Nam Thần Lạnh Lùng
Chương 6: CẢM ƠN
Hazi mình lại bị ảo tưởng rồi, tên đó thì làm gì có cảm xúc giống như một con người chứ.
\”Việc của Tôi, không liên quan đến cậu\”
Cậu ta chỉ nghiên nhẹ đầu để nói rồi bước ra phía cửa luôn.
Ôi!Thật là tức chết mà, Tôi sống từng này tuổi đầu chưa gặp thể loại nào như hắn cả. Tức muốn ói máu.
Vậy những lời Tôi nói khi nãy là dư thừa sao? Ai thèm muốn liên quan đến việc của cậu chẳng qua Hà Chi đây cảm thấy nhức mắt thôi nhé. Đồ trơ trẽn
\”Vẫn là Thiên Dương, cậu ấy không cho phép ai đứng và đi trước bao giờ \”
Tiếng Thiên Nam vọng ở phía sau nghe càng khiến Tôi căm phẫn
Không cho phép? Cậu ta nghĩ mình là ai vậy? Xời. Vừa hay Tôi đang rảnh, cãi nhau 1 chút cho sướng miệng chắc cũng không sao.
\”Này tên kia, đợi đã\”
Tôi chạy nhanh về phía Thiên Dương, đúng là chân dài có khác cậu ta đã xuống đến sảnh tầng 1 rồi. Tôi vội vàng lao đi.
\”Á…á\”
Còn khoảng 5 bậc nữa là đến nơi rồi nhưng do tôi nhanh quá khiến chân giẫm hụt. Cả người lao về phía trước
Xong đời rồi, lần này thì chẳng còn gì trên người lành lặn.
Ối sao vai tôi đau quá vậy? hình như. Tôi khẽ mở đôi mắt vừa nhắm chặt của mình ra.
Cả người tôi vẫn đang đứng ở bậc đầu tiên, nhìn sang 2 vai thấy đôi tay ai đó đang cố sức chống vào để giữ lại.
Tôi ngước mặt ra phía trước,
Là Thiên Dương? Cậu ta đang dùng sức của mình để đỡ Tôi. Lần nào gặp tên này Tôi cũng xúi tận mạng xong rồi lại mang ơn hắn.
Tôi bám vào tay Cậu ta để lấy lại thăng bằng đứng thẳng. Lúc này dũng khí của Tôi bay đâu mất, cả những gì muốn nói cũng quên sạch. Miệng đóng băng
Cậu ta không nói gì quay đi rồi tiếp tục cuộc hành trình ra xe.
Nghĩ ngợi 1 lúc Tôi cố dùng sức bình sinh của mình để nói theo sau:
\”Cảm ơn cậu\”
Tôi bị điên thật rồi, tôi xuống là để chửi nhau cơ mà sao lại biến thành cảm ơn chứ? Bây giờ mới nhận ra mọi người xung quanh đang quan sát từ nãy
Ehèm. Lấy giọng cái, vuốt chiếc váy xuống cho gọn gàng. Tôi bước nhẹ nhàng đi ra như chưa có chuyện gì.
\”Bảo Trà à? Cậu đang đâu rồi?\”
\”Tôi đang đi mua sắm. Ahihi có việc gì không Hà Chi\”
Con bé này bị nghiện quần áo rồi.
\”Đến Nhà Hàng kim ngân đón Tôi\”
\”Kim ngân? Cái nhà hàng sang trọng đó á? \”
\”Cậu có nhanh lên không? Tôi sắp bị nắng thiêu đốt rồi\”
\”Ok ok\”
***
Ở 1 quán Trà sữa nhỏ của thành phố.
\”Hà chi, cậu là Trưởng phòng rồi nên đi đâu không cần Tôi nữa hả\”
Cái giọng trách móc của Bảo Trà vang lên.
\”Cậu đang nói gì thế? Chẳng phải vừa rồi tôi phải nhờ cậu tới đón sao?\”
Bảo Trà cầm chiếc ống hút chọc chọc xuống ly Trà Sữa
\”Tôi cũng muốn ăn ở Kim Ngân mà\”
Hóa ra là vậy!
\”Bảo Trà à! Cậu nghĩ Tôi có đủ tiền để vào đó ăn trưa sao?\”
Sau câu nói đó cậu ấy vội nhìn lên.
\”Chứ cậu ở đó làm gì? \”
\”Tên không biết cười kia mời Tôi, nể tình lắm Tôi mới vào đấy chứ\”
Mắt Bảo Trà sáng lên.
\”Cậu đang nói Nguyễn Thiên Dương sao?\”
Haz. Nghe thấy trai là … Tôi khẽ gật đầu.
\”Rồi hai cậu làm gì trong đó? Có phải cậu ấy cầu hôn cậu không? Hay cậu ấy hát cho cậu nghe?\”
Tôi hận vì không thể ấn cái gì đó vào miệng con nhỏ. Nên Lấy tay dí vào chán cậu ấy
\”Bảo Trà ~ cậu muốn Tôi nghỉ chơi với cậu không hả? Cậu tưởng tượng cũng phải đúng thực tế chút chứ. Nghĩ sao trong khi Tôi vào hắn ghét nhau như vậy mà lại có chuyện cầu hôn ở đây?\”
Mặt tôi nghiêm túc, thấy Tôi giận thực sự nên Bảo Trà dịu giọng
\”Được rồi mà. Cậu đừng nghỉ chơi với Tôi rồi ai sẽ dẫn tôi đi uống Trà Sữa\”
Hóa ra con nhỏ chỉ này lợi dụng tôi thôi, ông trời ơi! Người có nghe thấy con bé vừa nói gì không.
\”Nhưng hot boy có ghét cậu đâu mà cậu nói 2 người ghét nhau\”
\”Bảo Trà cậu làm ơn đừng gọi hắn là hot boy được không? Công ty mình thiếu trai à \”
\”Nhưng cậu cũng công nhận là hot boy đẹp trai đúng không? Nhìn cậu ấy có khác gì minh tinh đâu\”
Thôi tôi chịu thua con bé này rồi. Tôi thở dài.
\”Được rồi được rồi\”
\”À, nghe nói mai họp cổ đông ở công ty mình đó\”
Con nhỏ này nắm bắt thông tin nhanh hơn cả Tôi sao!
\”Họp cổ đông là việc của các cổ đông, liên quan gì đến chúng ta đâu\”
Bảo Trà đặt ly trà sữa sang 1 bên rồi nói:
\”Tổng giám đốc của chúng ta là cổ đông lớn nhất, họp cổ đông nghĩa là sao? Nghĩa là tổng giám đốc cũng sẽ có mặt \”
\”Bảo Trà à. Tổng giám đốc hôm nào chẳng có mặt ở công ty hả?\”
\”Hà chi, thế cậu đã bao giờ được thấy tổng giám đốc chưa. Người đó thường đến công ty sớm và về muộn. Văn phòng lại ở tầng cao nhất nữa, tất cả những nhân viên nhỏ như chúng ta đã ai có cơ hộ được nhìn\”
Công nhận, Mang tiếng là người của Trọng Dương mà tôi chưa từng thấy tổng giám đốc 1 lần, chắc ông ta bụng rất phệ và khó tính lắm
\”Hà chi, cậu cười gì đó\”
\”À không có gì, nhưng ý cậu muốn nói ở đây là sao?\”
\”Hà chi, sao hôm nay cậu lại vậy nhỉ. Cậu không nhớ phòng họp cổ đông ở tầng 4 sao?\”
Đúng rồi, văn phòng của chúng tôi cũng ở tầng 4 sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Con nhỏ Bảo Trà này hôm nay não lại đi nhanh hơn cả Tôi..
\”Thôi cậu uống nước đi nhanh còn về\”
Thấy Tôi như chẳng quan tâm đến vấn đề lắm khiến Bảo Trà hơi giận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!