Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP


Chương 17


Trên đường tới phòng học, Thương Giác biến mất chừng nửa giờ, lúc anh trở về Phùng Tiếu lại bị gọi tới văn phòng hiệu trưởng, trong nháy mắt lướt qua nhau, Thương Giác thâm ý nhìn cô một cái.

“Làm gì?” Phùng Tiếu cảm thấy khẳng định có vấn đề.

Thương Giác nhún nhún vai, cũng không nói cho cô, Phùng Tiếu hung hăng trừng mắt với anh một cái, cô cảm thấy Thương Giác càng ngày càng khó chơi, tâm tư càng ngày càng thâm trầm, có đôi khi không cẩn thận, chính cô cũng bị anh hố.

Trong văn phòng hiệu trưởng rất náo nhiệt. Hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục cùng mấy lão sư ngồi nghiêm chỉnh, bên cạnh còn có ba người cô không quen biết.

Lúc Phùng Tiếu đi vào, tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía cô.

Nhìn thấy nữ sinh duyên dáng yêu kiều, hiệu trưởng tâm tình thực phức tạp, một năm trước ông nhận nữ sinh này vào trường, ông cho rằng cô nhiều nhất cũng chỉ có thể ngốc ở nhất ban nửa năm, cuối cùng khẳng định sẽ bị phân đến lớp kém nhất, hoặc là chuyển khỏi đi Nhất Trung.

Lại không nghĩ tới, cô không chỉ có thể đứng vững ở nhất ban, thành tích lại là biến hóa đến kinh thiên động địa, chặt chẽ chiếm lấy vị trí thứ 2, cùng Thương Giác trở thành niềm kiêu ngạo của Nhất Trung, biến thành ác mộng của các trường khác.

Nửa năm này, mỗi lần nhớ tới cô, ông nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Nhưng có đôi khi, quá ưu tú cũng là một loại thống khổ.

Thi đấu toàn quốc, cô cùng Thương Giác đều tham gia ba hạng mục toán học, vật lý và hóa học, ba hạng mục đều diễn ra vào mùa đông, lúc biết tin tức này, bọn họ vừa mừng vừa sợ. Ôm quá nhiều, lỡ đâu tinh thần bị phân tán, ba hạng mục đều không thi được thành tích tốt, vậy thì không phải mất cả chì lẫn chài sao.

Nhưng lúc ấy hai đứa nhỏ quyết tâm muốn tham gia tất cả, vừa vặn ba hạng mục cũng không phải thi cùng một thời gian, không có va chạm, bọn họ đành phải đồng ý cho hai người tham gia toàn bộ.

Kết quả đều vô cùng tốt, ba hạng mục đều lấy được giải nhất, hơn nữa đều lấy được tư cách bước vào đội huấn luyện quốc gia.

Điều làm bọn họ thống khổ chính là, ba ngành học đều có thể tham gia tập huấn, nhưng tinh lực và thời gian mỗi người đều có hạn, bọn họ chỉ có thể từ giữa lựa ra một ngành.

Đây là thời khắc thống khổ cỡ nào a, nếu bọn nhỏ này có thể chia làm ba người, bọn họ có thể cao hứng đến chết a, đáng tiếc trên đời không có chuyện tốt như vậy.

Phùng Tiếu nhìn vẻ mặt thống khổ của hiệu trưởng và các lão sư, không thể hiểu nổi.

“Phùng Tiếu đồng học, mời ngồi.” Ba người lạ kia đứng lên, theo thứ tự lần lượt giới thiệu.

Ba người phân biệt đến từ đội toán học, đội vật lý và đội hóa học, bọn họ hướng cô giải thích ngọn nguồn, cũng dò hỏi cô muốn tham gia đội tập huấn nào.

Mọi người nhìn cô chằm chằm, lão sư vật lý và hóa học của nhất ban vô cùng khẩn trương, chỉ có lão sư toán học Chu Ứng Chân là nhẹ nhàng nhất, hắn còn có nhàn hạ thoải mái châm trà cho Phùng Tiếu: “Tiếu Tiếu đồng học, uống ly trà. “

Vật lý lão sư cùng hóa học lão sư trừng mắt nhìn hắn một cái, Thương Giác đã quyết định tham gia đội toán, hắn chẳng lẽ còn muốn cướp nốt Phùng Tiếu? Hừ, cẩu tâm cơ!

Chu Ứng Chân cúi đầu cười, hắn kỳ thật không phải đang xum xoe, hắn chỉ là cảm thấy Phùng Tiếu đã có lựa chọn mà thôi.

“Xin hỏi các lão sư, Thương Giác đồng học chọn đội tấp huấn nào ạ?”

Chu Ứng Chân lại cười, hắn không phải nói rồi sao!

“Phùng Tiếu đồng học, lựa chọn tới đội nào, phải xem ngành học em yêu thích, về sau em còn phải phát triển theo hướng đó, không cần vì lựa chọn của Thương Giác đồng học mà ảnh hưởng tới lựa chọn chọn của mình. Việc này rất quan trọng, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cả đời của em, phải thận trọng.” Hiệu trưởng khuyên, “Thầy kiến nghị em nên về nhà cùng ba mẹ cẩn thận thảo luận, không cần đưa ra quyết định nhanh như vậy.”

“Vậy nên là anh ấy chọn nghành học nào?” Phùng Tiếu kiên trì hỏi.

Chu Ứng Chân mỉm cười nói: “Toán học.”

Phùng Tiếu gật gật đầu: “Vậy em cũng đi toán học.”

“Phùng Tiếu đồng học, em không cần nói đáp án sớm như vậy, em có thể về suy nghĩ mấy ngày.” Chủ nhiệm giáo dục nóng nảy.

“Không cần, em quyết định rồi.” Dù sao Thương Giác đi nơi nào, cô liền tới nơi đó, thêm một lần khảo thí là thêm một cơ hội thắng Thương Giác, mà trong thời gian tập huấn khẳng định sẽ có rất nhiều đợt thi, cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc từ bỏ cơ hội.

Đại diện toán học quốc gia cười cười: “Phùng Tiếu đồng học cùng Thương Giác đồng học đều là người sảng khoái.” Hai người đều cướp được, thoải mái!

Các lão sư Nhất Trung nhìn nhau, hơi hơi thở dài. Kỳ thật bọn họ càng hy vọng hai người tách ra hơn, nếu hai người đều có thể tham gia vào đội tuyển toàn quốc, lại lựa chọn nghành học khác nhau, vậy thì thành tích khẳng định lớn hơn cùng chọn một nghành học nhiều.

Bất quá Thương Giác và Phùng Tiếu đều là người có chủ kiến, đến ba mẹ hai em ấy còn không có ý kiến, bọn họ càng không thể có.

“Phùng Tiếu đồng học, còn có một việc nữa.” Hiệu trưởng thu hồi u sầu trong lòng, cười nói, “Tiến vào đội tập huấn quốc gia, cũng chính là lấy được tư cách tiến vào hai trường đại học cao nhất, thi đại học lần này em có thể không tham gia.”

Mau cao hứng a! Mau đồng ý a!

Nhưng mà ông thất bại, Phùng Tiếu cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, liền nói: “Em muốn tham gia thi đại học.”

Các lão sư trong phòng cơ hồ muốn khóc, hai học sinh này sao không làm theo lẽ thường một chút nào vậy? Vì sao Thương Giác từ chối? Phùng Tiếu cũng từ chối đâu?

“Phùng Tiếu đồng học a, em tham gia đội tập huấn, sẽ phải chuẩn bị cho cuộc thi *IMO, em căn bản không có nhiều thời gian chuẩn bị thi đại học. Quốc gia cho các em đặc cách, chính là vì muốn các em không lo lắng, toàn tâm toàn ý nỗ lực học tập chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng.” Cho nên em nhanh chóng chấp nhận đặc cách nha!

(*IMO: viết tắt của Olympic Toán quốc tế)

“Vậy Thương Giác đồng ý rồi sao? Anh ấy hẳn cũng đã từ chối đi?”

“……” Thương Giác không chỉ từ chối, em ấy còn tiên đoán Phùng Tiếu cũng sẽ như vậy.

Vì cái gì hai người lại ăn ý như vậy a?

“Mọi người đừng nản lòng, nói không chừng em có thể vì trường học mà cướp danh hiệu Trạng Nguyên về đâu! Lạc quan một chút.” Phùng Tiếu Tiếu nói.

Ha hả, vừa nãy Thương Giác cũng nói y chang như vậy, cho nên nói, hai đứa ăn ý như vậy làm cái gì??

Bị ngược hai lần, các lão sư vẫy vẫy tay để Phùng Tiếu rời đi, cô trở lại phòng học, lúc đi qua Thương Giác, anh nhẹ giọng nói bốn chữ: “Toán học? Từ chối?” Em chọn toán học, từ chối đặc cách?

Phùng Tiếu hừ một tiếng: “Không phải.”

Thương Giác xoay người lại, bình tĩnh nhìn cô, khóe miệng hơi hơi gợi lên: “Anh đoán đúng.”

Từ Thi Hàm khẩn trương bắt lấy tay Phùng Tiếu: “Không phải chứ? Tiếu Tiếu cậu thật sự từ chối tư cách tuyển thẳng vào đại học?”

Phùng Tiếu cười cười với cô, liếc mắt nhìn Thương Giác một cái, ý tứ không cần nói cũng biết, Thương Giác chọn cái gì, cô liền chọn cái đó.

Từ Thi Hàm buông tay, yên lặng thở dài.

Tiếu Tiếu, cậu thật là quá ngốc, Thương Giác nào tốt như vậy, đáng giá để cậu mạo hiểm như thế?

Cô nhìn Thương Giác một cái, trong lúc nhất thời lại thấy anh không vừa mắt.

Kính Linh: 【Xác suất Thương Giác cùng Từ Thi Hàm ở bên nhau lại xuống, hiện giờ chỉ còn 7%. 】

Phùng Tiếu mỉm cười ngọt ngào, trong lòng vui sướng, hắc hắc, Vu Tư nha, tình kiếp của ngươi rất nhanh sẽ thất bại a.

Thương Giác nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN