Nam Thần Biến Thành Mèo - Chương 15 + 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Nam Thần Biến Thành Mèo


Chương 15 + 16


Lục Thiền nằm bò ra bàn nhìn Trần Thuật lấy tốc độ nhanh nhất tiêu diệt cơm trong bát, động tác rất mãnh liệt. Hắn xoa xoa miệng, đưa bát cho cô, chớp mắt nhìn cô nói: “Thêm một bát nữa.”

Lục Thiền nghĩ, bản thân cuối cùng đã lĩnh ngộ được khái niệm “ba ngày không ăn cơm” cụ thể là gì. . .

Hàng xóm của cô là quỷ đói sao?

Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, cô đành phải lấy ra canh trứng và cải tím cùng đậu sốt cà chua còn thừa lại buổi trưa hâm nóng bưng lên cho Trần Thuật, từ trước đến nay lúc cô nấu ăn thường nấu nhiều một ít, như vậy có thể ăn nhiều hơn. Đúng ra mà nói, cơm và đồ ăn đều đủ để cô ăn đến no căng, mà hiện tại —— sau trận càn quét này, đến hộp gia vị cũng bị liếm sạch sẽ luôn rồi.

Lục Thiền tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Hết rồi.”

Trần Thuật bĩu môi, lưu luyến nhìn thoáng qua bát đĩa trống trơn, đứng dậy đỡ eo, mơ mơ màng màng bổ nhào về phía sô pha: “Thật hạnh phúc.”

Lục Thiền rốt cục nhịn không được, giơ tay nhéo lỗ tai Trần Thuật, hung tợn nói: “Ăn xong cơm rồi thì cút đi! Đừng hòng chơi xấu “

Trần Thuật không kịp né ra ma trảo, tai bị nhéo thành một mảng đỏ. Hắn vội vàng rụt người về phía sau, dùng đệm che mặt, cau mày cúi đầu nói: “Động khẩu bất động thủ! Giương nanh múa vuốt như vậy, xem cô sau này gả ra ngoài như thế nào!”

Lục Thiền một tát đem đệm ấn lên mặt Trần Thuật: “Không liên quan đến anh! Xách mông lên và cút!”

Trần Thuật hiếm khi không mở ra hình thức trào phúng, ngược lại cười hì hì ném đệm lên sô pha, vẻ mặt chờ mong: “Lần sau đến đây còn được ăn cơm không? Tôi cam đoan bỏ qua hết tất cả thương tổn mà cô gay ra cho tôi.”

Trên mặt Trần Thuận bỏ trong ngoặc kép chính là ba chữ “không biết xấu hổ”

Lục Thiền tay cũng không rút nhỏ giọng tức giận đuổi hắn đi, chợt nghe đến tiếng vang dữ dội ngoài cửa, tiếng đập cửa “thùng thùng”, có vẻ như dùng chân đá, thanh âm kịch liệt, thiếu chút nữa làm Lục Thiền hoảng sợ.

Trần Thuật nghe đến hồi đập cửa mang theo tức giận, sắc mặt tối sầm, sải bước bước đến cửa, Lục Thiền có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng Trần Thuật rời đi, ngây người hơn nửa ngày liền ôm tâm tư hóng hớt đang rục rịch vụng trộm chạy tới cửa đẩy ra một cái khe nhỏ để nhìn trộm.

Nha, gương mặt táo bón quen thuộc ngoài kia Lục Thiền liếc mắt một cái liền nhận ra người đá cửa là ai.

Chính là tên đàn ông gặp qua ở lối nhỏ hành lang, trên mặt lộ vẻ lạnh lẽo, vết sẹo chói lọi trên lông mày lại tăng thêm vài phần khí tức hung thần sát ác.

Trần Thuật thoạt nhìn như đã quen, vẻ mặt không chút gợn sóng, chẳng qua lúc nhìn thấy cửa nhà mình bị đá thành hình chữ “C” gân xanh bên thái dương có chút như ẩn như hiện. Hắn nhịn xuống khó chịu trong lòng, lạnh lùng nói: “Cậu tới làm gì?”

Người đàn ông biểu tình mặt than nói: “Thăm.”

Phụt ——

Lục Thiền có cảm giác danmei xuất hiện bay ngập trời.

Cô vội vàng khép cửa lại, tựa lưng sau cửa nhỏ giọng thở phào, bên tai có chút ửng đỏ. Đột nhiên nhớ tới hội độc giả nói > do cô viết mười phần hủ khí, thế nhưng trời đất chứng giám là cô viết không cp, có viết cũng chỉ là tình huynh đệ thuần túy. Rồi sau đó bị độc giả bổ não thành một đống đoản văn đối với Lục Thiền rất dụ dỗ, từ đó về sau Lục Thiền liền bước vào thế giới của hủ.

Phản ứng tốt đẹp nên được rèn luyện hàng ngày của một nhà văn chính là, thấy một màn ngoài cửa phải nhanh chóng bổ não ra mười vạn chữ yêu hận tình thù.

Khi trở lại phòng khách, Lục Thiền liền thấy được quả cầu màu trắng cùng đống thức ăn cho mèo không chút thay đổi trong đĩa.

Cải Trắng rời khỏi suy nghĩ nhìn về phía cô, ánh mắt có chút lăng liệt, Lục Thiền không biết phải hình dung một màn trước mắt như thế nào, trên mặt một con mèo thế mà lại có nhiều biểu tình đến vậy, có hèn mọn, có khinh thường, thậm chí giống như bây giờ, trên mặt như là kết một tầng băng sương, hàn khí bức người.

Lục Thiền lúc này mới phát hiện bản thân lơ là Cải Trắng nửa ngày, tự thấy trong lòng áy náy, vội vàng ngồi xổm xuống, sờ sờ bộ lông của Cải Trắng nói: “Cải Trắng sao thế?”

Cải Trắng trừng cô một cái, thân mình rụt về phía sau, né tránh Lục Thiền.

Lục Thiền sửng sốt, hoàn toàn không biết vì sao Cải Trắng lại kháng cự.

Cũng may đã quen với chính mình bị mèo ghét bỏ, Lục Thiền tiện đà ưỡn mặt cười với Cải Trắng tới trăm hoa đua nở: “Cải Trắng? Tiểu Trắng Trắng? Có phải đói bụng không? Có muốn ra ngoài tản bộ không? Sao? Tản bộ cũng không đi à? Chúng ta chơi trò chơi nha? Bắt chuột được không? Cải Trắng à biểu tình của em là cái quái gì vậy!”

Mỗi lúc Lục Thiền nói xong một câu, sắc mặt Tề Thiệu Diễn liền đen dần, thẳng đến cuối cùng không thể nhịn được nữa, thiếu chút là một vuốt cào mặt cô.

Cười như là thiếu đòn ấy.

Tề Thiệu Diễn không biết cỗ khó chịu đột nhiên nảy lên từ đáy lòng mình là gì, chỉ là khi nhìn thấy cái tên tự xưng là hàng xóm kia nghênh ngang chạy đến đây ăn chực, hắn liền nhanh chóng dùng hành động của mình tỏ vẻ không muốn làm bạn.

Nhất là lúc nhìn thấy tên kia có thể thoải mái ăn được cơm uống được canh trứng.

Cúi đầu nhìn đĩa của mình, ngoại trừ thức ăn cho mèo chính là thức ăn cho mèo và thức ăn cho mèo.

Nhớ tới nguyên một tháng thức ăn đều là cái mùi này, cả người Tề Thiệu Diễn liền nổi da gà. Nếu không phải hiện tại chỉ số vũ lực không đủ, hắn nhất định khiến tên được ăn trên bàn cơm thơm ngon kia biết thế nào là nhai sáp.

Nhưng mà lúc này Tề Thiệu Diễn hoàn toàn không ý thức được, nguyên nhân chân chính khiến mình tức giận là gì.

Đối với hành động của Tề Thiệu Diễn, Lục Thiền có chút bất lực, cô không hiểu Cải Trắng tại sao đột nhiên mở ra hình thức vô hạn lạnh lùng với mình, vì không hiểu cấu tạo tế bào trong lòng của con mèo nào đó tròn méo ra sao, cô đành phải đi thu dọn đống hỗn độn trên bàn.

Lục Thiền mới vừa đem nồi cơm trên bàn mang vào phòng bếp, chuẩn bị lau bàn, vừa bước ra liền thấy vẻ mặt Cải Trắng đầy oán niệm nhìn chằm chằm bàn ăn. Ánh mắt thê lương mà bi ai.

Nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng Lục Thiền lại bật người thu hồi tầm mắt, vẻ mặt cao lãnh chạy vòng vòng quanh bàn trà.

Ngoài ý muốn chọc trúng điểm yếu trong Lục Thiền. Cô nhịn không được, cười ra tiếng.

Một trận cười thanh thúy kia ngay lập tức chọc giận Tề Thiệu Diễn, hắn quay mạnh đầu lại trừng mắt nhìn Lục Thiền, cũng không thèm quản chừng mực, dùng sức nhiều quá nên đầu cắm thẳng xuống bàn trà.

“… …..”

Lục Thiền cười tới nước mắt cũng phải chảy ra.

Cũng may cô vẫn còn chút lương tâm, vội vàng chạy tới ôm Cải Trắng xoa xoa. Mái tóc mượt mà của cô buông xoã, từ trên đầu vai rơi xuống, chảy trên lưng Cải Trắng. Tề Thiệu Diễn cảm thấy có chút ngứa, nghiêng người né tránh, đôi mắt thoáng qua nhìn thấy ý cười trong mắt Lục Thiền.

Trong đôi mắt đen nhánh là ảnh ngược bộ dáng của bản thân, quanh thân là bộ lông mềm mại bồng bềnh, ánh sáng tinh tế bao vây bản thân hắn ở trong đó.

Đáy lòng Tề Thiệu Diễn cứng lại, lập tức tim không thể khống chế đập loạn. Bộ lông trắng trắng mềm mềm lờ mờ hiện ra một tia đỏ ửng khả nghi.

“Meo!” Đừng có nhìn tôi như vậy! Thật kì quái!

“A?” Lục Thiền nghiêng đầu nhìn lông Cải Trắng đột nhiên dựng đứng, vẻ mặt mờ mịt.

Đột nhiên lương tâm Lục Thiền trỗi dậy, nhớ tới vẻ mặt chờ mong lúc ăn cơm chiều của Cải Trắng, trộn chút cơm cùng đậu phụ khô đưa tới trước mặt Cải Trắng, sau đó….cô liền thấy ánh mắt mệt mỏi của Cải Trắng dần dần tỏa sáng, lông mi cong cong giống cây quạt tựa như vụt sáng, cái đuôi đang rủ xuống ngay lập tức dựng đứng lên, vui vẻ lắc lắc.

Cao hứng như vậy?

Lục Thiền nhìn Cải Trắng từng tí từng tí đem cái đĩa nhỏ liếm sạch sẽ, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, khóe miệng không tự giác giơ lên.

Tề Thiệu Diễn giữa trưa không ăn cơm, khuôn mặt mập mạp gầy một vòng, trong bụng trống rỗng. Hai mắt dại ra chạy vòng vòng quanh bàn trà vài vòng liền không còn khí lực, đành phải nằm bò ra bàn, mơ mơ màng màng ngủ.

Mùi cơm ngay lập tức kích thích tỉnh Tề Thiệu Diễn, cái đĩa cơm cùng đậu phụ khô kia thiếu chút nữa làm Tề Thiệu Diễn nước mắt lưng tròng.

Ô ô ô ô! Gần một tháng, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi!

Thật cảm động!

Mang theo loại cảm giác mang ơn kì dị, Tề Thiệu Diễn lấy tốc độ cực nhanh ăn sạch sẽ đồ ăn trong chén, so sánh với Trần Thuật lúc nãy chỉ có hơn chứ không kém.

Ăn qua cơm, Cải Trắng cuối cùng không duy trì bộ mặt lạnh lùng với Lục Thiền. Nội tâm Lục Thiền còn lại: ha ha ha ha……

Thì ra mèo nhà cô dễ dỗ như vậy, cho tí cơm ăn là được rồi sao?

Ban đêm, trong khu trọ thật im ắng, dưới lầu chỉ có vài cụ già mang tâm trạng vui tươi hớn hở nhảy vũ điệu quảng trường, gió mát thổi vào tai, cảm giác nhè nhẹ thổi phất qua, trời đêm u lam yên tĩnh thỉnh thoảng lóe lên vài ngôi sao.

Lục Thiền khoanh tay, chậm rãi đi dạo quanh khu trọ, ánh mắt ngẫu nhiên dừng lại trên người Cải Trắng đang chạy băng băng trên đường.

Cải Trắng nhìn qua thật vui vẻ.

Khóe môi Lục Thiền cong một cái, những việc phiền lòng tại khoảnh khắc này hiện hết lên trong đầu. Cô lắc lắc đầu, biểu tình dần dần âm trầm xuống.

“Đang suy nghĩ gì vậy? Quý cô Sherlock Holmes?”

Một giọng nam đột nhiên truyền vào tai Lục Thiền.
Dưới tiểu khu màu cỏ xanh biếc, gió mang theo hơi lạnh nhè nhẹ thổi qua, cho dù tầng gác lộ ra dấu vết bụi bặm như cũ, nhưng từ trên ban công lầu ba nhìn xuống vẫn có thể nhìn thấy một mảng cỏ xanh lớn, đặc biệt khiến người ta thư thái. Từ nơi này nhìn lên, một bầu trời đầy sao trải rộng, từng vòng xoáy tựa như xoay tròn trên không trung hết sức hấp dẫn tầm mắt người nhìn.

Lục Thiền nghe được giọng nam chứa ý cười kia, phí mất vài giây mới kéo được sự chú ý của mình về, quay đầu nhìn Trần Thuật.

Vẻ mặt cực kỳ vô tội.

Đồng tử đen láy lúc gặp được đôi mắt trong suốt tột cùng kia, cũng hơi hơi sửng sốt, Trần Thuật nhếch môi một cái, đôi môi mỏng lóe ra ánh sáng trong suốt của nước, hắn cười xiêu vẹo nghiêng đầu: “Hơ, nhìn cái vẻ mặt ngố ra của cô kìa!”

“Phốc —”

Danh hiệu đẹp không nổi ba giây này nhất định phải trao tặng cho Trần Thuật.

Lục Thiền có chút tức giận hừ hắn một cái: “Biết nói tiếng người không?”

Trần Thuật sờ sờ mũi, nhún nhún vai: “Không biết a.” Đồng tử đen nhánh xoay tròn, đột nhiên dừng lại trên người Cải Trắng đang chạy cực kỳ vui sướng,hắn đột nhiên cười nói: “Con mèo chạy tướng vui ghê, ì ạch cứ như đang mang thai vây.“

Hắn nói với ý vị trêu đùa

Lục Thiền nhịn không được, phì cười một tiếng, khóe mắt còn chảy ra nước mắt

Tề Thiệu Diễn nhiều ngày không xuống nhà trọ, suốt ngày ngồi ngẩn trong phòng, nên mỗi lần ra ngoài chơi lại càng phấn khởi. Hắn cứ như được thả ra từ trong tù, cái bộ dạng kia thật sự làm cho Lục Thiền có chút hoảng sợ.

Chạy tới chạy lui không được mười phút, tâm tình vui sướng của Tề Thiệu Diễn không còn sót lại chút gì.

Ha ha, đừng hỏi hắn cái gì, hiện tại hắn chỉ muốn hỏi cái tên đang nói chuyện với Lục Thiền như kiểu rất quen biết kia muốn làm gì!

Vì thế dừng lại động tác dưới chân, thu hồi móng vuốt, nhẹ nhàng bước đi, lanh lợi chạy tới bên người Lục Thiền, vòng quanh chân cô. Đám lông trắng mềm mại bị gió thổi rối tung, một đôi mắt lam trong trẻo đặc biệt sáng rực, thẳng tắp nhìn về phía Lục Thiền, trong đồng tử, thế nhưng còn có chứa ý tứ lấy lòng.

Lục Thiền sửng sốt, trước giờ chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ đặc biệt này, nhất thời có chút ngây người.

Trần Thuật hí mắt, ý tứ hàm xúc cười cười: “Mèo nhà cô đúng là rất thú vị. Người ta nói mèo đều rất chảnh, nhưng mèo của cô ngược lại rất dính ngươi nha.”

Lục Thiền lắc lắc đầu, hoàn toàn không để ý sắc mặt Tề Thiệu Diễn đen dần liền bắt đầu kể khổ: “Không có đâu! Cải Trắng nhà tôi một ngày phải ghét bỏ tôi tám trăm lần! Ghét nhất bị ôm, ghét nhất bị thân cận, cả ngày hở chút là giơ móng vuốt tỏ vẻ ghét bỏ, càng không nói đến hôn một cái! Ngoại trừ thời điểm nó ngẫu nhiên lên cơn động kinh mới hòa nhã với tôi một tí, bình thường việc làm nhiều nhất chính là bày sắc mặt cho tôi xem!”

Vừa nói xong, Lục Thiền cảm thấy rất nhiều oán niệm.

Trần Thuật hơi hơi nâng cao giọng “À” một tiếng, đôi mắt hiện lên quang mang nhỏ vụn. Hắn quay đầu nhìn Cải Trắng đang dại ra, ngồi xổm xuống xem nó, chậm rãi cong môi, thanh âm mang theo vài phần hương vị sai lệch: “Tôi lại cảm thấy cô đoán sai rồi.”

Lục Thiển sửng sốt: “Hở?”

Trần Thuật ngẩng đầu cười nói: “Đừng coi nhẹ cảm tình của con mèo này đối với cô.”

Câu nói cuối cùng kia thậm chí còn mang theo vài phần nghiêm túc.

Tề Thiệu Diễn cảm giác bản thân hoàn toàn không nghe được Lục Thiền cùng Trần Thuật đang nói cái gì, trong não hoàn toàn tự động phát đi phát lại duy nhất một câu nói của Lục Thiền “Ngoại trừ thời điểm nó ngẫu nhiên lên cơn động kinh mới hòa nhã ……”

Ngoại trừ thời điểm nó ngẫu nhiên lên cơn động kinh……….

Lên cơn động kinh……….

WTF!!!

Vì sao lại muốn tặng cho Lục Thiền một ngón giữa thế chứ!!

Vì trong lòng khó chịu, Tề Thiệu Diễn không chút nào che dấu đem địch ý bắn về phía Trần Thuật. Đúng vậy, chính là cái tên xuống lầu đi mua nước tương rồi tình cờ gặp Lục Thiền buôn dưa lê vài câu liền tự nhiên bị ghi hận.

Trần Thuật nâng tay vừa muốn sờ đầu của Tề Thiệu Diễn liền bị hắn giơ móng vuốt đẩy ra. Trần Thuật hơi hơi sửng sốt, lập tức vui vẻ, nói với Lục Thiền: “Xem ra đây là cơ hội tốt để nghiệm chứng.”

Lục Thiền sửng sốt trong chốc lát mới hiểu được ý của Trần Thuật, nhìn ánh mắt cổ vũ của đối phương, cẩn thận ngồi xuống xoa xoa lông Cải Trắng.

Biểu tình Cải Trắng có chút quái dị, như là đang nhẫn nại cái gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Trần Thuật, sau đó mặc kệ Lục Thiền ở trên người hắn sờ tới sờ lui.

Nếu Trần Thuật có thể nghe được tiếng lòng của hắn, nhất định sẽ hộc máu ba thước.

Tên ngốc, xem đi! Không phải ai cũng được sờ ông, nhất là cậu càng không!

Lục Thiền cẩn trọng nhìn Cải Trắng, đột nhiên trong lòng rục rịch.

Cô không thèm kiềm chế ý tưởng trong lòng, mà cúi đầu, bờ môi lướt nhẹ trên trán Cải Trắng một cái. Tốc độ cực nhanh, ngay cả Trần Thuật cũng ngơ người vài giây.

Tề Thiệu Diễn hoàn toàn đần ra: tôi bị hôn tôi bị hôn á á tôi bị cưỡng hôn………..( Ò﹏Ó)

Lục Thiền ngược lại tâm hoa nộ phóng: a a a a rốt cục hôn được Cải Trắng mặt than! (≧◡≦)

Ánh mắt Trần Thuật dừng trên người Cải Trắng đã hóa đá cùng Lục Thiền đang cười đến run người, dò xét qua lại, đôi mắt tối tăm như có ánh sáng chớp tắt liên tục.

Thời điểm ôm Cải Trắng lên lầu, miệng Lục Thiền đều ngâm nga điệu hát dân gian, dưới chân nhịp bước nhịp bước đi. Trần Thuật ở phía sau thấy bộ dáng này liền không hiểu sao buồn cười.

Không phải chỉ là hôn mèo hay sao? Cần gì phải kích động như vậy.

Chẳng qua nếu Trần Thuật biết được thảm trạng bị hắt hủi trước đây của Lục Thiền, phỏng chừng sẽ cảm động lây.

Sau khi cùng hàng xóm từ biệt, Lục Thiền ôm Cải Trắng chạy vào phòng tắm tẩy rửa. Cũng giống như lúc trước, ôm ra một đống lớn toàn chai với lọ, cười tủm tỉm đem Cải Trắng bỏ vào chậu.

Còn Cải Trắng, vẫn chưa thoát khỏi việc bị cưỡng hôn, hồn chưa bay về đây…….

Cải Trắng trước kia có thể phản kháng gây rắc rối lần này hoàn toàn bày ra tư thái “Chà đạp tôi đi”, toàn bộ phối hợp để cho Lục Thiền tắm rửa.

Tâm tình Lục Thiền cực kỳ cực kỳ tốt, thấy Cải Trắng vừa thơm vừa trắng vừa mềm mới yên tâm đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Vừa mới vào nhà vệ sinh chợt nghe thấy tiếng đập cửa, cùng với tiếng nói của Trần Thuật: “Lục Thiền, mở cửa.”

Sắc mặt Tề Thiệu Diễn lại âm trầm vài phần. Giờ này chạy tới nhà con gái người ta làm cái gì? Cho dù là bạn bè gần nhà cũng không thích hợp đi?

Hắn chẳng lẽ định theo đuổi Lục Thiền?

Tưởng tượng như vậy, sắc mặt Tề Thiệu Diễn càng thối.

Lục Thiền kinh ngạc, buông bàn chải cùng kem đánh răng trong tay, chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa liền thấy Trần Thuật biểu tình cổ quái từ trên cao nhìn xuống cô, mái tóc đen rối bù ngăn trở tầm mắt, đôi mắt u ám thẳng tắp nhìn Lục Thiền, đèn vàng ở hành lang chiếu sau lưng hắn. Lục Thiền thấy miệng Trần Thuật giật giật, nhưng không có phát ra âm thanh.

“Quên đi.” Trần Thuật cúi đầu, có chút khó chịu cào cào tóc, dưới chân chuyển động, quay về hướng cách vách, nghiêng thân, khuôn mặt trắng nõn thoáng hiện tia thần sắc khả nghi, “Muộn rồi, ngày mai hỏi lại cô.”

“A?” Lục Thiền có chút không hiểu.

Trần Thuật ấp úng nhìn Lục Thiền, ánh mắt có phần quá phận, ngay lập tức che giấu, hạ thấp mí mắt.

Lục Thiền từ đáy lòng vọt lên một ý nghĩ kỳ dị. Hay cô bị một tên gay nhớ thương?

Chủ yếu là tại biểu tình của Trần Thuật, không phải cô nghĩ bậy.

Mà Tề Thiệu Diễn đang xem trộm hết thảy ở một bên chỉ thiếu nước lao vào mặt Trần Thuật cào ra vài bông hoa.

“Ai nha cô đừng nghĩ bậy!” Trần Thuật vội vàng mở miệng, đánh gãy ý tưởng kỳ dị trong lòng Lục Thiền. Hắn cắn chặt răng, đột nhiên nghiêng về phía trước, đè thấp thanh âm: “Tôi hỏi luôn, nói! Cô có phải là Trà Trà không?”

Lục Thiền vẻ mặt khiếp sợ: QAQ, vì sao dạo này thường xuyên bị phát hiện vậy?

Cải Trắng đang tựa vào xó nhà hóng hớt: Này…..là cái tình huống gi? Mèo ta hiện tại có điểm hơi đơ!

Mười giờ tối – Phòng khách nhà Lục Thiền – Hai người một mèo – Tạo thành thế chân vạc – Mắt to trừng mắt nhỏ.

Hình ảnh này đúng là kỳ lạ tới bất thường.

Lục Thiền không được tự nhiên khụ khụ, phá vỡ tình huống xấu hổ này: “Cậu tại sao lại biết ………được?”

Trần Thuật cũng có vẻ không quá tự nhiên: “Chỉ là cảm thấy tên Cải Trắng này rất quen thuộc, sau đó lên Baidu tìm.”

Cho nên cô rốt cuộc vì sao lại trót dại đăng ảnh Cải Trắng lên weibo Trà Trà a? QAQ

Mà Cải Trắng đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh vẫn chưa thoát khỏi hoà hoãn ngày hôm nay, đang trong thời kỳ giảm xóc. Cho nên, cái vị mà lúc trước hắn tưởng là nhà văn mạng kia, thực ra là ….. Trà Trà, trong nhà một đống tác phẩm của Trà Trà thực ra là……. văn mẫu, hắn lúc trước còn hoài nghi Lục Thiền rất không có tiền đồ bắt chước lối hành văn của người ta, nhưng kỳ thật……….toàn bộ đều là tác phẩm của cô.

Nhìn vị “Nam thần” mà em gái mình suốt ngày treo ngoài miệng này, Tề Thiệu Diễn có chút ý vị sâu xa.

Lục Thiền ảo não ngã xuống sô pha, khóc không ra nước mắt, kêu rên: “Tôi đúng là cái tay làm hại cái thân mà.”

Mà Trần Thuật lại hoàn toàn không buồn để câu oán giận kia của Lục Thiền vào tai, hắn không biết từ chỗ nào mò ra quyển sổ và cây bút, cung kính dâng lên Lục Thiền, mắt phát sáng: “Nữ thần, kí tên cho tôi.”

Lục Thiền: “… ……”

Nhớ lại một ngày nay đã trải qua đủ loại chuyện phức tạp, Lục Thiền không khỏi mệt mỏi, cảm giác một ngày này trôi qua thực gian nan trắc trở, cô xoa xoa mi tâm, nhìn quyển sổ đã muốn dán vào mặt, lẩm bẩm nói: “Thật đúng là nhiều tai nạn.”

“Tôi cũng không nghĩ đến Trà Trà cư nhiên vẫn còn là một cô gái trẻ, tôi cả ngày cùng bọn fan trên mạng đều đánh đố một phen Trà Trà là một ông chú râu quai nón lông ngực nhiều hơn ba mươi tuổi, không nghĩ tới bộ dạng của nhân vật tiếng tăm lại thành ra như vậy, thật đúng là không ngờ tới a ha ha ha.”

Lục Thiền: “. . . . . .”

Vì sao hiện tại Trần Thuật cứ như là bị không gian khác hút đi?

Lục Thiền nghĩ nghĩ, ho nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc cầm quyển sổ trên tay hắn, xoẹt xoẹt ký tên mình lên, còn nghiêm túc nói: “Tóm lại, cậu không được nói cho người khác! Tuyệt đối không được! Cũng không được cầm chữ ký này đi khoe với người khác! Nếu như bị tôi phát hiện, thì cậu cứ xác định đi!” Mấy chữ cuối, Lục Thiền cắn răng nhả ra từng chữ một.

Ánh mắt Trần Thuật lại sáng: “Nói như vậy, tôi thật sự là người đầu tiên được ngài ký tên?”

Lục Thiền: “… …..”

Dao bổ dưa nhà mình hình như vẫn rất sắc nhỉ. Ừm.

— —— —

Các đồng chí, từ đoạn này Lục Thiền sẽ xưng ‘tôi’ và gọi đối phương bằng ‘cậu’ với Trần Thuật nhé. Bởi lúc đầu chưa quen biết, chí ít người ta cũng phải gọi đối phương bằng ‘anh’ hoặc ‘chị’ để giữ phép lịch sự tối thiểu nhỉ. Cho nên bắt đầu từ đoạn này, Trần Thuật chính thức nhập vai vào hệ tuyến nhân vật của câu chuyện nên sẽ không như trước nữa. À, với lại Trần Thuật cùng tuổi với Lục Thiền, nên điều này chắc hẳn sẽ hợp lí chứ. 😀 Thân!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN