Nam Thần Biến Thành Mèo
Chương 11 + 12
Tề Thiệu Diễn bước chân rất nhẹ, Lục Thiền đang chăm chú lục lọi sách căn bản không chú ý tới quả cầu di động màu trắng kia. Ngón tay cô run nhè nhẹ, tốc độ lật trang giấy có chút nhanh, cô cũng không để ý chút nào. Đại khái đang tìm tư liệu đi, dung lượng não của một số nhà văn mạng không quá phong phú, thường xuyên gặp phải trường hợp như vậy, chỉ vì một câu hoặc một chữ mà phải lục tung lên, đó là chuyện bình thường.
Tề Thiệu Diễn biết bản thân lúc này không được đi quấy nhiễu cô. Đừng nhìn ngày thường Lục Thiền cái gì cũng dung túng hắn, nhưng mà trong khi Lục Thiền đi tìm đọc tư liệu hoặc đánh máy, nếu hắn gây ra chuyện, ánh mắt kia sẽ bất thình lình phóng tới khiến Tề Thiệu Diễn cả người căng thẳng.
Tuy rằng việc không cẩn thận chạy đến giá sách đem sách cùng những thứ khác phá cho lung tung lộn xộn, hoặc là việc ở trên sô pha cào ra một đống xốp, đủ loại sự tình, cũng không phải chủ ý của hắn.
Vì vị Tề ca cao lãnh lúc trước kia, đã sớm một đi không trở lại.
Mảnh tróc da nhỏ sau lưng Tề Thiệu Diễn đã hoàn toàn khôi phục , nhưng còn một chút dấu vết nhạt, cũng may là mèo Ba Tư lông rậm, tầng tầng lớp lớp lông trắng nên hoàn toàn che đi vết sẹo bé tí kia. Mặc dù là như vậy, Lục Thiền cũng đau lòng vài ngày, nước mắt lưng tròng ôm hắn, miệng nói mãi : “Ôi Cải Trắng đáng thương nhà chị.”
Nói cứ như hắn bị lợn húc ấy.
Tề Thiệu Diễn cảm thấy có chút nhàm chán, đi vào nhà vệ sinh bài tiết thức ăn một phen, sau đó chân trước ghé vào trước bồn rửa mặt màu trắng, dùng miệng gạt lên vòi nước sạch rửa mặt. Dòng nước róc rách chảy xuống, lông trên mặt hắn đều dính sát vào nhau , chỉ chừa lại một đôi mắt trong trẻo.
Hôm nay mình cũng đẹp trai như trước.
Tề Thiệu Diễn vừa lòng chải chuốt bộ long, lúc chuẩn bị tư thế nhảy xuống ghế nhỏ, dưới chân bỗng nhiên bị trượt một cái, sau đó cả thân hình liền va chạm thân mật với gạch men sứ bóng loáng.
Kế hoạch của hắn là vận động mỗi mỗi buổi sáng, nhưng vận động kịch liệt như vậy chẳng phải rất khoa trương?
Đáng thương hai cái móng sau của hắn còn cứng ngắc dính chặt vào trên ghế, cả cơ thể trong trạng thái treo lên một nửa, hoàn toàn là tư thế quỳ bái.
Thanh âm kịch liệt ngã sấp xuống kia thành công làm cho Lục Thiền buông đống sách phủ đầy bụi chạy lại.
Sau đó bị bộ dáng cúi đầu xưng thần của Cải Trắng làm cho bật cười, dựa vào cửa phòng tắm cười không thẳng nổi thắt lưng.
Mãi đến khi trong lòng Tề Thiệu Diễn đang lẳng lặng tích góp từng tí lửa giận “Meo” lên một tiếng, sau đó mới vội vàng đi vào giúp hắn.
Đại khái là Lục Thiền buổi sáng ngủ dậy sẽ đi tắm, nền phòng tắm ướt sũng, Tề Thiệu Diễn thật vất vả đứng vững thân mình, phát hiện một mảng lớn ẩm ướt trước ngực, dính dính như đống đất dùng để trồng cây.
Cái loại cảm giác dính dấp khó chịu này nhất thời làm cho Tề Thiệu Diễn xúc động muốn tự sát.
Tề Thiệu Diễn ở trên nền gạch men sứ trơn trượt ma xát nửa ngày, dùng sức giũ lông, tiếp tục hăng hái đi ra ngoài, nhưng mà dưới chân lại không vững như Thái Sơn giống hắn nghĩ, ngược lại như là nhấn hai cái nút phóng ca-nô trượt trái trượt phải, bị ngã vô số lần.
Trượt a trượt, ở trên mặt đất bóng loáng, trượt nào trượt nào!
Tề Thiệu Diễn không biết vì sao tự nhiên bổ não ra cái thần khúc đầy ma tính này, trong não không ngừng phát bài hát. Hắn vội vàng lắc đầu, đem âm thanh kì quái này đuổi ra ngoài.
Nhưng khó lòng phòng bị, Lục Thiền trên đỉnh đầu Tề Thiệu Diễn đột nhiên nhìn thấy hắn, bắt đầu rầm rì lên: “Meo meo, trượt a trượt, ở trên đường bóng loáng, trượt nào! Hây! Trượt nào!”
Tư tưởng của hắn liền bị bóp méo một cách thực vi diệu.
Tề Thiệu Diễn kéo cơ thể đã bị ngã cho tàn phế của mình bước theo nhịp tương đương quỷ dị, chậm rì rì nhảy lên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đáng tiếc sau đó Lục Thiền hình như không còn việc gì để làm, cô trực tiếp vứt bỏ danh hiệu vinh quang “Mỹ nhân an tĩnh” ngắn ngủi, chạy đến sô pha giày vò hắn.
Này! Ít nhất thì cô cũng phải đem đống sách lộn xộn trên ban công kia để vào ngăn tủ chứ!
Trên ban công, sách vở vương vãi thành một đống, một con mèo như hắn cũng không nhìn thuận mắt được!
Cũng may Lục Thiền hoàn toàn không biết ý nghĩ trong đầu Tề Thiệu Diễn, cô cười tủm tỉm ôm Cải Trắng từ sô pha đứng lên, ôm hắn thẳng tiến phòng tắm.
“Cải Trắng, trên người ẩm ướt cần phải lau sạch sẽ nha, nếu không sẽ rất khó chịu.”
Tề Thiệu Diễn miễn cưỡng hừ một tiếng. Cả người tôi thành như vậy còn không phải tại cô sao ?
“Thôi, vẫn nên đi tắm rửa trước, vừa khéo hôm qua chưa tắm cho em.”
Tề Thiệu Diễn: “. . . . . .”
Cũng may đã quen với sự giày vò của Lục Thiền, đối với loại chuyện đáng xấu hổ như bị người khác ôm đi tắm rửa hắn đã chán chẳng muốn nói.
Lục Thiền thấy Cải Trắng không phản ứng liền hưng trí bừng bừng, điều chỉnh lại độ ấm của nước, đem Cải Trắng ôm vào bồn, mở ra ngăn tủ trên bệ rửa mặt, ôm một đống chai lọ vọt tới đây.
Sau lưng Tề Thiệu Diễn chợt lạnh.
Tề Thiệu Diễn đối với chuyện tắm rửa mà nói, đã từ hưởng thụ biến thành tra tấn, phải biết rằng Tề ca trước kia là một người có bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, mà hiện tại hắn không thể không đối mặt với sự thật rằng bản thân một khi tắm rửa sẽ bị bao trùm bởi một mùi ngọt ngây ngất chết người.
“Cải Trắng, đừng trốn nữa, tắm để thơm thơm mới được.”
Lúc tắm phải thật thơm là cái quỷ gì thế! Hắn là một thằng con trai, thơm để làm gì!
Từng là một người đàn ông, bây giờ là một con mèo đực khiến tôn nghiêm vô hạn bị khiêu chiến, Lục Thiền dù lơ là sơ ý đến mấy cũng nhìn ra cặp ánh mắt ai oán kia, rốt cuộc nhịn không được toét miệng cười.
Đành phải buông tha cho hành động “Tắm lại một lần.”
Máy sấy ấm áp thổi trên bộ lông cực kỳ thoải mái, đám lông trắng mềm mại bị gió thổi tới thổi lui, Tề Thiệu Diễn nhắm mắt lại thỏa mãn gật đầu.
Ừm, đây mới là cuộc sống hắn nên có.
Lục Thiền nhìn độ cong quỷ dị dưới cái mũi hồng nhạt kia, có chút kinh ngạc.
Mèo nhà cô đang cười phải không?
Loại biểu tình hưởng thụ kia là cái quỷ gì?
Tay Lục Thiền run lên, máy sấy trượt từ trong tay rơi ra ngoài, Lục Thiền sợ tới mức luống cuống tay chân nhặt lên, nhưng không thể không đối mặt với sự thật rằng bởi vì bản thân cô sai sót nên mới làm Cải Trắng bị thương.
“Meo!” Tại sao lại có phụ nữ vụng về như cô vậy!
Lục Thiền nước mắt lưng tròng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Cải Trắng, vội vàng cười làm lành ôm Cải Trắng ra khỏi phòng tắm.
Tuyệt chiêu dỗ dành làm lành, đặc biệt phát huy công hiệu khi mình mắc lỗi. Ừm, đây là bạn trên mạng nói cho cô biết.
Tề Thiệu Diễn nằm trên sô pha tìm vị trí thoải mái, dạo qua một vòng sau đó cuộn tròn lại, sung sung sướng sướng nằm trên đó phơi nắng. Lục Thiền dường như nhớ đến bản thân còn có chính việc, miệng hô lên một tiếng “Nguy rồi” liền bỏ chạy vào phòng ngủ, lục tung một hồi, thanh âm hỗn độn khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
#Tác giả: chủ nhân nhà bọn họ chính là thiếu kiềm chế như vây #
Tề Thiệu Diễn bĩu môi, thu hồi ánh mắt. Lúc này hắn mới chú ý tới màn hình chiếc điện thoại màu trắng đang yên lặng nằm cạnh hắn loé lên liên tục.
Tề Thiệu Diễn nhíu mi, dùng vuốt khèo điện thoại mò lại đây, nhìn cái tên kì lạ hiển thị trên màn hình, nhíu nhíu mày.
“Đại gia ngươi đi!!” Rốt cục nhìn thấy hai dấu chấm than to đùng ở cuối tên bèn không khỏi làm Tề Thiệu Diễn hoài nghi Lục Thiền đối với hai chữ “Đại gia” có thù hận.
Nhìn thấy màn hình hiển thị như vậy, Tề Thiệu Diễn có chút hỗn độn.
“Meo!” Mau tới nhận điện thoại!
“Meo ô!” Lục Thiền điện thoại cô kêu!!
“Meo!!!!” Mau tới nhận điện thoại a!!!
Tề Thiệu Diễn cao giọng rống lên vài tiếng, Lục Thiền vẫn không có phản ứng. Hắn liền mặc kệ, giơ chân đá bay di động, lại không ngờ dưới chân lại trượt, mặt đập vào màn hình điện thoại.
Sau đó điện thoại liền kết nối.
Kết nối ……
Mặt Tề Thiệu Diễn đầy vạch đen.
“Hello bảo bối, rốt cục chịu nhận điện thoại của tôi?”
Bên trong điện thoại truyền đến một giọng nam quái dị, cực kì giống như người Trung Quốc nói ngoại ngữ.
Tề Thiệu Diễn yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt lơ ngơ, miệng giật giật, yên lặng nghĩ : tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm, tôi chỉ là người đi đường thôi…..
“Sao lại không nói lời nào? Lục Thiền?”
Tề Thiệu Diễn thở dài, nâng móng mở loa ngoài, sau đó co lại thành một cục, ánh mắt xanh lam nheo lại thành hai đường chỉ.
Trong chốc lát, giọng nam kia nhanh chóng phóng to rất nhiều lần, vang lên trong căn phòng trống rỗng.
Lục Thiền đi ra, như hắn dự đoán.
Nhưng biểu tình trên mặt cô hắn chưa từng thấy qua, sắc mặt âm trầm làm người khác sợ hãi.
Tề Thiệu Diễn ở chung với Lục Thiền đã gần nửa tháng, chưa từng gặp qua Lục Thiền như vậy. Tính tình cô vẫn tốt lắm, ngày thường hắn đối với Lục Thiền đều hờ hững, nhưng Lục Thiền vẫn tươi cười kiên nhẫn dỗ hắn, đụng tới bất cứ vấn đề gì cô cũng chỉ bĩu môi, vẫy vẫy tay cho qua, tuy rằng có chút trách cứ, nhưng lúc đó không đen mặt đem mọi chuyện hoá nghiêm trọng.
Có thể coi như ngoại lệ, đây là lần thứ hai cô lộ ra biểu tình khó coi như vậy, lần thứ nhất là bởi hắn bị đứa nhỏ tung cho một cước.
Tề Thiệu Diễn không khỏi sinh lòng tò mò đối với người bên kia điện thoại. Có thể là nợ? Lục Thiền thiếu người ta mấy tháng tiền thuê nhà? Không không không, Lục Thiền tiêu tiền như nước, còn nhiệt tình mua cho hắn mấy món đồ chơi nữa kìa, khả năng cô nợ tiền rất nhỏ. Là người phụ trách? Hay kẻ thù? Hoặc có thể nói bởi vì người ta trở thành người phụ trách nên mối quan hệ giữa hai người trở thành cừu địch?
Tề Thiệu Diễn bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Vẫn đang miên man suy nghĩ, Tề Thiệu Diễn chợt nghe trong phòng ngủ truyền đến một tiếng vang kịch liệt. Hắn vội vàng nhảy xuống sô pha, đẩy cửa phòng ngủ còn khép hờ, chui vào trong.
Chiếc di động vô tội nằm trên mặt đất, màn hình điện thoại bị vỡ nát thành nhiều đường ngang dọc rất ghê người, Lục Thiền ngồi một mình ở bên giường không phát ra tiếng động, mặt không chút thay đổi nhìn chằm điện thoại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tuy trên mặt Lục Thiền nhất thái bình thản, nhưng Tề Thiệu Diễn lại ngửi được mùi nguy hiểm: gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Lục Thiền nhịn xuống cỗ huyết khí nảy lên trong lòng, kinh ngạc nhìn vầng sáng chói mắt ngoài cửa sổ. Tiếng ve kêu thanh thanh rót vào tai, mỏng manh như sợi tơ tằm sắp đứt. Giờ khắc này Lục Thiền mới có cảm giác thời gian trôi qua nhanh, chỉ có thể dừng lại dưới ngòi bút buồn triền miên của chính mình giữa những câu từ, có thể hình dung như một bản giao hưởng êm đềm, ta mãi đắm chìm trong đó mà ngỡ quên đi hiện thực giữa chốn bề bộn của cuộc sống.
Cục bông trắng xoá dưới chân phát ra tiếng kêu meo nhỏ yếu ớt, Lục Thiền sửng sốt, định thần trở lại, nhìn Cải Trắng nằm sấp dưới chân mình, cặp mắt xanh lam trong trẻo mang theo tia tìm kiếm nhìn chằm chằm vào cô.
Lục Thiền thầm than cử chỉ điên rồ của mình, một phen ôm lấy Cải Trắng, dùng cằm cọ cọ, lười biếng nói: “Vẫn là Cải Trắng tốt nhất, vừa nghe lời vừa đáng yêu, lại không kêu loạn.”
Trong phòng ngủ, đồ đạc loạn thất bát tao, trên sàn nhà cái gì cũng có, di động thì ở dưới chân, sách bộ đủ loại, hành lí đặt kế bên góc tường, đống quần áo đặt bên trong sắp xếp rối loạn.
Ánh mắt Tề Thiệu Diễn giờ đây thật sự quá mức bén nhọn cùng ghét bỏ, Lục Thiền không thể xem nhẹ. Hai tay cô tạo thành hình chữ thập, nhìn Cải Trắng cười tủm tỉm: “Cải Trắng, vì sao chị lại thấy em quá thông minh?”
Có thể nghe hiểu ý của cô, có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, thậm chí còn có thể làm ra một ít phản ứng kì quái.
Tỷ như hiện tại, biểu tình trên mặt Cải Trắng càng hiện ra rõ ràng —– ghét bỏ.
Tề Thiệu Diễn cúi đầu, cảm thấy bản thân cần bình tĩnh một chút.
Dưới chân, màn hình điện thoại bị vỡ đột nhiên sáng lên, khối đen trên màn hình chợt hiện, dù không muốn nghe cũng không thể không cầm lên. Lúc này, Lục Thiền hiển nhiên không nghĩ tới còn có người có thể gọi điện cho cô, dẫu sao vòng xã giao của Lục Thiền vốn rất hẹp, trừ bỏ biên tập A Giang, cũng chỉ còn lại bạn tốt An Thư.
Lục Thiền xoay người nhặt lên di động, nhìn màn hình vỡ vụn không thể dùng được nữa, Lục Thiền có chút hối hận với hành động vừa mới của mình.
Xúc động là ma quỷ, những lời này quả nhiên không sai.
Nhưng nếu vẫn là cái người đáng ghét kia gọi đến, cô hẳn nên tận lực đập nát hoàn toàn mới đúng.
Di động rung lên hồi lâu, sau đó không có động tĩnh. Lục Thiền bất đắc dĩ đặt điện thoại di động lên bàn, ôm Cải Trắng ra phòng khách, ngồi xếp bằng trên sô pha, có chút phát sầu nhìn bản thảo còn đang dở.
Chuyên mục đã nghĩ ra, những bài viết một chữ cũng không nghĩ được. Hiện tại, ngay cả blog Lục Thiền cũng không mở, bạn trên mạng cả ngày lẫn đêm đều kêu gào cô nhanh chóng cho ra tác phẩm mới, nhưng thật sự một chút ý tưởng cô cũng không có.
Ở trong mắt quần chúng, dễ dàng viết ra một quyển tiểu thuyết tình yêu là chuyện rất đơn giản sao?
Nhưng thật sự là cô cứ nghĩ tới nam nữ nhân vật chính làm cái gì mà thân mật. . . . . . sẽ đánh chữ lung tung hết.
Thực sự chỉ có thể tự mình trải qua mới nhận thức được?
Hoặc có thể nói, tìm bạn trai. . . . . . Thử xem xem?
Ý tưởng vừa mới chớp lên trong đầu, đã bị Lục Thiền nhanh chóng cắt đứt.
Haha, Lục Thiền, mày làm sao có thể tuỳ tiện như thế?
Lục Thiền quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm vào cái đuôi của Cải Trắng đang phe phẩy trên màn hình máy tính, đột nhiên nở nụ cười, nổi lên hứng thú trêu đùa nó: “Cải Trắng, tác phẩm mới viết về em được không?”
Ánh mắt Cải Trắng bỗng nhiên trừng lớn, co rụt người lại. . .
Lục Thiền phì một tiếng bật cười đến chảy nước mắt. Tay cô run rẩy chỉ về phía Cải Trắng, ôm bụng ở trên sô pha lăn lộn: “Phản ứng này thật chọc cười, cứ giống như nghe hiểu vậy.”
Vô nghĩa! Đương nhiên có thể nghe hiểu! Tề Thiệu Diễn lặng lẽ trở mình hướng Lục Thiền khinh bỉ.
Tề Thiệu Diễn thấy tâm tình Lục Thiền rõ ràng có chuyển biến tốt, cũng không lại đi rối rắm người gọi điện thoại trước đó là ai. Hắn nhìn Lục Thiền một cái, trầm ngâm, trong lòng không biết nghĩ gì.
Tề Thiệu Diễn quay đầu nhìn Lục Thiền, mới thấy hành động của cô không hề dừng lại, nhưng ánh mắt rõ ràng có chút thất tiêu.
Tề Thiệu Diễn sửng sốt, trầm mặc một lát, đang muốn mở miệng kêu lên phân tán sự chú ý của cô thì chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên thanh tuý.
Lục Thiền có chút chần chờ đứng dậy, đem laptop đặt qua bàn trà, theo thói quen lưu lại bản thảo, mới chạy đến cửa thăm dò: “Ai vậy?”
Tề Thiệu Diễn cũng cảm thấy kì quái, ở chung nhiều ngày như vậy, trước kia hắn chưa từng thấy có người đến nhà Lục Thiền.
“Là em.” Một giọng nữ hơi thấp mang theo vài phần vội vàng cùng chua xót, “Chị Lục. Em là Tề Tiểu Uyển.”
Vừa nghe xong câu đầu tiên, đã thấy toàn thân Tề Thiệu Diễn run lên kịch liệt, lông trên người dựng đứng. Đó là giọng nói quá mức quen thuộc mà hắn đã nghe hàng trăm lần, vô luận có chút chua xót nhưng vẫn trong trẻo, hoặc lúc khi làm nũng, vòi vĩnh hắn, . . .
Đứa em gái đã gắn bó với hắn từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, gần hai mươi ba năm, ngày nào cũng nghe, có thể không quen thuộc?
Lục Thiền kinh ngạc mở cửa, vừa mở thì liền nhìn thấy Tề Tiểu Uyển ủ rũ đứng trước cửa, bộ dáng có chút chật vật, váy ca rô sọc mặc trên người có nhiều nếp nhăn, đôi giày cao gót màu trắng cũng bị bẩn. Mồ hôi trên trán thấm ướt nhẹp, hốc mắt Tề Tiểu Uyển trào ra màn sương mù hôi hổi, cô nhìn Lục Thiền một cái, cụp mắt.
Trong ấn tượng của mọi người, Tề Tiểu Uyển chưa từng có bộ dáng chật vật như vậy. Mặc dù trước đây nghịch ngợm bị bố mẹ giáo huấn, con bé cũng chỉ nhìn về phía hắn và anh trai nhếch môi cười cười, kiên cường mà lạc quan.
Nhưng hiện tại, Tề Thiệu Diễn nhìn bộ dạng em gái nhà mình như vậy, trái tim một trận co thắt, đau đớn dữ dội.
Lục Thiền hoảng sợ, kéo tay Tề Tiểu Uyển vào nhà, cũng không để ý đến chân Tề Tiểu Uyển còn mang giày, đế giày để lại những vết bụi bẩn đậm nét trên sàn nhà.
Lục Thiền vội vàng đỡ Tề Tiểu Uyển vào phòng khách, đi về phía phòng tắm lấy ra một chiếc khăn lông lớn phủ lên tóc Tề Tiểu Uyển, nhẹ nhàng thay cô xoa xoa.
Tề Thiệu Diễn cố hết sức: nhảy lên sô pha, móng vuốt yếu ớt bám lên người Tề Tiểu Uyển, nhẹ nhàng kêu một tiếng, cuộn tròn vào lòng Tề Tiểu Uyển.
Tay Lục Thiền phấn chấn run lên, bản thân cô mang Cải Trắng về ở chung lâu như vậy cũng chưa từng thấy nó đối xử thân mật như thế với mình.
Cải Trắng đúng là con mèo đứng núi này trông núi nọ.
Tề Tiểu Uyển nhìn Cải Trắng, cười cười nói: “Đây là Cải Trắng mà chị thường chụp ảnh đăng lên weibo sao?”
Lục Thiền cười tủm tỉm gật đầu.
Tề Tiểu Uyển lấy tay chọt chọt mặt Cải Trắng, đối phương một chút cũng không tức giận, hiếu kỳ nói: “Cải Trắng rất thích gần gũi với người? Thật ngoan ngoãn nha.”
Lục Thiền liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Dù sao cho tới bây giờ nó cũng không thích thân thiết với chị.”
Một cỗ đố kị nồng hậu.
Tề Tiểu Uyển nhịn không được uốn cong khoé miệng, sờ sờ bộ lông mềm mại của Cải Trắng. Mắt rũ xuống, lông mi tự nhiên run rẩy để lộ một tia cảm xúc bí ẩn, cô cẩn thận nhìn Lục Thiền đang lau tóc cho mình, nước mắt bắt đầu rơi: “Cảm ơn, chị Lục.”
Lục Thiền cúi xuống nhìn cô, tươi cười thoải mái: “Không có việc gì.”
Tề Tiểu Uyển cúi đầu, sau một lúc trầm mặc mới lẩm bẩm nói: “Em thật sự không biết đi nơi nào mới tốt, anh hai còn nằm viện chưa tỉnh lại, công ty cũng xảy ra chuyện, anh cả mấy ngày nay không về nhà. Trong nhà bắt đầu rối loạn, em lại không thể giúp được gì. Chị Lục, em không có một người nào, không có bạn bè để trót lòng tâm sự, đành phải đến tìm chị. Em biết như vậy có chút đường đột, xin chị cho em ở lại một lúc, một lúc nữa thôi là được rồi.”
Từng câu từng chữ của Tề Tiểu Uyển truyền vào màng nhĩ Tề Thiệu Diễn không xót chữ nào, hắn ngẩng mạnh đầu nhìn Tề Tiểu Uyển, trái tim nhói lên dữ dội.
Nguyên lai cơ thể hắn vẫn còn, chỉ là. . . . . .không tỉnh lại sao?
Mà trong nhà. . . . . .Đã loạn thành như vậy?
Cô gái ngốc. Lục Thiền nhịn không được nhẹ nhàng đưa tay gõ một cái lên trán cô, nhìn Cải Trắng không hiểu tại sao đang phát run trong lòng Tề Tiểu Uyển, bộ dáng thuận theo nói: “Không có việc gì, đừng ngại. Em xem, Cải Trắng của chị thích em như vậy, em hẳn nên ở lại lâu hơn mới đúng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!