Nam Thần Biến Thành Mèo
Chương 13 + 14
Lục Thiền vỗ nhẹ lưng Tề Tiểu Uyển, cất giọng nhẹ nhàng: “Không có việc gì, không có việc gì.” Thanh âm của cô rất nhẹ, từng chút từng chút rót vào trong lòng Tề Tiểu Uyển, tâm tình rung động bất an rốt cuộc theo Lục Thiền trấn an mà bình tĩnh xuống.
Tề Thiệu Diễn trốn ở trong lòng Tề Tiểu Uyển, an phận nhu thuận cọ cọ, ngọt ngào kêu vài tiếng, làm đủ trò lôi kéo sự chú ý. Chỉ là Lục Thiền cùng Tề Tiểu Uyển đều không nhìn thấy thần sắc trong cặp mắt xanh thẳm kia dần dần rét lạnh.
Tề Thiệu Diễn không nghĩ tới cơ thể của mình vẫn còn. Hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần cho trường hợp tệ nhất, bản thân có thể đã chết, thi thể đã thành một đống tro cốt.
Hắn có thể trở về không? Lấy thân phận của Tề Thiệu Diễn?
Tưởng tượng như vậy, trái tim Tề Thiệu Diễn không khỏi kinh hoàng.
Tề Tiểu Uyển cúi đầu, miệng nói ra từng lời nói đứt quãng, Lục Thiền nghe được cái hiểu cái không. Nhưng cô vẫn bộ dáng chuyên tâm chú ý, thỉnh thoảng gật gật đầu, cười thân thiện.
Lục Thiền nghe không hiểu, nhưng mà Tề Thiệu Diễn càng nghe càng kinh hãi.
Hai vị trưởng bối nhà Tề gia ngày đêm ầm ĩ, trong nhà cả ngày gà chó không yên, anh cả Tề Thịnh Sở vừa ở lại công ty, vừa trông Tề Thiệu Diễn, đi qua đi lại hai nơi, cũng không chịu đi về nhà. Mà hội đồng quản trị công ty cũng ầm ĩ suốt ngày, Tề gia từ trên xuống dưới, đã không còn chỗ nào an bình.
Trách không được Tề Tiểu Uyển phải trốn đến chỗ Lục Thiền.
Tề Tiểu Uyển cắn cắn môi nói: “Mấy người bạn của anh hai, bọn Mạc Tử Hằng cũng sắp điên rồi, đem đoạn băng theo dõi buổi tối gặp chuyện hôm đó xem đi xem lại đến cả trăm lần. Chẳng qua như vậy thì có tác dụng gì? Tên lái xe gây chuyện đã bắt được, do say rượu, làm hỏng cả đời anh hai.”
“Trong khoảng thời gian này, áp lực của em thực sự quá lớn, ngay cả bệnh viện cũng không dám đi. Nhiều người tới như vậy, ngoại trừ mấy người thân cùng bọn Tử Hằng, còn có ai thật tâm đâu? Những người đó mang theo gương mặt hư tình giả ý, chảy nước mắt nói cái gì hy vọng anh hai sớm tỉnh lại, nhưng em chỉ nhìn thấy bộ dáng bọn họ cúi đầu cười trộm.”
Lục Thiền thở dài, không biết làm thế nào mới an ủi được cô.
Tề Thiệu Diễn cúi đầu, không nhìn rõ biểu tình.
Lục Thiền hiếm khi thấy buông xuống máy tính, thời gian giữa trưa đều cùng Tề Tiểu Uyển nói chuyện, tính kiên nhẫn vô cùng tốt, ngược lại làm cho Tề Tiểu Uyển có chút ngượng ngùng.
“Em quấy rầy chị như vậy, thật sự không có việc gì sao?” Tề Tiểu Uyển đỏ mặt, có chút áy náy mở miệng.
Lục Thiền nhéo nhéo mặt cô, cười tủm tỉm nói: “Này đâu có ảnh hưởng gì? Chị bình thường thật sự rất nhàm chán, ngoài xem sách thì chính là đùa mèo.”
Tề Thiệu Diễn yên lặng trừng mắt nhìn Lục Thiền.
Tề Tiểu Uyển không khỏi mỉm cười, nhìn thấy Cải Trắng vẻ mặt khó chịu trong lòng, nói: “Cải Trắng ngoan như vậy, thảo nào chị thường xuyên đăng hình nó lên weibo.”
Ha ha. Tề Thiệu Diễn dưới đáy lòng cười lạnh hai tiếng.
Lục Thiền yêu kiều ngẩng đầu: “Hừ, chị đang muốn đem nó tặng người ta.”
Cô dám! Tề Thiệu Diễn phẫn nộ cào vào không trung một cái.
Đến thời gian dùng cơm chiều, Lục Thiền vốn định giữ lại Tề Tiểu Uyển cùng ăn, lại nhịn không được được Tề Tiểu Uyển từ chối, đành phải thôi, tiễn cô xuống lầu.
Tề Tiểu Uyển thay giày xong mới phát hiện Lục Thiền đã giúp cô chải sạch giày, không khỏi đỏ mặt, khúm núm nói: “chị Lục, em bình thường……không hay như thế.”
Lục Thiền nghiêng đầu cười: “Chị biết.”
Tề Tiểu Uyển cảm thán: “Chẳng trách anh trai em thích chị nha, đúng là bên ngoài đẹp, trong cũng đẹp! ”
Tề Thiệu Diễn vừa mới chuẩn bị nhảy xuống sô pha chợt nghe thấy lời nói của Tề Tiểu Uyển, dưới chân trượt một cái, trực tiếp té ngã trên đất.
Có cần bị thu mua dễ dàng như vậy hay không?
Tề Thiệu Diễn làm như không có gì đứng dậy, chậm rãi bước đi thong thả, chuyển động lòng vòng ở cửa, mặc kệ hai ánh mắt quái dị ngoài cửa.
“Khụ, hiện tại có chút muộn, em về nhà một mình nhớ phải chú ý.” Lục Thiền nói.
Tề Tiểu Uyển cười gật gật đầu, vẫy tay với Lục Thiền, đầy sức sống biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
Nhìn bóng dáng Tề Tiểu Uyển dần dần đi xa, Lục Thiền có chút giật mình nhớ tới người đàn ông đang nằm trên giường bệnh kia, trong lòng một trận thương xót. Vừa chuẩn bị vào nhà, của phòng cách vách đột nhiên mở ra.
Sắc mặt người đàn ông trước sau như một tái nhợt, thân hình gầy yếu giống như có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào. Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục Thiền đứng sững sờ ở cửa, hờ hững đi qua, nhanh chóng cầm túi rác trong tay ném vào bên trong thùng rác, xoay người chuẩn bị trở về.
Đôi mắt Lục Thiền dần dần trừng lớn, nhìn thứ màu đỏ chợt loé qua cái túi màu trắng và bộ lông quen thuộc. Lục Thiền nhìn người đàn ông sắp đóng cửa, cắn răng vọt qua, gắt gao đem cửa giữ chặt không cho hắn đóng cửa.
Đáy mắt hắn ta chợt lóe qua thần sắc quỷ dị, hắn cau mày quát Lục Thiền: “Con mẹ nó cô làm gì?”
Lục Thiền lá gan lớn cũng không chút nào yếu thế, thét lên với người đàn ông: “Vậy phải hỏi anh đang làm cái gì?“
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Bệnh thần kinh.”
Tề Thiệu Diễn còn đang ở cửa chạy lòng vòng , nghe được giọng Lục Thiền liền từ trong phòng chạy ra ngoài, hắn vừa ra tới liền thấy Lục Thiền sắc mặt trắng bệch gắt gao giữ cửa phòng cách vách.
Lục Thiền cúi đầu nhìn thấy Tề Thiệu Diễn, sắc mặt kịch biến, vội vàng thấp giọng quát: “Mau trở về, Cải Trắng.”
Người này chính là tên biến thái thích ngược đãi động vật a!
Ánh mắt người đàn ông lướt nhanh trên mặt Lục Thiền, lập tức trở nên cổ quái, hắn đột nhiên buông tay, Lục Thiền không phòng bị còn đang liều chết giữ cửa, đột nhiên bị thả lỏng làm cho cô ngửa về sau, ngã ngồi trên mặt đất.
Không thể không nói, cô gái này khí lực lớn kinh người.
Người đàn ông xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, nhìn cô gái từ mặt đất giãy giụa đứng lên, lạnh lùng hừ một tiếng.
Đáy mắt Tề Thiệu Diễn hiện lên một tia hung ác nham hiểm, hắn cúi đầu kêu một tiếng, chạy nhanh tới, lao về phía chân người đàn ông.
“A” Trên cẳng chân người đàn ông ngay lập tức hiện ra một đạo dấu vết máu chảy đầm đìa.
Lục Thiền vội vàng chạy tới ôm Cải Trắng vào trong ngực, đề phòng nhìn người đàn ông.
Người đàn ông nhíu mi ôm cẳng chân, nhe răng trợn mắt ngã ngồi trên mặt đất, âm u ủ dột trên mặt lúc trước đã tán đi hơn phân nửa, mặt mày tràn đầy thần sắc thống khổ, hắn nhìn Lục Thiền cùng con mèo trắng tràn đầy giận dữ trong ngực cô, biểu tình thực phức tạp: “Cô hiểu lầm.”
Lục Thiền sợ Cải Trắng lại lao lên, vội vàng lùi về sau vài bước: “Hiểu lầm cái gì? Anh là tên cuồng ngược đãi mèo!”
Trong mắt người đàn ông hiện lên thần sắc không thể tưởng tượng, hắn có chút bất đắc dĩ nhìn Lục Thiền đang trừng mắt, bám vào vách tường chậm rãi đứng dậy: “Cô thật sự hiểu lầm, tôi không có ngược đãi mèo!”
Còn dám không thừa nhận! Lục Thiền phẫn nộ chỉ về phía người đàn ông, sải bước hùng dũng đem cái túi plastic màu trắng mở ra nói: “Tôi vừa mới thấy được, trong túi rác anh ném xuống, rõ ràng chính là — Ơ?”
Tề Thiệu Diễn vẻ mặt nghẹn lời nhìn túi plastic rơi trên mặt đất, một cỗ mùi thối gay nhanh chóng xông vào đường hô hấp của hắn, gương mặt Tề Thiệu Diễn tối sầm, nhanh chóng chạy đến trốn sau lưng Lục Thiền.
Trong túi rác màu trắng sữa, xen kẽ một đống thuốc nhuộm màu mè, đống màu hồng đỏ giống như máu bao trùm một mảng lớn, còn lại đều là …….lông thú bông?
Có điều cái mùi gay mũi kia thực làm cho Tề Thiệu Diễn hít thở không thông.
Lục Thiền ngơ ngác nhìn mấy thứ trong túi rác, theo bản năng hỏi: “Đây là cái gì?”
Người đàn ông nhàn rỗi dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, vài lọn tóc ngắn che khuất nửa bên mặt hắn: “Đồ chơi bị tôi làm hỏng.”
Phá hỏng …….. đồ chơi?
Lục Thiền cùng Tề Thiệu Diễn đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, biểu tình trở nên cổ quái.
Hình ảnh này thật đẹp, cô không nỡ nhìn xuống nữa rồi.
Lục Thiền lắc lắc đầu, hoài nghi đánh giá hắn: “Tôi sẽ không tin anh, đồ biến thái cuồng ngược đãi mèo!”
Người đàn ông dường như rất khó tin nhìn về phía cô: “Cô bảo tôi là gì? Muốn chết à?”
Ánh mắt hung ác giống như con báo đang vồ mồi, thân thể gầy yếu đứng thẳng. Ánh sáng trên hành lang càng lúc càng âm trầm, từng bóng mờ tinh tế dày đặc như mạng dệt rơi trên thân người đàn ông.
Lục Thiền nắm chặt tay, đáy lòng trào dâng cỗ tức giận, nhất thời bản thân không ức chế được cảm xúc, thốt ra: “Anh uy hiếp tôi? Có tin tôi gọi công an tới lục soát không! Người như anh tốt nhất nên ngồi trong ngục giam cả đời!”
Nói xong Lục Thiền liền hối hận, người đàn ông này tuy rằng gầy tới trơ xương, nhưng cô hình như không đánh lại đi? Nhỡ như bị phân thây, phỏng chừng cũng không ai biết.
Cô đọc qua hơn năm trăm tập Thám tử lừng danh Conan, giờ phút này trong đầu tự động loé lên muôn vàn kiểu chết khác nhau.
Dù là loại nào tôi đều không muốn thử a.
Người đàn ông bị lời nói của Lục Thiền làm cho tức đến cười, hắn thản nhiên mở cửa, nghiêng người tựa vào khung cửa cạnh vách tường, vẻ mặt châm chọc làm tư thái ‘mời’, nói: “Hoan nghênh cảnh sát tiểu thư vào nhà điều tra.”
Ánh mắt nghi ngờ của Tề Thiệu Diễn ở trên mặt người đàn ông đắn đo nửa ngày, trầm mặc thật lâu. Hắn không có quên nụ cười quỷ dị của tên này lúc trước đã thoáng gặp qua.
Biểu tình tựa như phát hiện con mồi.
Nhưng mà, việc cực kỳ quan trọng hiện tại, là nhanh chóng đem đồ ngốc Lục Thiền này tha đi mới đúng. Thân là một con mèo không có chỉ số vũ lực đáng nói, Tề Thiệu Diễn lựa chọn giả ngu.
Ngay lúc Tề Thiệu Diễn định cắn góc áo tha Lục Thiền về, cô lại ngẩng đầu nhấc chân mà bước vào phòng người ta.
Lá gan này cũng quá lớn?
Nên khen cô anh dũng bạo dạn hay là não tàn bất trị?
Biểu tình trên mặt người đàn ông thản nhiên, thu chân cho cô bước vào, bộ dáng phóng khoáng lượn lờ. Ánh mắt hắn lập tức dừng trên người Tề Thiệu Diễn, mang theo vài phần tò mò, cười hòa nhã vẫy vẫy tay với nó, lập tức lộ ra phân tươi cười mang ý vị sâu xa.
Chính là cái biểu tình này! Tề Thiệu Diễn lui về phía sau vài bước.
Người đàn ông cười khúc khích, tựa hồ đã quên mất chuyện Lục Thiền đang ở trong phòng mình lục tung đến vang trời lở đất, hết sức chuyên chú ngồi xổm xuống nhìn con mèo Ba Tư đang cảnh giác nhìn mình.
“Mày sợ cái gì?” Người đàn ông nhướng mày, chậm rãi xê dịch về phía trước, đưa tay về Tề Thiệu Diễn ……ngoắc một cái: ”Lại đây.”
Tề Thiệu Diễn không chút khách khí tặng vào tay người đàn ông vài vết cào đỏ rực.
“Á ………” Người đàn ông rụt lại tay, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Rất đau đấy.”
Nhưng không có tức giận, dường như còn muốn thân cận hắn.
“Ê này! Anh làm gì vậy!” Lục Thiền lục soát trong phòng không có kết quả, vừa mới ra khỏi cửa tìm liền thấy được cảnh mèo nhà mình phẫn nộ tung trảo.
Cô vội vàng chạy tới, tung cước bay qua, ôm Cải Trắng vào trong ngực.
“Ô ô ô, Cải Trắng đừng sợ! Chị ở đây!”
Người đàn ông: “… ……” Ê, người bị thương là tôi cơ mà?
Tề Thiệu Diễn: “… ……” Chị cái quỷ gì? Lục Thiền cô đi chết cho tôi!
Người đàn ông nhìn thấy Cải Trắng mặc dù khó chịu nhưng cũng dần dần nhịn xuống, cảm thấy cực kỳ mới mẻ. Hắn đưa tay gãi đầu, nhàn nhã đứng dậy hỏi: “Thế nào? Sherlock Holmes tiểu thư, có phát hiện bằng chứng chính xác tôi ngược đãi mèo?”
Lục Thiền vẻ mặt có chút hậm hực.
Phòng ở của hắn ta so với cô tưởng tượng còn sạch sẽ hơn, ngoại trừ TV máy tính ngay cả tủ lạnh đều không có. Cô lục soát khắp nơi nửa ngày trời, vẫn không tìm ra cái gì liên quan đến động vật.
À, ngoại trừ mấy con thú nhồi bông trên sô pha.
Tề Thiệu Diễn đem vẻ mặt của Lục Thiền thu vào trong mắt, cũng dễ đoán là cô chẳng tìm được gì.
Có lẽ thật sự hiểu lầm?
Người đàn ông cười nhạt, vẻ mặt coi thường lấy ra gói thuốc lá từ trong túi áo, châm rồi hút một cái, khói trắng từ từ bay ra, biểu tình càng thong dong bình tĩnh: “Vậy mời trở về, đừng để tôi nhìn thấy cô.”
Nói xong, liền chuẩn bị đóng cửa bước vào nhà
Lục Thiền thấp giọng the thé nói câu gì đó, người đàn ông nghe xong ngay lập tức khiến động tác của hắn đình trệ, cô mang theo biểu tình áy náy cùng giọng điệu xấu hổ mở miệng, thanh âm thật nhỏ: “…….Tôi đã báo cảnh sát.”
Tề Thiệu Diễn và người đàn ông đồng thời quay về phía cô.
Trên mặt Lục Thiền dần hiện ra màu hồng quỷ dị, đầu cúi càng thấp..
Vào thời điểm người đàn ông nhả ra làn khói thứ tư, cảnh sát tới. Lục Thiền ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn đám người dần dần tụ tập lại cùng mấy vị cảnh sát mặt mày nghiêm túc, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.
“Là ai báo án?” Một vị cảnh sát trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú cao giọng hỏi.
Lục Thiền yếu đuối nhấc tay, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Là tôi báo.”
Cảnh sát nhíu mày, nhìn người đàn ông đang tựa vào khung cửa hút thuốc, nói: “Có thể kể rõ đã xảy ra việc gì không? Đừng sợ, nói đúng sự thật là được.”
Cái dạng này, giống như là sợ người đàn ông kia trả thù vậy.
Lục Thiền vội vàng nhận lỗi, cúi đầu không ngừng giải thích: “Thực xin lỗi thực xin lỗi. Là tôi nhìn lầm, đem thú bông đồ chơi nhìn nhầm thành động vật thật, hàng xóm của tôi không có ngược đãi mèo! Là tôi hiểu lầm hắn, gây thêm phiền toái cho các vị thực sự rất có lỗi!”
Cảnh sát rất nhanh bắt được trọng điểm: “Ngược đãi mèo?”
Lục Thiền gật gật đầu, lập tức lại lắc như cái trống bỏi: “À……..Anh ta không có ngược đãi mèo, là tôi nhìn nhầm. Các vị đi về thong thả.”
Lục Thiền nhát gan lại nói lòng vòng thêm một lần.
Những người đứng trong hành lang châu đầu vào hóng chuyện ghé tai, mùi ngon nhìn chuyện tình đang đi theo hướng phấn khích.
Khóe miệng người đàn ông gợi lên đường cong châm chọc, đem thuốc lá ném xuống mặt đất, giơ chân dẫm nát.
Vị cảnh sát trẻ tuổi hiển nhiên không dự đoán được tình huống này, trên mặt chợt lóe qua kinh ngạc biểu tình từng trải. Lúc này một người khác từ dưới lầu đi lên, trông tương đối lớn tuổi, hô lớn với vị cảnh sát trẻ tuổi đang sững sờ: “Tiểu Từ, hỏi rõ ràng chưa?”
Tiểu Từ vội vàng quay đầu, nhìn người đang đi tới, nhăn mặt đem sự tình giản lược nói lại một lần.
Vị cảnh sát lớn tuổi nghe xong cau mày, quét mắt qua Lục Thiền cùng người đàn ông, lập tức đi đến trước mặt hắn hỏi:
“Tên.”
“Trần Thuật.”
“Tuổi.”
“24.”
“Nghề nghiệp.”
“Ăn xin.”
“Xin nghiêm túc trả lời.”
“Chậc, nghề tự do.”
. . .
Nói liên miên dài dòng hỏi một đống vấn đề, không ngừng quay qua quay lại giữa Lục Thiền với hàng xóm của cô, cũng chính là Trần Thuật, trong lúc đó viết đi viết lại tờ biên bản, cứ như sợ quên chi tiết gì. Làm cho Tề Thiệu Diễn đang ngồi một bên cạnh cửa cũng thấy phiền, ngáp một cái, mơ mơ màng màng trừng Lục Thiền.
Cuối cùng, cảnh sát vẫn vào phòng lục soát một lượt, sau khi xác nhận mới bắt đầu quay sang giáo huấn Lục Thiền, nói tới mức đầu Lục Thiền sắp cắm xuống mặt đất.
Thật sự quá dọa người.
Tiểu Từ ngồi trên xe cảnh sát nhìn lão Văn vẻ mặt nghiêm túc, nghi hoặc hỏi: “Anh Văn, loại chuyện này vừa thấy liền biết là mấy chuyện vớ vẩn, vì sao còn cần vào lục soát nửa ngày? Tốn thời gian.”
Lão Văn trừng hắn một cái, nhìn nhìn bốn phía mới nói: “Gần đây cục mới tiếp được một vụ án nghe nói là định mưu sát, rất ồn ào. Nghe nói…..chính là trong vùng này, hiện nay mọi người đều dễ trông gà hóa cuốc, cậu đừng lơ là.”
Tiểu Từ sững sờ gật đầu, vẻ mặt giác ngộ.
Lão Văn nhìn biểu cảm của Tiểu Từ, có chút mất tự nhiên khụ khu, khởi động xe rời đi.
Lão Văn tự biết bản thân chẳng nói thật câu nào, trên mặt không lộ ra một tia sơ hở, nhưng trong đầu không ngừng xuất hiện bộ dáng người đàn ông vừa rồi, hốt hoảng một hồi.
Lục Thiền thở dài một hơi, quay sang liếc liếc Trần Thuật, khúm núm từ từ bước qua, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi.”
“Nếu lời xin lỗi có tác dụng, còn cần cảnh sát để làm gì?”
A? Sao lời thoại này quen thế?
Lục Thiền trộm liếc Trần Thuật một cái, nhạt nhẽo nói: “ Là do tôi sai. Tôi quá nóng nảy. Tôi lấy danh nghĩa Cải Trắng ra thề, cam đoan với anh không có lần thứ hai! Hôm nào bồi tội với anh sau. Ha ha ha ha.”
Cải Trắng: “… …… ………”
Nói xong, định ôm Cải Trắng chuồn mất.
“Từ từ.”
Trần Thuật đứng dậy, tầng tầng lớp lớp màu đen bao phủ nửa bên mặt hắn, ngón tay thon dài bám lấy khung cửa, nhẹ nhàng đẩy ra. Hắn chậm rãi đi về phía Lục Thiền, thanh âm quạnh quẽ: “Nấu cho lão tử tí đồ ăn. Mẹ nó ba ngày không ăn cơm.”
“. . . . . .”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!