Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 21: Tức giận.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng


Chương 21: Tức giận.


Chỉ vài ngày nữa là tới giáng sinh,đường phố nhộn nhịp những ánh đèn,cây thông,ông già noel.Mọi người cũng bắt đầu đi sắm đồ chuẩn bị cho ngày lễ.Mấy đứa nhỏ được ba mẹ mua cho chiếc mũ đỏ dễ thương nhảy nô đùa trên vỉa hè.
Căn biệt thự Ô Minh Hoàng ở ngoại ô không có chút không khí giáng sinh,ngoài việc quản gia Tú rời đi thay vào đó là Lâm Tú Vi thì chẳng còn việc nào khác.
Mở tủ lạnh ra,cô nhìn sơn hào hải vị để đầy tủ,mà Vương Thành Long chỉ dùng một lần còn lại đem bỏ hết.Thật ra làm người giàu cũng tốt nhưng cô không thích hành động lãng phí của họ.Vứt đồ ăn chưa động tới trong khi còn bao nhiêu người ngoài kia đang phải lăn lội đi ăn mót ờ các cửa hàng.Sự thật làm con người ta bứt rứt.Nhìn đi nhìn lại toàn những thứ cô không muốn động đũa.Lên phòng thay chiếc váy suông màu ngọc bích đơn giản,cô ra chợ mua chút rau.Vì trong tủ còn có cá nên cô chỉ nấu rau,cá kho tộ đúng chuẩn cơm sinh viên nghèo.Bữa tối xong vừa lúc Vương Thành Long cùng Evill đi vào.Mùi thơm của cá làm cho anh chàng háu ăn chạy ngay vào bếp.
-Hả?
Chiếc bàn to,dài chỉ có vỏn vẹn bát rau,đĩa cá,cùng âu cơm và ba cái bát.Lâm Tú Vi giật mình,lau tay cho khô rồi quay ra nhìn Evill vẻ khó hiểu.
-Cái…cái bàn chỉ có vậy thôi?
Evill quay sang nhìn Lâm Tú Vi cười tinh ranh,anh xộc vào bàn bếp lật hết mọi chỗ trên bàn vẫn không thấy gì.
-Chị hai,không nhầm chứ!
-Chú dại này rảnh rỗi tới mức hay qua đây dùng cơm với tôi.
-Anh hai…Chỉ là một bữa thôi mà!
Cả ba cùng ngồi vào bàn,Lâm Tú Vi lấy cơm.Evill ăn ngấu nghiến vì món cá tuyệt ngon.Vương Thành Long chỉ ăn không lời nhận xét.Lâm Tú Vi vừa định đưa miếng cơm vào miệng,đầu cô lại hiện lên hình ảnh máu me làm cô kinh tởm.Bất chợt,cô chạy thẳng vào phòng tắm nôn hết.Bụng từ sáng chẳng có gì,vừa được miếng cơm đã tuôn hết ra.Evill nhìn Vương Thành Long.Hắn đặt bát xuống ngồi đó như chờ cô ra.Lâm Tú Vi bước ra vẻ mệt mỏi.
-Bị sao?
-Tôi không sao,chút nữa là khỏi.
-Tốt,ăn tiếp đi.
Con người này không biết có cảm xúc không nữa.Hắn chỉ nói cộc lốc sau đó ăn tiếp.Evill nhìn gương mặt mệ mỏi của cô rồi nhìn sang Vương Thành Long lắc đầu.Nhưng chưa đến một phút Lâm Tú Vi lại lao vào phòng tắm như tên lửa.
-Gọi Đại Bảo!
Evill gật đầu,đi ra ngoài phòng khách.Vương Thành Long lấy cốc nước đưa cho cô.Lâm Tú Vi nhìn tay hắn rồi đi lấy cốc nước khác.Vương Thành Long tức giận ném cốc nước xuống.
“Choang” tiếng vỡ làm Evill giật mình đi vào,cảnh tượng bàng hoàng,cô vẫn ngồi đó bàn tay ôm chặt chiếc cốc lo lắng.
-Á!
Lâm Tú Vi bất chợt bị Vương Thành Long bế lên đi thẳng lên lầu.
-Anh hai,bình tĩnh lại…
-Im mồm!
Mặc cho sức giãy giụa của Lâm Tú Vi,hắn vẫn tiến về phía phòng ngủ.Bên hông cô như bị thứ gì siết chặt đau rát.Cảnh cửa bị đá tung ra,Vương Thành Long vứt mạnh cô xuống giường.Lâm Tú Vi sợ hãi,chống tay lùi lại phía sau.Vương Thành Long như mãnh thú tiến lại gần.Đôi mắt nảy lửa nhìn cô,cánh tay nổi gân chống xuống.
-Anh…anh định làm gì?
-Cô ghê tởm tôi lắm hả?Không muốn ăn cùng thì nói chứ đừng giở cái trò bịp bợm đó ra.
-Tôi không có ý đó,chỉ là…
-Im mồm!Tôi chưa cho cô nói thì cấm mở miệng.Muốn biết tôi làm gì cô à,hứ,giờ biết ngay thôi!
Khẽ nhếch mép cười,Vương Thành Long đang trở thành một con thú mất kiểm soát.Cầm chân cô kéo xuống,Vương Thành Long đặt cô dưới thân mình.Hắn cởi chiếc sơ mi đen trên người vứt xuống sàn.Lâm Tú Vi khiếp sợ,tim cô đang run thật sự.Đôi mắt đỏ ọc nhìn hắn nhưng đáp lại là sự thờ ơ.Cúi sát xuống mặt cô,đôi môi mang hơi thở nóng ra chiếm lấy miệng cô,lân la vào bên trong.Bàn tay nghịch ngợm chuyển động khắp cơ thể cô.Lâm Tú Vi bị hắn ép đến nghẹn thở,vùng vẫy khỏi bàn tay rắn chắc.
-Ưmh…buông ra,buông ra.
Vừa giãy,cô vừa dùng hết sức mình cô đánh mạnh vào phía sau của hắn.Nhưng lực của cô sao làm hắn đau.Cổ tay bị Vương Thành Long nắm chặt đặt xuống giường.Cứ thế,Vương Thành Long không buông tha đôi môi cô.Nó ngọt ngào,nóng bỏng khiến hắn không dứt ra nổi.Dung dịch mặn chát trôi vào khóe miệng hắn.Đôi mắt trừng lên,Vương Thành Long cúi xuống nhìn gương mặt yếu ớt đang van xin hắn.Bước ra khỏi người cô,Vương Thành Long còn không hiểu mình gây ra những gì,nhưng cô hấp dẫn,cuốn hút cùng với cô làm hắn tức giận không thể kìm nén.Lâm Tú Vi choàng dậy,lấy chăn cuốn chặt vào người mình.Cô ôm đầu gối khóc.Vương Thành Long cau mày,lấy chiếc áo dưới đất khoác lên người đi xuống.Đại Bảo đã có mật từ lâu,anh và Evill đứng đó ngạc nhiên nhìn Vương Thành Long.
-Đi,cậu ở lại .
Evill chạy theo Vương Thành Long.Đại Bảo đi lên nhìn cô đang ngồi nép góc giường khóc lóc.
-Cô Lâm,tôi tới khám cho cô.
Đại Bảo lại gần,ngồi xuống nhìn vết tím trên cổ tay lắc đầu.Lấy thuốc từ trong túi,cầm lấy tay cô.Lâm Tú Vi giật tay lại.
-Đừng động vào tôi.Híc…đừng động vào tôi.Xin anh!
Vừa nói,cô vừa chà mạnh vào cánh tay như muôn loại bỏ hết dơ bẩn trên người.Mong tay cọ sát vào da thịt hằn lên những vết đỏ,một số còn rỉ máu.
-Cô Lâm,tôi chỉ bôi thuốc cho tan máu không làm gì cô hết.
Đại Bảo là bác sĩ nên hiểu rõ cô đang nghĩ gì.Việc chứng kiến và hứng chịu cơn thịnh nộ của Vương Thành Long là quá sức chịu đựng đối với cô.Nhưng việc cần làm là bôi thuốc và khám cho cô.Đại Bảo tiến lại gần,ánh mắt đầy tin tưởng nhìn cô.
-Cô Lâm,tôi sẽ không làm gì cô hết.Chỉ cần cô đưa tay ra tôi…
-Hức…tránh xa tôi ra…tôi muốn một mình!
Giọng nói yếu ớt,mắt cô tràn ngập nước.Lâm Tú Vi ngồi thu mình vào một góc,giọt nức mắt rơi xuống cánh tay cô đau xót.Chưa bao giờ cô bị tủi nhục như lúc này.Cô đã làm gì sai,cô không có quyền để khiếp sợ những gì mà hắn làm?Cô không có quyền từ chối ư hay đơn giản là cô không có quyền quyết định cho cuộc đời cô?
Đại Bảo thở dài,bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.Một lúc sau,Lâm Tú Vi đứng dậy,bước vào phòng tắm.Cô soi mình trong gương.Trông cô thật tồi tệ.Vặn vòi nước,dùng tay tạt nước lên mặt,lấy tay kì mạnh lên bờ môi mỏng.Nước mắt chưa bao giờ ngừng rơi.Đóng cửa,vặn nước ra bồn.Cô ngâm mình trong bồn nước lạnh vẫn cảm thấy khó chịu.Và cứ thế,Lâm Tú Vi ngồi đó,vòi nước chảy đều lên mái tóc xuống khuôn mặt và hòa vào những giọt nước mắt của cô.
-Bar Chí Thành.
Evill lái xe theo lệnh của hắn rồi rời về lo chuyện ở Vương bang.Vương Thành Long được tiếp đãi hết sức trang trọng.Phòng hạng nhất,đồ uống được phục vụ cẩn thận.
Cầm chai rượu vang thượng hạng lên.Đến cạnh hắn,quỳ xuống ngả người rót rượu cố để lộ bọ ngực tuyệt hảo trước mắt Vương Thành Long.Chất lỏng sóng sánh màu đỏ lượn sóng tronng ly trên tay hắn.Uống hết ly này tới ly khác,gần hết chai rượu,hơi thở nóng ra sặc mùi men phả vào tai người phụ nữ.Vương Thành Long nhấc cô ngồi lên đùi mình.Cánh tay rắn chắc ôm lấy eo,ả như con mèo yếu ớt lả lơi trên người Vương Thành Long,bàn tay khẽ vuốt ve trước ngực săn chắc của hắn.Tay hắn khẽ nâng cằm ả lên,đôi mắt nhìn khiêu khích.
-Á!
Vương Thành Long đột nhiên vứt ả xuống sàn,đứng dậy đi ra không quên ném sấp tiền cạnh ả.Trong men say,hắn nhìn vào gương mặt thon gọn,thân hình bốc lửa lại thấy hình ảnh Lâm Tú Vi nằm đó,ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn.Vương Thành Long điên thật rồi,chưa bao giờ hắn phải ép buộc một cô gái như thế.
“Choang” chai rượu trên tay đập vỡ,cả sàn nhảy toàn tiếng la hét.Mấy vũ nữ trên sàn hoảng hốt chạy vào trong.Chỉ có tiếng nhạc vẫn còn chạy.Ở giữa sàn nhảy có hai người đàn ông đứng đó. Vương Thành Long từ trên hành lang nhìn xuống,cau mày rồi nhếch mép cười.Châm điếu thuốc hắn đứng đó xem kịch.Một cô gái đứng nép sau chàng trai trẻ tầm 24 tuổi,một người vẻ mặt tức giận tay cầm chai rượu vừa đập vỡ giơ gần lại chỗ chàng trai.
-Mẹ kiếp,mày có ngon thì lại đây.Mày biết tao là ai không hả?Vì một con nhãi này mà mày định anh hùng cứu mĩ nhân à?
Người đó vừa lại gần vừa vênh mặt lên dọa nạt.
-Tôi không cần biết anh là ai nhưng đây là bạn gái tôi,anh không có quyền động chạm vào người cô ấy.
-Tao là người của Vương bang,mày có tin mai cả nhà mày xuống mồ đoàn viên không?
Vương Thành Long hút hơi thuốc nghe thấy câu nói của người kia liền vứt điếu thuốc xuống đất,dùng chân dẫm lên.Vừa lúc đó,phục vụ đem thuốc cho khách,trên đó ngoài thuốc,lửa thì còn có dao.Vương Thành Long cầm nhanh lấy dao phi thẳng vào cổ tay người đang đinh cầm chai đâm chàng trai trẻ.
-Á…Thằng nào,thằng nào dám làm trò này.
-Là tao!
Giọng nói trầm trầm,tiếp đó là thân ảnh to lớn,đi tới đâu đám đông tránh ra tới đó.Chiếc véc trên người chỉnh chu tới mức hoàn hảo.Gọn gàng và sạch sẽ.
-Mày là thằng nào?
-Người của Vương bang mà không biết tao?
-Thành phần như mày tao không cần biết.
“Bụp”Vương Thành Long giơ tay đấm thẳng vào mặt người kia làm hắn ta lảo đảo.Tay cầm vỏ chai cứ thế lao vào người Vương Thành Long mà đâm.Hắn đứng đó,né người tránh phát đâm tóm lấy cổ tay người kia mà bẻ.
-Loại người như mày không xứng ở Vương bang.Nhớ lấy tên tao Vương Thành Long,chết rồi thì về gặp tao.
Dứt lời không để hắn ta phản ứng,rút sùng từ eo bắn thẳng vào thái dương.Đám đông ngây người.Lần đâu tiên họ tận mắt chứng kiến cảnh giết người của lão đại Vương bang.Vương Thành Long chỉnh lại chiếc áo rồi bước đi như không có chuyện gì xảy ra.Tiếng còi xe cảnh sát đến sau Vương Thành Long chưa đầy một phút.
Lái xe về dinh thự,Vương Thành Long bước lên phòng.Không thấy Lâm Tú Vi đâu,hắn bước vào phòng tắm tròn mắt nhìn thân ảnh Lâm Tú Vi rũ rượi trong bồn tắm.Nước tràn ra ngoài,gương mặt nhợt nhạt không sức sống,khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt.
-Chết tiệt!
Vương Thành Long tắt nước,nhấc người Lâm Tú Vi,khí lạnh từ người cô tỏa ra khiến hắn rùng mình.Lấy chăn cuốn lấy người cô ôm trọn vào lòng.
-Lâm Tú Vi!Lâm Tú Vi!
Cô không có phản ứng gì,Vương Thành Long dở chăn ra,lột hết đồ trên người cô lấy chăn quấn tạm lên người,đi vài phòng thay đồ lấy ra chiếc váy ngủ mặc cho cô.Giây phút mà hắn nhìn thấy vết bầm ở eo là lúc mà tim hắn như thắt lại.Đặt cô ngay ngắn trên giường,lấy tấm chăn trong phòng đắp lên,vứt chiếc chăn thấm ướt xuống đất.Vương Thành Long đứng dậy,lại chiếc bàn tìm thuốc.Đại Bảo biết rõ tính cách của hắn hơn ai hết nên đã tỉ mỉ để lại lời nhắn cùng với thuốc.
Vương Thành Long lấy rồi lại ngồi cạnh Lâm Tú Vi.Nhẹ nhàng bỏ chăn ra,vén chiếc vảy ngủ lên.Đặt bàn tay nóng ran nên vết bầm tím.Lấy thuốc bôi lên.Hành đông thô mãn nhưng Lâm Tú Vi không chút phản ứng.Bất chợt lại nhìn thấy vết bầm ở cổ tay.
-Alo,lão đại!
-Ừm,người Lâm Vi lạnh ngắt,giờ làm sao?
-Hả?À…để em sang luôn.
-Không cần,muộn rồi để tôi tự làm.
-…
Đại Bảo bên kia không hiểu chuyện gì đã xảy ra.Nói cách làm cho Vương Thành Long.Hắn làm y nguyên không sót bướ nào.Khẽ kéo Lâm Tú Vi vào lòng mình,Vương Thành Long choàng tay ôm trọn cô rồi thiếp đi
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN