Nam Hoan Nam Ái - Chương 12: Khốn kiếp tránh xa tôi một chút
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
360


Nam Hoan Nam Ái


Chương 12: Khốn kiếp tránh xa tôi một chút


Chương 12: Khốn kiếp tránh xa tôi một chút

Ngày thứ năm của Chu Lộ dĩ nhiên là không thể đến công ty, ngay cả thứ sáu cũng không xuống được giường, đáng giận là Lăng Tỉ tinh lực tràn đầy, hai huyệt khẩu còn chưa kịp tiêu sưng, Lăng Tỉ đã khôi phục sức chiến đấu, Chu Lộ sau khi phản kháng không có kết quả, bị hắn ép buộc thêm vài lần, đến chủ nhật mới chính thức để cậu yên ổn ngủ ngon.

Thời điểm Chu Lộ tỉnh lại trời đã tối đen, Lăng Tỉ không có ở trong phòng, Chu Lộ ngăn mày chịu đựng khó chịu trêи người mà ngồi dậy, loáng thoáng nghe thấy âm thanh Lăng Tỉ truyền đến từ phòng khách, như là đang gọi điện thoại.

“Lục tử, cậu lần này tay chân quá chậm, một tuần rồi cũng chưa bắt được người.” Lăng Tỉ bán nằm trêи sofa, một chân gác lên đầu gối không chút cố kỵ mà giáo huấn.

“Tỉ ca, chuyện này không trách em được, ngày hôm qua vốn có thể đem người mang đến cho anh, thế nhưng nửa đường lên nhảy ra kẻ địch, người của chúng ta cùng bọn nó giao thủ, mới khiến cho hắn trốn được.”

Lăng Tỉ cau mày, ánh mắt chợt lóe qua ám quang, “Cù lão đầu vừa chết, con của lão ngược lại liền có thể thượng vị.”

“Hừ, ít nói nhảm, tôi nói đây là lần cuối, trong vòng một tuần mang người đến cho tôi.”

“Ai nha, uy, Tỉ ca tốt của tôi ơi, châm trước cho tôi… ”

Không đợi đối phương nói xong lời thỉnh cầu, Lăng Tỉ liền cúp máy, thảnh thơi thưởng thức di động trêи tay, mày nhăn chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“”Lăng Tỉ.” Chu Lộ bước ra khỏi phòng, hô một tiếng với người đang ngồi trêи sofa, âm thanh có chút khàn.

“Tiểu Lộ Lộ tỉnh rồi sao?” Nghe được âm thanh, thần sắc ngưng trọng ban nãy lập tức liền biến mất, khóe môi gợi lên độ cong mê người, vứt điện thoại bước đến ôm người.

Chu Lộ còn phát hỏa với hành vi cầm thú hai ngày trước của hắn, đánh cái tay đang dang rộng, đỡ eo chuyển hướng đi đến sofa, cả người đau nhức, hạ thể càng thêm bỏng rát đến mức đi đường hai chân đều không dám sải dài.

Lăng Tỉ nhìn tư thế quái dị của cậu nghẹn cười giúp cậu đệm hai lớp vải mềm, sau đó nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi xuống.

Đợi đến khi Chu Lộ ngồi vào chỗ của mình, Lăng Tỉ mới đi vào phòng bếp đem ra một bát hạt sen nấu đường đưa đến bên miệng cậu, “Tiểu Lộ Lộ vất vả rồi, đến nhuận yết hầu.”

Nhìn bộ dạng mặt đầy thỏa mãn của hắn, Chu Lộ quả thực muốn đánh hắn một trận, nhưng nề nà trêи người lại không còn chút khí lực lại thật sự rất khát, liền một tay nâng lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên liếc hắn một cái, “Vừa rồi, … là sự tình về Tôn Đại Vĩ?”

Lăng Tỉ thừa đẹp cậu ngẩng đầu liền trộm “chấm ʍút̼”, đem vệt nước trêи môi cậu toàn bộ ɭϊếʍ sạch, ngay khi Chu Lộ sắp bùng nổ hắn mới đáp lời, “Ừm, yên tâm, gã vĩnh viễn sẽ không còn xuất hiện trước mặt em.”

Chu Lộ nặng nề hừ một tiếng, tỏ vẻ không quan trọng.

“Tiểu Lộ Lộ, uống thêm một chút nào, đây chính là tự tay tôi nấu a.” Cả người Lăng Tỉ đều kề sát bên người Chu Lộ, độ ấm trêи da thịt truyền đến so với nước đường còn nóng hơn.

“Cách xa tôi một chút! Còn nữa về sau đừng gọi tôi bằng cái tên buồn nôn như vậy !”

Lăng Tỉ khó hiểu nghiêng đầu, “Hừmmm… Không thể gọi Tiểu Lộ Lộ, vậy liền kêu bảo bối thế nào.”

Chu Lộ đang muốn vứt qua một cái tát, Lăng Tỉ lại bắt được cổ tay cậu, thân thể nhỏm lên đè ép, bức cậu lui đến lưng tựa sofa, khuôn mặt tuấn tú được phóng đại lộ ra nụ cười khiếm nhã, “Nếu không phải suy nghĩ đến cơ thể bảo bối, thời thời khắc khắc tôi đều muốn cùng bảo bối hòa cùng một chỗ.”

“Tránh ra ! Không biết xấu hổ !” Chu Lộ nhéo lỗ tai hắn àm mắng, trêи mặt bị lời nói của hắn làm cho xấu hổ mà đỏ ửng một mảnh.

Lăng Tỉ nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của cậu, thú tính bị kiềm nén trong cơ thể liền một trận tán loạn, ƈôи ȶɦịt lập tức trướng lớn một vòng. Lăng Tỉ thấp giọng “Ngao” một tiếng, như mèo nhỏ cọ vào hõm vai của cậu mà rầu rĩ, “Bảo bối, tôi không được rồi, lại để tôi tiến vào một lần đi.”

Chu Lộ trừng mắt ngượng ngùng, bản thân bị tên cầm thú này quấn lên, đã hai ngày rồi, người này thế nhưng nói động ɖu͙ƈ liền động ɖu͙ƈ.

“Đừng có mơ !” Thứ cực nóng chọc trêи thắt lưng càng lúc càng thô to, khiến Chu Lộ có chút khẩn trương, nhớ tới lần làʍ ȶìиɦ kịch liệt hai ngày trước đó, hai huyệt khẩu phản xạ có điều kiện mà bắt đầu co rút, dâng lên một cỗ cảm giác đau nhức không chịu nổi, nếu tiếp tục bị Lăng Tỉ thao, cậu thật sự sẽ sinh ra bóng ma tâm lý.

Lăng Tỉ vứt cái bát ôm chặt lấy eo cậu, hôn nhẹ theo viền môi của cậu, “Tôi tiến vào liền không làm gì khác.”

Tay Chu Lộ chống trước ngực hắn, trong nội tâm rít gào, “Quỷ mới tin anh !!!”

“Anh CMN muốn đâm chết tôi sao !?”

Lăng Tỉ suy nghĩ một lát liền gật đầu, “Đề nghị này không sai, tôi quả thật muốn thao chết em !”

Nói xong liền cởi ra áo ngủ Chu Lộ, hai tay cậu chắn trước ngực chửi ầm lên “Cầm thú”, đáng tiếc lực lượng quá xa, mới hai giây thân trêи của Chu Lộ liền bị lột trần, bị đẩy ngã ra sofa.

“Khốn khϊế͙p͙ ! Không được… A … Lăng Tỉ… ” Chu Lộ muốn túm cái tên gia khỏa có mái tóc ngắn đang chôn trước ngực của mình, đem đầu của hắn kéo ra, đầu vú lại bị chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn ɭϊếʍ đến ướt sũng, sinh ra cảm giác tê ngứa mất đi khí lực. Chu Lộ liều mạng giữ lại tia lý trí cuối cùng của mình để bản thân không phát ra âm thanh. Lăng Tỉ lại ác liệt mà hai mặt giáp công, bàn tay du tẩu ở eo trượt xuống mò vào trong qυầи ɭót của cậu.

“A… ” Chu Lộ rụt người, cắn môi rêи khẽ, ngay thời điểm cậu hoàn toàn bị tước vũ khí, hai tiếng “Dinh dong”, chuông cửa vang lên.

“Có…. Có người… ” Chu Lộ lập tức có chút thanh tỉnh, đẩy ra bả vai Lăng Tỉ mà nhắc nhở.

“Mặc kệ hắn.” Lăng Tỉ nói năng mơ hồ, dời trận địa chuyển qua một đầu иɦũ ɦσα khác bị lạnh nhạt, không ngừng ɭϊếʍ ʍút̼, bên dưới, ngón tay lướt qua vật nhỏ đã ngẩng cao, không ngừng xoa nắn hai túi châu nhỏ nhắn, đầu ngón tay thỉnh thoảng cọ đến “vườn hoa” mẫn cảm bên dưới.

“Dinh dong dinh dong”, chuông cửa liên tục vang lên, toàn bộ tình ɖu͙ƈ bị khơi lên của Chu Lộ đều bay mất, khôi phục lý trí liền cảm thấy động tác hiện tại của Lăng Tỉ thực phiền, nâng lên một chân không chút lưu tình đem người đá xuống sofa.

“Đi ra mở cửa !” Chu Lộ đóng lại hai nút áo đã bị mở ra, trừng mắt nói với Lăng Tỉ mặt đầy ɖu͙ƈ cầu bất mãn.

“Người ta cái gì cũng chưa có ăn được….” Lăng Tỉ ai oán một tiếng, ngoan ngoãn chạy đi mở cửa, trêи thực tế là muốn đi đánh bạo đầu cái tên phá hư mỹ sự của hắn.

Lăng Tỉ nổi giận đùng đùng mà mở cửa, liền thấy rõ gương mặt cùng bản thân có vài nét tương tự lập tức liền đen mặt, thực khó chịu đứng chắn ở cửa, “Ông tới thật không đúng lúc, tôi hiện tại không rảnh, ông mau đi đi.”

“Xú tiểu tử nhà mi, có người nói như vậy sao, lão tử thế nhưng là cha của người đấy !” Lăng Bạch mặc một thân vest trắng phong độ sang trọng, vung quyền trừng mắt giơ chân với Lăng Tỉ, một chút cũng không quan tâm đến hình tượng.

Lăng Tỉ khoanh tay, mặt đầy miệt thị mà đem lão nhìn từ trêи xuống dưới, “Nếu không phải xem ở phân lượng ông là cha tôi, ông hiện tại đã phải nằm xuống đất.”

“Ngươi là tên bất hiếu ! Lão tử sinh ngươi dưỡng ngươi đem ngươi nuôi lớn đến thế này, ngươi cứ như vậy hồi báo ta, cẩn thận nửa đêm bị sét đánh chết !”

Lăng Tỉ lười nghe lão lải nhải, kéo cửa liền muốn đóng lại, liền bị Lăng Bạch dùng tay giữ chặt, “ngươi cho rằng ta đến tìm người sao, nghĩ thật đẹp, lão tử là đến tìm Tiểu Lộ.”

Lăng tỉ nheo lại đôi mắt hẹp dài, thực khó chịu khi nghe đến Chu Lộ từ trong miệng lão hồ ly này, “Ông ít có đánh chủ ý lên người em ấy.”

“Hừ, lời này nên lưu lại cho bản thân ngươi đi, không có người vài năm nay Chu Lộ trải qua miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, nhưng mi vừa về tới liền đem người giam cầm bên cạnh ngươi, chậc chậc, người nói xem nhiều năm như vậy ngươi một chút cũng không có tiến bộ, liền nhanh chóng muốn lịch sử tái diễn sao, xứng đáng không chiếm được tâm của Tiểu Lộ nhà ta.” Lăng Bạch không thèm để ý khuôn mặt đã đen đít nồi của Lăng Tỉ, căn bản chính là cố ý đạp lên chỗ đau của hắn.

“Cho ông 10 giây cút khỏi tầm mắt của tôi.” Lăng Tỉ mở miệng âm thanh rất nhẹ nhưng vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt ám trầm mang theo một cỗ cảm giác thập phần áp bách, đây chính là trạng thái trước khi hắn nổi điên.

Lăng Bạch không nhịn được mà xuất một tầng mồ hôi, hắn hiểu rõ năng lực của đứa con trai này, không khỏi nghiêm túc tự hỏi bản thân có nên lập tức xoay người bỏ chạy hay không.

“Lăng thúc thúc?”

Thời điểm Chu Lộ nghe thấy giọng nói của Lăng Bạch liền biết người đến là ai, nghĩ đến bản thân bộ dạng quần áo không chỉnh tề, bất chấp đau nhức trêи người lập tức chạy về phòng thay quần áo, thế nhưng đến khi cậu thay xong quần áo đi ra lại không thấy người vào phòng.

“Xin chào, Tiểu Lộ ! Lăng thúc thúc đến thăm con đây.” Một tiếng gọi của Chu Lộ liền phá vỡ cục diện bế tác của hai người, Lăng Bạch lập tức dựa lưng thẳng eo đẩy cửa mà đi vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN