Nam Thần Biến Thành Mèo
Chương 9 + 10
Cải Trắng: “Đừng đem tôi nhét vào ngực cô. . . Ê, này!”
Người phụ nữ kia chế nhạo tuyên dương “việc xấu” của Lục Thiền và Lãng Hàng Dục với người xung quanh, giống như bọn họ thật sự là kẻ xấu tội ác tày trời. Ánh mắt trào phúng mang theo tìm tòi nghiên cứu xem kịch vui đều phóng mạnh lại đây, vào thời khắc này, những ánh mắt đó đều không chút để ý tràn đầy lực sát thương.
Ngay cả quản lí siêu thị cũng kinh động, vội vàng chạy lại.
Sau khi hỏi rõ nguyên nhân gây ra sự việc, biểu tình trên mặt nữ quản lí siêu thị gần bốn mươi tuổi có chút không nén được giận. Này là chuyện gì?
Cô gái đó một không động thủ hai không động khẩu, đừng nói thương tổn thân thể, ngay cả thương tổn tinh thần đều không có, ngược lại mèo của cô ấy còn bị ném mạnh xuống đất, sắp dùng sinh mệnh đem đi tặng rồi.
Chỉ cần mở camera theo dõi, ai đúng ai sai bày ra cả đấy.
Quản lí siêu thị nghĩ tới, Lục Thiền đương nhiên cũng nghĩ tới rồi, cô hạ giọng vụng trộm hỏi: “Vì sao không trực tiếp mở camera theo dõi ?”
Lãng Hàng Dục nói: “Tôi không ngại tốn chút thời gian khiến cho bọn họ hiểu thế nào là hậu quả khi làm bậy.”
Còn có thể ở cùng Lục Thiền một lúc nữa. Ừm, một công đôi việc.
Tề Thiệu Diễn hí mắt, nhìn thoáng qua Lãng Hàng Dục, trong lòng lặng lẽ “Phi “ một tiếng.
Đàn ông nhìn đàn ông, cực kỳ quá rõ ràng.
Chồng của người phụ nữ kia đến rất nhanh, vừa vào cửa liền thở hổn hển rống lên: “Ai bắt nạt cục cưng nhà chúng ta?”
Thằng bé kia đã ngừng khóc, chỉ là hốc mắt vẫn còn hồng, thấy ba ba tiến vào thì châm rãi ngẩng đầu nhìn qua: “Ba ba, ba ba ôm.”
Người đàn ông đó vóc dáng không cao lắm, hơi béo. Tóc cẩn thận chải vuốt về phía sau đầu, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác nghiêm cẩn, mặt vuông vức hình chữ quốc (国), cùng đôi mắt một mí nhỏ tí ti. Tuy nhiên lời lẽ tuôn ra từ trong miệng hắn cùng với ngoại hình có cách biệt nghiêm trọng.
Ông ta đó chen ngang ôm lấy thằng bé, nghe người phụ nữ bên cạnh nói liên cằn nhằn liên miên nửa ngày, nhíu mày căm tức nhìn Lục Thiền, có ý đồ đi lên làm một trận.
Lãng Hàng Dục kéo Lục Thiền về phía sau, ánh mắt rét lạnh phóng qua, sắc bén như kiếm. Người đàn ông dưới chân mềm nhũn, ngay lập tức dừng bước.
Ánh mắt như vậy, khiến cho người ta không thể không dò xét.
Giọng người phụ nữ kia còn ở phía sau kêu la: “Chồng, mau cho bọn nó biết tay! Dám bắt nạt cục cưng nhà chúng ta, mau khiến cho chúng ngồi tù, phải chịu khổ mới biết cái gì gọi là vương pháp!
Hiện tại quản lí có chút bất đắc dĩ, bà vội vàng khuyên giải: “Vị phu nhân này, chúng ta có thể mở camera theo dõi xem rốt cuộc con của bà có bị thương hay không….”
Thanh âm của quản lí rất nhanh bị bao phủ bởi tiếng gào to của người phụ nữ: “Đừng hòng bóp méo sự thật! Thời điểm tôi tới đã nhìn thấy hết!”
Thằng bé kia nhìn trái nhìn phải, “Òa” một tiếng liền khóc to.
Được rồi, cùng phụ nữ ngang ngược vô lý như vậy nói chuyện thật sự không nói nổi.
Người đàn ông bình tĩnh lại, đè xuống lửa giận cùng với sự bất an đang lờ mờ nhen nhói, mở miệng nói: “Các người cũng nhìn rõ tình huống hiện tại, con tôi lúc bình thường sẽ không khóc nháo như thế, đã như vậy…..”
“An tiên sinh hình như bị mắc chứng hay quên, là một nhà kinh doanh thì trí nhớ như vậy không thể dùng được.” Lãng Hàng Dục đánh gãy lời hắn, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói: “Một khi đã như vậy tôi sẽ giúp An tiên sinh nhớ lại một chút, tất cả ngọn nguồn thủ đoạn của công ty ngài đây cùng với vài mánh khoé nho nhỏ, e rằng An tiên sinh đều quên rồi ?”
Tình thế phát triển quanh co, làm người ta trở tay không kịp.
Tề Thiệu Diễn lúc này mới ngẩng đầu nhận thức, nghiêm túc đánh giá Lãng Hàng Dục, rốt cục nhớ tra hắn là ai.
Công tử của tập đoàn Nguyên Hòa, con trai của lão lừa ngốc đó.
Biểu tình trên mặt người đàn ông đờ đẫn, hắn sững sờ nhìn người trước mắt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, vỗ ót lộ ra nụ cười giả dối, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy cứng ngắc: “Thì ra…thì ra là tiểu thiếu gia nhà họ Lãng, An mỗ biết sai….còn …còn xin thứ lỗi. Chuyện này khẳng định có hiểu lầm! Vị bên cạnh hẳn là bạn gái của Lãng thiếu gia? Ôi! Bà xã nhà tôi dạo này tính tình có chút nóng nảy, là tôi không dạy dỗ tốt!. . .”
Lục Thiền nhíu mi, miệng giật giật. Thế nhưng cứng rắn đem những lời muốn nói nghẹn lại cổ họng.
Lãng Hàng Dục cười cười, không có phủ nhận quan hệ giữa hai người.
Người đàn ông biết rõ bà xã nhà mình tính tình như thế nào, giờ khắc này nhìn Lãng Hàng Dục và Lục Thiền đều có chút sợ hãi, trong lòng cũng rõ ràng vợ mình nói hươu nói vượn bao nhiêu phần. Giờ phút này hắn hận không thể hung hăng đánh cho người đàn bà kia một trận, công ty nhỏ nhà bọn họ khó khăn lắm mới có cơ hội hợp tác cùng tập đoàn Nguyên Hòa, nếu chọc giận vị công tử này, phỏng chừng ngày mai cả nhà bọn họ đều ăn không khí mất.
“Không cần không cần. Thằng bé nhà tôi da dày thịt béo, có đụng nữa cũng không sao.”
Cái loại thái độ này, làm Lục Thiền ghê tởm một trận.
Người phụ nữ hình như cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, ngậm chặt miệng không dám thở mạnh. Thằng bé kia nhăn mặt, nước mắt lưng tròng chuẩn bị gào khóc, người phụ nữ thấy thế vội vàng khẩn trương bịt lại miệng nó, dùng ánh mắt cảnh cáo đứa nhỏ không được khóc tiếp.
Gặp phải cha mẹ như vậy không mục thì cũng nát, Lục Thiền có chút nhìn không được, hiện tại cô cũng lười so đo camera cái gì, chỉ muốn nhanh chóng mang Cải Trắng đến bệnh viện xem có vấn đề gì không.
Mà người hóng chuyện xung quanh được một phen xem đã ghiền.
Lãng Hàng Dục gật đầu: “Nếu An tiên sinh có thể hiểu được thị phi như vậy, chúng ta cũng bớt đi được nhiều phiền toái. Mèo của nhà chúng tôi bị con của các người ném xuống đất, phỏng chừng lát nữa sẽ đi viện. Trong thời gian đó đem chi phí chuyển lại đây, chúng tôi sẽ không truy cứu. Cụ thể là bao nhiêu, hy vọng An tiên sinh trong lòng tự biết rõ. À đúng rồi, về việc hợp tác của công ty ngài cùng Nguyên Hòa, ta thấy có thể dừng lại được rồi. Chúng tôi không cần đối phương hợp tác không có năng lực phân biệt như vậy, thậm chí phu nhân ngài đây trước đó còn vũ nhục bạn gái của tôi.”
Có biết xấu hổ hay không? Ai là bạn gái anh?
Tề Thiệu Diễn liếm liếm móng vuốt, một lần nữa trợn trắng mắt nhìn Lãng Hàng Dục.
Đồ đàn bà phá sản! Lão ta hung hăng cắn chặt răng, cười tới mặt đầy nếp nhăn, tiễn Lãng Hàng Dục cùng Lục Thiền ra ngoài, xoay người đen mặt nhìn biểu tình vợ mình dại ra, hạ giọng nói: “Còn không mau cút về nhà! Chỉ biết làm chuyện mất mặt.”
Dọc đường đi Lục Thiền không nói một câu nào, im lặng nhìn nhìn Lãng Hàng Dục ra lấy xe, mở miệng nói: “Lãng tiên sinh, tôi tự gọi xe là được rồi.”
Lãng Hàng Dục bất đắc dĩ nói: “Lục tiểu thư, lúc nãy có chút mạo phạm.”
Lục Thiền lắc đầu: “Anh coi như đã giúp tôi.” Cô dừng một chút, hạ thấp mí mắt: “Mưu kế một mũi tên hạ hai con chim này của Lãng tiên sinh mặc dù tốt, nhưng đối với tôi lại không thể thực hiện được. Tuy rằng cảm kích anh, nhưng tôi hy vọng không có lần sau.”
Lục Thiền hình như thật sự tức giận. Trên mặt cô không một chút thay đổi, cực kì tự nhiên, thanh âm cũng giống như trước, không một tia dao động, nhưng làm cho Lãng Hàng Dục nghe được phải nhướng mày.
Đúng vậy, từ lúc người phụ nữ kia vừa đi tới, hắn liền nhận ra, phu nhân của ông chủ tập đoàn An Hoa, cái công ty nhỏ bất nhập lưu kia. Hắn có ý nghĩ dùng kế hoạch của chính mình, liền trợ giúp ngăn lại Lục Thiền, tùy tình thế mà xử lý.
Đây là kiểu suy nghĩ từ trước đến nay của hắn, hắn không thừa nhận bản thân sai.
Lục Thiền thản nhiên xoay người, ôm chặt Cải Trắng nói: “Thật xin lỗi”, vẫy xe taxi rời đi.
Mắt Lãng Hàng Dục vẫn luôn dõi theo chiếc xe taxi màu lam nghênh ngang rời đi, ý cười thản nhiên trên mặt lúc trước giờ phút này liền biến mất, đôi mắt hắn tối sầm, như toát ra đốm lửa nhỏ, lúc sáng lúc tối.
—
Bác sĩ tỉ mỉ quan sát bụng của Tề Thiệu Diễn hồi lâu, nhìn lên Lục Thiền nói: “Không có việc gì, chỉ bị thương một chút ngoài da. Hiện tại cơ thể nó rất khoẻ mạnh, hẳn cô chăm sóc rất tốt.”
Tề Thiệu Diễn hướng bác sĩ quơ quơ móng vuốt. Hắn ta mỗi ngày đều chỉ được ăn thức ăn cho mèo, không ngon chút nào, còn nói cái gì mà cơ thể khoẻ mạnh? Mỗi ngày hắn đều dành thời gian tập luyện chạy quanh bàn trà nên mới có được sức khoẻ như ngày hôm nay được không?!
Vẻ mặt Lục Thiền lo lắng: “Thật sự không có chuyện gì? Hôm nay nó kêu rất thảm, có thể hay không bị thương bên trong?”
Bác sĩ cười cười: “Không có việc gì, an tâm mang về chăm sóc là ổn rồi.”
Lúc này Lục Thiền mới thở phào bước lại, vươn tay ôm cục bông tròn trịa kia vào người, lòng bàn tay có chút ngứa, cô nhìn vào cặp mặt trong trẻo của mèo nhỏ, đầu lưỡi hồng nhạt của nó hơi hơi vươn ra, Lục Thiền cảm khái sao nhân loại có thể nỡ xuống tay với con vật nhỏ bé đáng yêu như thế. Cô cong người, tựa như oán trách nhẹ nhàng gõ đầu Tề Thiệu Diễn: “Về sau đụng tới loại tình huống này, trốn xa một chút biết không? Tiểu ngu ngốc.”
Tề Thiệu Diễn: “. . . . . .” Đừng xem tôi như trẻ con mà dỗ được không?!
Đôi mắt Lục Thiền ánh lên tia dịu dàng quang mang, Tề Thiệu Diễn nghẩng đầu liền nhìn thấy, hắn nhìn rõ bản thân bên trong đôi đồng tử đen láy kia, trong lòng không khỏi nhói lên tầng nhộn nhạo.
Được rồi, Tề Thiệu Diễn thừa nhận, hắn không chịu nỗi ánh mắt như thế.
“Meo~” Tề Thiệu Diễn cúi đầu kêu lên, xem như đáp lại lời cô vậy.
Vốn tưởng ra khỏi bệnh viện thú y, sẽ được tiếp tục chạy nhảy trên đường hưởng thụ cảm giác tự do, ai ngờ vừa đi ra đã bị Lục Thiền ôm vào trong ngực, hắn bất mãn “Meo~” vài tiếng, đã bị ánh mắt uy hiếp của Lục Thiền làm kinh sợ rụt về.
Làm mèo thật sự không tốt!
Qủa nhiên sau khi thành mèo cả lá gan cũng nhỏ đi không ít.
“Xin đợi một chút! Đợi một chút!”
Lục Thiền bỗng nghe được tiếng la hét thở dốc đằng sau bèn dừng bước, cô và Tề Thiệu Diễn đồng thời quay đầu, động tác tương xứng nhất trí.
Là cô gái trẻ lúc nãy ở phía trước siêu thị giúp Lục Thiền nói chuyện. Cô gái mặc quần bò, áo thun đơn giản, so với Lục Thiền vóc dáng có phần nhỏ con, gương mặt tròn trịa có chút phì. Thấy Lục Thiền dừng bước, cô nàng nhìn Lục Thiền bằng vẻ mặt nghi hoặc, vui sướng nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu.
Đối với diện mạo cô gái, Lục Thiền vẫn sinh chút hảo cảm, cô lịch sự cười, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Cô gái trẻ hất bím tóc đuôi ngựa về phía sau, cười tủm tỉm lấy ra điện thoại di động, vẻ mặt chờ mong nhìn Lục Thiền: “Có thể cho em chụp chung một tấm ảnh được không?”
“Phốc —”
“Meo?”
Lục Thiền và Tề Thiệu Diễn vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô.
Tề Thiệu Diễn sững sờ nhìn Lục Thiền, lại nhìn qua cô bé này, trong lòng từ từ dâng lên mãnh liệt một loại cảm giác quỷ dị, hiện tại bách hợp* là xu thế chung của thời đại sao?”
(*) Bách hợp: Đồng tính nữ.
Mà đáy lòng Lục Thiền hình như có hàng ngàn con thảo nê mã chạy qua, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sáng sủa của cô gái, có một loại ảo giác hốt hoảng.
Mặt cô gái chậm rãi đỏ lên, có chút kích động khoa tay múa chân nói: “Qủa nhiên không có nhìn lầm, thật sự là Cải Trắng a. Vậy chị là ——“
“Hừ!” Lục Thiền vội vàng đánh gãy lời cô.
Mang đầy tính uy hiếp, đe doạ.
Không thể nào ngờ được có thể dễ dàng bị nhận ra như thế!
Sớm biết trước sẽ không dùng tài khoản Trà Trà để up ảnh. Lục Thiền lệ tuông ào ạt.
Cô gái ngẩn người, rất nhanh liền kịp phản ứng, cô hạ giọng, vẻ mặt thần bí: “Em biết, thật ra chị không muốn để cho người khác biết, yên tâm, em sẽ giữ kín miệng không nói! Ngay cả mẹ ruột em cũng không nói!”
Ngay cả mẹ ruột cũng không nói, không hiểu tại sao Lục Thiền cảm thấy thực là tào điểm tràn đầy.
Lần đầu tiên trên đường cái ngẫu nhiên gặp fan cuồng, loại sự việc này nhất thời làm Lục Thiền trở tay không kịp.
Tề Thiệu Diễn có chút buồn cười nhìn thoáng qua phản ứng kích động của cô gái, cảm thán, thì ra Lục Thiền là một võng hồng*?”
(*) Võng hồng: Cách nói của người Trung Quốc chỉ những người nổi tiếng trên mạng.
Bị người ta phát hiện là nhà văn mạng cũng có thể tức giận?
Phỏng chừng hắn bị Lục Thiền bán rẻ tung ảnh lên mạng, còn hồ sơ về bản thân đều giữ bí mật triệt để. Bằng không cô bé này làm sao có thể biết tên hắn?
Xem ra hắn không ít lần bị ai kia chụp lén, Tề Thiệu Diễn lẳng lặng trừng mắt nhìn Lục Thiền một cái.
Tình huống không thể chối từ, cuối cùng Lục Thiền vẫn vẻ mặt xấu hổ chụp ảnh cùng cô gái, nụ cười có chút cứng ngắc, trái ngược hoàn toàn với cô gái nhỏ có nụ cười toả nắng, vẻ mặt bừng bừng sức sống.
“Lão đại, chị được nhé, từ trước đến nay em và các bạn đều nghĩ người có thể viết ra loại tiểu thuyết này nhất định là một chàng trai.” Cô gái vừa lòng thoả ý đem ảnh mới chụp cất cẩn thận vào bình bảo vệ.
Lục Thiền thấy thế vội vàng nói: “A. . . . . . Người khác mà có hỏi đến, trăm ngàn lần nhớ giữ kín miệng nhé!”
Lục Thiền nâng trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ở trên đường cái bị người ta kéo lại xin chụp chung tấm ảnh đã là chuyện quá kỳ quái, Lục Thiền đột nhiên lo sợ thông tin bí mật về mình bị tiết lộ, vội vàng ôm Tề Thiệu Diễn chui vào trong taxi, chặn đường dẫu chỉ mất mười lăm phút đến nhà nhưng Lục Thiền cũng không dám đi bộ.
Sử dụng tài khoản Trà Trà đăng nhiều bài, cô nghĩ chỉ muốn thoả mãn chia sẻ niềm vui của bản thân. Lúc ấy dưới sự kích động, Lục Thiền quên bén đi mất vấn đề này. Nhưng hậu quả bây giờ chính là do bản thân cô tự chuốc lấy, lúc này Lục Thiền mới cảm thấy bản thân có chút xúc động.
Lục Thiền đăng nhập tài khoản, lục lọi tìm kiếm mấy bài đăng ít ỏi trên trang cá nhân, mới phát hiện tổng cộng trong hai mươi mấy bài đăng thì hết bảy bài đều là ảnh chụp Cải Trắng, hầu như mỗi ngày đều có, trừ bỏ tin tức về chuyên mục xuất bản tiểu thuyết rất nhiều năm trước, còn lại đều là ảnh chụp mèo.
Chẳng trách người ta nhận ra cô.
Lục Thiền nghĩ nghĩ, nhưng không có xoá bài. Tuy có chút quỷ dị nhưng việc làm này thực sự có ý nghĩa mà cô đã làm trong chừng ấy năm, vẫn nên để tự nhiên chút đi.
Về sau không cho Cải Trắng ra phố chạy nhảy nữa, đi dạo trong tiểu khu là tốt rồi.
Hi vọng Cải Trắng về sau sẽ không cáu kỉnh với cô, hic, tốt nhất nên như vậy.
Tề Thiệu Diễn hoạt động nguyên ngày, còn bị đạp một cước, khí lực hiện tại cũng không còn, ngoan ngoãn cuộn thân mình lại thành một đoàn. Xe taxi hơi hơi nảy lên nảy xuống, êm ả chạy rì rì, mí mặt dần dần nặng trĩu, không biết tự khi nào liền dính lại với nhau.
Lục Thiền nhìn tướng ngủ nhu thuận của Cải Trắng, miệng không nhịn được răng rắc hé ra, bất quá không có biểu hiện ra ngoài.
Cải Trắng sao mà đáng yêu thế, căn bản cô không nhịn được mà không chụp nó nha!
#Tác giả: Mỗi ngày đều bị dáng ngủ của con mèo làm đến thất điên bát đảo, bệnh, tâm bệnh, biết khi nào mới hết?!
Tề Thiệu Diễn (bât đắc dĩ buông tay): Ai bảo bộ dạng tôi đẹp trai như vậy, haizz… Thiên ý khó tránh thiên ý khó tránh.#
Vừa mới bước vào nhà chưa được bao lâu, Lục Thiền chân tay rã rời bế Cải Trắng ngủ mê mệt đặt trên sô pha, ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại rung lên âm thanh. . .tiếng đánh gà xịt máu.
Lục Thiền bất đắc dĩ nhận điện thoại, quả nhiên giọng nam bên kia điện thoại so với tiếng chuông di động thực sự rất giống nhau, tiếng đánh gà xịt máu.
“Honney, có nhớ tôi không? Tại sao trở về lâu như vậy còn không gọi điện báo tôi, chẳng lẽ không sợ tôi lo lắng sao?”
Sắc mặt Lục Thiền tối sầm, nhìn thoáng qua màn hình di động, biểu tình khó coi đến mức tận cùng, cô run run tay cúp điện thoại, cái thứ loẹt toẹt kia còn chưa hoàn toàn hiểu rõ tiếng phổ thông mà lại dám dùng giọng điệu đó du đãng đến tận đây.
——
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!