Nam Hoan Nam Ái
Chương 13: Em ấy là của tao
Đến chung cư của con lại không thấy người, ta liền đoán được con khẳng định bị tiểu tử này mang đi.”
Da mặt Chu Lộ đỏ lên, “Lăng thúc thúc tiến vào rồi nói.”
Hai người vẫn không để ý đến Lăng Tỉ đứng ở cửa mặt đầy khó chịu, tiến vào phòng khách.
Nhìn dáng vẻ thân mật khăng khít của hai người. Lăng Tỉ vô cùng bất mãn mà hừ một tiếng, dùng sức đem cửa đóng sầm lại, vài bước tiến đến đem Chu Lộ ủng vào trong ngực, khiến hai người kéo ra khoảng cách.
“Có cái gì muốn nói liền nói mau, nói xong liền cút !”
“Mày mày mày… ” Lăng Bạch vừa muốn ngồi xuống sofa liền nghe thấy một câu như vậy, nhất thời tức khí, trêи mặt lúc trắng lúc đỏ, ngón tay chỉ vào Lăng Tỉ nghẹn nửa ngày, “Tiểu Lộ, con coi hắn !”
Chu Lộ trêи mặt cũng khó xử, dùng khuỷu tay chọc vào ngực Lăng Tỉ, “Nếu không nói tiếng người liền câm miệng !”
Lăng Tỉ quay mặt qua một bên hừ một tiếng, trêи tay ngược lại không có thả người, nghĩ đến cơ thể Chu Lộ còn khó chịu liền nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi xuống sofa.
Đợi cho không khí dịu đi một chút, Chu Lộ hỏi: “Lăng thúc, ngài nói ngài tìm đến ta là có việc gì gấp sao ?
Lăng Bạch thanh thanh cổ họng đồng thời giọng điệu cũng ngại ngùng, “Nói thẳng, tổng bộ của công ty hiện tại thiếu người, ta nghĩ đem con gọi đến, thế nào, có nguyện ý hay không, đây chính là thăng chức a.”
Còn không đợi câu trả lời của Chu Lộ, Lăng Tỉ liền cười lạnh một tiếng, “Như thế nào, đấu không lại vài cái lão già, liền muốn tìm người giúp đỡ?”
Lăng Bạch lườm hắn một cái, “Loại thiếu gia ăn chơi đàng điếm như mi thì biết cái gì, đó là gọi nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, Tiểu Lộ là nhân tài hiếm có.”
Công ty trong vài năm ngắn ngủi liền được Chu Lộ kinh doanh đến khởi sắc, lúc này đã trở thành sản nghiệp dẫn đầu, đã chứng thực được năng lực của Chu Lộ.
“Đừng nói rườm ra như vậy, còn sợ người khác không biết bản chất quỷ hút máu của ông sao.”
Lăng Bạch khụ một tiếng, học theo điệu bộ của Chu Lộ nói, “Nếu không nói tiếng người liền câm miệng !”
Lăng Tỉ giật giật khóe miệng, lão hoàn đồng này quả thực muốn ăn đòn !
Chu Lộ trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng, “Ý của Lăng thúc thúc cháu đã hiểu, thế nhưng trước khi nhận việc, cháu muốn đem sự tình trong tay xử lý hết.”
Lăng Tỉ híp đôi mắt hẹp dài nhìn cậu, nắm cằm Chu Lộ khiến cậu xoay đầu về phía mình, “Ai cho phép em làm khó chính mình, không muốn đi thì đừng đi.”
Chu Lộ cau mày đánh rớt tay hắn, “Tôi cao hứng, tôi tự nguyện !”
Thần sắc của Lăng Tỉ ngưng trọng vài phần, vừa muốn mở miệng lại bị Lăng Bạch chen mồm vào.
“Này, này Lăng Tỉ, ngươi là thứ gì a, có tư cách gì mà khoa chân múa tay đối với quyết định của Tiểu Lộ, đến chỗ nào mát mẻ mà ngốc đi, quản tốt bản thân là được.”
Lăng Tỉ nhìn lướt qua, “Lăng Bạch, tôi nói cho ông biết, Chu Lộ là người của tôi, việc của em ấy liền là việc của tôi.”
“Lăng Tỉ, anh đủ rồi !” Chu Lộ cực kỳ phản cảm với thái độ như tuyên thệ chủ quyền của Lăng Tỉ, thần sắc trêи mặt không khỏi lạnh xuống.
Lăng Tỉ tức giận đến nghiến răng nhưng Chu Lộ ở nơi này lại không thể phát hỏa, đành hung hăng trừng mắt đối với Lăng Bạch, “Ông đừng nghĩ rằng tôi không biết ông đang đánh chủ ý quỷ quái gì !”
Lăng Bạch nhướn mày không chút che giấu biểu cảm đắc ý, cười đến khóe mắt lộ ra nếp nhăn khẽ run động.
“Lăng Tỉ, ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt a.”
Lăng Tỉ híp mắt, khinh thường hừ một tiếng, “Quản tốt cái thói lạm tình của ông là được, đừng quên có người ở nước ngoài so với tôi càng hận ông đâu.”
Thân thể Lăng Bạch run lên, ngây người nửa ngày mới mở miệng mắng, “Xú tiểu tử nhà ngươi….”
Ý định của Lăng Bạch là muốn khiến Lăng Tỉ khó chịu, lôi kéo Chu Lộ dông dài nửa ngày, cuối cùng ngay cả họ hàng đều đem ra. Chu Lộ bên này phải ứng phó với Lăng Bạch, bên kia còn phải canh chừng tránh Lăng Tỉ bạo tạc mà đánh người, thời điểm Lăng Bạch bước ra khỏi cửa, cậu đã mệt muốn bở hơi tai, mệt mỏi ngã vật xuống sofa.
Lăng Tỉ đem người bế lên đi về phía phòng ngủ, “Bảo bối, sau này đừng cho lão ta vào cửa. được không ?”
Chu Lộ rất muốn lườm hắn một cái, “Đó là cha của anh.”
“Cha mà ngay cả con mình cũng tính kế, tôi tình nguyện không cần.” Năm đó nếu không phải do Lăng Bạch, hắn và Chu Lộ cũng sẽ không tách ra, hại hắn bảy năm đau khổ ở nước ngoài nhớ thương Chu Lộ.
“Lăng Tỉ.” Chu Lộ tựa đầu vào ngực hắn thì thầm, “Nếu như có thể, tôi muốn cuộc sống của riêng mình.”
Tim của Lăng Tỉ đình trệ trong một nhịp, vốn tưởng rằng thời gian bảy năm đã hàn gắn khoảng cách của hai người, lại không nghĩ rằng thái độ của Chu Lộ đối với hắn vẫn còn khoảng cách.
Vậy Chu Lộ hiện tại nguyện ý ở lại bên cạnh mình, cũng không bài xích mình đại biểu cho cái gì, chờ mình chơi chán sau đó đẩy em ấy ra sao ?
Lăng Tỉ nhíu chặt mày, đôi tay càng lúc càng siết mạnh, tựa hồ chỉ có thể đem Chu Lộ khảm vào trong xương cốt của mình mới giảm bớt nỗi đau đớn tuyệt vọng này.
Chu Lộ bị hắn ôm đến khó thở, cắn môi không rêи một tiếng, bên tai truyền đến tiếng tim đập vừa vội vã lại nặng nề, nói cho cậu biết người đàn ông này có bao nhiêu thống khổ cùng sợ hãi.
Cuối cùng Lăng Tỉ cũng luyến tiếc mạnh tay, buông lỏng giam cầm đối với Chu Lộ, đem người đặt lên giường, “Muộn rồi, ngủ đi.”
Chu Lộ bình thản nhìn hắn một cái, trở mình xoay lưng về phía Lăng Tỉ, nhắm mắt lại.
Buổi tối Chu Lộ ngủ không được tốt, vẫn mơ đến căn phòng u ám đó, một người phụ nữ tóc dài nhìn không rõ mặt luôn cố gắng tiến đến gần mình, thế nhưng tay chân của người phụ nữ kia như mang theo xiềng xích vô hình, thời điểm mỗi lần chỉ kém một bước liền tiếp cận chính mình thì không thể chạm được, tuy trong ʍôиɠ cậu không nhìn rõ được biểu tình trêи mặt người phụ nữ, thế nhưng Chu Lộ cảm thấy người đó đang mỉm cười từ ái với cậu, rõ ràng xa lạ như vậy nhưng khiến Chu Lộ có cảm giác cực kỳ thân thuộc.
“Bảo bối ngoan, có tôi ở đây.” Lăng Tỉ vẫn luôn nằm bên cạnh chú ý đến hô hấp của cậu, phát hiện Chu Lộ gặp phải ác mộng liền đem cậu ủng vào trong ngực, hôn đỉnh đầu của cậu, nhỏ giọng an ủi.
Chu Lộ theo bản năng ôm lấy Lăng Tỉ, trêи người truyền đến ấm áp khiến cảm xúc trong mộng của của bình ổn một chút, tiếng khóc dần dần nhỏ xuống, sau một hồi liền nặng nề ngủ thϊế͙p͙ đi.
Lăng Tỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, từng nụ hôn vụn vặt dừng tại đôi mi ươn ướt còn đang run rẩy của cậu, một đêm vô mộng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!