Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP


Chương 18


Hậu quả của việc từ chối tuyển thẳng chính là, hai người so tất cả mọi người càng vội.

Mấy tháng này, ngoại trừ lúc tham gia khảo thí, bọn họ cơ hồ đều không đến trường học, các lão sư đem tài liệu đưa tới, để hai người tranh thủ xem lại trọng điểm, thời gian còn lại đều vùi vào tập huấn.

Cứ việc vô số người lo lắng hai người bọn họ lật xe, nhưng bọn họ vẫn dựa vào thành tích ưu tú mà song song đoạt được danh ngạch, cùng bốn học sinh đến từ thành phố khác tham gia thi đấu quốc tế.

Tất cả lão sư Nhất Trung đều cao hứng tới hỏng rồi, cả quốc gia chỉ lấy 6 người, trường học bọn họ cư nhiên chiếm được hai cái, mặc kệ tháng bảy thi được thành tích như nào, danh tiếng của trường học khẳng định càng nổi như cồn.

Thời tiết càng lúc càng nóng, thi đại học cũng đúng hạn mà tới.

Thương Giác và Phùng Tiếu vừa vặn thi tại hai phòng cạnh nhau, hai người đứng trên hành lang, Phùng Tiếu cảm khái vạn phần: “Lần thi cuối cùng a.” Vội vàng như vậy, tuy rằng trải nghiệm cực kỳ phong phú, nhưng cô cũng không muốn làm lại một lần nữa đâu.

“Có tự tin không?” Thương Giác mỉm cười hỏi cô.

Phùng Tiếu hừ một tiếng, không trả lời.

Thương Giác tới gần cô, một năm này anh cao lên không ít, hiện giờ đã là 1m8, mà cô chỉ có thể cao lên được mấy centimet, mới qua 1m6, phải ngẩng đầu mới có thể nhìn được mặt anh.

Thương Giác cong lưng, ở trên trán cô đặt xuống một nụ hôn: “Tôi đem một nửa vận khí cho em, chúc em may mắn.”

Phùng Tiếu lùi một bước, che lại cái trán hơi lạnh, dùng sức trừng anh.

“Khụ khụ, khảo thí sắp bắt đầu rồi.” Một vị giám thị vừa vặn đi qua, ông lắc lắc đầu, hiện tại học sinh a, trước khi khảo thí còn nhàn hạ thoải mái như vậy.

Sau khi kết thúc thi đại học, Phùng Tiếu cùng Thương Giác liền trực tiếp bay đến thủ đô, tiến hành bế quan học tập.

Đến thành tích thi đại học, hai người cũng là người biết cuối cùng.

Thương Giác và Phùng Tiếu tổng điểm bằng nhau, cùng nhau trở thành Trạng Nguyên của tỉnh, cũng là một đôi Trạng Nguyên duy nhất từ trước tới nay.

Lão sư Nhất Trung cao hứng tới điên rồi, Phùng gia cùng Thương gia cũng cao hứng điên rồi, ba mẹ hai nhà lập tức đặt máy bay tới chỗ bọn họ.

“A……” Phùng Tiếu thở dài.

“Bảo Bảo làm sao vậy? Như thế nào lại thở dài?” Mẹ Phùng khó hiểu.

Phùng Tiếu nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: “Không phải, là con cao hứng đến choáng váng.”

“Sao mama cứ thấy con là lạ?” Mẹ Phùng đầy mặt nghi hoặc.

Phùng Tiếu: “……”

Thương Giác mỉm cười đi tới, đầu tiên là ném cho Phùng Tiếu một ánh mắt ý vị thâm trường rồi mới nói: “A di, con đã đặt nhà hàng, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

“Đúng đúng đúng, chuyện tốt như vậy phải chúc mừng một phen.” Bốn vị đại nhân nháy mắt liền vô cùng cao hứng chuẩn bị ăn cơm.

Phùng Tiếu cọ tới cọ lui đi đến bên cạnh Thương Giác: “Cái kia, về chuyện đánh cược, tuy rằng vốn dĩ chỉ nói tới lúc thi đai học, nhưng hiện giờ không phải còn có IMO sao? Chúng ta kéo dài thời hạn đến IMO?”

Thương Giác cười như không cười nhìn cô, giống như đang nói: Đánh cược hiện tại là tôi thắng, vì sao phải kéo dài thêm thời gian đâu?

“Có được không?”

Thương Giác làm bộ trầm ngâm: “Kéo dài thời hạn cũng không phải không được, nhưng mà……”

“Như thế nào?”

Anh tiến tới trước mặt cô, đôi mắt nhìn chằm chằm Phùng Tiếu: “Em hôn tôi một cái.”

Phùng Tiếu híp mắt nhìn anh, tại lúc ý cười trên mặt anh càng nồng đậm, cô nhón chân, ở trên má anh hôn một cái, sau đó lập tức quay đầu rời.

Thương Giác nhìn bóng dáng cô, sờ sờ bên má vừa bị hôn, lẩm bẩm một câu: “Ai nói với em là hôn mặt.”

Được rồi, hôn mặt cũng là hôn.

——

Bởi vì xuất hiện song Trạng Nguyên vô cùng khó gặp, không ít phóng viên đều muốn phỏng hai người, nhưng mà bọn họ lại phát hiện căn bản tìm không thấy Thương Giác với Phùng Tiếu. Thông qua hỏi thăm mới biết được, bọn họ là thành viên của đội tuyển quốc gia, hiện giờ đang huấn luyện cho đợt thi tháng bảy sắp tới.

Các phóng viên không tìm thấy chính chủ, liền đi phỏng vấn lão sư và bạn học của hai người.

Tuấn nam mỹ nữ! Nhan sắc đó tìm trong giới giải trí cũng không có mấy người có thể so sánh.

Hai bên ba mẹ là thế giao!! Tình cảm vô cùng tốt.

Truyền kỳ Nhất Trung!!! Thương Giác ở Nhất Trung chưa từng vuột mất vị trí đệ nhất, Phùng Tiếu từ một học tra tiêu chuẩn chỉ trong vòng mấy tháng nghịch tập thành học bá, vững vàng bá chiếm vị trí thứ 2.

Hai người còn cùng nhau cự tuyệt đặc cách, rồi lại cùng nhau trở thành Trạng Nguyên đại học.

Xã hội hiện giờ, nhan cẩu nhiều như lông trâu, sắc đẹp chính là vương đạo, đã đẹp lại có tài? Vậy càng khiến người ta điên cuồng a.

Đương nhiên, Thương Giác và Phùng Tiếu cũng không phải người trong giới giải trí, không có người giúp họ duy trì nhiệt độ, thời gian qua đi cũng sẽ dần dần giảm xuống.

Nhưng mà đúng lúc này, hai người thi đấu IMO đều đạt điểm tối đa, đội tuyển quốc gia tổng điểm vô cùng cao, tin tức sáu người đoạt được huy chương vàng truyền về nước. Nhiệt độ lại một lần nữa bùng nổ.

Thi đại học song Trạng Nguyên, hiện giờ lại song song đạt được điểm IMO tối đa, chỉ một cái đã đủ làm người ta điên cuồng, huống chi là cả hai, trên mạng thế nhưng xuất hiện fan CP của hai người, mỗi ngày đều đoán xem bọn họ có phải là một đôi hay không?

Lúc trước phóng viên phỏng vấn, tuy rằng cũng có học sinh lộ ra tin tức hai người có thể là một đôi, nhưng mà trường học đã nói trước với bọn họ đừng đề cập tới vấn để yêu đương, phóng viên cũng sợ có ảnh hưởng không tốt, cho nên cũng không viết vào.

Nhưng có lẽ là bởi vì nhan sắc hai người quá xứng đôi, lại có quá nhiều trùng hợp, hơn nữa tin tức trên mạng thật giả lẫn lộn, cho nên fan CP thế nhưng không ít, bọn họ kiên định cho rằng, hai người chính là một đôi.

Thời điểm Phùng Tiếu cùng Thương Giác về nước, thế nhưng lại thật sự có người chạy tới hỏi bọn họ: “Trên mạng hiện giờ chỗ nào cũng nói rằng hai người là một đôi, cho nên là có phải hay không a?”

Hai người đồng thời trả lời.

Phùng Tiếu; “Không phải.”

Thương Giác: “Phải.”

Hai người liếc nhau, lại đồng thời trả lời.

Phùng Tiếu; “Không phải.”

Thương Giác: “Phải.”

Phùng Tiếu: “……”

Thương Giác: “……”

Những người khác: “……” Rốt cuộc là phải hay không phải?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN