Nam phụ, ta đây không làm - Chương 20 : Ta xuyên nhầm thế giới ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Nam phụ, ta đây không làm


Chương 20 : Ta xuyên nhầm thế giới ?


Gió bên ngoài rít lên từng đợt, hòa vào không gian yên ắng có chút u ám, nặng lòng

Thường Ân mặt không biến sắc nâng lấy ly trà, từng chút từng chút đem thành ly áp lên đôi môi mỏng, cảm nhận được dòng chất lỏng ấm áp trong khoang miệng, hắn mới lấy lại bình tĩnh, đem thông tin vừa nghe được xử lý

Giết người, giết người, ta thật sự đã giết người

Tay không tự chủ khẽ run run, Thường Ân cắn chặt lấy môi dưới cố giữ cho bản thân thật thanh tỉnh, tránh để lộ biểu tình hoảng sợ của mình. Không, không thể nào hắn như thế nào lại có thể giết người được, như thế nào mới một chưởng đã có thể cướp đi sinh mạng của gã, rõ ràng trên truyền hình không phải dù bị bị xuyên tim vẫn sống sờ sờ ra sao ?

Được rồi, được rồi cho dù đó là giả thuyết trong tưởng tượng đi nữa thì dù sao tên ngoại môn đó ít nhất đã lên đến Trúc cơ kì không thể vì một chưởng của hắn mà mất mạng, xem ra chuyện này vốn dĩ không đơn giản, phía sau ắt hẳn còn có kẻ khác nhúng tay,nhưng rốt cuộc là ai, là ai lại có đủ khả năng ra tay trong Thiên tông môn, đến ngay cả chưởng môn cũng không thể phát giác. Tầng mắt vô thức đảo qua một vòng trong nội điện, Thường Ân bất giác chạm đến ánh mắt Vương Tuấn Anh, trong lòng lân lân cảm giác bất an, tên này thật sự khiến người khác hoang mang tột độ

Sau hồi ngẩn người, Thường Ân nhanh chóng lấy lại tinh thần hướng Từ Kiệt hỏi

– Chết như thế nào ?

– Là bị phản hệ, kinh mạch toàn thân bị hủy, mạch máu dập nát vỡ tung, xương tay và chân bị gãy, lồng ngực tụ huyết dẫn đến tử vong

– Phản hệ ? – Nhạc Thanh không nặng không nhẹ lên tiếng – Lý nào có thể phản hệ trừ khi hắn …

– Ma pháp không dễ tu luyện, đối với người tu chân mà nói là vô cùng đau khổ, phải phá bỏ nội đan của mình, quá trình thống khổ vạn lần, hắn thật sự có thể

Mạc Diệp nãy giờ im lặng bỗng chốc lên tiếng đánh gãy lời Nhạc Thanh, y gõ gõ lên thành ghế, chân mày hơi nhíu lại nhìn chằm chằm Thường Ân

Bắt gặp ánh nhìn sắc bén này, Thường Ân cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên, sống trong giới giải trí lâu như vậy ngay cả một ánh mắt cũng có thể khiến hắn dao động thì danh ảnh đế này thật sự phải nhường cho kẻ khác rồi.

Bất quá Mạc Diệp ngươi nhìn ta như vậy để làm gì, người cũng không phải do ta giết, có nhìn ta tên đó cũng không thể sống dậy. Khẽ phun trào trong lòng, Thường Ân điên cuồng mắng chửi, bên ngoài vẫn bộ dáng cao cao tại thượng, băng lãnh vô tình

– Kì thật, không cần tu luyện ma pháp cũng có thể dẫn đến phản hệ ?

Lời nói mang theo chút thanh âm trầm trầm vang lên, Vương Tuấn Anh từ từ đứng dậy

– Vương công tử nói vậy là có ý gì ? Nhạc Thanh nhìn y trên mặt có chút nghi vấn

– Không biết chưởng môn đã nghe qua ” Bức thuật “

– Là bộ thuật pháp được chủng người Mã sáng tạo, nghe nói lúc trước đã từng có rất nhiều người chết dưới tay bộ thuật này, ý công tử….

Nhạc Thanh hơi vung tay trấn áp tiếng ồn ào bên dưới, ngạc nhiên đáp trả câu hỏi của Tuấn Anh

– Phải, theo ta nghĩ tên kia có lẽ đã luyện nó

– Nhưng không phải bộ thuật đó đã mất rất lâu sao, vả lại cũng không thể ảnh hưởng đến người luyện

Mạc Diệp lườm Thường Ân một cái sau đó quay sang Vương Tuấn Anh

– Mạc cung chủ có điều chưa biết, bộ thuật này được phát huy dựa trên linh khí của chủ nhân, khi sử dụng chân khí sẽ di chuyển từ chân rút cạn lên đến cánh tay, mạch máu lúc này thu hẹp hết mức có thể tránh để linh khí quay ngược trở lại. nếu sử dụng nhiều lần dẫn đến suy cạn linh khí, chủ nhân sẽ không còn cách bình ổn mạch máu cứ thế để nó phình to không giới hạn cho đến khi nổ vỡ, chân khí quay ngược cắn xé lẫn nhau trong cơ thể khiến toàn thân bạo trong mà chết

– Tàn nhẫn…..quả thật quá tàn nhẫn……….

– Phải, người luyện ra nó cũng quá tàn nhẫn rồi…..

……….

Khắp chủ điện thanh âm vang lên liên tục, hòa lẫn vào nhau, ồn ào đến xáo trộn. Nhạc Thanh lại phải phí sức, ra mệnh bình ổn tình hình

– Xem ra bộ thuật này chắc hẳn vẫn chưa biến mất, chỉ sợ ngày nào đến lại thêm người chết dưới nó mà thôi

Vương Tuấn Anh có hơi thở dài,mắt nhìn ra xa xăm, trên vẻ mặt băng lãnh cuối cùng cũng xuất hiện tia lo lắng, mọi người cũng bất chợt im lặng, không gian có chút nặng nề.

Thường Ân trong lòng như muốn thổ huyết, cmn tâm lý thay đổi còn nhanh hơn lật trở tay, lúc nãy không phải còn ồn ào, náo nhiệt lắm sao mới nói đến người chết đã im lặng ra vậy rồi.

Bạn đang ?

Bất quá hắn cũng không quan tâm, tu chân giả không phải tự xem là thánh nhân, là đại diện chính đạo hay sao, không vun đắp hình tượng một chút làm sao xứng với ba từ tu chân giả này. Có điều “Bức thuật” không phải ai ai cũng biết, ngoại trừ một số người có vị thế trong đạo gia hiểu rõ về thuật pháp còn lại mọi người đều chỉ biết một phần của bộ thuật này thế mà Vương Tuấn Anh lại vô cùng am hiểu, mười từ không sai một cho thấy y vốn dĩ cũng chẳng là nhân sinh bình thường, xem ra ngoài địa vị tại Vương phủ, đại công tử này chắc hẳn còn hậu phương vững chắc phía sau

– Vương công tử hiểu biết cũng thật rộng a-

Nghĩ nghĩ Thường Ân lên tiếng, nâng mi mắt nhìn phía người đang đứng

– Cung chủ quá lời, ta chẳng qua cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, làm sao có thể so sánh với các trưởng bối tại đây

Vương Tuấn Anh cười cười, mang theo tia ấm áp, hướng tất cả cúi thấp người thể hiện sự cung kính của bản thân

Bạn đang ?

Thường Ân trong lòng có chút ngạc nhiên, dường như không tin điều trước mắt. Cmn cái gì mà băng lãnh, cái gì mà tòa băng sơn di động, gạt người, tất cả là gạt người đó có được không. Rõ ràng chỉ là tên dẻo mồm, không những thế lại còn là kẻ nịnh bợ thế quái nào lại được người người kính mộ.

Không ngừng ha hả trong lòng, Thường Ân có cảm giác không nói nên lời, hắn quả thật là xuyên nhầm thế giới hay vốn dĩ tên Vương Tuấn Anh này là bị đưa qua ?. Vẫn còn đang chìm mình trong đống câu tự hỏi, tiếng của chưởng môn đã đánh tâm trí hắn trở về

– Được rồi, việc đã thế này cũng xem như đã giải quyết, thi thể cứ chôn cứ theo quy củ, tất cả mau lui ra, Thường Ân đệ ở lại

– Vâng, chưởng môn

Khắp chính điện trăm người một miệng, im lặng nâng bước rời khỏi, lúc này gió cũng ngừng thổi, trăng lên sáng cả một sân nhà

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN