Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 30: Huấn luyện.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng


Chương 30: Huấn luyện.


Thời tiết đã sang những ngày cuối đông.Không còn những cơn gió lạnh lẽo thay vào đó là những cơn mưa ngâu.
Lâm Tú Vi lười biếng dậy muộn,tưởng Vương Thành Long sẽ đi làm sớm.Ai ngờ vừa mở mắt định vươn người,Lâm Tú Vi đã bị cánh tay đè lên eo thắt chặt.Gương mặt Vương Thành Long cúi sát vào gáy như đứa trẻ làm nũng mẹ.Hơi thở nóng phả vào gáy làm Lâm Tú Vi vừa nhột vừa khó chịu.Người cô như con sâu đo uốn éo trong vòng tay của Vương Thành Long.Cô nhớ rất rõ,từ khi có giao kèo với hắn cô ngủ rất ngoan không còn chuyện biến Vương Thành Long thành gối ôm.Bây giờ thì tới lượt cô trở thành gối ôm của hắn ta.Thấy mình bị áp bức một cách quá đáng,cô vùng dậy.Lựa lúc hơi thở của Vương Thành Long trở nên đều đặn,cô nhanh chóng gỡ tay hắn ra một cước đá bay Vương Thành Long ra khỏi giường.Lâm Tú Vi bàng hoàng nhìn vào tay chân của mình.Dường như cô không ngờ mình lại mạnh tới vậy.Nhưng thực chất ai cũng hiểu chỉ là do hắn đang ngủ say,không đề phòng vả lại khí mát tỏa ra từ người cô làm thân thể dễ chịu vô cùng.Đương nhiên Vương Thành Long chỉ nằm hưởng thụ trọn vẹn buổi sáng chủ nhật cùng “vợ tương lai”.
-Em làm cái trò gì vậy?
Vương Thành Long ngồi dậy,xoa xoa đầu.Ánh mắt căm phẫn nhìn Lâm Tú Vi.Sắc mặt tối sầm lại,vùng sau gáy lan tỏa bóng tối.Lâm Tú Vi bị dọa tới mất hồn.Bây giờ thì cô chỉ muốn quay lại thời điểm mà cô định đẩu ác ma xuống giường.
-Tôi…tôi…
-Sao hả?
Vương Thành Long nhổm dậy,ánh mắt trở nên bí hiểm pha chút đùa cợt nhìn cô.Từ từ như con hổ khát thịt bò lên giường.Áp sát người Lâm Tú Vi đến nỗi cô phải chống khủy tay xuống giường,hơi thở có phần trở nên gấp gáp,hỗ loạn hơn.Thậm chí hắn còn nghe rõ nhịp tim đập trong lồng ngực cô.Bộ đồ ngủ cô mặt cũng rất mát mẻ.Bộ đồ in hình gấu nâu thùng thình không biết cô lôi từ đâu ra.Vì Lâm Tú Vi co chân lên nên lộ rõ cặp đùi trắng nõn nà khiến hắn chỉ muốn nuốt chửng cô ngay lúc này.
-Sao hả?
-Tôi…vì…vì tôi…
Ly tâm Vương Thành Long nhăn lại,mắt nhìn chằm chằm vào cô.Gương mặt trắng đã trở nên đỏ ửng lúc nào.
-Vì sao?
Càng nói,người của Vương Thành Long càng tiến lại gần hơn.Lâm Tú Vi sợ tới mức nghẹn thở.
-Là vì…
-Vì sao?
Vương Thành Long nhìn biểu cảm của Lâm Tú Vi cảm thấy trêu cô thật thú vị.
-Hơi thở của anh…
-Hơi thở của tôi không có mùi,nếu có họa chăng là của em.Giờ thì trả lời tôi,vì sao đẩy tôi xuống giường hả?
Lâm Tú Vi mặt mày xanh đét,lý do đó là cuối cùng rồi.Cô ngu ngốc mới nói ra cái lý do ngớ ngẩn đấy.Vương Thành Long mà bẩn chắc trên thế giới này không còn người nào ở sạch mất.
-Là vì…vì tôi ngủ mơ.
Lâm Tú Vi bị dồn vào đường cùng đánh nhắm mắt nói bừa.Không thấy Vương Thành Long phản ứng gì,Lâm Tú Vi mở một mắt nhìn.Vẻ mặt của hắn hiện giờ càng khó hiểu hơn.Cuối cùng thì gương mặt của cô cũng có đủ hai mắt.
-Ý tôi là mộng du.Anh không hiểu hả?
-…
Vương Thành Long vẫn giữ nguyên bộ mặt như vậy,ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Tú Vi như máy đo sự thật.Lâm Tú Vi sợ bị phát hiện,cô chui ra khỏi thế bị động,bước xuống giường,giơ hai tay lên ngang vai,mắt nhắm tả y hệt như xác ướp Ai Cập.
-Như này này,mộng du khiến tôi trông như này.
Lâm Tú Vi vừa nhắm mắt vừa đi,thi thoảng cô mở một mắt ra nhìn trộm.Vương Thành Long nhìn bộ dạng của cô miệng nhoẻn lên cười,nhưng ngay khi cô mở một mắt nhìn hắn lại thu về vị trạng thái nghiêm chỉnh ban đầu.
-Người thông minh như anh chắc chắn sẽ hiểu.Giờ tôi đi làm bữa sáng.
Lâm Tú Vi tìm đường rút nhưng Vương Thành Long đâu để cô thoát,hắn nhanh chân túm cổ áo của cô kéo lại.
-Hơi thở của em thật khó chịu.
Lâm Tú Vi tròn mắt,cô lén lút đưa tay lên miệng hà hà để kiểm chứng,ly tâm dần nhăn lại.Giờ cô mới biết cô bị hắn chơi lại.Vương Thành Long thả xuống nắm lấy cổ tay kéo vào phòng tắm.
-Tôi sẽ đánh răng sau.
-Em đánh hay thích tôi làm hộ!
Gương mặt nghiêm nghị làm cô sợ hãi.Lấy kem bôi lên bàn chải định đưa lên miệng đánh thì cô lại chạm ánh mắt của Vương Thành Long.Bực bội cho bàn chải vào mồm,cô lấy một cái khác đưa hắn.Tất nhiên hắn biết cô không thích nhưng cần phải cho cô làm quen với sinh hoạt thường ngày.
Trong khi đó trước sân vận động là tiểu Ly và Lục Bằng.Cô mặc bộ đồ phông rộng màu xám,Lục Bằng mặc áo phông trắng để lộ body cực chuẩn.
-Tôi chạy 5 vòng trong 3 phút 30 giây.Yêu cầu vẫn như hôm qua.
-Sao?
-Mỗi sáng cô ra đây chạy bao giờ đúng hoặc hơn 10 giây thì đạt.Tôi cho cô 2 giờ,sau đó chúng ta sẽ tập cái khác.
-Nhưng như vậy sẽ không còn đủ sức tập thứ khác.
-Không đủ cũng phải đủ.Từ mai cô ra đây từ 5 giờ.
-…
Tiểu Ly còn biết làm gì.Cô cùng Lục Bằng chạy quanh sân vận động.Cô chạy được một vòng thì anh đã xong hai vòng,những giọt mồ hôi chảy dài trên cô thấm vào lớp áo một khoảng ướt đẫm.Gương mặt tiểu Ly cũng bắt đầu đỏ ửng.Chạy đén hai vòng,cô khom người xuống thở,Lục Bằng đi qua không nói gì,khẽ nhướng mày lên nhìn thân thể anh.Nó rắn chắc chuyển động nhịp nhàng theo từng bước chạy.Tấm lưng anh cũng nhễ nhại mồ hôi.Nhưng thần sắc quả vẫn tốt,ngay cả khi gương mặt hơi đỏ thì phong thái vẫn nhanh nhẹn,không tỏ ra mệt mỏi dù chỉ một chút.
-Cô còn 1 giờ.
Lục Bằng không biết đã chạy bao nhiêu vòng,tiểu Ly nhìn anh rồi bật người dậy hít một hơi thật sau rồi chạy theo sau.Cô cố gắng chạy thật nhanh để giữ khoảng cách gần với Lục Bằng.Khi cô chỉ cách anh 1 mét,Lục Bằng quay sang nhắc nhở.
o-Chạy để rèn tính kiên trì.Muốn chạy nhanh thì phải điều hòa được hơi thở của cô.Đừng bao giờ cố vì sẽ không bao giờ đạt.
Lục Bằng chạy bỏ xa tiểu Ly.Cô dường như chạy chậm lại.Gương mặt ngẫm nghĩ lời Lục Bằng vừa nói.Đúng là hơi thở của cô không đều,sức đều dồn hết vào bắp chân đương nhiên cảm thấy mệt mỏi,đau phần hông.
-Đi thôi!
-Đi đâu?
Lâm Tú Vi đang ngồi xem chương trình trực tiếp đã thấy Vương Thành Long trang phục chỉnh chu bước xuống.Trong khi cô còn chưa mặc quần áo tử tế hắn đã bắt cô đi.Mấy hôm trước cô đã sắp xếp lịch trình cho ngày hôm nay:cô sẽ xem phim,sau đó nhân cơ hội mang cơm cho Vương Thành Long tranh thủ về thăm bạn học cũ A Hiền,rồi sẽ ghé vào quán bánh bành trôi ở thành phố C để ôn lại kỉ niệm,cuối cùng là về nhà đúng giờ.Một ngày tuyệt vời chỉ vì tên kia mà cô dẹp bỏ hết.Gương mặt suy nghĩ linh tinh,ly tâm nhăn lại.Dường như cô coi hắn là không khí?hoàn toàn không tồn tại.Vương Thành Long đứng nhìn biểu cảm khó ưa trên khuôn mặt
-Cho em 10 phút sửa soạn.Để tôi chờ tôi sẽ trực tiếp giúp em thay đồ.
Vương Thành Long nhìn Lâm Tú Vi rồi bước ra ngoài.Vừa nghe thấy câu “trực tiếp thay đồ”,miệng cô giật giật rồi lao nhanh lên phòng.Vương Thành Long mặc chiếc áo vest đen,áo sơ mi trắng vô thức để lộ cơ ngực săn chắc hút hồn.Hắn vẫn mặc chỉnh chu như đi làm có điều áo vest không cài cúc như mọi lần,sơ mi trắng phanh ngực trông nghịch ngợm.Xở tat vào túi quần,tay kia nhấc lên xem giờ đồng thời nhướng mày hướng lên phía phòng hắn.Mái tóc màu hạt dẻ luôn là phần tô thêm phần cuốn hút được làm kiểu cách.Người ngoài nhìn thấy chắc hẳn không nghĩ hắn đã 30 tuổi.Gương mặc lạnh tanh không một nếp nhăn,làn da tuy không trắng nõn nà như mấy công tử bộ nhà giàu những ít nhất cũng khiến Lâm Tú Vi cảm thấy xuống sắc khi đứng cạnh hắn.
-Đi thôi!
Lâm Tú Vi cuối cùng cũng thay đồ xong.Cô mặc chân váy xếp ly đen cùng áo phông hồng trẻ trung.Mái tóc buông xõa mượt mà mang theo hương thơm hoa hồng khiến người khác ngây ngất.Vương Thành Long nhìn cô,ánh mắt ưng ý rồi bước đi.Cô nàng chân ngắn lẽo đẽo theo sau.Vương Thành Long ngồi lên chiếc phân khối lớn màu đen,Lâm Tú Vi đương nhiên ngơ ngác.Cô có phần nghi ngờ tay lái của hắn.Một lão đại chỉ đi xế hộp mà cũng đâu phải hắn lái(theo như cô biết) vậy mà giờ chở cô đi phân khối lớn.Mạng của cô tuy đối với người khác tuy rẻ mạc nhưng ít nhất cô cũng không muốn ra đi khi còn tuoiir thanh xuân.
Vương Thành Long hết kiên nhẫn với cô.Từ sáng tới giờ không biết cô có bị sao không mà thi thoảng cứ ngơ người ra,trong nhà thì gương mặt biến dạng?thi thoảng lại nhăn nhó còn bây giờ thì nhìn chằm chằm chiếc xe và tâm hồn thì trei ngược cành cây.Hắn ngả người bắt lấy cổ tay cô rồi kéo lại gần mình.Lâm Tú Vi giật mình tròn mắt nhìn Vương Thành Long.Đôi mũ lên đầy cô,tỉ mỉ điều chỉnh dây sao cho thoải mái nhất.
-Lên xe đi!
Vương Thành Long nhìn về phía trước đâu để ý cô.Môi nhếch lên,mắt nguýt về thân ảnh đằng trước rồi nói nhại lại câu vừa nãy.Vừa đặt được mông lên yên,Vương Thành Long đã vặn ga phóng như tên lửa về phía trước khiến cô giật người về phía trước.Gương mặt xanh lè vì khiếp sợ vội vàng choàng tay ôm chặt lấy eo hắn.
-Anh đi chậm lại một chút được không?
Vương Thành Long cong môi,ánh mắt ngập tràn ý cười,hắn đâu có điếc mà không nghe thấy cô nói.Đi nhanh vốn đã nằm trong kế hoạch của hắn.Chỉ là muốn hưởng trọn cái ôm vào buổi sáng của cô thôi.Làm như vậy sẽ không phạm vào quy tắc “không ép buộc người khác” của hắn.
Chiếc xe dừng lại ở một cửa hàng Ý nổi tiếng phố A.Vương Thành Long bước xuống xe thu hút bao ánh nhìn của người xung quanh.Bắt đầu xì xào mấy câu khen ngợi.Lắm người làm quá cứ đùn đẩy nhau đến hình như là xin chữ kí.Có cho tiền cô cũng không thèm nhìn mặt hắn nữa.Cởi mũ bỏ lên xe,gương mặt đẹp hút hồn mấy người đứng đó.Đôi mắt dài kên định,bộ đồ trên người không chút nhăn nhó.Hoàn hảo!Hắn đứng đó như chờ cô,tiện tay vuốt mái tóc đúng kiểu soái ca trong mấy truyện ngôn tình mà cô thường đọc.
Nhân viên vừa thấy Vương Thành Long vội vã đi tới cúi chào.Cô cũng bước xuống đầy kiêu hãnh và sang chảnh.Vừa cởi bỏ mũ đã nghe thấy mấy câu chói tai.
-Cô ta là ai mà đi với Vương tổng vậy?
-Chắc chỉ là người hầu thân cận thôi!
-Hạng người này nhất định không phải dành cho Vương tổng rồi.
-Không có nét nào quý phải cả,quê mùa hết sức!
Cứ tưởng mình sẽ được chào đón nồng nhiện như hắn.Ai ngờ bị chỉ trích thê thảm tới vậy.Quê mùa gì chứ?Căn bản là mấy người không có mắt nhìn người thôi.Vương Thành Long nhìn gương mặt sụ xuống khiến tâm tình không vui sướng.Nhân viên mở của cho hắn vào,cô lẽo đẽo theo sau.Vào tới nơi,Lâm Tú Vi choáng ngợp với cách bày trí trong này.Không hổ danh là nhà hàng 10 sao.Rất sang trọng,hiện đại.Phục vụ lại dọn bàn mời hắn,trọn một chỗ ngồi chính giữa nổi bật cứ như một ông hoàng vậy.Mọi người trong này không ồn ào hay bàn tán như bên ngoài.Ngay cả mấy người vừa chỉ trích cô cũng ngồi ăn nhã nhặn.Sang chảnh có khác.Đúng là chỉ cần có tiền mua tiên cũng được.
-Vương tổng,ngài dùng gì?
-Như cũ.
Phục vụ kính cẩn hỏi.Quay sang nhìn Lâm Tú Vi đang ngó ngược ngó xuôi.Dường như cô nhìn đến không thiếu một chỗ nào của nhà hàng.Phục vụ mỉm cười.
-Vậy..tiểu thư đây dùng gì?
Lâm Tú Vi bị hỏi trong lòng có chút bối rối.Cô lật lật menu rồi gấp lại.
-Cho tôi…phần mỳ Ý với nước cam.
-Hai vị chờ giây lát.Thức ăn sẽ lên ngay.
Phục vụ cúi người rồi đi vào.
-Chỉ là bữa sáng thôi mà,đâu nhất thiết phải đến tận đây ăn.
Lâm Tú Vi làu nhàu.Vương Thành Long coi như không nghe thấy gì.Lâm Tú Vi cô đúng là quê mùa.Người ta có ước cũng chưa chắc đã vào nổi đến sảnh giờ cô lại làu bàu này lọ.Vuoeng Thành Long không nói gì chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào cô khiến cô không tự nhiên.Món ăn cuối cùng cũng mang lên.Lâm Tú Vi tró mắt nhìn bên của Vương Thành Long duy nhất chỉ có cốc chứa rượu ngâph tràn hương nho sóng sánh đẹp mắt trong chiếc ly thủy tinh trong suốt.Còn bên cô thì hẳn một đĩa mỳ Ý cùng với ly nước cam ép thơm ngon.Dù sao thì cô cũng không dại mà hỏi.Nhỡ đâu hắn dựa vào đó bắt bẻ cô thì mệt.Giờ thì lo phần của mình.Lâm Tú Vi cầm dĩa cuốn sợi mỳ đưa lên miệng.Cô liếm môi,uống ngụm nước cam rồi lên tiếng như một nhà phê bình ẩm thực.
-Thật ra thì món ăn ở đây vẫn không ngon bằng vỉa hè.Chẳng hiểu sao mấy người thích tốn tiền vào đây.
Vương Thành Long giật giật miệng.Cạn lời với cô.Món ăn ở đây không bằng vỉa hè mà được 10 sao?Xem ra khẩu vị của cô thật nhàm chán.Hơn nữa giờ hắn mà ngồi ăn ngoài vỉa hè chẳng phải quán đó chắc chắn sẽ nổi tiếng,có khi lại còn được 5 sao luôn ý chứ.Riêng hắn sẽ thành chủ đề của những bàn tán trên báo.Đặc biệt sẽ là tin hot của tờ News.Thấy Vương Thành Long có vẻ không tin,Lâm Tú Vi để dĩa xuống,uống nước,lau miệng.
-Sao hả?Anh không tin à?
Dứt lời cô lôi thốc Vương Thành Long ra ngoài,hắn cư nhiên không biết lấy gì để che mặt.
-Em làm trò gì thế?
-Tôi sẽ cho anh đi trải nhiệm.Đảm bảo anh không thể quên nổi đâu.
Vương Thành Long định đội mũ lên thì bị cô giằng lấy,đặt lại chỗ rồi kéo anh sang bên kia đường bắt xe.
-Chúng ta sẽ đi xe bus.
Giờ thì Vương Thành Long cảm nhận đuoecj cảm giác chật chội,chen chúc ở trong xe.Đã thế lại còn ảm mấy cái mùi khó chịu khiến hắn nổi cả da gà.
Nhìn sang Lâm Tú Vi vẫn vậy.Dường như cô không có cảm giác gì,gương mặt có vẻ thư thái hơn,đôi môi mỉm nhẹ thỏa mãn.
Lục Bằng cuối cùng cũng kết thúc buổi chạy.Hai giờ đồng hồ,tiểu Ly đã thấm mệt.Anh đưa cô trở lại trường bắn.Cho cô đứng trước tâm bia cách 100 mét.Đeo tai nghe để giảm tác động của tiếng súng.Anh chỉnh lại cánh tay cô,cách cầm súng rồi tư thế sao cho đúng.
-Nhắm chính xác mục tiêu,tập trung vào điểm mà cô muốn bắn.
Tiểu Ly gật đầu rồi nhìn thẳng vào vòng tròn màu đỏ trên tấm bia.Cứ thế bắn,bắn và bắn nhưng không trúng được vào trọng tâm.Thậm chí mấy viên cô còn chẳng biết nó bay đi đâu.
Lục Bằng thấy đây không phải cách,đi lại bỏ tai nghe ra.
Anh đứng thay chỗ tiểu Ly ra hiệu cho cô nhìn.Năm viên đạn nhả ra,4 viên chúng tâm,viên còn lại Lục Bằng hơi lắc tay,viên đạn đi vòng qua tấm bia cắm thẳng vào tấm bia khác được gắn trên đầu cô.Tiểu Ly ngay lúc này không hề sợ hãi,chỉ cảm thấy cảm phục,ngưỡng môh đến sát đất.
-Nếu không tập được bình thường.Hãy nghĩ đến những gì cô trải qua,những người mà cô căm hận đến tận xương tủy.Hãy nghĩ đây là pháp trường phán quyết bọn họ và cô là người kết thúc.
Tiểu Ly gật đầu,Lục Bằng lui về phía sau quan sát.Tiểu Ly bắt đầu nghĩ đến gương mặt cha dượng,bóp cò,phát sùng đầu tiên trúng bia,cự ly với tâm khá gần.Cô lại liên tưởng tới người đã muốn cưỡng hiếp mình.Tiểu Ly cau mày,nhămz thẳng vào đầy tên đó và “bùm”,lần này cô đã bắn đúng tâm,không chệch hướng nào.Một phát bắn hoàn hảo.Lục Bằng gật đầu,anh bấm công tắc,tấm bia bắt đầu di chuyển.
-Anh…
-Kẻ thù không đứng yên cho ta bắn.Đúng chứ?
-…
-10 viên liên tiếp bắn trúng tâm.Khi nào được chúng ta sẽ nói chuyện.
Cô hoàn toàn bất lực.Mấy ngày nay cô hết phải lắp súng để rèn luyện nhanh nhẹn,giờ thì chạy để rèn kiên trì,cuối ngày thì bắn tăng độ chính xác.Cứ như vậy cô không chắc mình sẽ trụ nổi.Lục Bằng có nói,cách huấn luyện của anh khác với người khác.Không phải qua ngày thử thách sẽ giảm đi.Đối với anh,nhiệm vụ anh đưa ra sẽ tăng gấp đôi so với ngày hôm trước.Cô cũng biết,để làm được sát thủ không hề rễ.Cô mới học bắn mà đã trúng chắc chắn điểm này giỏi hơn mấy người mới kia.Vì thế dù có kiệt sức tới mấy cũng phải cố gắng dậy,cô phải trả thù cho chính bản thân mình.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN