Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 15: Mạnh Mẽ!
Bầu trời hôm nay khá âm u,đám mây xám lơ lửng trên trời .Phải chăng đó sẽ là ngày của cô-một ngày không xuân sẻ trăng?Mặc chiếc áo len thụng màu nâu cùng chân váy dài màu cam nhạt khá đồng điệu.Vì hôm nay lạnh hơn so với mọi ngày nên cô khoác thêm chiếc áo bên ngoài và đi đôi giày thể thao cá tính.Khẽ ngẳng đầu lên nhìn những đám mây đang lơ lửng,hai tay ôm lấy vai xoa xoa tạo độ ấm.
“Ring…rong..ring…”.Lâm Tú Vi giật mình,lấy điện thoại trong túi ra.Là chuông báo tin nhắn.Mở ra đọc,đôi mắt vốn yên bình bỗng trở lên hỗn loạn,mông lung và khá lo lắng.
“Em lấy thẻ của tôi mà không định trả?”
Có lẽ vì mải mê lo chuyện ôn thi và tập luyện lên cô cũng đâu có thời gian để suy nghĩ về cái thẻ đó.Nhấc cái túi tới sát mặt mình để tìm.Cô nhăn trán,cố mở to mắt ra để nhìn cho kĩ.Tìm đi tìm lại,lục tung tất cả các ngăn trong túi ra nhưng không thấy gì hết.Cô hốt hoảng,ngồi sụp xuống vỉa hè,đổ hết những thứ có trong túi ra nhưng không thấy.Rõ ràng là cô dã bỏ thẻ vào chiếc túi này và giờ thù hay rồi,không thấy thẻ,sắp sửa chắc cô còn không nhìn thấy mấy cái đám mây u ám,đáng ghé kia nữa.Ngồi sụp xuống,thở dài,gương mặt xinh xắn giờ trở nên méo mó.Lâm Tú Vi phụng phịu,đưa tay lên gãi đầu,gãi đến nỗi chiếc mũ lệch,đầu tóc thì bù xù.
-Bạn,bạn gì ơi!Bạn cần mình giúp gì không?
Vai Lâm Tú Vi trở nên khá nặng,cô ngước mắt lên.Tròn mắt thậm chí là không chớp nhìn chằm chằm vào người đối diện.
-Bạn ơi?Bạn ơi?
-Hả…hả…
Cô chớp mắt liên tục,ngồi đối diện với cô là anh chàng điển trai,phong nhã.Gương mặt cân đối,không tròn cũng không quá gầy cùng với nước da trắng và nụ cười duyên dáng.Thật ra thì đây là đầu tiên cô để ý tới một người con trai.Bởi lúc còn yêu Hoàng Phong thì cô làm gì có để ý ai.Thật ra thì cô chẳng buồn nhìn những người con trai khác.
-Bạn cần mình giúp gì không?
-À..không đâu…
Lâm Tú Vi lắc đầu,nở nụ cười khiến người khác điêu đứng.Trở lại với tình trạng mình chút xíu.Lâm Tú Vi nhanh tay thu gọn mấy đống đồ trên vỉa hè vào túi rồi chỉnh lại trang phục,đầu tóc.Đứng ngay ngắn,nhìn người đối diện mình cúi người.
-Cảm ơn nha!
Sau đó thì bỏ đi luôn,hành động đó làm anh chàng cười tươi,lắc đầu vài cái định bước đi nhưng lại vô tình dẫm lên vật gì đó.Cúi xuống nhìn,đó là một cuốn sổ nhỏ màu đen.Lật qua lật lại rồi nhìn về hướng Lâm Tú Vi,nhưng cô đã đi khá xa nên anh mỉm cười,bước lên chiếc xe Ferary màu đen.
Nói đến Lâm Tú Vi thì cô đang trong tâm trạng rối bời chính xác hơn là bứt rứt cộng thêm một chút lo lắng.Dù sao thì cô cũng không biết số tiền trong thẻ là bao nhiêu.Vừa đi vừa suy nghĩ lung tung nên Lâm Tú Vi không biết đã đến trước cổng trường từ khi nào.
-Ăn chứ?
Chiếc bánh hamberger ngon lành đang trước mặt cô.Nhìn chiếc bánh rồi lấy tay đặt lên bụng mình xoa xoa.Ngẩng mặt lên,đôi mắt long lanh tròn xoe,đâu đó còn ảnh lên tia vui mừng.Đối mặt với ánh mắt ấy là đôi mắt đầy âu yếm,nụ cười nở trên gương mặt rạng ngợi của Hoàng Phong
-Sao hả?Em không định để cánh tay anh gãy rồi mới ăn chứ!
-Cảm ơn!
Lâm Tú Vi nhận lấy chiếc bánh rồi hai người cùng tiến vào sân trường.Thi thoảng lại thấy Hoàng Phong quay sang nhìn Lâm Tú Vi-người con gái anh thương đang cầm chiếc bánh mà anh mua.Người con gái mà anh có thể hi sinh tất cả đề bảo vệ,và là người đã khiến anh trở nên tốt hơn,hoàn thiện và trưởng thành hơn.Ánh mắt của Hoàng Phong nhìn cô thật êm dịu.Những chiếc lá cuối đông cũng dần rơi xuống.Có lẽ là dành cho một sự khởi đầu mới-một diện mạo mới hay là kết thúc cho chuỗi ngày vui vẻ.
-Không biết trưa em có hẹn với ai không?
-Ừm…không,có chuyện gì à?
-À…Anh muốn ăn trưa cùng em thôi.Chắc tại tính anh kì cục quá nên không thằng nào chịu ăn chung.
-*Gật gật*Được…được thôi.
-Vậy trưa nay mình gặp nhau nha.
Hoàng Phong chào tạm biệt,Lâm Tú Vi cũng đi đến phóng tập nhạc.
Hôm nay cô hẳn là có bài kiểm tra nên cô đã tập luyện rất kĩ.Tài năng chưa bao giờ suy giảm nhưng không có nghĩa là cô cho phép mình lơ đãng.
Ngồi vào bàn,cô hơi hồi hộp khi xem phần biểu diễn của mọi người.
-Lâm Tú Vi,mời em.
-Dạ.
Lâm Tú Vi đi lên trên giảng đường,đặt nhẹ bàn tay lên phím đàn.Bàn tay thon thả di chuyển nhẹ nhàng,linh hoạt tạo nên một bản nhạc tuyệt hay.Tát nhiên kết quả không thể tốt hơn.Bước ra ngoài lớp,Lâm Tú Vi hít một hơi thật sâu,nở nụ cười thật tươi rồi bước đi.
Cô nhanh chân đến căng tin để gặp Hoàng Phong.Nhưng đi được nửa đường,cô bị chặn lại bởi một nữ sinh.
-Lâm Tú Vi,chúng ta gặp nhau chút nhỉ?
-Chúng ta không quen nhau,vậy thì đi đâu?
-Hứ,tôi tưởng nữ hoàng của trường này phải thùy mị lắm chứ!
-Xin lỗi,tôi có hẹn.
-Dành chút thời gian cho tôi được chứ,Lâm Tú Vi?
Triệu Ngọc Hân đứng chắp tay vào hông vẻ kiêu hãnh.Cô mặc chiếc váy bó sát cụp ngực lộ đường cong của thân thể cộng thên sự quyến rũ.Ngoài gương mặt được trang điểm tỉ mỉ thì cô còn sở hữu một chiều cao lí tưởng,một phong thái tiểu thư.Chính vì điều đó làm cho Lâm Tú Vi e dè khi đứng cạnh cô.Lâm Tú Vi nhìn cô gật đầu, quay lại nhìn về hướng căng tin một lúc rồi bước đi.Triệu Ngọc Hân không chỉ khéo léo trong cách ăn mặc mà còn khéo léo trong việc chọn chỗ ngồi.Cô chọn một quán khuất sau trường để đản bảo rằng không ai thấy cuộc nói chuyện của hai người.Gọi đồ uống xong,Triệu Ngọc Hân nói thẳng vào vấn đề để tránh mất thời gian.
-Chắc cô đang có hẹn nên tôi không vòng vo nữa.Cô và Hoàng Phong gần đây là có chuyện gì?
-Ý của cô là chuyện gì đây?
-Hứ…chẳng lẽ cô lại không hiểu.
-Giữa chúng tôi chẳng có gì cả ngoài tình bạn.
-A…tình bạn hay tình nhân đây!
-Xin lỗi nhưng nếu cô sợ mất Hoàng Phong như vậy thì sao không cột xích vào chân cho an toàn.
-Cô…Hứ…Tôi biết là cô không được dạy dỗ tử tế nhưng cũng không nghũ cô lại đáng kinh như vậy.
-Hành động của cô Hân đây chẳng phải không giống một tiểu thư sao.
-Lâm Tú Vi,cô không xứng với Hoàng Phong,một người không cha không mẹ như cô thì có tư cách gì làm vợ anh ấy.
“Toẹt!”,”Cộc”
Lâm Tú Vi tức giận,cầm cốc nước lạnh trên bàn hất thẳng vào Triệu Ngọc Hân làm cô bất ngờ không kịp tránh.Đứng lên nhìn thẳng vào mắt Triệu Ngọc Hân.
-Xin lỗi,tôi lại nghĩ cô không xứng với Hoàng Phong bởi cách cư xử của cô chẳng khác gì giẻ rách.Tôi không cha không mẹ chắc còn tốt hơn người chỉ biết ngồi ăn,chơi,và học cách là tiểu thư như cô.Lần sau muốn cư xử kiểu đấy thì lột bộ đồ cô đang mặc ra không ba mẹ cô lại xấu hổ.
-…
Sau đó Lâm Tú Vi bỏ đi,ra tới cửa lại đụng phải anh chàng sáng nay gặp.Nhưng tâm trạng cô đâu có tốt để nhìn xem mình đụng phải ai.Cô chỉ biết cúi xuống nhặt chiếc túi,nói lời xin lỗi rồi bỏ đi.Anh đứng đấy,chiếc chán nhăn lại nhưng rồi lại quay đi mỉm cười nhìn chiếc sổ trên tay.
Cuối những hàng cây xanh bên đường của công viên nhỏ cạnh trường,Lâm Tú Vi ngồi buồn rầu.Nỗi buồn của cô hiện rõ trên đôi mắt sâu thẳm không đích tới.Cô đang suy nghĩ những lời nói của Triệu Ngọc Hân sao?
Nhưng câu nói đó đâu phải là sai.Hiện tại cô chỉ là một sinh viên nghèo,quanh cô chẳng có ai thân thích ngay cả bạn bè cũng không.Người mẹ đáng kính từ bỏ cô năm 10 tuổi rồi đến cả ba cô nữa,ông làm cho cô mất hoàn toàn niềm tin vào đàn ông.Cho đến khu gặp được anh.Người thắp sáng để cô biết mình đi đâu và làm gì.Người cho cô cảm giác mình có chỗ dựa và được yêu thương.Và là người Lâm Tú Vi coi như mạng sống của minh.Nhưng rồi sao?Cũng bỏ cô mà đi.Cô biết đó không phải là quyết định của anh nhưng cô chả làm gì được cả.Nếu cô kiên quýêt không từ bỏ anh thì cuộc sống của anh sẽ ra sao.Chẳng phải anh sẽ bị ba mẹ anh ruồng bỏ.Lúc đó khác gì Lâm Tú Vi bây giờ.Hơn thế,cô không muốn người mình yêu phải khổ sở,khó xử giữa một bên là gia đình,một bên là cô.Lâm Tú Vi tin chắc sau khi anh quên được cô,nảy sinh tình cảm với Triệu Ngọc Hân thì nụ cười hạnh phúc sẽ nở trên môi của của hai-anh và cô.
Trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn độn không tài nào mà gỡ ra được.Cho đến khi Hoàng Phong lại gần và ngồi kế bên cô,nhẹ nhàng:
-Em vẫn trễ giờ như mọi ngày nhỉ?
Lâm Tú Vi quay sang nhìn anh.Cô nhìn một lúc lâu,nhìn thẳng vào gương mặt đấy-gương mặt mà cô phải cẩn thận xem xét.Hoàng Phong vẫn vậy,vẫn đẹp,vẫn nụ cười hồn nhiên đó,vẫn cái ánh mắt lo lắng nhìn cô.
-Ừm…Tại bạn em hẹn ra ngoài có chút việc.
-Anh không biết là em cũng có bạn ngoài anh nha!
-…
-Có chuyện gì à?
-…(lắc đầu)
-Ừm…mà em…
-Hoàng Phong này,em nghĩ mình…(cúi xuống)…nên chấm dứt mối quan hệ này.
-*im lặng*
-Em đã có người mới,anh ấy không thích em thân mật với người khác.
-Người mới?Anh chưa từng gặp anh ta nhỉ?
-Thật ra thì gặp rồi,là lần mà em tới trường thử nhạc.
Cả hai đều im lặng.Riêng Hoàng Phong thì ngỡ ngàng đến ngợp thở.Vì anh không nghĩ Lâm Tú Vi lại quen người lớn tuổi đến vây,anh biết có khuyên ngăn gì thì cô cũng không nghe nênn anh đành im lặng.Im lặng để người con gái mình thương ra đi như cô ấy muốn.
Một lúc sau,chiếc xe màu đen sang trọng đỗ trước cổng công viên.Vương Thành Long trong bộ đồ vest xanh lịch lãm bước ra,tiến về phía cô.
-Tiểu Vi!
Tiếng gọi trầm trầm khiến Lâm Tú Vi ngẩng lên,nhìn Hoàng Phong rồi quay ra nhìn Vương Thành Long bằng ánh mắt cầu cứu.
-Chắc cậu là Hoàng Phong.Tiểu Vi đã kề rất nhiều về cậu.
-Cảm ơn.Tôi không nghĩ lão Vương thích kiểu người trẻ tuổi như vậy.
-Hoàng Phong,em hẹn anh ở đây,ở nơi mà ta bắt đầu và cũng sẽ là nơi mà ta kết thúc.Người đàn ông em yêu là Vương Thành Long.
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Tú Vi nắm chặp lấy bàn tay rắn chắc của Thành Long.Hắn biết cô đang gồng mình để nói ra câu đó nhưng hắn muốn coi cô sẽ làm thế nào tiếp theo.
-Lâm Tú Vi à,em không hiểu về con người nà…
Chưa nghe Hoàng Phong nói xong,Lâm Tú Vi đã kiễng chân lên,đặt môi mình lên môi của Thành Long.Đó cũng là giây phút mà cô muốn Hoàng Phong nhìn thấy để anh chán ghét mình,và cũng là lúc mà bao kìm nén của cô được tuôn ra.Những giọt nước mắt từ từ lăn xuống khóe môi,vị mặn đắng làm cho Vương Thành Long không kìm nổi.Lấy tay mình nhẹ nhàng đặt lên má giúp cô che đi nước mắt.Kết thúc nụ hôn là một cái ôm,ghé sát môi vào tai cô nói nhỏ:”Đã diễn thì phải diễn cho tới cùng.”Lâm Tú Vi hiểu hắn đang nói gì,lấy tay lau nhanh giọt nước mắt còn đọng trên má rồi buông hắn ra.Hoàng Phong đứng đó,đôi mắt của anh cũng không khác gì cô.Cảnh tượng này còn đau lòng gấp mấy lần lời cô nói chia tay.Vương Thành Long không nói câu gì,kéo tay Lâm Tú Vi ra xe rồi rời đi.Ngồi trong xe,cô như người mất hồn,tựa đầu vào tấm kình,nhìn ra phía bên ngoài.Đám mây âm u vẫn còn như bủa vậy cô,không cho cô con đường thoát.Sự tuyệt vọng khiến cô cảm thấy mình thật đáng thương.Đáng thương tới mức nhờ Vương Thành Long để giải quyết vấn đề của mình.Tưởng rằng làm như thế thì gánh nặng của cô sẽ giảm đi.Nhưng hoàn toàn ngược lại,nó đè nặng lên cả hai bên khiến Lâm Tú Vi suy sụp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!