Chiếc xe lầm lì sang trọng đỗ trước cánh cổng nguy nga của dinh thự. Loại cảm giác hồi hộp này của cô lần nào đến đây cũng vậy. Là lo lắng hay còn điều gì mà bản thân cô chưa tìm được lời giải. Vương Thành Lo bước xuống xe, theo thói quen hắn cài cúc áo vest rồi mở cửa cho cô. Lâm Tú Vi bước ra, đôi chân có vẻ không tính bước tiếp. Thái độ này của cô hắn đương nhiên nhìn qua là hiểu.
-Đi thôi.
Vương Thành Long đi trước, do có công việc nên hắn không mang xe vào nữa. Cô cùng hắn bước trên lối vào dinh thự. Mỗi lần đến là mỗi lần cô bỡ ngỡ bởi màu sắc của những loài hoa. Nó thực sự khiến cô cảm thấy muốn ngắm nhìn cả ngày. Còn chưa bước vào nhà, bà của hắn đã đứng trước cửa nở nụ cười hiền hậu với đứa cháu đích tôn. Vương Thành Long lại ôm bà rồi đỡ bà vào. Lâm Tú Vi đi theo sau quan sát. Khoảnh khắc này chính là khiến cô cảm thấy hắn có sức hút không cưỡng. Thân ảnh cân đối, gương mặt có chút ôn nhu, lại nở nụ cười thực sự thoải mái. Con người cô đang chứng kiến có lẽ là con người thật của Vương Thành Long-nhẹ nhàng, ôn như và cực kì coi trọng gia đình. Cô mỉm cười nhẹ ngồi xuống ghế sofa đối diện bà.
-Xem ra cháu vẫn còn biết giữ lời hứa.
Vương Thành Long ngồi sát bà, đối diện cô. Hắn nhìn cô rồi quay ra mỉm cười với bà.
-Chẳng phải cháu đã nói sẽ tìm một người đàn giỏi về cho bà nghe mỗi ngày sao.
Bà cười to rồi quay ra nhìn cô.
-Con là tiểu Vi đúng không? Xinh đẹp thật đấy. Sẽ không uổng nếu làm cháu dâu ta.
Vương Thành Long mỉm cười nhẹ ngồi tựa người vào thành ghế nhìn cô chăm chú, thích thú. Lâm Tú Vi đỏ mặt, nhìn Vương Thành Long trong chớp mắt rồi quay sang nhìn bà.
-E rằng cháu không có phúc phận đấy. Người như Vương tổng đây nên lấy một nữ nhân danh giá, quyền uy.
Vương Thành Long cau mày. Gì mà danh giá, quyền uy? Mấy thứ đó hắn còn cần tới? Thứ hắn thiếu bây giờ chỉ có duy nhất đó là cô. Vương Thành Long định lên tiếng thì có chuông điện thoại. Hắn di ra nghe rồi trở lại rất nhanh chóng. Liếc nhẹ cô như lời cảnh báo rồi quay ra ôm bà.
-Cháu có việc phải đi. Hôm nay để tiểu Vi chăm sóc bà.
Nói xong hắn bước nhanh ra cổng. Bà nhìn Lâm Tú Vi rồi mỉm cười.
-Mấy điều cháu vừa nói ta không cần vì ta không thiếu. Còn bây giờ cho ta thưởng thức chút tài nghệ của cháu được chứ?
-Vâng…vậy ta đi.
Lâm Tú Vi mỉm cười nhìn bà. Một người mà cô cảm thấy rất gần gũi. Đỡ bà ra ngoài vườn, nơi có chiếc đàn được đặt ở bàn uống trà giống như khu vườn nhà cô ngày trước. Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt đôi tay thon thả lên phím đàn, đôi mắt khẽ nhắm lại như thưởng thức hương vị gì đó rất đặc biệt. Bản nhạc rung lên, nụ cười cô cũng nở nhẹ trên môi. Bà Vương Thành Long-Y Trân ngồi trầm lặng, gương mặt thoải mãi, mãn nguyện. Điểm chút vêd Y Trân. Bà từng là một tiểu thư danh giá, mọi phẩm chất tốt đều hội tụ ở bà. Thời còn trẻ, bà được mệnh danh là thiên thần hạ thế. Cái vẻ đẹp trong sáng ấy thật sự đã khiến bao nhiêu chàng trai nguyện chết chỉ để gần bà một chút. Tài trí hơn người lại có tài về kinh doanh, bà được những người trong giới đề cao rất nhiều lần. Chính vì vậy mà bà không thể thoát khỏi mắt xanh của lão Vương. Nói Vương Thành Long thừa hưởng từ ông tính chiếm hữu cũng không có gì lạ. Vậy nên đối với Lâm Tú Vi bà hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của cô. Nhưng Y Trân bà cũng tuyệt đối tin tưởng vào đứa cháu mình.
Tiếng đàn theo gió vô tình lọt qua cửa sổ phòng Vương Thiên Tú. Tên nghịch tử này chỉ cần Vương Uyên không có nhà lập tức trở nên lười biếng. Cậu cau mày, vật lộn trên chiếc giường to lớn màu đen rồi mới bắt đầu dậy. Bước ra ngoài cửa sổ, Vương Thiên Tú vươn vai, chống tay lên bệ cửa nhìn một lượt. Ánh mắt bỗng dừng lại dáng vẻ thanh thản của cô. Xem ra gương mặt này là lần đầu cậu được chứng kiến. Không còn căng thẳng, không còn khó chịu. Ngược lại nó bình yên và nhẹ nhàng đến lạ. Cậu nhìn một lúc lâu. Không vì thưởng thức âm nhạc mà là vì vẻ mặt cô hiện tại. Lâm Tú Vi đàn xong cũng là lúc nhà hắn đón một vị khách bất ngờ. Cô ta xinh đẹp, vẻ đẹp sắc sảo, hoàn hảo tới mức Lâm Tú Vi mất mấy giây đầu để gặp mặt. Chiếc váy dài qua đầu gối kiểu công sở trưởng thành, mái tóc ngắn đến ngang vai, đôi mắt có phần chiếm hữu. Bà Y Trân đột nhiên đứng dậy, lại gần chỗ cô ra hiệu đỡ. Theo sau là Vương Uyên với bộ đồ không kém phần sang trọng. Trên tầng Vương Thành Long nhếch mép thích thú.Cậu nhấc điện thoại quay số.
-Anh hai, chuyện xe của em…
-Làm cho tốt nếu không thì đến tro của nó em cũng không được nhận.
-Ca này coi bộ khó. Là Lục Hạ Tiên.
-Lục Hạ Tiên? Cô ta làm gì ở đấy?
-Haiz…người ta là muốn trở thành Vương đại tiểu thư nên mới ghé. Anh đến giờ còn không biết.
-Cô ta xứng?
Vương Thành Long đầu dây bên kia nói xong liền cúp máy. Lục Hạ Tiên không tự nhiên mà đến nhà. Việc này nhất định là Vương Uyên làm. Vương Uyên! Thực sự không có ai trị nổi cô?
Tại nhà, cô đứng bên cạnh bà nhìn Vương Uyên khẽ cú người lễ phép.
-Cô Vương.
-Tiểu thư Lâm đây hôm nay lại rảnh rỗi tới mức tới đây chơi.
-Thật ra tôi cũng không rảnh rỗi cho lắm. Chỉ làm theo yêu cầu của Vương đại mà đến. Hơn hữa, thiết nghĩ bà cũng rất thích nghe đàn. Nên việc đến đây xem ra không phải là vô dụng.
Vương Uyên nhếch mép cười.
-Hay cho câu không vô dụng. Đây là Lục Hạ Tiên, con gái của Lục tông-Lục Phong Sở, củu tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố này.
Lâm Tú Vi mỉm cười, đưa tay ra có ý chào hỏi. Nhưng Lục Hạ Tiên hình như không thèm chú ý đến sự tồn tại của cô. Cô ả lại gần đẩy nhẹ cô ra và đứng cạnh bà.
-Bà à, dạo này bà vẫn khỏe chứ?
-Tôi khỏe, Vương Uyên, con nên mời Lục tiểu thư vào nhà. Tiểu Ly, chúng ta nên phòng.
-Mẹ…
Vương Uyên nhìn thái độ bà thực sự cảm thấy không hài lòng. Vốn dĩ trong nhà này chỉ có cô và Lệ Quuên là ưa Lục Hạ Tiên. Còn ba người kia mỗi khi Lục Hạ Tiên đến đều coi cô như không khí. Cô cũng khó chịu khi thấy bà như vậy nhưng vẫn phải giữ cốt cách thanh cao của mình.
-Thôi mà cô, có lẽ bà không khỏe, chúng ta vào nhà thôi.
Vương Uyên gật đầu. Vừa vào đến nhà, Vương Uyên liền đi luôn vì có việc khẩn cấp. Vương Thiên Tú vừa thấy cô đã nhếch mép cười.
-Con chào bác.
Lệ Quyên nhìn cô mỉm cười. Cái gọi là điềm đạm, thanb cao kiểu quý tộc thì không ai có thể sánh nổi với bà. Kể cả nhân cách tốt đẹp cũng với công việc đều làm người khác phải nể phục.
-Con ngồi đi. Bà Tú, mang trà cho khách.
Bà Tú vừa nghe liền mang ra một cốc trà nóng hỏi, hương thơm lan tỏa dễ chịu.
-Lục tiểu thư hôm nay cũng có nhã hứng đến đây?
-Vương tiểu thật vui tính, tôi đến đây chỉ để thăm bà và mọi người.
-Không phải là còn thiếu anh tôi đấy chứ.
Lục Hạ Tiên vừa nghe nhắc đến hắn lòng dạ đã xôn xao. Đương nhiên là cô đến để được ở với hắn rồi. Nếu không thì cô còn lâu mới chịu đựng bà lão nhàm chán kia đến vậy. Lệ Quyên nhìn sang Vương Thiên Tú như một lời nhắc nhở.
-Vương đại nếu có việc bận thì tôi sao làm phiền được chứ.
-Haha…Thật không may là anh tôi chỉ kịp gửi gắm tiểu Vi đến đây rồi vội vã rời đi. Còn về cô thì tôi không nghe nói.
-Thiên Tú, con không còn việc gì làm?
-Chỉ là con muốn nhắc lại cho tiểu thư đây để nhớ. Ngôi vị thì chỉ có một, và người được phép ngồi lên đó cũng chỉ có một mà thôi. Cô xinh đẹp vậy, hiểu chuyện vậy chắc điều này phải biết rõ?
Lục Hạ Tiên cười nhếch mép.
-Vậy phải chờ xem ai có khả năng giành được ngôi vị đó đã.
Vương Thiên Tú đứng dậy, vươn vai rồi nhìn cô ra vẻ thích thú.
-Tôi e là không cần giành. Người ngồi lên đã rõ lắm rồi kia mà.
Nói xong Vương Thiên Tú đi lên cầu thang gọi to.
-Bà ơi…con cũng muốn nghe nhạc.
Lệ Quyên được nhiên nhìn được vẻ khó xử trong đôi mắt của cô.
-Trưa nay con ở lại dùng bữa với chúng ta. Để ta xuống bếp chuẩn bị.
-Vậy để con phụ bác một tay.
Lục Hạ Tiên ngồi không ở đây cũng chán nên cô lẽo đẽo theo sau mặc dì không biết nấu ăn là gì.
Trên phòng, Lâm Tú Vi đang xoa bóp cho bà Y Trân.
-Cháu không cần nghĩ đến con bé đó.
-Cháu vốn dĩ không nghĩ đến. Chỉ là suy nghĩ một số thứ thôi.
-Là tiểu Vương nhà ta. Nó là một người tốt. Thằng bé đã chịu nhiều đau khổ rồi.
-Anh ấy quả thật rất may mắn khi có người bà như bà. Nhưng giết người cũng là người tốt ư.
Bà Y Trân bây giờ mới hiểu ra vấn đề. Bà nhẹ nhàng cầm tay Lâm Tú Vi rồi kéo cô ngồi xuống đối diện bà.
-Tất cả những việc mà nó làm đều có lí do cả. Nếu cháu chịu nhìn nhận một chút, chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sao?
-Nhưng cháu không có tình cảm đối với Vương đại. Cháu với anh ấy chỉ là công việc mà thôi.
Bà Y Trân nghe xong trong lòng cư nhiên có chút hụt hẫng. Đứa cháu tội nghiệp của bà lại trở thành một người thảm hại trong tình yêu đến vậy. Nếu Vương Thành Long biết những lời nói này của Lâm Tú Vi. Chắc chắn tượng đài tình yêu trong lòng hắn sẽ sụp đổ.
-Cháu phải mở lòng thì mới biết được có hay không chứ?
-Nhưng cháu…
Hiện tại cảm xúc của Lâm Tú Vi làm cô cảm thấy khó chịu. Sao cô lại không thể nói ra rằng cô đã có Hoàng Phong, đối với Vương Thành Long một chút cũng không có tình cảm. Bà Y Trân đương nhiên nhìn ra sự khó xử trong cô.
-Cháu xuống xem làm bữa chưa? Hôm nay ta muốn thử tay nghề của cháu.
Lâm Tú Vi cười nhìn bà. Không hiểu sao mỗi lần nói chuyện với bà lão cô lại thấy gần gũi đến lạ. Có lẽ vì cách nói chuyện hay tại vì một cảm xúc nào đó đang tồn tại trong cô.
-Vậy để cháu xuống phụ giúp.
Nói xong cô đi ra ngoài. Xuống bếp, thấy Lệ Quyên đang xắn tay vào bếp. Bên bàn chuẩn bị là Lục Hạ Tiên, có vẻ cô đang vật lộn với việc làm rau và thái củ quả. Cô tiến lại.
-Bác để cháu phụ một tay.
Lệ Quyên nhìn lại thấy cô. Cũng không lạ lắm bởi bà cũng nghe Vương Thiên Tú nói về chuyện cô ở cùng con trai bà. Cậu còn khen tài nấu của cô khiến bà ít nhiều cũng tò mò.
-Tiểu Vương đưa cháu tới đây để trò chuyện với bà nên không cần phải phụ đâu…
-Bà nói cháu xuống đây phụ bác.
Lệ Quyên mỉmn cười.
-Vậy cháu qua giúp
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!