế cậu nghiêm túc tiếp tục nói: “Ý của tôi là xin đừng ép sang một bên trong khi nhảy, giáo viên ở phía trước cậu, tôi tin cậu sẽ có thể xác định vị trí tốt đúng không?”

“Ha ha, chính là bởi vì giáo viên trước mặt nên tôi không nhìn thấy trong gương, không nhích sang một chút làm sao biết mình nhảy đúng không?”

Loại cách nói này hiển nhiên cũng không thể thuyết phục Lục Dương: “Nhưng cậu cũng đừng nhích sang nhiều quá như vậy.”

Triệu Hâm thấy Lục Dương cũng không có nén giận giống như bọn họ tưởng tượng trong lòng vừa xấu hổ cũng bắt đầu có chút lúng túng.

Rốt cuộc so với 4 người phía trước thì trình độ của y kém hơn một chút, cho nên bị sắp xếp làm chuyện đắc tội với người như vậy. Một khi “người bị hại” phản kháng tự tin trong lòng y lập tức mất không ít.

Đúng lúc này người đứng ở hàng phía trước phát hiện bọn họ “trao đổi”. Một trong những nam sinh đứng ở hàng đầu nhìn về phía người bên trái Lục Dương, hai người trao đổi ánh mắt một chút. Người bên trái đột nhiên đi qua hơi lớn tiếng oán giận Lục Dương: “Cậu có thể đừng chen về phía tôi được không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN