Nam phụ, ta đây không làm - Chương 21 : Dược
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Nam phụ, ta đây không làm


Chương 21 : Dược


– Đệ cảm thấy chuyện này như thế nào ?

Đợi bóng người cuối cùng khuất sau tầm mắt, Nhạc Thanh mới từ từ lên tiếng, giọng điệu nghe ra có chút dịu dàng

Thường Ân tại chỗ đứng lên, hướng Nhạc Thanh đi đến, giao lại cho y một phiến ngọc bội nhỏ

– Cái này đệ lấy được từ trên người gã, mùi vị của nó có chút kì quái ?

Nhạc Thanh đón lấy ngọc bội, cẩn thận đưa lên mũi lướt qua, mi mắt khẽ nhíu lại

– Là sắc tán hương

– Sắc tán hương, loại thảo mộc hiếm có trên đỉnh Dương sơn

– Phải, chỉ là với liều lượng này nó không còn là thảo dược nữa mà là độc dược. Tương truyền sắc tán hương có thể trị nội thương, đả thông linh khí, có điều khi được sử dụng với lượng lớn chính loại linh dược này lại là vũ khí lấy đi ý thức con người, khiến họ cuồng bạo, phát điên

– Xem ra là có người muốn dùng nó khiến tên đệ tử đó không thể khống chế bản thân

Thường Ân rũ mắt, chân mày nhíu chặt, trầm ngâm đứng một bên trả lời

– Chuyện này e rằng không đơn giản, dùng sắc tán hương để kích thích ” Bức Thuật ” kẻ đứng sau nhất định biết rất nhiều điều. À Thiên Phong hắn sao rồi ?

Nhạc Thanh khẽ đưa tay day day vầng thái dương đau nhức, dường như nhớ ra chuyện cũ vội vàng hỏi

– Thiên Phong

Có chút không tự nhiên đáp trả, Thường Ân nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu, hắn nhàn nhạt nói tiếp

– Thiên Phong hắn hiện tại kinh mạch một chút đều không tốt

– Với tu vi của hắn, chịu được qua vài chưởng vừa rồi cũng là một kì tích

– Nếu không nhờ linh thể chỉ e hắn đã sớm mất mạng, sư huynh ta có thể…….

Không đợi Thường Ân nói hết câu, Nhạc Thanh đã vội vã ngắt lời

– Thật lâu rồi không thấy đệ quan tâm đến ai như vậy ?

Y lấy trong vạt áo lọ linh dược tối màu, thoang thoảng mùi hương nhẹ dịu

– Cầm lấy đi, ta nghĩ nó có thể giúp hắn nối liền kinh mạch, nhưng có thể bình phục hoàn toàn hay không cần phải xem tạo hóa của hắn

Thường Ân nhận lấy lọ thuốc, cẩn trọng đặt vào trong người, hắn ngồi xuống trò chuyện với chưởng môn một lát rồi cũng nhanh chóng rời khỏi, hướng chủ điện của mình vội vã quay về

————————————–

Thường Ân nhẹ nhàng mở cửa phòng, rón rén từng bước một ,chỉ sợ người bên trong thức giấc. Hắn nhẹ nhàng chỉnh chỉnh lại góc chăn rơi xuống đất, có chút ân cần đắp lại chăn trên người Thiên Phong. Nhìn thân thể thiếu niên yếu ớt thở dốc, đang run rẩy cực độ, con ngươi Thường Ân khẽ co thắt. Hắn vội vã mở lấy lọ dược, từ tốn đưa vào miệng y, dường như sợ y khó chịu, Thường Ân còn cẩn thận cho thêm một đường mật vào miệng, sau đó dùng nội lực từ từ đưa viên thuốc đi xuống cuốn họng

– Xin lỗi

Thường Ân bất giác thốt lên, tiếp theo lại ngẩn người. Hắn đưa mắt nhìn ra xa, nơi ánh trăng vẫn len lỏi sáng. Buổi tối hôm nay dường như có chút âm u khó hiểu mặc dù trăng vẫn ở đó nhưng ánh sáng lại bị che phủ bởi lớp mây đen dày đặc, đâu đó còn thốt lên vài tiếng quạ kêu văng vẳng

Kịch bản cuối cùng cũng đã thật sự triển khai

Chỉ vừa nghĩ đến điều này, trong tâm Thường Ân lại co rút kịch liệt, xem ra tháng ngày yên ổn của hắn cũng sắp hết, tiếp theo chính con đường hồi sinh của nam chính rồi. Chỉ là, Thường Ân quay đầu, lau đi vài giọt mồ hôi đọng trên trán đệ tử, chỉ là với tình hình hiện tại, Thiên Phong y thật sự có thể đi tiếp, mặc dù đã dùng thần dược tiên môn nhưng xem ra tình hình vẫn không khả quan cho lắm, cứ đà này chỉ sợ nếu không có linh tuyền của Như Ngọc, tính mạng đệ tử ngoan của hắn thật sự không giữ được.

Ta lúc này thật sự có thể làm gì ?

Câu hỏi dần lặp đi lặp lại trong đầu, cuồn cuộn như muốn nổ tung, Thường Ân ngước mặt lên trời, khẽ hít một hơi mạnh lấy lại bình tĩnh, nhịp tim vẫn không hồi kết đập mạnh liên tục. Hắn vô dụng, chỉ là tên vô dụng, năm này bảy lượt hết thảy đều vô dụng, ngoại trừ nhìn người khác cứu mình hắn vẫn không làm được gì khác, hoàn toàn không đấu lại cái tương lai được định đoạt. Linh tuyền, linh tuyền hắn cmn phải làm sao mới có, phải làm sao mới từ tay Như Ngọc đem qua, không lẽ lại bắt hắn trơ mắt nhìn Thiên Phong sống trong đau đớn, mặc dù biết rõ y sẽ không chết, nhưng hắn cũng không có cách nào chấp nhận thực tế được. Nghĩ đến kịch bản viết rõ nữ chính sẽ tự mình ra tay cứu giúp, Thường Ân đành phải cắn răng mong chờ may mắn xuất hiện, nếu như không được, hắn đành phải ra tay cưỡng chế, dù thế nào cũng nhất quyết phải cứu bằng được Thiên Phong

——————————————

” Như Ngọc câu đôi môi quyến rũ, đôi tay ngọc ngà khẽ lau đi vài giọt nước còn đọng lại bên môi Thiên Phong. Cô cười, nụ cười có chút chua chát, ảm đạm

– Thay đổi thiên đạo, ta có thể ở bên huynh mãi mãi

Trích một đoạn trong Ta là nữ phụ “

Nghĩ nghĩ về kịch bản cẩu huyết của câu chuyện, Thường Ân có chút muốn ha hả trong lòng, thật không ngờ đường đường là một ảnh đế như hắn cũng có ngày phải làm vật qua đường ăn cẩu lương của người khác phát cho. Nhìn thiếu nữ đang ân cần chăm sóc cho nam nhân tuấn tú tựa như đôi phu thuê ân ái mặn nồng, Thường Ân xoa xoa thái dương, hắn có lẽ phải về nghỉ một chút, từ đêm qua đến giờ vẫn không thể chợp mắt khiến thân thể có chút mệt mỏi cực độ, bất quá nếu nữ chính đã xuất hiện xem ra Thiên Phong cũng thoát khỏi một kiếp an toàn, hắn cũng không phải thao thức chờ đợi trong lo lắng, bất lực

– Thiên Phong tin ta, ta sau này sẽ bảo vệ tốt ngươi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN