Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em


Chương 32


Hút một điếu thuốc xong, Tưởng Thịnh Hòa còn chưa vào biệt thự, trong vườn hoa nhiều muỗi, dì Sài cố ý đốt nhang chống muỗi, bà đã nhìn ra tối nay tâm trạng của Tưởng Thịnh Hòa không tồi.

“Ăn tối chưa?”

“Ăn rồi, ăn với Lạc Kỳ ạ.”

Dì Sài biết Lạc Kỳ, còn rất quen thuộc. Trước kia bà làm việc tại nhà Tưởng Nguyệt Như, Tưởng Nguyệt Như đi ra nước ngoài thì bà đến bên Tưởng Thịnh Hòa.

Trước kia hai cô cháu hàn huyên về Lạc Kỳ sẽ không tránh bà.

“Dì nghỉ ngơi đi.”

Dì Sài cất nhang chống muỗi xong thì không làm phiền nữa.

[Sao em thuyết phục được Lạc Kỳ dùng ảnh chụp chung của các em đăng lên vòng bạn bè thế? ] Tưởng Ti Tầm vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy hình ảnh và tranh sơn dầu trên vòng bạn bè của Lạc Kỳ, không thể tưởng tượng nổi.

Lạc Kỳ là người cẩn thận như vậy, sao có thể tùy tiện lấy hình ảnh của ông chủ làm bia đỡ đạn được.

Không hợp lý.

Tưởng Thịnh Hòa: [ Không thuyết phục. ]

Cũng không có khả năng thuyết phục.

Lúc anh nhận được hình ảnh còn tìm người vẽ ra, bất kể lý do đường đường chính chính cỡ nào, thật ra thì cũng đầy chỗ sơ hở, hiện tại anh không cần thuyết phục Lạc Kỳ, chỉ cần làm mơ hồ giới hạn phân biệt rõ ràng giữa bọn họ là được.

Tưởng Ti Tầm hiểu Lạc Kỳ, [ Vậy sao cô ấy có thể đăng chứ? ]

Tưởng Thịnh Hòa: [ Đăng một cách bị động. ]

Tưởng Ti Tầm đột nhiên cảm giác được thú vị, cho dù là bị động thì cũng đã đăng rồi, ngay cả anh cũng cảm thấy đăng hình ảnh của ông chủ cũng không thích hợp, sao Lạc Kỳ không cảm thấy được chứ.

Chỉ có một lời giải thích, Lạc Kỳ là người trong cuộc nhưng vẫn mơ hồ.

[ Nếu để cho cô ấy biết bức vẽ kia tốn em bao nhiêu tiền, thì cô ấy không thể bình tĩnh nữa. ]

Tưởng Thịnh Hòa: [ Em nghĩ cách. ] Nếu vẫn lộ, vậy thì lộ đi, dù sao anh cũng phải tỏ tình, cô sớm hay muộn cũng phải biết tình cảm anh dành cho cô.

Từng nghĩ sẽ mưu toan từng bước, nhưng cũng không phải là tất cả mọi chuyện cũng sẽ dựa theo ý nguyện và dự đoán của anh mà đến.

Giống như đêm đó ở trong Thành phố Tô, ai có thể nghĩ tới lúc Tiểu Khương đi xuống lầu thì đúng lúc chụp được anh bung dù cho Lạc Kỳ đâu, còn tối nay nữa, nếu cô không nhận cuộc gọi đến từ bạn học cấp hai, thì anh cũng sẽ không mượn đề tài mà phát huy, cũng không khả năng xuất hiện ở trong vòng bạn bè của cô.

Anh mở khung đối thoại với Lạc Kỳ, ghi chép trò chuyện là thu của cô năm ngàn tệ.

Lúc ấy cảm thấy giá cả thích hợp, hiện tại cảm thấy thu nhiều quá. Ngay cả chiếc váy mới mà cô cũng không nỡ mua, năm ngàn tệ đối với cô mà nói là tiêu xài xa xỉ.

Tưởng Thịnh Hòa lại chuyển một ngàn năm trăm tệ cho Lạc Kỳ, cũng giải thích: [ Tôi quen biết họa sĩ, tiền khác thì không cần, chỉ thu ba ngàn rưỡi là chi phí vật liệu cho có ý thôi. ]

Bớt được một ngàn rưỡi, cô hẳn sẽ rất vui vẻ.

Lạc Kỳ vừa mới tới nhà, vừa mở đèn sân thượng đang ngắm dưa leo nhỏ.

Không ngờ ông chủ lại chuyển về một ngàn rưỡi, niềm vui bất ngờ, cảm giác phát tài với một khoản tiền nhỏ.

Cô không khách sáo, trực tiếp nhận lấy.

[ Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng. ]

Liên quan đến bức vẽ kia, Tưởng Thịnh Hòa để cô biết trước: [ Nếu Hạ Vạn Trình hoặc là người phụ trách của khách hàng lớn hỏi tới, cô cứ nói tranh này chừng một triệu, nói thấp đi thì bọn họ cảm thấy bạn trai cô không có thực lực kinh tế, sẽ không coi ra gì, vẫn theo đuổi cô như thường thôi. ]

Lạc Kỳ hiểu đạo lý này, tranh sơn dầu còn có giá trị hình ảnh.

Lạc Kỳ lại đọc tin nhắn của ông chủ một lần, có thể để cho ông chủ nói giá cả là một triệu, chắc chắc mình bức tranh này không rẻ, cô là người ngoài nghề, không am hiểu tranh vẽ một chút nào cả. Nếu biết là ai vẽ thì có lẽ sẽ vô thức cảm thấy đắt bởi vì danh tiếng của họa sĩ. Đơn thuần xem thôi thì không đoán được giá cả.

[ Tổng giám đốc Tưởng, theo giá thị trường thì tranh vẽ này rất đắt à? ]

[ Ừ, chẳng qua là giá thị trường thôi. ]

Tưởng Thịnh Hòa lại nói: [ Đừng để giá thị trường hù dọa, cứ so sánh với Sơ Lâm đi, người khác mời cô ấy, lệ phí ra sân có lẽ phải mấy chục vạn thậm chí trên một triệu, nhưng nếu em muốn nghe cô ấy đàn dương cầm thì còn không phải là một câu nói thôi sao. Họa sĩ tôi quen biết cũng là trình độ này. ]

Lạc Kỳ: “…”

Đây chính là sự khác biết giữa bạn bè với nhau.

Lúc này mới không có gánh nặng trong lòng nữa.

Phương diện kinh tế của cô còn chỗ ở giai đoạn nông, đến mức cô cũng nông cạn theo, cho dù biết tranh sơn dầu là xuất phát từ bàn tay của đại sư, cô vẫn không nhìn ra gì cả.

Giải quyết vấn đề tranh sơn dầu xong, Tưởng Thịnh Hòa hỏi: [ Về đến nhà rồi? ]

[ Vâng, đến rồi. ]

Tưởng Thịnh Hòa không kết thúc trò chuyện, thuận theo lòng của mình mà hỏi tiếp: [ Đang làm gì vậy? ]

Lời nói này dường như vượt qua biên giới quá xa, lo lắng cô có chỗ nào không thích ứng, anh lại thêm một câu: [ Còn tăng ca không? Nếu mở máy tính thì gửi một phần tài liệu của tối nay vào hòm thư của tôi đi. ]

Lạc Kỳ vươn tay hái dưa leo, nhìn thấy tin nhắn đầu ngón tay trượt một chút, nhưng không bóp gãy dây leo trái dưa. Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai đi vào, trái tim bị ném lên trên mấy giây, chỉ trong nháy mắt lại rơi về.

Rõ ràng đứng ở trong sân thượng, nhưng giống như ngồi một chuyến xe qua núi.

Lúc vừa nhìn thấy bốn chữ “Đang làm gì vậy”, trong đầu của cô đã có suy nghĩ không nên có.

Cô có tội.

Suýt hiểu lầm ông chủ.

[ Năm phút sau gửi cho ngài. ]

Cô đặt điện thoại di động ở trên cái kệ, cầm cây kéo bên cạnh cắt dưa leo.

Lạc Kỳ xem điện thoại di động, Tưởng Thịnh Hòa không nhắn lại nữa.

Cô đi nhà bếp rửa dưa leo, ăn nửa trái dưa leo mới bình tĩnh lại.

Ngồi trước bàn đọc sách, mở máy vi tính, rồi gửi tài liệu ông chủ muốn vào hòm thư của anh.

Tưởng Thịnh Hòa: [ Đã nhận được. ]

Anh còn muốn nói chuyện với cô, suy nghĩ rất lâu cũng không tìm được đề tài thích hợp, chỉ có công việc là có thể trò chuyện: [ Ngày mai đừng quên nói với Lệ Nhuỵ giữ lại đội của bệnh viện Nhuệ Phổ. ]

Lạc Kỳ không dám quên chuyện quan trọng như vậy, cô đã viết ở trong ghi chú, còn đặt chuông báo thức nhắc nhở.

Trước khi ngủ, cô lại lướt vòng bạn bè.

Trên trăm bình luận, có mấy bình luận bị đẩy xuống dưới, bạn học cấp hai của cô đã xem khu phản hồi thành nhóm chat, đều đang suy đoán bóng lưng này là ai, có phải là ai đó trong trường học bọn họ hay không.

Hạ Vạn Trình cũng nhìn thấy bài đăng của Lạc Kỳ, trước giờ ông không có thói quen like và bình luận.

Lúc nhìn thấy bóng lưng thì trực giác nói là Lạc Kỳ tìm thân thích trong nhà, sau đó nhờ chụp một tấm rồi dùng để qua loa chuyện xem mắt, nhưng mở bức tranh sơn dầu kia xem thì ông hủy bỏ suy đoán của mình.

Dưới góc phải có một con dấu, không nhìn kĩ thì không nhận ra. Nếu như không phải là nhân sĩ trong nghề, không cất giữ tranh sơn dầu, không hiểu con dấu đặc thù kia đại diện cho ý gì.

Nhưng ông biết con dấu kia, bức tranh sơn dầu này thế mà xuất phát từ bàn tay của đại sư là thầy Ngu.

Với điều kiện kinh tế bây giờ của Lạc Kỳ sẽ không tốn mấy chục hay trên một triệu để vẽ một bức tranh sơn dầu để làm công cụ.

Xem ra cô đã đồng ý sự theo đuổi của người bạn Tưởng Thịnh Hòa.

Hôm sau, dưa leo trên sân thượng lại lớn thêm một chút.

Gốc dưa leo này kết được hai mươi mấy trái, Lạc Kỳ ăn không hết, buổi sáng trước khi ra cửa, cô hái mười trái, chia cho thư ký đồng nghiệp ăn.

Tiểu Khương vĩnh viễn đều là người sống động nhất, lấy được dưa leo thì lập tức đi rửa mấy trái, mỗi người đều có phần.

“Chị Lạc, thật sự là dưa leo trồng trên sân thượng nhà chị sao?”

“Sân thượng kia lớn cỡ nào thế?” Một đồng nghiệp khác ăn dưa phụ họa nói.

Lạc Kỳ: “Không lớn, mấy mét vuông, không có đất trồng.”

Cô mở album ảnh, bên trong có video hằng ngày do cô quay, “Cho các em xem thử.”

Sáng sớm, mấy người thư ký đã ăn dưa leo rồi xem video trồng dưa leo, một mảnh tiếng cười vui.

“Trò chuyện gì mà vui vậy?”

“… Tổng giám đốc Tưởng.”

“Tổng giám đốc Tưởng, chào buổi sáng.”

Mấy người lấy dưa leo đang ăn trong miệng ra, không ngờ ông chủ tới sớm như vậy.

Lạc Kỳ nhìn lướt đồng hồ, bảy giờ năm mươi.

Công ty đi làm chín giờ, bởi vì ngày nào cũng được về sớm, ngày thứ hai bọn họ sẽ đến sớm theo thói quen.

Tưởng Thịnh Hòa dừng bước, nhìn dưa leo trên bàn, “Bữa sáng?”

“Không phải.” Tiểu Khương hào phóng, trong túi nhựa còn bốn trái dưa leo, anh đưa cả túi cho ông chủ: “Tổng giám đốc Tưởng, đây là phần của ngài. Trợ lý Lạc của chúng ta trồng dưa leo ở trong sân thượng của mình.”

Vì để cho ông chủ thấy phong cảnh điền viên trên sân thượng nhà Lạc Kỳ, Tiểu Khương đưa video trong điện thoại di động của Lạc Kỳ cho ông chủ xem, “Ban đầu chúng tôi đều không tin, sân thượng nhỏ thì sao có thể trồng được dưa leo, ngài xem thử này.”

Tưởng Thịnh Hòa không lấy điện thoại di động, mượn bàn tay của Tiểu Khương xem video mấy chục giây, “Rất tốt.”

Anh xách túi dưa leo, nói với Lạc Kỳ: “Tôi không khách sáo nữa.”

Chờ ông chủ đi đến phòng làm việc của mình, bọn họ lập tức tản ra, ai cũng bận rộn.

Lạc Kỳ không muốn cho ông chủ dưa leo, anh cũng không hiếm lạ. Mấy trái kia cô dự định mang cho Sơ Lâm, buổi tối đã nói là phải đi quán rượu nhỏ của Sơ Lâm để ngồi một chút.

Đến chín giờ, cô xuống lầu tìm Lệ Nhuỵ, truyền đạt ý tứ của ông chủ về đội quản lý của Nhuệ Phổ, không điều chỉnh mà cố gắng giữ lại.

Lệ Nhuỵ như có điều suy nghĩ, Nhuệ Phổ chẳng qua là một trong số công ty dưới trướng của Tập đoàn Viễn Duy, anh là một ông chủ lớn tập đoàn, trước giờ không hỏi tới loại chuyện nhỏ này.

Lần này không chỉ có hỏi tới, còn đặc biệt để cho Lạc Kỳ đến thông báo với mình.

Tất cả công ty bị thu mua đều phải đối mặt với chuyện kế toán và tầng quản lý bị đổi máu, không một ngoại lệ.

Ông chủ bảo cô giữ lại đội quản lý ban đầu, có nghĩa là tạm từ từ tiếp quản trụ sở chính của Nhuệ Phổ, không biết ông chủ dự định sắp xếp ai sang đó, dù sao thì cô không nhúng tay chuyện này là được.

Lệ Nhuỵ cười cười, “Khổ cực em rồi, còn phải đặc biệt đi một chuyến. Em nói lại với Tổng giám đốc Tưởng, chị biết nên xử lý như thế nào rồi.”

Lạc Kỳ ở Lệ Nhuỵ không tới năm phút, trở về nói lại với ông chủ.

Đến tầng bốn mươi hai, Tiểu Khương nói với cô phòng làm việc của Tổng giám đốc Tưởng có khách.

Thật ra thì không phải khách khứa đàng hoàng gì cả, người tới là Tần Mặc Lĩnh. Tối hôm qua anh nhận được cuộc gọi của Tưởng Thịnh Hòa, bảo hôm nay anh ấy đến một chuyến.

“Chuyện gì mà cứ phải gặp mặt nói được thế.” Tần Mặc Lĩnh bắt chéo hai chân rồi tựa vào sô pha, không tự chủ mở màn hình điện thoại di động ra xem, là ảnh cưới của anh ấy.

Hôm nay Tưởng Thịnh Hòa phát thiện tâm, pha một ly cà phê cho Tần Mặc Lĩnh, tự mình bưng đến bàn uống trà nhỏ.

Tần Mặc Lĩnh vừa mừng vừa lo vì được sủng ái, “Không có chuyện mà lấy lòng.” Anh để điện thoại di động lên trên tay vịn, “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì?”

Tưởng Thịnh Hòa hỏi anh khi nào đi nhà của cô Trần ăn cơm. Cô Trần là chủ nhiệm tiểu học của bọn họ, cũng là mẹ vợ của Tần Mặc Lĩnh.

“Làm gì?”

“Tớ dẫn Lạc Kỳ sang đó.”

“?” Tần Mặc Lĩnh không giải thích được.

“Không phải bảo cậu uổng công hỗ trợ, nói với cậu bí mật.”

Tần Mặc Lĩnh: “Không hứng thú.”

Anh đã quen biết Tưởng Thịnh Hòa từ lúc chưa biết nói chuyện, còn có bí mật gì là anh không biết chứ, vài chuyện tệ hại lúc nhỏ đã bị người lớn hai nhà bọn họ lăn qua lộn lại mà nói, thực ra không đáng nói là bí mật gì cả.

Nếu có thì đó có thể là bí mật kinh doanh.

Nếu là hạng mục kiếm tiền, Tưởng Thịnh Hòa sẽ không ăn một mình, cho nên hiện tại anh ấy có biết hay không thì cũng không sao cả.

Tưởng Thịnh Hòa nói: “Trong tình cảm.”

Tần Mặc Lĩnh đổi ý: “Cậu muốn đi ăn cơm thì đi ngay, tớ tìm lý do cho cậu.” Hất cằm một cái, anh ấy ra hiệu cho anh có thể nói bí mật rồi.

“Tớ thích Lạc Kỳ bảy năm rồi.”

“Bao nhiêu năm?” Tần Mặc Lĩnh bỗng nhiên ngồi thẳng, cho rằng mình nghe nhầm.

“Hơn bảy năm.”

“Lúc còn ở Tư bản Viễn Duy?”

“Ừm.”

“Cho nên bệnh viện điều trị Viễn Duy?”

“Có liên quan đến cô ấy.”

Tần Mặc Lĩnh không dám tin tưởng, “Không phải cậu thuận miệng bịa chuyện?”

Tưởng Thịnh Hòa cạn lời, liếc nhìn anh ấy một cái, đứng dậy ngồi về trước bàn làm việc, “Bí mật đã nói với cậu rồi, chuyện đồng ý thì làm cho xong. Về đi, cơ hội tốt như vậy để viết luận văn cười nhạo tớ, cậu không nắm chặt ư?”

“Đừng có lòng dạ tiểu nhân, cậu cho rằng tớ là cậu hả.”

Đặt vào lúc trước, có lẽ Tần Mặc Lĩnh sẽ làm như vậy, hiện tại anh ấy đã kết hôn, không hứng thú đối với loại chuyện nhàm chán ngây thơ này.

Giản Hàng sẽ không hi vọng chồng của mình không chính chắn, không ổn trọng.

Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Cậu và Giản Hàng khi nào làm hôn lễ?”

Tần Mặc Lĩnh: “Hôn lễ định vào tháng chín, một ngày trước ngày nhà giáo.”

Giấy kết hôn cũng đã lấy rồi, ảnh cưới cũng chụp rồi, ở cùng phòng ngủ rồi, nhưng anh và Giản Hàng còn không thân quen với nhau lắm.

Cà phê Tưởng Thịnh Hòa pha cho anh ấy, một chút cũng không lãng phí, uống xong rồi cáo từ.

Tần Mặc Lĩnh rời đi, không lâu sau lại có người tới thăm.

Người đó họ Bạch, có kinh doanh qua lại với công ty bác cả Lạc Kỳ, gần đây nhà Bùi Thời Tiêu đã kết thúc hợp tác, công ty của Tổng giám đốc Bạch dĩ nhiên đã thành khách hàng lớn nhất của công ty nhà bác gái cả.

Tối hôm qua trưởng bối tại Thượng Hải đã nói hỗ trợ liên lạc bác cả, hôm nay đã sắp xếp Tổng giám đốc Bạch đến.

Tưởng Thịnh Hòa đứng lên đón tiếp, “Làm phiền Tổng giám đốc Bạch rồi.”

“Anh khách sáo rồi, không làm phiền, đúng lúc tôi đi công tác ở Bắc Kinh, chuyện thuận đường thôi.”

Tổng giám đốc Bạch nói với Tưởng Thịnh Hòa, đã để cho Phó giám đốc thông báo với bác gái cả của Lạc Kỳ để dừng mọi hợp tác.

Anh mở điện thoại di động đưa cho Tưởng Thịnh Hòa, “Hẹn là mười giờ rưỡi gọi cho tôi.”

Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy điện thoại di động, một lần nữa cảm ơn. Anh không tiện tự mình ra mặt liên lạc bác cả, vô cớ xuất binh, đành mượn thân phận.

Còn hai mười phút đến mười giờ rưỡi, thời gian dư dả, anh rót một ly trà cho Tổng giám đốc Bạch.

Kể từ khi Lạc Kỳ đi tới Bộ phận Giám đốc, anh không làm phiền bất cứ ai trong số bọn họ bưng trà rót nước nữa, bất kể ai đến, anh cũng tự mình chiêu đãi. Mấy người bạn thân còn nhạo báng anh thế mà cũng có một ngày hạ thấp thân phận cao quý, còn đến mức lời khen ngợi của người ở trong vòng dành cho anh trong gần nửa năm nay đã tăng lên.

Bọn họ cho rằng anh có lương tâm, bắt đầu làm người rồi, nhưng thật ra thì không phải.

Chẳng qua là vì một người mà thôi.

Trà đã pha xong, Tổng giám đốc Bạch cũng giống Tần Mặc Lĩnh, vừa mừng vừa lo vì được sủng ái, nhận lấy ly trà mà liên tục cảm ơn.

Uống được trà cậu ba nhà họTưởng pha, quá khó khăn.

Mười giờ hai mươi tám phút, bên Thành phố Tô, bác gái cả đi qua đi lại ở trước cửa sổ phòng làm việc, rất bối rối. Tất cả khách hàng của công ty đều do bà ta nắm giữ, sáng sớm hôm nay, còn chưa tới bảy giờ, bà đã nhận được cuộc gọi của Phó tổng phía khách hàng, nói tạm ngừng đơn đặt hàng, còn về nguyên nhân cụ thể là gì thì bảo liên lạc với ông chủ là Tổng giám đốc Bạch.

Phó giám đốc nói trắng ra mười giờ rưỡi mới có thời gian, đừng làm phiền trước thời hạn.

Hiện tại công ty của Tổng giám đốc Bạch chính là tổ tông của bà, phải cung phụng.

Nếu khách hàng lớn này cũng mất, vậy công ty lập tức không còn gì để ăn.

Hai phút dài như hai năm, đếm một giây rồi một giây mà trôi đi.

Bác gái cả gập một tay, tay kia dùng sức xoa bóp ấn đường. Tối hôm qua bị Lạc Kỳ chọc giận ngủ không ngon, sáng nay muốn ngủ thêm một lát thì lại bị cuộc gọi đánh thức, chỉ trong nháy mắt không buồn ngủ nữa.

Tổng giám đốc Bạch bên kia tạm ngừng hợp tác, bà ta còn chưa dám nói với chồng và con trai, gần đây bọn họ đã quá phiền lòng rồi.

Trong hai phút, bác gái cả xem điện thoại di động mấy lần.

Rốt cuộc cũng đến mười giờ ba mươi mốt phút, bà gọi cho Tổng giám đốc Bạch.

Trước kia bà đều trao đổi với Phó giám đốc chứ chưa từng gặp Tổng giám đốc Bạch, lần đầu tiên có cuộc gọi với Tổng giám đốc Bạch.

“Tổng giám đốc Bạch, chào anh, làm phiền rồi.” Sau đó tự báo tên họ.

Một giọng nói trầm thấp truyền từ trong điện thoại di động đến, “Bà là bác gái cả của Lạc Kỳ?”

Bác cả sửng sốt, “Hả, đúng đúng đúng.” Bà nào có thể nghĩ được người nói chuyện với bà không phải Tổng giám đốc Bạch mà là Tưởng Thịnh Hòa, bà giống như bắt được miếng gỗ trôi nổi, “Tổng giám đốc Bạch, anh biết Kỳ Kỳ nhà chúng tôi à?”

Tưởng Thịnh Hòa dứt khoát: “Đừng lôi kéo làm quen, Lạc Kỳ nói với tôi rồi, mối quan hệ giữa các bà tồi tệ.”

“…”

Biểu cảm của bác gái cả cứng đờ, bà đột nhiên phản ứng lại, Tổng giám đốc Bạch muốn dừng hợp tác, thì ra Lạc Kỳ giở trò quỷ ở sau lưng!

Bà quá xem thường Lạc Kỳ rồi.

Có tiền đồ rồi, đúng là có tiền đồ rồi nhỉ, nuôi ong tay áo rồi! Thế mà chơi trò bẩn với công ty nhà các bà.

Nhưng nổi nóng thì cũng phải nhịn, ai bảo đối phương là tổ tông, bà có tức giận đi nữa thì cũng cười nói: “Tổng giám đốc Bạch, lỗ mãng hỏi một câu, anh và Lạc Kỳ là mối quan hệ gì thế?”

Tưởng Thịnh Hòa nhìn Tổng giám đốc Bạch, Tổng giám đốc Bạch sử dụng bàn tay mà khua tay múa chân tuổi tác của mình, năm nay anh ba mươi sáu tuổi.

Lớn hơn Lạc Kỳ bảy tuổi, không thể nào là bạn học được.

Tưởng Thịnh Hòa nhìn điện thoại di động nói: “Tôi và Lạc Kỳ học chung trường, hiện tại có hợp tác với Viễn Duy, hạng mục là cô ấy xử lý, nên thường gặp mặt.”

Trong lòng bác cả hiểu rõ: “Tổng giám đốc Bạch, vậy anh chắc chắn biết Kỳ Kỳ và bạn trai đã chia tay, chúng tôi làm trưởng bối khuyên bảo đừng chia tay, nhưng đứa bé này không nghe chúng tôi, chê chúng tôi xen vào việc của người khác, nó…”

Tưởng Thịnh Hòa cắt ngang bà, lạnh lùng nói: “Chia tay cũng đã chia tay rồi, bà còn khuyên bảo cái gì!”

Bác cả: “…”

Chưa từng gặp ai láo xược và ngạo mạn lại không nói lý như vậy.

“Không phải chúng tôi hi vọng Lạc Kỳ sống tốt thôi sao?”

“Trừ uy hiếp cô ấy, bà tốt với cô ấy ở chỗ nào?”

“Không uy hiếp nó, con trẻ nhà mình thì sao uy hiếp được chứ. Tổng giám đốc Bạch, ở giữa có hiểu lầm, anh không thể chỉ nghe lời của Lạc Kỳ thôi, anh nghe tôi nói này…”

Tưởng Thịnh Hòa một lần nữa cắt ngang bác gái cả: “Tôi không rảnh nghe bà nói chuyện phiếm, Lạc Kỳ nói cái gì thì là cái đó.”

Bác cả: “…”

Bà hít thở cho thông suốt, phàm là đổi sang một người khác dám nói chuyện với bà như vậy thì bà đã trực tiếp đáp trả, nhưng đầu kia điện thoại là Tổng giám đốc Bạch, là khách hàng lớn nhất của công ty bọn họ, không đắc tội nổi.

Vừa rồi Tổng giám đốc Bạch nói hiện tại công ty bọn họ có hợp tác với Viễn Duy, hơn nữa còn là Lạc Kỳ xử lý, đó chính là nói phải dùng tới Lạc Kỳ làm nhân mạch, vì lợi ích của công ty, Tổng giám đốc Bạch chắc chắn sẽ trút giận thay Lạc Kỳ.

Người ở dưới mái hiên không cúi đầu thì không được.

Bà buông bỏ mặt mũi, “Tổng giám đốc Bạch, vậy anh nói xem tôi làm gì thì hợp tác mới có thể tiếp tục?”

Tưởng Thịnh Hòa: “Bắt đầu từ hôm nay, không được phép nhắc lại chuyện thiếu nợ mười triệu, ba năm trả hết nợ thì ba năm trả hết nợ. Không cho phép cùng những thân thích khác nhà bà ỷ thế hiếp người, xem thường Lạc Kỳ và ba mẹ của cô ấy. Cũng không cho phép làm phiền Lạc Kỳ, chọc cô ấy không vui nữa.”

Bác cả vội vàng tỏ thái độ: “Anh yên tâm, tôi chắc chắc làm được.”

“Còn chưa nói hết đâu. Lại xin lỗi Lạc Kỳ.”

“Dựa…” Vào cái gì chứ!

Bác cả suýt bật lời.

Tưởng Thịnh Hòa tiếp lời của bác gái cả: “Dựa vào tôi có bản lãnh hơn bà, dựa vào tôi không nhìn được Lạc Kỳ chịu một chút tủi thân nào cả, dựa vào tôi không ưa điệu bộ làm người của bà, còn dựa vào tôi nắm thóp công ty của bà. Có đủ lý do chưa?”

“…”

Bác cả đã mắng ở trong lòng.

Kiếp này bà chưa bao giờ uất ức như vậy.

“Biết bà có ý kiến với tôi, có ý kiến thì cũng cất đi cho tôi.”

“Không có ý kiến.” Bác cả vừa mắng trong lòng, còn phải một bên trái lương tâm nói: “Tổng giám đốc Bạch, anh hiểu lầm rồi.”

Tổng giám đốc Bạch nâng chung trà lên rồi im lặng thưởng thức trà, anh cũng là lần đầu tiên gặp Tưởng Thịnh Hòa, cảm nhận được khí chất của anh, thấy được anh cực kỳ ngông cuồng tự đại.

Tưởng Thịnh Hòa: “Buổi trưa mười hai giờ gọi cho Lạc Kỳ xin lỗi, phàm là bà trễ một phút, giọng điệu của bà không tốt, kết thúc hợp tác.”

Anh lấy điện thoại di động ra khỏi tai rồi cúp máy.

“Cảm ơn.” Anh trả điện thoại di động lại cho Tổng giám đốc Bạch, “Xin lỗi, phải liên lụy anh bị bác gái cả mắng mấy ngày rồi.”

Tổng giám đốc Bạch cười xua tay, “Không sao, cũng không chỉ có một mình bà ta mắng tôi.”

Coi như giải quyết chuyện của bác gái cả rồi, chỉ chờ buổi trưa nói xin lỗi thôi.

Mười một giờ bốn mươi, Tưởng Thịnh Hòa xách hai trái dưa leo đi tìm Lạc Kỳ: “Về rồi làm tiếp, ăn cơm trước.”

“Được, Tổng giám đốc Tưởng, ngài chờ một chút.” Lạc Kỳ vội cất tài liệu vào tủ sắt, lúc ông chủ có chuyện phải dặn dò, thì sẽ cùng bọn họ ăn bữa trưa.

Chờ cô thu dọn xong đứng lên, mới chú ý đến dưa leo trong tay ông chủ, chẳng qua chỉ có hai trái.

“Tổng giám đốc Tưởng, để tôi cầm.”

“Không cần.” Tưởng Thịnh Hòa rời khỏi, bước chân lớn, không tận lực chờ cô.

Lạc Kỳ đành bước vội, chân ông chủ dài, mỗi lần đi bộ sau lưng anh thì cũng phải chạy bước nhỏ. Sử dụng lời nói của Tiểu Khương mà nói thì chạy cả một ngày, về nhà không cần rèn luyện sức khỏe nữa.

Không biết ông chủ mang hai trái dưa leo theo để làm gì.

Xem là trái cây sau bữa ăn chăng?

Ông chủ và mấy giám đốc có chỗ dùng cơm riêng, chẳng qua là các lãnh đạo lớn không phải đi công tác thì cũng có bữa tiệc xã giao, cơ bản là không có mấy người ăn cơm ở trong căn tin cả.

Hôm nay phòng ăn nhỏ trống không, chỉ có ông chủ và cô.

Đến căn tin rồi, Tưởng Thịnh Hòa giao dưa leo cho đầu bếp.

Sau khi ngồi xuống, Lạc Kỳ chờ ông chủ dặn dò công việc.

Tưởng Thịnh Hòa lại nói: “Bỏ chặn số của bác gái cả cô ra khỏi danh sách đen trước, mười hai giờ bà ta sẽ gọi để xin lỗi cô.”

“?”

Lạc Kỳ ngơ ngác nửa khắc, “Ngài tìm bà ta rồi?”

“Ừ, hoàn toàn giải quyết rồi. Tôi không muốn sau này tăng ca bởi vì bác gái của cô nữa.”

“…”

Lạc Kỳ lấy điện thoại ra, tạm thời bỏ chặn số của bác gái cả ra khỏi danh sách đen.

Trong số thức ăn được đưa đến có thêm một món gỏi dưa leo.

Thì ra ông chủ bảo đầu bếp làm gỏi hai trái dưa leo kia.

Còn chưa bắt đầu ăn, cuộc gọi của bác gái cả đúng lúc đi vào, một phút cũng không kém.

Tưởng Thịnh Hòa: “Mở loa ngoài đi, tôi nghe xem giọng điệu của bà ta hợp tiêu chuẩn không.”

Bác cả nghe thấy giọng nói của của Tổng giám đốc Bạch, vui mừng mình không lá mặt lá trái, đúng hạn gọi đến, “Tổng giám đốc Bạch, chào anh.”

“Ừm.”

Lạc Kỳ không hiểu đầu cua tai nheo gì, không kịp suy nghĩ nhiều, bác gái cả đã cùng cô nói chuyện: “Lạc Kỳ à, gần đây có lẽ bác gái cả đến thời kỳ mãn kinh rồi, tánh khí nóng nảy, lúc nói chuyện không có chừng mực, con đừng để trong lòng.”

Lạc Kỳ: “Xin lỗi thì thôi, đều là hư tình giả ý.”

Gương mặt của bác gái cả nóng lên, ẩn nhẫn không nổi điên, bị một đứa con cháy làm mất mặt, còn không thể phản bác, ruột gan sắp bị tức nổ, chưa bao giờ bực bội như vậy.

Lạc Kỳ mượn thế của ông chủ, cảnh cáo bác gái cả: “Ba mẹ con không có tiền như bác, trong lòng bác xem thường thì thôi, con không xen vào, lần sau dám ngay mặt thân thích mà treo sự xem thường ngay miệng nữa, khiến cho bọn họ khó chịu trực diện, thì con sẽ không bỏ qua cho bác.”

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Nghĩ đến mấy năm qua ba mẹ ở thân thích nơi đó một chút được tôn trọng cũng không có được, trong lòng cô không biết có mùi vị gì.

Tưởng Thịnh Hòa: “Sau này bọn họ không dám nữa.”

Lạc Kỳ bình tĩnh lại, nhớ đến mới hỏi: “Tổng giám đốc Bạch là ai?”

“Khách hàng lớn nhất công ty bác cả cô, người buổi sáng đến phòng làm việc tôi.”

Lạc Kỳ vừa nghe là khách hàng, không khỏi lo lắng: “Vậy hợp tác giữa Tổng giám đốc Bạch và công ty bác cả thì sao ạ?”

Tưởng Thịnh Hòa nói: “Không ảnh hưởng. Tôi chẳng qua là mượn Tổng giám đốc Bạch uy hiếp bác cả cô, Lạc Vu Lễ không tệ với cô, sao tôi làm khó anh ấy chứ.”

Anh thoáng nâng cằm, “Ăn cơm.”

Lại dịu dàng hỏi cô: “Tâm khí thuận chưa?”

“Vâng ạ.” Lạc Kỳ đã rất lâu không vui vẻ như vậy rồi.

Tiếp đến là một thoáng tĩnh lặng.

Đây không phải là lời nói và bầu không khí nên có giữa ông chủ và cấp dưới.

Một vài chuyện phát sinh vào mấy ngày qua đã không cắt được mà còn loạn thêm.

Đêm đó bung dù cho cô.

Tranh sơn dầu đêm mưa trong vòng bạn bè.

Cả chuyện hôm nay trút giận cho cô.

Mỗi lần lý do giúp cô đều là vì công việc, vì không ảnh hưởng công việc, nếu đổi thành Tiểu Khương gặp phải chuyện hỏng bét như vậy, ông chủ chắc cũng sẽ giúp đỡ.

Nghĩ như vậy, cô cảm giác là mình đã đọc hiểu hành vi của ông chủ một cách quá đáng.

Nhưng lại không khỏi không thừa nhận, cô si mê loại bênh vực trắng trợn này. Nhưng như vậy thì không được, cô không thể buông thả mình rồi không có chừng mực, cuối cùng bị quấy nhiễu thì chỉ là mình cô.

Bệnh viện Nhuệ Phổ kia, chậm nhất là quý tư, tập đoàn sẽ sắp xếp người sang đó tiếp tay, cuối tháng chín sẽ điều chỉnh nhân sự. Vì tiền lương, vì tâm trạng không bị ảnh hưởng, cho dù không nỡ bỏ được Bộ phận Giám đốc thì cô cũng phải đi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng.”

Bọn họ trước giờ không đối mặt nhau khoảng cách gần như vậy, Tưởng Thịnh Hòa nói: “Đừng cám ơn trước, tôi cũng có một chuyện nhờ cô giúp.”

Lạc Kỳ dời tầm mắt, “Tổng giám đốc Tưởng, ngài cứ dặn dò.”

Tưởng Thịnh Hòa: “Tần Mặc Lĩnh lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, không phải em biết rồi sao?”

“Vâng.” Lạc Kỳ đã nghe ông chủ đề cập tới, Tần Mặc Lĩnh và con gái nhà giáo viên chủ nhiệm tiểu học của bọn họ đã ở bên nhau, hai người xem mắt mà quen biết, không có bất cứ tình cảm gì.

“Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng không có cơ sở tình cảm, tiểu học cậu ấy lại là học sinh nhức đầu nhất trong lớp chủ nhiệm chúng tôi, hiện tại kết hôn rồi thì không thể không đến nhà Giản Hàng để hỏi thăm sức khỏe ba mẹ vợ, một mình cậu ấy sợ lúng túng tẻ ngắt, bảo tôi cũng đi, lấy lý do hỏi thăm sức khỏe cô Trần để sang đó. Tôi nào biết xoa dịu bầu không khí chứ, cô đi chung với tôi phụ trách điều chỉnh bầu không khí.”

Lạc Kỳ: “… Tôi là một trợ lý, sang đó không thích hợp đâu nhỉ?”

“Không có gì không thích hợp cả, không phải cô tôi cũng thường xuyên dẫn cô đến nhà bạn của cô để ăn cơm sao. Hơn nữa, em và Giản Hàng còn học chung trường.”

Tưởng Thịnh Hòa nói: “Dành ra thời gian tối thứ sáu đi.”

Anh muốn dẫn cô đi cảm thụ bầu không khí gia đình một chút, không cần câu nệ như vậy, không cần lúc nào cũng xem anh là ông chủ.

Cô và Giản Hàng hẳn có thể trò chuyện với nhau, để cho cô từ từ không mang gánh nặng đi vào vòng bạn bè của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN