Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu


Chương 12


Editor: Miri

“Ta mà đã muốn dây dưa với hắn thì hắn trốn thoát ư.”

—————————–

Lâm Tư vội lắc đầu: Ngươi hao tổn biết bao tâm huyết nhiều năm qua, vất vả lắm mới thoát khỏi thị phi chốn kinh thành, bây giờ lại nhảy trở vào làm cái gì?

Lâm Tư ánh mắt phức tạp nhìn Chung Uyển, vẻ mặt sốt ruột, vội vàng giơ tay chỉ trỏ về hướng chính phòng, bàn tay vẽ một vòng tròn, hai lòng bàn tay áp vào nhau, lại nhanh chóng bật ngón tay ra chỉ vào Chung Uyển, quơ loạn tay phía trước phía sau, rồi lại chỉ ngón tay về phía Chung Uyển, cuối cùng chỉ vào huyệt thái dương của mình, nhanh tay vẽ hai cái vòng.

Bọn họ đã lớn rồi, ngươi nên vì chính mình mà quyết định.

Chung Uyển ngơ ngơ ngẩn ngẩn, một lát sau lại cười tự giễu: ” Vì chính mình mà quyết định? Ta đã sớm quên như thế nào là vì chính mình mà quyết định……”

Lâm Tư vội la lên: Hắn sau này ra sao đều không liên can tới chúng ta!

Chung Uyển nghẹn lời, đúng vậy, y với Úc Xá hiện tại đúng là chẳng có quan hệ gì với nhau.

“Hắn……” Chung Uyển nói lung tung, “Chúng ta tốt xấu gì cũng đã có giao tình với nhau trên danh nghĩa nhiều năm qua…”

Lâm Tư một lời khó nói hết nhìn Chung Uyển, dùng thủ ngữ: Cái giao tình nhiều năm này, Úc tiểu Vương gia chấp nhận sao?

Tất nhiên là không chấp nhận.

Chung Uyển không muốn cùng Lâm Tư nói chuyện này, lại nói: “Nói chung cứ quyết định như vậy đi, ngươi cũng không cần tra chuyện này nữa, thân thế hắn bây giờ là một khối nghịch lân*, Úc Xá bây giờ hỉ nộ vô thường, ngươi không cần đi chọc hắn.”

*Chuyện trái với đạo lý, liên quan tới phản nghịch với vua, với trời đất.

Lâm Tư bày ra vẻ mặt khó xử.

Chung Uyển biết rõ Lâm Tư còn đang làm việc cho Tuyên Cảnh, nói: “Nhưng ngươi không thể chỉ vì điều này mà bỏ của chạy lấy người, đúng không?”

Lâm Tư bất lực, chỉ biết gật đầu. Hắn nghĩ một chút, lại khoa tay múa chân: Nhưng chủ tử ngươi có chắc là Úc tiểu Vương gia muốn giữ ngươi ở lại không? Thứ cho ta nói thẳng……Năm đó nếu hắn thật sự muốn giữ ngươi, thì ngươi đã đi không được rồi.

Chung Uyển không thèm để ý chút nào: “Hắn quản không được ta.”

Lâm Tư gật đầu: Úc tiểu Vương gia quản không được ngươi, nhưng chỉ cần không cho ngươi tiếp cận thì ngươi cũng sẽ không tài nào biết được nội tình, cũng vô dụng.

Lâm Tư ngẩng đầu nhìn Chung Uyển, có chút không đành lòng, nhưng vẫn là khoa tay múa chân hỏi: Chủ nhân sau khi hồi kinh có gặp Úc tiểu Vương gia hai lần, Úc tiểu Vương gia có còn thân cận với ngươi như năm đó không?

Chung Uyển nhìn lửa trong chậu than nhảy lên tí tách, không nói lời nào.

Thân cận cái rắm! Úc Xá bây giờ tính tình cổ quái, nhìn không thấu được, lại còn đối xử với Chung Uyển lúc nóng lúc lạnh, mà phần “Nóng” này Chung Uyển còn nghi là do mình đoán bừa mà thôi.

Chung Uyển không nói, Lâm Tư cũng đoán được, hắn khoa tay múa chân: Nếu không thể thành thật với nhau, vậy làm sao mà nâng đỡ lẫn nhau? Không chừng Úc tiểu Vương gia sẽ lại cảm thấy chủ tử ngươi có ý đồ khác, đến lúc đó lại không biện bạch rõ ràng được, còn bị người ta giận dỗi oan uổng.

Chung Uyển thở dài: “Ta cũng chưa nói sẽ làm gì, chỉ là ta muốn ở lại trông nom hắn.”

Lâm Tư bướng bỉnh khuyên: Chỉ cần Úc tiểu Vương gia không muốn gần ngươi thì ngươi cũng chỉ biết bất lực.

Chung Uyển nheo mắt, “Vậy là ngươi xem nhẹ ta rồi…..Ta mà đã muốn dây dưa với hắn thì hắn trốn thoát ư.”

Chung Uyển bất chấp tất cả: “Ta lại không biết xấu hổ! Bộ ta chưa từng lì lợm quấn lấy hắn sao? Ta là quá có kinh nghiệm làm hắn buồn nôn……”

Lâm Tư suy nghĩ một chút, lúng ta lúng túng quơ tay: Chủ tử nhìn thấy Úc tiểu Vương gia hiện tại rồi……mà còn dám quấn lấy để đi tìm chết sao?

Chung Uyển nhớ lại cảnh tượng bị Úc Xá đè chặt trên kệ sách ở Tàng Thư Các, ráng tỏ vẻ cứng rắn mà nói, “Có cái gì không dám! Ta mà sợ cái gì?”

Lâm Tư khổ sở khuyên can không có kết quả, lại không có nhiều thời gian để ở lại, đành đi mất.

Chung Uyển mạnh miệng nói nghe dễ dàng vậy thôi, chứ y ngẫm nghĩ lại một chút cũng biết chuyện này khó mà làm được.

Nếu là bảy năm trước thì tốt rồi, nếu là Úc Xá của bảy năm trước thì Chung Uyển quá dám đi chứ ——

Bảy năm trước, sau khi Úc thế tử tới biệt viện thì hạ nhân ở nơi này cũng nhiều gấp đôi, bên ngoài biệt viện còn có gia nhân được điều tới từ Úc Vương phủ, trong ngoài đều canh chừng nghiêm ngặt. Bọn họ ở đây tuy đều là để bảo hộ Úc Xá an toàn, nhưng cũng tiện thể “Bảo hộ” luôn Chung Uyển, hại y thành con cá nằm trong chậu.

Lúc Úc Xá chưa tới, Chung Uyển còn có thể lừa Phùng quản gia mà nghĩ cách trốn đi vài lần thật chu toàn, bây giờ thì có mà mơ mới ra được.

“Ban ngày ban mặt, trời đất đều nhìn, làm gì mà có nhiều thích khách như vậy?” Chung Uyển đứng ở cửa sổ, u sầu quá đỗi mà nhìn biệt viện bị canh phòng nghiêm ngặt, “Các ngươi thấp thỏm như vậy làm cái gì? Thế tử nhà các ngươi nhiều kẻ thù như vậy sao?”

Từ khi Úc Xá ở tại biệt viện, ban ngày đã có hắn canh chừng Chung Uyển, còn Phùng quản gia chỉ cần nhìn chằm chằm y vào buổi tối nên tinh thần lão tốt hơn rất nhiều. Hắn nhìn Chung Uyển gặp họa, lòng thầm có chút vui sướng, hừ hừ một cái, “Đây là do trưởng công chúa phái tới, đề phòng vẫn hơn.”

Chung Uyển ngã xuống giường, thở dài một hơi.

Phùng quản gia thấy bộ dáng uể oải của Chung Uyển lại có chút mềm lòng, không trêu chọc hắn nữa, cố gắng khuyên nhủ: “Hiện giờ ta và thế tử ngày đêm thay phiên nhau canh chừng ngươi, sẽ không lại bị ngươi thừa cơ đùa giỡn mà cho bọn ta ăn mệt, vậy nên ngươi đừng có ý đồ gì nữa, lo mà nghỉ ngơi cho tốt! Ngươi nhìn ngươi kìa……Đường đường là thiếu niên khỏe mạnh mà đáy mắt lại thâm quầng, còn ra thể thống gì!”

Chung Uyển liếc ngươi-đứng-nói-mãi-không-mỏi-lưng-sao Phùng quản gia một cái, thấp giọng nói: “Ta ngày đêm phải hầu hạ hai người chủ tớ các ngươi, sao không vất vả cho được? Mấy ngày nay……”

Phùng quản gia tự nhiên cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói gì.

“Dù sao hôm nay ta cũng đã ngủ đủ giấc vào ban ngày nên sẽ không ngủ gật vào buổi tối đâu, ngươi đừng hòng có cơ hội làm bậy.” Lão Phùng quản gia ngồi ngay ngắn trên ghế, “Đi ngủ, ngủ!”

Chung Uyển một bụng đầy ưu phiền, trở mình, bắt đầu cân nhắc các biện pháp khác.

Hiện tại canh chừng y có hai chủ tớ không chịu nổi bị hắn đùa giỡn, ngoài phủ còn có rất nhiều hạ nhân canh gác, muốn chạy ra ngoài cũng không có cơ hội, trừ phi……

Úc Xá dọn đi.

Chỉ cần đám gia nhân kìa cút theo hắn luôn thì y sẽ lại có cơ hội.

Úc Xá là chủ nhân biệt viện này, hắn không muốn đi, Chung Uyển tất nhiên cũng không thể làm gì, nhưng Chung Uyển có thể khiến hắn buồn nôn.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Chung Uyển liền bắt đầu tìm đường chết.

“Úc Xá, mỗi ngày ngươi đều ở cùng một chỗ với ta, thật sự nhịn được sao?”

Mấy ngày gần đây, thiếu niên Úc Xá đem một chồng cổ tịch của tiền triều đi phê bình, một công đôi việc, nghe y nói vậy cũng không dao động, bình tĩnh nói: “Hôm ấy ngươi ngủ sâu như vậy, ta có làm gì ngươi sao?”

Từ cái ngày hắn huân Chung Uyển tới mê man, khiến y ngủ một giấc thật ngon, thiếu niên Úc Xá cảm thấy mình đã được rửa sạch tiếng oan.

Mình quả thực là một người có tâm hồn cao thượng, phẩm hạnh tốt đẹp.

Chung Uyển hừ lạnh: “Mấy ngày nay sắc mặt ta khó coi, ngươi không thích cũng phải thôi.”

Úc Xá im lặng, không thèm để ý tới y.

Chung Uyển an tĩnh trong chốc lát, lại nói: “Úc Xá……Ngươi biết không? Độ tuổi cường tráng của nam nhân, kỳ thật chỉ có vài năm thôi.”

Đã quá năm mươi, đang hầu hạ một bên Phùng quản gia: “……”

Úc Xá ngẩng đầu, còn tưởng mình đang nghe lầm, “Ngươi……nói cái gì?”

“Ta nói ta a!” Chung Uyển thản nhiên nói, “Thời gian như bóng câu qua khe cửa, ngươi nếu không biết quý trọng hiện tại, chờ hai năm sau là giá trị của ta cũng không còn tốt như vậy đâu. “

Úc Xá áp chế lửa giận, cúi đầu tiếp tục phê sách, không để ý tới y.

Chung Uyển im lặng một lát, lại nhỏ giọng nói: “Úc Xá, ngươi biết không? Trên đời không có gì chỉ đứng một chỗ mà chờ ngươi.”

Úc Xá: “……”

Giỏi, này là càng nói càng thâm thúy sao.

Úc Xá hít một hơi thật sâu, vẫn giả điếc, lấy bút chấm mực.

Chung Uyển bắt đầu lật mặt, y chỉ vào Phùng quản gia, “Ngươi chướng mắt ta nhưng chưa chắc người khác cũng vậy.”

Phùng quản gia giận dữ, “Ngươi nói cái gì?! Ta ta……”

Phùng quản gia không biết biện bạch thế nào, đành vội vàng hướng Úc Xá tỏ lòng trung thành, “Ta canh chừng Chung thiếu gia đã ba tháng! Còn không thèm liếc nhìn hắn quá một lần! Thiên địa chứng giám! Lại nói, lại nói…… Lão nô đã 54 tuổi! Ta dù có tâm tư khác thì còn sức để làm gì sao!?”

“Ấy!” Chung Uyển khuyên giải an ủi Phùng quản gia, “Là ta không được, ngài đừng nói mình như vậy!”

Phùng quản gia nhất thời giận đến nỗi nói không ra tiếng, Úc Xá bất đắc dĩ buông bút, gọi hạ nhân tới đỡ Phùng quản gia đưa đi.

Đuổi được Phùng quản gia rồi, Úc Xá bình tĩnh nhìn Chung Uyển: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ngươi không phải sợ bị ta làm gì sao? Vậy ngươi còn lởn vởn trước mặt ta làm cái gì?”

Chung Uyển thầm nghĩ, ta là muốn ngươi ghê tởm ta!

Ở chung mấy ngày, Chung Uyển tất nhiên cũng nhận ra Úc Xá là một quân tử chân chính, hắn đối với y quả thực không có tâm tư dơ bẩn kia, đã vậy còn rất tuân theo lễ nghĩa, phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nói, tự hạn chế bản thân tới mức đáng sợ. Nếu đã như vậy, Chung Uyển chỉ cần thay đổi thái độ, cố ý quấn lấy Úc Xá, tìm lối khác mà đi, muốn chọc tên tiểu quân tử trong sạch này chịu không nổi nữa, còn mình thì thừa cơ mà chạy trốn.

Phùng quản gia phiền toái đã đi rồi, trong phòng rốt cuộc cũng chỉ còn hai người Úc Xá và Chung Uyển.

Chung Uyển chậm rãi đi tới sau lưng Úc Xá, hỏi: “Ngươi……đang đọc cái gì?”

Úc Xá không thèm ngẩng đầu lên, “《 Dự Chương Di 》.”

“Là cái gì?” Chung Uyển đứng sát vào, bàn tay đè lên trang sách, “Chưa từng nghe qua.”

Úc Xá thấp giọng nói: “Tiền triều cô bản*, là lời giảng của một lão nhân từng trải, viết về lộ trình của mình khi đi qua quận Dự Chương.”

*Cô bản: Chỉ còn một bản duy nhất bị thất lạc trong giang hồ.

“Thế à” Chung Uyển vô vị nói, “Ta đọc một chút được không?”

Úc Xá không nói lời nào, đứng lên lấy mấy quyển sách trước mặt đưa cho Chung Uyển, rồi lại ngồi xuống lần nữa.

Chung Uyển đem sách đặt lên bàn, tự mình đi lấy một chiếc ghế mang lại đây đặt ngay bên cạnh Úc Xá, cũng nghiêm chỉnh ngồi xuống.

Úc Xá: “……”

Úc Xá rất muốn hỏi y ngươi dính sát vào ta như vậy để làm gì? Nhưng sợ hắn lại đang tự mình suy nghĩ nhiều, lỡ hỏi lại bị Chung Uyển cắn ngược lại. Hắn nói không được nên chỉ còn biết giả vờ như cái gì cũng không phát hiện.

Chung Uyển ngồi xuống, an tĩnh đọc sách qua nửa nén hương, đột nhiên chỉ vào một chỗ nói: “Chỗ này nghĩa là sao? Ta đọc không hiểu.”

Úc Xá thầm nghĩ, còn có thứ ngươi đọc không hiểu? Nhưng vẫn là quay đầu qua nhìn lướt một cái, giảng giải cho y chút ít.

Chung Uyển gật gật đầu, khen: “Sao cái gì ngươi cũng đều hiểu thế! Thế tử, ngươi thật giỏi!”

Úc Xá không để ý tới, cúi đầu tiếp tục đọc sách của mình.

Chung Uyển lật hai trang, qua một chốc lại hỏi một thứ, tính tình Úc Xá nhẫn nại nên cũng nhất nhất giải đáp cho y.

Mỗi lần Chung Uyển hỏi một thứ đều sẽ nhích lại gần Úc Xá thêm một chút, nửa nén hương sau, cánh tay của y cơ hồ đã muốn đụng phải Úc Xá.

Mà Úc Xá cũng không dời mắt nhìn y, đầu gối vẫn không xê dịch.

Chung Uyển quyết tâm, cố ý dùng chân cọ Úc Xá một chút, sau đó lại cẩn thận để ý thần sắc của Úc Xá.

Úc Xá biểu tình hơi cứng lại, sau đó đứng lên, cầm quyển sách mình đang đọc theo, đi đến trước cửa sổ mà ngồi cách một khoảng xa.

Chung Uyển nghiến răng.

Hai người nước sông không phạm nước giếng, đọc sách cả buổi trưa. Lúc cơm trưa được dọn lên, Phùng quản gia mang theo bọn người hầu dọn cơm, Chung Uyển nhìn nhìn bàn cơm kia, vô cùng thức thời mà ân cần hỏi: “Thế tử……Ngươi cần ta hầu hạ ngươi dùng cơm không?”

Úc Xá đè nặng nhiệt hỏa trong lòng, “Không……Không cần, ngươi ăn cùng ta.”

Chung Uyển vừa lòng gật gật đầu, ngồi xuống.

Khi ăn không nói, khi ngủ không nói.

Úc Xá lẳng lặng mà ăn cơm, mười mấy hạ nhân trong phòng cũng im ắng.

Chung Uyển nuốt xuống một ngụm đồ ăn, quét mắt nhìn mọi người trong phòng một cái, thấy mình đã tốn công vô ích cả buổi sáng rồi thì quyết tâm nói, “Úc Xá…… Ta muốn ăn gân nai kho tàu, ngươi đút ta một miếng.”

Trong phòng, mười mấy người hầu liền cứng ngắc.

Phùng quản gia vẻ mặt khiếp sợ, không dám tưởng tượng sáng nay đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người mà bây giờ tới ăn còn phải đút cho nhau!

Úc Xá nhìn tô thịt gân nai kho tàu trước mặt mình, “……”

Úc Xá ngẩng đầu, mắt đầy vẻ không tin nổi mà nhìn Chung Uyển, trong mắt có ý vị gì, không cần nói cũng biết: Ngươi điên rồi sao?!

Chung Uyển căng da đầu, há mồm: “A……”

Mười mấy tôi tớ, mặt mày hoảng sợ nhìn nhau.

Chiếc đũa trong tay Úc Xá run lên nhè nhẹ.

Một đũa này nếu thật sự đút cho hắn, gia phong chính trực thanh khiết trăm năm của Úc Vương phủ, mấy năm đọc sách thánh hiền của chính hắn, trong sạch mà hắn vất vả bảo vệ mấy ngày nay……sẽ lập tức bị hủy hết!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN