Nam hài - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Nam hài


Chương 1


Đêm đông lạnh đến thấu xương ,ngoài đường đủ thứ âm thanh ,nào là bán đồng nát ,bánh bao ,bánh đúc ,dưới một con hẻm dột nát ẩm ướt toàn rác là rác ,chẳng ai muốn đến nơi như thế này vào đêm như này cả ,con hẻm kéo một vệt dài màu đỏ hòa vào với nước mưa và rác tạo thành một mùi tanh tưởi kinh khủng ,vừa có một người ném một con chó bị xe đâm chết vào đó .Nơi sâu nhất trong hẻm ,đèn đường không chiếu tới,có một bóng người nhỏ bé lom khom đang làm gì đó ,nhìn gần là một cậu bé khoảng 7-8 tuổi ,mặc một bộ quàn áo rách bươn trên người quấn đủ thứ giẻ ,kiểu như nó nhặt được thứ gì liền quấn lên người để cho đỡ lạnh ,người nó dưới lớp áo trông mập mạp vậy thôi chứ thực ra gầy rộc ,hai má teo lại vì đói vì lạnh ,nó cứ sáng đi tối về ,nhà của nó ở cuối con hẻm ,nói là nhà thì hơi khoa trương , là một mảnh tường của căn nhà hoang đến mái còn chẳng có ,cứ sáng đi tối lại về ,không biết nó có câm hay không nhưng ai hỏi gì nó cũng tuyệt đối không nói một câu .
Tôi có một cửa hàng tạp hóa bán đủ thứ trên đời bán khá chạy ,mấy hôm nay có mất một số thứ lặt vặt như màu với bút tinh tinh ,anh phụ hàng nói là có thằng bé ở trong hẻm lấy cắp .Tôi bắt đầu để ý tới nó .Sáng nay khi đang trên đường từ quán ăn sáng về tôi thấy một đám đông bu kín mít ,khó khăn lắm tôi mới len vào giữa đám đthaông như kiến ấy ,ở giữa là thằng bé ấy ,người nó nhem nhuốc chi chít toàn là vết thương đang run rẩy kịch liệt ,một người phụ nữ to béo người đeo đầy vàng đang tát kịch liệt vào mặt nó ,còn đứa con của mụ cũng hùa theo mà giật lấy đồ trên người thằng bé ,tôi vội vàng lại gần can ngăn
– Kìa chị này có gì thì từ từ nói ! Tôi gấp gáp nói
– Từ cái gì mà từ ,thằng này nó là ăn trộm đấy ,nói xong mụ ta lại đánh tới tấp vào mặt nó .
– Sao chị nói nó ăn trộm ?
– Nó lấy áo của tôi ,thằng con trai khoảng 6 tuổi không lễ phép nói
– Dù gì nó cũng còn bé chị đâu cần phải làm vậy?
– Ông biết cái áo con tôi mua bao nhiêu tiền không? Bán cả cái nhà rách của ông cũng không mua nổi đâu -bà ta gắt gỏng nói
– Thôi thôi ,coi như tha cho nó
– Tôi nể mặt ông đấy -nói xong còn hất hàm vêc phía cậu bé gằn mặt mà nói : còn bé đã có thói ăn cắp vặt như vậy mai sau sớm muộn gì cũng đi tù thôi .
Đợi người đã vãn bớt tôi mới lại gần cậu bé đang run như cầy sấy kia ,xoa đầu rồi hỏi …chưa kịp hỏi thì văng tay tôi ra rồi chạy đi, người nó ôm cái gì đó hình như rất quan trọng .
Buổi tối hôm đó đang đi dạo thì tôi bị cái gì đó quệt nga khiến tôi ngã ngửa ,lại theo sau đó là năm người đàn ông và một người phụ nữ theo sau luôn miệng chửi rủa người chạy trước “ thằng chó đẻ ,tao xiên chết mày “ tôi ngăn họ lại thì được biết cậu bé này thường xuyên ăn cắp trai nhựa ở quán họ ,chỉ là chai nhựa thôi có gì đáng đâu -tôi nghĩ .
Hôm nay tôi giao cửa hàng cho Nam người phụ hàng ,một mình đi tới bệnh viện thăm người họ hàng bị ốm ,trời mùa đông này vừa lạnh vừa mưa đến tê người ,len qua con đường chi chít những cây xà cừ to xanh đến trước cổng bệnh viện tôi hít một hơi thật sâu ,hít đầy một bụng khí lạnh trước khi phải ngửi mùi thuốc kháng sinh trong bệnh viện ,tôi nhìn vào túi đồ mà tôi xách bên trong có vài vài cái bánh ngọt ,đi thăm người ốm như thế này có nên không nhỉ -tôi đắn đo ,cuối cùng cũng quyết định bước vào ….bốp tôi ôm lưng đau điếng ,quay mặt lại tôi gằn giọng “ai ? ” liền thấy một khuân mặt nhem nhuốc quen thuộc đang tay này quấn tay kia nhìn tôi sợ hãi ,tôi nén giận chỉ nói được một câu “cái thằng này “ tôi chỉ kịp nói một chữ “Ey” nó lại chạy đi mất ,xoa cái cục u to đùng ở lưng bước vào bệnh viện ,đi qua mấy cô y tá liền hỏi tôi “ lúc vào anh có thấy thằng bé ngoài cửa không?
“ Có “ tôi đáp xong lại nói tiếp “nó còn tặng tôi một cục u sau lưng đây này “ cô y tá không lấy làm ngạc nhiên chỉ bụm miệng cười “anh đâu phải người duy nhất “
– Không phải duy nhất à?
– Mấy người bị như vậy rồi ,thậm chí còn nặng hơn anh cơ .
– Ngày nào nó cũng đến đây à?
– Đúng vậy !
– Vậy cô biết tại sao không?
Nói đến đây cô y tá kia lắc đầu .
Mùi của bệnh viện là khó chịu nhất ,mùi kháng sinh ,nước khử trùng ,….trộn lẫn tạo nên một mùi ô hợp khiến người ta buồn nôn ,phòng người nhà tôi ở phòng 302 ,đó là chị của vợ tôi chị ta 50 tuổi rồi nhưng chưa có chồng ,mặt mũi da dẻ cũng không đến nỗi sao lại không có chồng – đấy là điều tôi luôn thắc mắc . Vừa bước tới cửa phòng bệnh chị đã đon đả
– Chà ! Em rể đến thăm chị sao?Quý hóa quá .
– Chị à ,mấy dạo này chị xem phim thời xưa nhiều quá rồi đấy.
– Sao cậu biết?
– Không giống chị chút nào .
– Haizzz tôi ở trong bệnh viện này buồn muốn chết, chị nhìn tôi nhưng thấy tôi nói nhưng không để ý tới mình nên đành đánh câu nhạt toẹt .
– Chị đỡ hơn chưa?
– Cậu xem xem
Đánh mắt ra cửa sổ chợt dừng lại dưới một bóng người nhỏ bé gầy guộc xanh xao ,đứng co ro dưới bóng cây dưới đường đang nhìn chằm chằm vào bệnh viện đang rón rén chạy đến cửa bệnh viện tay cầm cục gạch lớn ,liền bị bảo vệ đổ xô ra đuổi ,thấy tôi chăm chú nhìn xuống ,chị liền nói “ Thằng bé kia à?” tôi giật mình quay lại nhìn chị ,chị lại nói tiếp “ Mẹ con nó ở xó xỉnh góc phố ,hai người bán vé số ,ve chai qua ngày nuôi nhau ,ba tháng trước mẹ nó bị tai nạn xe ô tô chết “ tôi nãy giờ tròn mắt bây giờ mới giật mình hỏi “ Bố nó đâu?”
Chị cười “ Chửa hoang lấy đâu ra bố “ trong mắt chị ánh lên vẻ cười chế nhạo .Ngồi hỏi thăm một lúc tôi chào chị ra về ,trước khi về chị còn nói “ Ai đâm chết bà ta,chị biết đấy “ Tôi quay mặt lại định hỏi thì chị giơ tay lên miệng “suỵt ,bí mật “.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN