Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em


Chương 33


Buổi tối tan việc, Lạc Kỳ lại trở về nhà một chuyến, hái mấy trái dưa leo mang cho Sơ Lâm. Hôm nay Lạc Vũ tan làm muộn, cô đi công ty của Lạc Vũ đón cô ấy.

Lúc sắp đến thì cô gửi tin nhắn ghi âm thoại cho em họ: [ Bé Vũ, có thể xuống rồi. ]

[ Xuống ngay. ]

Lạc Vũ nhét máy tính bảng vào trong túi xách, mới ra cánh cửa phòng làm việc, ông chủ bên A đã đi từ phía đối diện đến.

Kể từ khi chị họ công khai bạn trai trên vòng bạn bè, cô cũng mất mặt với ông chủ bên A. Nếu chị họ không muốn yêu đương, cô không thể không quan tâm cảm nhận của chị họ mà cứng rắn kín đáo đưa một người cho chị ấy.

Ban đầu là cô rất tích cực tìm mục tiêu thay chị họ, sau đó nhắm trúng ông chủ bên A, hiện tại anh ở chỗ chị họ còn chưa được biết tên họ thì đã bị thẳng tay xóa bỏ.

“Tổng giám đốc Hạ, anh có chuyện gì thế?”

Hạ Hủ hỏi ngược lại: “Cô nói tôi tìm cô có thể có chuyện gì đây?”

Lạc Vũ cười ha hả: “Cũng đúng, tôi nói nhảm rồi, trừ hạng mục thì còn có thể có chuyện gì chứ.”

Hạ Hủ: “Tiếp tục giả vờ đi.”

“…”

“Ngày nào cũng vẽ bánh nướng cho tôi, giới thiệu bạn gái cho tôi, bạn gái đâu?” Hạ Hủ tìm cô tính sổ.

Bạn gái bị mất rồi chứ sao.

Lạc Vũ nhanh trí trở tay chỉ bản thân, “Ở đây. Tôi luôn yêu thầm anh, không dám nói thôi, cũng chỉ có thể bày trò để tới gần anh.”

Hạ Hủ: “…”

Lạc Vũ thầm nghĩ còn không dọa chết anh à.

Hạ Hủ không ngờ cô ra một chiêu này, anh thấy chiêu thì phá chiêu, biết thời biết thế: “Yêu thầm đúng không? Vậy tôi thỏa mãn em, nếu không thì hẹn hò với tôi nhé?”

Đầu lưỡi Lạc Vũ suýt cà lăm, “Tôi phải hỏi chị tôi đã.”

“Hỏi thử chị tôi, chị tôi nói được thì mới được.”

Cô nghiêng người, “Tổng giám đốc Hạ, chị tôi đến đón tôi rồi, ngày mai gặp.”

Đậu xanh ha.

Cô chọc phải phiền phức rồi.

Lúc Hạ Hủ xoay người, Lạc Vũ đã như một làn khói mà không nhìn thấy đâu nữa.

Lạc Vũ chạy một mạch đến xe, không thở được.

Lạc Kỳ vuốt sau lưng cho cô, “Em gấp cái gì, lại không phải là không có nhiều thời gian. Không biết thì còn cho rằng sau lưng có chó đuổi theo em đấy.”

Lạc Vũ: “…”

Hạ Hủ còn dọa người hơn cả chó.

Cô ấy vẫy tay, “Không sao không sao. Chị lái xe đi.”

Lồng ngực còn không ngừng phập phồng, Lạc Vũ kéo dây an toàn rồi thắt dây.

Không ngờ Hạ Hủ còn là một kẻ cứng rắn, tiếp đến e là cô không sống tốt được rồi.

Bỗng nhiên nghĩ đến phải đi gặp Sơ Lâm, cô vỗ đầu một cái, “Em chuẩn bị sổ rồi, dự định để cho Sơ Lâm ký tên cho mình, quên đem đến rồi.”

Lạc Kỳ còn chưa đạp chân ga, “Em lên lầu lấy đi.”

“Không cần. Quán rượu nhỏ nhất định là có giấy, chỉ cần có thể ký tên là được.” Lạc Vũ không dám trở về, lo lắng lại gặp Hạ Hủ, tạm thời không muốn đối mặt với anh.

Mãi cho đến cửa quán rượu nhỏ, Lạc Kỳ cảm thấy hôm nay em họ kỳ lạ, bình thường líu lo, nhưng hôm nay vô cùng yên tĩnh.

“Công việc không hài lòng ư?”

“Không có.”

Lạc Vũ cười nói: “Chỉ dựa vào tài ăn nói của em thôi, công việc có khó đi nữa thì cũng có thể làm được.”

Cô kéo chị họ, nói sang chuyện khác mà nhắc tới Sơ Lâm.

Tầng một có mấy chiếc bàn đã có người ngồi, Sơ Lâm ở tầng hai chờ bọn họ.

Rượu và đồ ăn đã được chuẩn bị trước, Sơ Lâm không uống rượu, rót một ly nước trái cây cho mình.

Lạc Kỳ xoa đầu Lạc Vũ, giới thiệu với Sơ Lâm.

Sơ Lâm mỉm cười, “Giữa chúng ta không cần khách khí, mau ngồi đi.”

Lạc Kỳ đặt túi xách xuống rồi đi rửa dưa leo nhỏ.

Sơ Lâm còn cho rằng Lạc Kỳ giảm cân, ăn dưa leo thay bữa tối, cô ấy cũng không hỏi nhiều, ngồi ở đối diện trò chuyện với Lạc Vũ: “Hai chị em các cậu trông hơi giống nhau.”

Lạc Vũ nói: “Anh chị em nhà bọn em mấy mi mắt đều có chút giống nhau, đều giống ba.”

Sơ Lâm trông có vẻ thờ ơ nói: “Còn anh trai các em?”

Lạc Vũ gật đầu, “Anh họ nhà bác cả.”

Sơ Lâm: “Vậy chắc chắn rất tuấn tú.”

Nhắc đến anh họ, gương mặt Lạc Vũ chứa đầy vẻ tự hào: “Dù sao thì em cảm thấy không có mấy người đàn ông nào đẹp trai như anh trai em.”

Sơ Lâm cười mà không nói chuyện, nhấp một miếng nước trái cây.

Lạc Kỳ rửa dưa leo, đưa một trái cho Sơ Lâm trước: “Tớ tự trồng.”

“Thật không?”

“Nếu không thì cũng không sẽ mang cho cậu.”

Sơ Lâm buông ly nước trái cây xuống, thưởng thức dưa leo.

Vì tác dụng tâm lý, cô cảm thấy dưa leo hơi ngọt.

Mấy người nhắc tới dưa leo trên ban công phòng trọ, Sơ Lâm trước giờ không chủ động kết bạn, nhưng Lạc Kỳ và Lạc Vũ ngoại lệ. Trước giờ cô không thích đi đến chỗ của người khác làm khách, hôm nay phá lệ.

“Nếu tiện thì tớ có thể đi xem thử sân thượng của cậu không?”

“Không có gì thì không tiện cả.” Lạc Kỳ bảo cô ấy chuẩn bị tâm lý: “Là nhà cũ, chỗ nhỏ, cậu đừng chê.”

Sơ Lâm: “Quán rượu nhỏ của tớ cũng không lớn.”

Lúc trò chuyện lại hàn huyên tới Lạc Vu Lễ, là Sơ Lâm dẫn đề tài tới trên người Lạc Vu Lễ.

Lạc Vũ lải nhải một câu: “Em phải bắt đầu giành tiền mua quà rồi, không biết cuối năm nay anh kết hôn hay là sang năm kết hôn nữa, em phải tặng phần quà to.”

Sơ Lâm bỗng nhiên chống cằm mà không dám nói chuyện, cắn phải đầu lưỡi.

Lạc Kỳ nhìn thấy như vậy thì nói: “Sao thế?”

Sơ Lâm trừng mắt nhìn, hốc mắt đỏ rồi.

Cô chỉ vào miệng, hòa hoãn một lúc lâu mới nặn ra một tia cười nói: “Cắn dưa leo cắn phải đầu lưỡi, suýt đau chết.”

Thật ra thì không đến mức đau đến hốc mắt ướt át, cũng không phải là trẻ con nữa.

Cắn trúng đầu lưỡi đau cỡ nào, Lạc Kỳ hiểu rõ cảm giác đó, cũng là ở trong quán rượu nhỏ, cô gặm sườn cừu nướng cắn phải đầu lưỡi, bởi vì nhìn thấy ông chủ sử dụng đũa của cô gắp thức ăn.

Tình cảnh đêm đó lại bị đánh thức.

Sơ Lâm nghĩ đến Thành phố Tô, nghĩ đến người đàn ông kia, anh sắp cưới người khác rồi.

Lạc Kỳ nghĩ đến bữa liên hoan đêm đó ông chủ đã mở cửa sau cho cô trong quy tắc trừng phạt, không cho cô rót rượu mà để cho cô uống trà, rồi chỉ kính một mình cô.

Lạc Vũ thì mặt mày ủ ê suy nghĩ ngày mai ông chủ bên A sẽ làm khó cô cô như nào.

Ba người mang tâm sự riêng, nhưng lại có thể thần kỳ trò chuyện tiếp.

Điện thoại di động của Lạc Kỳ reo vang, là cuộc gọi của ông chủ.

Tưởng Thịnh Hòa rất ít khi tìm cô trong lúc tan làm, trừ phi có chuyện quan trọng.

Cô lập tức nghe máy, “Tổng giám đốc Tưởng.”

“Ở quán rượu nhỏ?”

“… Vâng.”

“Nhìn thấy xe của em.” Anh nói.

Giọng điệu hiền hòa không giống là ông chủ và cấp dưới.

Lạc Kỳ hỏi: “Có phải tăng ca không ạ?”

“Không tăng ca.” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Tôi và Tần Mặc Lĩnh tới dùng cơm. Có đem thẻ không?”

“Có ạ.”

“Vậy lúc em đi thì thanh toán cho bàn tôi. Không cần viết hóa đơn.”

“Được.”

Chuyện khác thì không có gì muốn nói, Lạc Kỳ dự định cúp điện thoại, Tưởng Thịnh Hòa lại hỏi cô: “Có uống rượu không?”

“Không uống ạ.”

“Ừ, uống nhiều rồi lại phải đi bệnh viện.”

Tưởng Thịnh Hòa nói xong thì cúp điện thoại.

Lạc Kỳ hoảng hốt mấy giây, lại cảm thấy tự mình đa tình. Nếu như là Tiểu Khương không thể uống rượu, thì ông chủ cũng sẽ quan tâm một câu giống như vậy, cũng dặn dò anh uống ít thôi. Giờ phút này ông chủ ở dưới lầu, cô cần đi xuống không?

Trước kia sau khi tan làm gặp phải ông chủ, cô có thể tránh thì tránh.

Hôm nay cô chưa từng nghĩ muốn tránh né anh.

Đang xoắn xuýt có nên đi chào hỏi hay không, tin nhắn của Tưởng Thịnh Hòa đi vào: [ Tôi và Tần Mặc Lĩnh bàn chuyện, em không cần cố ý đi xuống. ]

Lạc Kỳ và Sơ Lâm hàn huyên tới gần rạng sáng, dưới lầu chỉ có người hai bàn, ông chủ và Tần Mặc Lĩnh đã sớm rời đi.

Cô đi quầy thu tiền tính tiền, Sơ Lâm cười nói giảm giá cho người quen, bớt năm phần trăm. Vì Lạc Kỳ nên mới giảm giá.

Nhưng nếu như là Lạc Kỳ tới dùng cơm thì miễn phí.

Lạc Kỳ tính tiền giúp ông chủ, cô không rõ tại sao ông chủ dẫn Tần Mặc Lĩnh đến quán rượu nhỏ ăn cơm, Sơ Lâm mở quán rượu nhỏ này chẳng qua là để cho bản thân có một ký ức, có một chỗ có thể thất thần, chứ chưa từng nghĩ phải kiếm tiền, cho nên món ăn bình thường, món ăn ngon duy nhất là sườn cừu nướng, mà còn là đặt của nhà hàng bên cạnh.

– –

Ngày đi nhà Giản Hàng để ăn cơm với ông chủ đang dần đến giữa sự bận rộn.

Lại là một thứ sáu, hôm nay cách ăn mặc của Lạc Kỳ không có gì khác biệt so với bình thường, cô lấy thân phận trợ lý để sang đó, không tận lực ăn diện.

Trên đường đi đến nhà Giản Hàng, Lạc Kỳ hỏi ý kiến của ông chủ nên mang gì thì thích hợp.

“Chuẩn bị lá trà rồi, ba Giản Hàng thích uống trà. Mua bó hoa nữa, cô Trần thích hoa.”

“Giỏ hoa hay bó hoa ạ?”

“Em quyết định.”

Đến cửa hàng bán hoa, Lạc Kỳ đi xuống mua hoa.

Tưởng Thịnh Hòa ngồi trong xe, cách kiếng xe, anh nhìn thấy cô đi vào trong cửa hàng.

Nếu lần này là dẫn cô về nhà anh thì tốt rồi.

Bọn họ tới sớm hơn Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng, vào lúc này Tần Mặc Lĩnh còn ở công ty.

Trần Ngọc và Giản Trọng Quân đều đang ở nhà, Trần Ngọc đã về hưu, Giản Trọng Quân còn đang dạy học, là giáo viên dạy toán trung học.

Chuông cửa vang lên, Trần Ngọc đi mở cửa, thúc giục chồng nói: “Tưởng Thịnh Hòa đến rồi, anh mau cất bài thi đi, rót ly trà cho bọn họ.”

Giản Trọng Quân đem bài thi tiết một hôm nay về nhà chấm bài, “Tưởng Thịnh Hòa cũng không phải là người ngoài, cũng không phải là lần đầu đến.”

“Còn có trợ lý của cậu ấy đấy, trên bàn uống trà không được phép có một tờ bài thi nào đâu đấy.”

Có thể dẫn đến để dùng cơm, vậy thì không phải là người ngoài.

Giản Trọng Quân không cất bài mà đứng dậy đi châm trà.

Cửa mở ra, Tưởng Thịnh Hòa cười nói: “Cô Trần, đến ăn ké một bữa cơm ạ.”

“Chỉ mong các con thường xuyên đến ăn ké một bữa cơm thôi, cô về hưu rồi ở nhà không có chuyện làm, không có học sinh ồn ào ngược lại không quen.” Trần Ngọc nhìn sang Lạc Kỳ, khóe miệng lộ vẻ cười: “Đây là Lạc Kỳ à, học chung trường đại học với Hàng Hàng đúng không?”

“Là con, chào dì ạ.”

“Chào con, mau vào đi.”

Tưởng Thịnh Hòa nói với Lạc Kỳ: “Đây chính là giáo viên chủ nhiệm tiểu học của chúng tôi mà tôi thường nói, cô Trần.”

Giản Trọng Quân cũng đi đến để đón tiếp.

Hàn huyên xong, Trần Ngọc gọi bọn họ đi phòng khách.

Lạc Kỳ thích bố trí trong nhà Giản Hàng, súc tích lại ấm áp, trong phòng khách có một hàng kệ sách.

Trần Ngọc nhìn thấy bài thi bày hơn nửa bàn uống trà nhỏ, não của bà đau lên, “Không phải đã nói là bảo anh cất đi sao.”

Giản Trọng Quân: “Anh còn chưa chấm xong.”

Ông xoay đầu hỏi Lạc Kỳ: “Trước kia lúc Tiểu Lạc đi học có giúp thầy cô sửa bài thi không?”

“Có chấm ạ, thường xuyên bị thầy cô gọi đến phòng làm việc để phê bình và sửa bài thi, chỉ chấm đề thi khách quan.” Cảm giác quen thuộc rất xa lạ của thời học sinh thế mà quay về rồi.

“Vậy qua đây làm việc đi.” Giản Trọng Quân cầm một cây bút đỏ đưa cho cô, “Con ngồi chỗ này mà sửa. Chờ đã, chú đi lấy bài thi điểm tối đa để con theo đó mà sửa.”

Lạc Kỳ cười nói: “Là bài thi của học sinh giỏi ạ.”

Nếu nói để điều chỉnh bầu không khí, vậy còn phải là thầy cô, chỉ vài ba lời đã để cho Lạc Kỳ hòa nhập vào trong, không còn cảm giác mất tự nhiên lúc vừa vào cửa nữa.

Trần Ngọc vốn đang bất mãn chồng làm bàn uống trà nhỏ ngổn ngang, hiện tại hiểu được dụng ý của chồng.

“Các con trò chuyện, cô nấu cơm cho các con.”

Tưởng Thịnh Hòa chủ động muốn đi nhà bếp hỗ trợ: “Cô Trần, con giúp cô.”

“Không cần, việc đầu bếp các con đều không làm được.”

“Con không thích sửa bài thi, nên trò chuyện với cô một chút.” Tưởng Thịnh Hòa muốn học làm đậu hũ cuộn thịt từ cô Trần.

Đi vào nhà bếp, Tưởng Thịnh Hòa xắn ống tay áo, chủ động cầm tạp dề rồi thắt lại, “Thêm phiền cho cô và chú Giản rồi.”

Trần Ngọc trêu ghẹo: “Quen rồi, lúc nhỏ con và Tần Mặc Lĩnh đã không ít lần thêm phiền cho cô rồi.”

Tưởng Thịnh Hòa bật cười, “Cô ơi, hôm nay đừng soi khuyết điểm.”

Trong phòng khách, Lạc Kỳ bắt đầu sửa bài thi, trí nhớ của cô tốt, xem câu trả lời mấy lần thì nhớ ở trong đầu, không cần xem mãi bài thi đạt điểm tối đa.

Giản Trọng Quân tìm lời nói để trò chuyện: “Đối với những đề mục này còn ấn tượng không?”

“Có, khắc quá sâu ạ.” Hiện tại bảo cô làm bài thi này, nói không chừng cũng có thể thi được điểm cao, “Chú Giản, sắp thi cuối kỳ rồi nhỉ?”

Giản Trọng Quân nói: “Hết thứ ba thì bắt đầu thi cuối kỳ. Chờ lần sau con đến thì thoải mái rồi, không cần sửa bài thi giúp chú nữa.”

Lạc Kỳ cười: “Công việc này không mệt, còn chơi rất vui.”

Giản Trọng Quân nói đùa: “Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh mè nheo đến bây giờ còn chưa quay về, chắc không muốn giúp chú sửa bài thi, muốn trộm lười tránh né đấy.”

Trong lúc trò chuyện, bốn mươi mấy bài thi đã được phê bình và chữa xong.

Lạc Kỳ giúp sửa sang lại, Giản Trọng Quân muốn quay về thư phòng để thống kê số điểm ở trong máy vi tính, “Tiểu Lạc con ngồi đi, nhàm chán thì con mở tivi xem.”

Ông lại chỉ vào kệ sách: “Phía trên chắc có sách các con thích xem, muốn xem thì tự tìm nhé.”

“Vâng, chú Giản cứ bận việc đi ạ.”

Lạc Kỳ không tùy ý đi lật kệ sách, cầm điều khiển mở tivi giết thời gian.

Giản Trọng Quân đi từ thư phòng ra, “Trí nhớ này của chú này, để quên điện thoại di động trong phòng làm việc mà quên lấy rồi.” Ông cầm chìa khóa xe vội vã ra cửa.

Lạc Kỳ không có tâm tư xem phim, chỉnh âm lượng tivi nhỏ hơn.

Ở chỗ xa lạ, phòng khách chỉ có một mình cô, cô thỉnh thoảng xoay mặt xem thử nhà bếp bên kia.

Một lần nữa xoay mặt, thì bốn mắt nhìn nhau với Tưởng Thịnh Hòa.

Tưởng Thịnh Hòa đi từ nhà bếp ra, bưng một đĩa trái cây đến.

Nhìn thấy anh, cô có cảm giác an lòng.

“Sửa bài thi xong rồi?”

“Ừ. Thầy Giản về trường học lấy điện thoại di động rồi.”

Tưởng Thịnh Hòa đưa trái cây cho cô, “Ăn xong thì tôi rửa thêm cho cô.”

“Cảm ơn, đủ rồi.”

Anh ngồi xuống ở bên cạnh cô, cầm ly nước lên uống nước.

Ở bên cạnh ông chủ, cô quen thuộc vừa xa lạ, đây là mặt khác của ông chủ mà trước giờ cô chưa từng gặp, không còn là người từ chối người ta ngàn dặm, hiền hoà đến mức không chân thật.

Ngồi ở chỗ này nhàm chán, cô muốn đi nhà bếp lại sợ làm phiền cô trò bọn họ trò chuyện, nên dò hỏi: “Cần tôi đi nhà bếp hỗ trợ không?”

Tưởng Thịnh Hòa: “Không cần.”

Một mình anh hỗ trợ là được, không cần cô dính nước.

Lạc Kỳ chưa từng chủ động tán gẫu chuyện khác ngoài chuyện công việc với ông chủ, hôm nay có lẽ là bầu không khí đúng lúc, cô hỏi: “Tổng giám đốc Tưởng, ngài biết nấu ăn ư?”

“Không biết.”

Đang học, vì cô mà học làm một món ăn.

Không có thiên phú nấu ăn, không biết có học được hay không.

Anh ngồi với cô một lát, uống xong một ly trà mới quay về nhà bếp.

Lạc Kỳ đang xem tivi thì Giản Hàng quay về.

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Giản Hàng, Lạc Kỳ rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tần Mặc Lĩnh bị Giản Hàng cho leo cây một lần mà còn bằng lòng đi xem mắt lần thứ hai.

Cô và Giản Hàng mới gặp mà như đã quen từ lâu, vừa trò chuyện thì không ngừng được.

Giản Hàng đi làm ở trong Nhạc Mông, Tần Mặc Lĩnh là ông chủ của Nhạc Mông, cô là sếp tổng của Bộ phận Vận hành ở Nhạc Mông, Nhạc Mông là một công ty thức uống đã được đưa ra thị trường, trị giá một trăm tỷ ở trong thành phố.

Giản Hàng phụ trách Bộ phận Vận hành, chủ yếu quản lý đồ uống có ga.

Giản Hàng hỏi Lạc Kỳ: “Cậu uống đồ uống có ga của Nhạc Mông bao giờ chưa?”

Lạc Kỳ gật đầu, “Uống qua một lần.”

“Uống không ngon nhỉ?”

“…”

Giản Hàng: “Chai cũng khó nhìn.”

Lạc Kỳ không ngờ Giản Hàng mắng sản phẩm của công ty nhà mình mà không chút lưu tình, hai người thảo luận khẩu vị và vấn đề thiết kế của chai đồ uống có ga, còn lưu phương thức liên lạc của nhau.

Gần bảy giờ, Tần Mặc Lĩnh và Giản Trọng Quân cùng nhau về nhà.

Thức ăn cũng xong rồi, bọn họ rửa tay rồi ngồi. vào

Lạc Kỳ ngồi cạnh Giản Hàng, muốn cách ông chủ xa một chút, nhưng bên cạnh còn chỗ trống, Tưởng Thịnh Hòa ngồi xuống.

Vừa rồi món ăn đậu hũ cuộn thịt kia là Giản Trọng Quân bưng lên, anh không biết Lạc Kỳ thích ăn, nên tùy ý để trên bàn, món ăn này cách Lạc Kỳ xa nhất, cô không tiện gắp.

Trần Ngọc đang nói chuyện với Giản Hàng, Giản Trọng Quân cũng nhìn sang con gái, thỉnh thoảng phụ họa đôi câu.

Tưởng Thịnh Hòa nghiêng gương mặt, nhỏ giọng hỏi cô: “Có ăn đậu hũ cuộn thịt không? Tôi gắp cho cô.”

Bị hơi thở của anh bao phủ, thái độ của anh trước giờ chưa từng hạ thấp như vậy, Lạc Kỳ không chỗ nào thích ứng được, cô định thần: “Tôi tự gắp ạ.”

Trên chiếc bàn không có đũa dùng chung, Tưởng Thịnh Hòa lại không tiện sử dụng đôi đũa của bản thân đã dùng để gắp, “Đưa đũa cho tôi.” Anh cầm đôi đũa từ trong tay cô, đầu ngón tay chạm nhau.

Lạc Kỳ không khỏi rụt ngón tay một cái.

Tưởng Thịnh Hòa gắp đậu hũ cuộn thịt thả vào trong chén cô, trả đôi đũa lại cho cô.

Lạc Kỳ cắn một miếng nhỏ đậu hũ cuộn thịt, trong lòng là loạn, không nếm ra mùi vị như thế nào cả.

Người hạ thấp thân phận cao quý dễ dàng mê hoặc lòng người nhất.

Đêm mưa tại Thành phố Tô là vậy.

Đậu hũ cuộn thịt hôm nay cũng là vậy..

Tần Mặc Lĩnh nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa gắp thức ăn cho Lạc Kỳ, anh cũng gắp một đoạn đậu hũ cuộn thịt cho Giản Hàng.

Giản Hàng nhìn anh.

Tần Mặc Lĩnh đối mặt với cô, “Sao thế?”

Giản Hàng dùng miệng nói: Quỷ bắt chước.

Tần Mặc Lĩnh không đọc hiểu: “Hửm, là sao?”

Giản Hàng không thay đổi sắc mặt nói: “Cảm ơn anh.” Chân cô đạp lên mu bàn chân anh.

Tâm trạng của Tần Mặc Lĩnh không tồi, lại gắp một miếng cho cô.

Trong lúc ăn cơm, Tần Mặc Lĩnh kính Lạc Kỳ một ly: “Sau này thường đến nhé, cô vừa đến thì ông chủ các cô kiềm chế rất nhiều đấy, ngại ở trước mặt cô mắng tôi một cách quá đáng.”

Giản Trọng Quân tiếp lời: “Tiểu Lạc phải thường đến đấy, có người giúp chú sửa bài thi. Các con đều lười biếng, chỉ có Tiểu Lạc chuyên cần nhất thôi.”

Trong lúc cười cười nói nói, một bữa cơm đã ăn xong.

Tưởng Thịnh Hòa và Tần Mặc Lĩnh phụ trách rửa chén, Lạc Kỳ giúp dọn dẹp đĩa đưa vào nhà bếp.

Tưởng Thịnh Hòa không cột chặt dây đeo tạp dề, dây bị bung ra.

Lạc Kỳ nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc Tưởng, tạp dề của anh bị bung ra rồi.”

Tưởng Thịnh Hòa đang đi đến máy rửa chén để bày đĩa, động tác trên tay hơi ngừng, cô không gọi ngài, mà nói là anh.

Trên tay anh có mỡ, nên mượn cớ nói với Lạc Kỳ: “Cột giúp tôi một chút.” Sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà xoay mặt, sau đó nói về chuyện của công ty với Tần Mặc Lĩnh.

Lạc Kỳ nhìn dây tạp dề, trong lúc nhất thời bị khó xử, không thể hạ tay được.

Trong phòng bếp còn có Tần Mặc Lĩnh, cột giúp anh thì dường như cũng không có gì cả, coi như là công việc ông chủ sắp xếp cho cô.

Cô sử dụng đầu ngón tay rồi cầm dây tạp dề lên, tránh đụng phải eo của anh.

Áo sơ mi dán vào eo, loáng thoáng có thể nhìn thấy đường cong bắp thịt.

Cô nín thở mấy giây, dè đặt thắt kỹ, nhanh chóng rời khỏi nhà bếp rồi đi tìm Giản Hàng, hai người lên sân thượng trò chuyện.

Giản Hàng bưng nửa chén cherry, tự lấy một trái rồi cho vào trong miệng, cầm chén đưa tới trước mặt Lạc Kỳ, Lạc Kỳ không khách sáo mà lấy mấy trái.

“Ông chủ Tưởng Thịnh Hòa này dễ nói chuyện không?” Giản Hàng hỏi.

Lạc Kỳ cười cười, “Trong công việc thì không dễ nói chuyện.”

Giản Hàng nói: “Tần Mặc Lĩnh cũng giống vậy. Ngày nào tôi cũng như đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh ấy.”

Sân thượng có gió đi vào, quảng trường nhỏ dưới lầu còn có tiếng cười huyên náo của bọn nhỏ, suy nghĩ không nên có của Lạc Kỳ đều bị đánh tan.

Không tới chín giờ, bọn họ cáo từ.

Trần Ngọc tiễn bọn họ xuống dưới lầu, hỏi khi nào Lạc Kỳ đến nữa, nói rằng trong nhà đã rất lâu không náo nhiệt như vậy.

“Lần sau chiên củ sen cho các con ăn.”

Lạc Kỳ không biết khi nào sẽ đến nữa, cũng không biết sẽ còn đến nữa hay không, đây là do ông chủ quyết định.

Xe hơi lái ra khỏi tiểu khu, ông chủ đột nhiên nhắc đến trái dưa leo nhỏ, hỏi cô: “Nghĩ thế nào mà trồng dưa leo?”

Lạc Kỳ nghiêm túc trả lời: “Khoảng thời gian đó ở một mình thì luôn mất hồn, trồng dưa leo để chữa lành.”

Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Có tác dụng chữa lành không?”

“Còn không tồi.”

“Không biết phương pháp này có tác dụng với tôi không.”

Lạc Kỳ không tiếp lời, vấn đề tình cảm của ông chủ không phải là chuyện cô có thể hỏi. Có lẽ có thể chữa anh, có lẽ cũng không có tác dụng một chút nào cả.

Khoang xe yên lặng mấy giây.

Tưởng Thịnh Hòa nói: “Tôi thử xem phương pháp của cô. Đến lúc đó có lẽ phải khổ cực cô dạy tôi trồng thế nào rồi.”

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN